Chương 22: Không được nhìn trộm
*
Buổi tối tan làm, cô ngồi xe của Đới Ngọc Lan đi ăn cơm.
Trên đường, Đới Ngọc Lan hỏi: “Cậu trai ở tầng ba đó có phải đang theo đuổi em không? Chị thấy mấy lần hai người đi chung rồi đó.”
“Tụi em không có gì đâu, anh ấy chỉ mượn máy in thôi…” Tô Đình giải thích.
“Là không có, hay là em không thích người ta?” Đới Ngọc Lan liếc cô một cái, “A Như cũng nói vậy đó, bảo là ra ngoài chơi thì cậu ta cứ chăm sóc em mãi.”
Thấy mặt Tô Đình đỏ lên, chị cười khẽ: “Không sao đâu, em còn trẻ mà, thời gian yêu đương còn dài lắm. Nhớ là quen thêm vài cậu trai, đừng vội kết hôn. Giống bọn chị nè, cưới sớm quá, yêu chưa đủ đã bị bắt làm mẹ rồi.”
Giọng điệu của người từng trải, đầy cảm thán.
Xe vừa kẹt vừa lách từng chút một, cuối cùng cũng đến nơi.
Nhà mới của Thái Thải ở Phiên Ngu, khu chung cư mới bàn giao, khuôn viên rộng rãi, vị trí cũng khá tốt.
Tối nay mời toàn là đồng nghiệp, Chương Như hình như đang giận dỗi với ai đó nên không đến cùng.
Trong phòng khách có hai bàn tròn, ăn uống vui vẻ, náo nhiệt xong, Tô Đình ở lại nghe họ trò chuyện.
Bên tai lẫn trong tiếng cười nói là khúc nhạc đứt quãng — là anh Trung, Lương Trung, đang gảy đàn guitar của chồng Thái Thải.
Sợ ồn đến hàng xóm nên tiếng đàn của anh rất nhẹ, có chừng mực.
Anh từng là phó bếp, giờ đã lên làm bếp trưởng, nhưng không hề có dáng vẻ quan cách; anh là người thật thà, bình dị, không nói nhiều, nhưng hễ ai nhắc đến chuyện anh là người Triều Sán thì anh có thể thao thao bất tuyệt đến nửa đêm.
Anh Trung thích âm nhạc, thường nói rằng ban nhạc Ngũ Điều Nhân là niềm tự hào của Hải Phong bọn họ, cũng thường khi đồng nghiệp hứng chí trò chuyện, anh sẽ gảy vài nốt đệm theo, thong thả, ngân nga.
“Đừng đàn nữa, anh Trung, qua đây uống chút trà đi.” Thái Thải gọi anh, rồi cũng gọi Tô Đình: “Đình Đình à, qua đây ngồi nè.”
“Chị Thải, em ngồi đây được rồi.” Tô Đình đang ở sofa chơi nặn đất sét với hai bé sinh đôi nhà chị, mới cai tã không lâu, tầm tuổi những bé mẫu giáo mà cô từng dạy.
Phòng khách không rộng lắm, bàn trà đặt ngay cạnh sofa, giọng người nói chuyện vọng lại.
Nghe Đới Ngọc Lan nói rằng Lương Trung mập hơn trước: “Rắn rỏi hơn nhiều ha.”
“Phải đó, giờ ra đường không sợ bị bắt nữa.”
Thái Thải vừa rót trà cho mọi người, cũng không quên đưa cho Tô Đình một ly: “Đình Đình chắc không biết, anh Trung hồi trước gầy nhom à, nhìn cứ như con gà ác vậy đó.”
Mọi người cùng nhìn sang, Lương Trung hơi ngượng, cười giải thích rằng hồi trẻ anh vừa đen vừa ốm, nên ra ngoài toàn bị kiểm tra giấy tờ, có lần còn bị công an khu vực đưa về đồn, nói là nghi anh dùng m* t**.
“Sau đó phải nhờ chú Vinh ra mặt bảo lãnh mới được về, không thì chắc ở đó qua đêm luôn rồi.”
Cả bọn bật cười rộ.
Ai cũng có quá khứ xấu hổ của riêng mình.
Như Thái Thải, ngày xưa khi còn non tay, buổi tiệc đầu tiên nhận làm đã viết sai thực đơn, cuối cùng phải bồi thường hai tháng lương, tối nào về nhà cũng khóc, sợ đồng nghiệp phát hiện nên chỉ biết chui vào chăn mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Hay như Đới Ngọc Lan hồi mới ra nghề, khi đó thị trường lao động còn chưa bão hòa. Vì tóc ngắn nên chị bị điều ra khách sạn làm nhân viên chuyển món, tự bưng mâm đựng trái bầu nấu canh dài mấy chục phân vào phòng riêng cho khách.
Giữa đường trượt tay, tô canh nóng đổ thẳng lên chân, để lại một vết sẹo to bằng nửa bàn tay.
“Hồi đó chị nghĩ tiêu rồi, chân đẹp vậy mà để lại sẹo, sau này chắc chẳng dám mặc váy nữa.” Đới Ngọc Lan vỗ lên đùi mình, cười ha hả: “Giờ mập lên rồi, sẹo cũng căng ra, chỗ đó ngược lại trắng và mịn nhất đó!”
Nhắc đến chuyện cũ, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Con người thường hạnh phúc nhất là khi họ đang đến gần hạnh phúc. Họ không có học vấn cao, cũng chẳng có xuất thân tốt, có thể đến giờ vẫn chưa ở vị trí cao nào, nhưng so với chính mình ngày trước, họ đã trưởng thành hơn nhiều. Trưởng thành đến mức có thể coi những khổ cực từng trải qua là chuyện vui để kể lại.
Thế hệ người Quảng lưu lạc như họ mang trong mình một triết lý sống vững vàng. Tô Đình cảm thấy vô cùng khâm phục, cô ngồi yên lặng bên cạnh, chăm chú lắng nghe. Từ những lời hồi tưởng đến cảm khái, ai nấy đều là người trọng tình cảm, nhưng đâu đó trong không khí, cô cảm nhận được chút hương vị của chia ly.
Lúc này Tô Đình mới sực nhớ, hình như Thái Thải đã nộp đơn xin nghỉ việc, còn đang để trong văn phòng.
Đang miên man nghĩ ngợi, bỗng có chiếc điện thoại đưa đến trước mặt cô: “Chị ơi, quét mã WeChat của em đi.”
Là con trai của Đới Ngọc Lan, tên Văn Tử, học sinh cấp hai đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói khàn và hơi ồm.
“Cái thằng này, lại giở trò gì nữa hả?”
Đới Ngọc Lan vươn tay gõ đầu cậu.
“Người ta biết vẽ, con hỏi chút có sao đâu?” Văn Tử vừa gãi đầu vừa cằn nhằn, chờ Tô Đình thêm bạn xong thì ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đổi phần ghi chú: “Con là vì học hành đó nha, mẹ không phải hay nói muốn con thành người văn nghệ sao?”
“Văn Tử có chí dữ ha?” Thái Thải vừa cười trêu vừa tiện tay nghe điện thoại, là Chương Tuyết Dương đến.
Chị ngạc nhiên chạy xuống đón, dẫn anh lên nhà, vừa vào cửa đã nghe Văn Tử là người phản ứng nhanh nhất —
“Chú Tuyết Dương!”
Bậc xưng hô bỗng chốc được nâng lên, Tô Đình vẫn thấy hơi xa lạ với cách gọi ấy. Thấy Chương Tuyết Dương vỗ nhẹ sau đầu Văn Tử, anh hỏi: “Ngày mai không phải đi học à?”
“Có chứ, nhưng vẫn chịu được.” Văn Tử ngẩng đầu nhìn anh: “Bao giờ chú đi Thiên Thể đánh bóng? Cho con theo với nha.”
“Cho con làm hoạt náo viên à?”
“Con gái mới làm hoạt náo viên, con có thể làm cầu thủ dự bị.” Văn Tử vênh váo nói, lại còn rất khéo nịnh: “Chú Tuyết Dương càng ngày càng đẹp trai đó.”
“Cái thằng nịnh hót này.” Đới Ngọc Lan vừa cười vừa mắng, rồi gọi với sang: “Sếp Tuyết Dương đến rồi, ngồi chỗ này nè.”
Chương Tuyết Dương ngồi xuống, ánh mắt khẽ lướt qua, bắt gặp Tô Đình đang ngồi trên tấm đệm trước sofa, cùng hai đứa nhỏ nặn đất sét. Trên bàn là vài món đồ hình nhân vật hoạt hình, cô nặn rất khéo, trông y như thật.
Cảm nhận được ánh nhìn, Tô Đình cũng ngẩng lên, nhưng chỉ thấy được nửa bên mặt anh.
Anh ngồi cạnh anh Trung, nói rằng vừa từ Phật Sơn trở về.
Lúc ấy đã rất muộn, tiếng trò chuyện vẫn râm ran bên tai. Hai bé sinh đôi bắt đầu ngáp dài, mẹ của Thái Thải dắt chúng vào phòng ngủ.
Tô Đình thuận tay thu dọn bàn, bên cạnh, Văn Tử đang làm động tác ném bóng không trung trước mặt Chương Tuyết Dương, khí thế cực kỳ.
Chương Tuyết Dương cúi đầu nhìn cậu: “Nếu con chịu bỏ bớt sức này vào học hành, giờ đã chạm được bảng rổ rồi. Cứ thế này, ra sân người ta kéo quần thì con chỉ đuổi theo hít khói thôi.”
Văn Tử nhe răng cười: “Con làm hộ vệ cho chú, giúp chú chắn bóng.”
Vừa nói, cậu vừa làm động tác dẫn bóng đổi hướng, cánh tay vung rộng, vô tình hất rơi món đồ Tô Đình vừa dọn xong.
Món đó nhẹ tênh, lăn lóc đến chân Chương Tuyết Dương. Anh cúi xuống nhặt lên, hỏi: “Cái này là gì?”
Tô Đình đáp: “Đất sét siêu nhẹ.”
Rất trẻ con, cô nặn thành hình một con ếch buồn bã, nằm trong tay anh, xanh lè một mảng.
Chương Tuyết Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt con ếch với đôi môi dày kia, nghiên cứu một lúc rồi đưa lại cho cô. Quay đầu thấy Văn Tử đang cười khúc khích, anh liền kẹp lấy cậu bằng một tay, hai bên má phúng phính bị bóp méo đến biến dạng: “Còn không ngoan hả?”
“U… u!” Văn Tử ưỡn mông, vùng vẫy như cua.
Trong lúc họ đang trêu đùa, Tô Đình đi rửa tay.
Khi cô ra, mọi người đã chuẩn bị về.
Chương Tuyết Dương dường như chỉ ghé qua uống tách trà, cũng chẳng nói gì nhiều.
Văn Tử vẫn bám riết lấy anh, hai chân đạp không chạm đất, gần như treo cả người lên cánh tay anh, như đang thử sức mạnh của anh vậy, một lớn một nhỏ, thân thiết chẳng khác gì bạn bè.
Thái Thải tiễn họ xuống tầng, trong thang máy Tô Đình đứng trong cùng, lấy điện thoại ra xem tin nhắn chưa đọc.
Là Vương Tư Kiều gửi, hẹn cô tuần sau đi Làng đại học xem cuộc thi trượt ván.
Có lẽ vì lần trước hẹn gấp quá, nên lần này anh ta nhắn trước khá lâu để xác nhận thời gian.
Trong khung trò chuyện còn có đường dẫn về sự kiện, nhưng tín hiệu trong thang máy yếu, Tô Đình bấm vào hoài mà vẫn đang tải.
Cô hơi buồn ngủ, ngáp một cái, ngẩng đầu lên thì vô tình từ mặt cửa phản chiếu của thang máy, bắt gặp ánh mắt của Chương Tuyết Dương.
Nhưng rất nhanh, anh lại bình thản dời tầm nhìn đi, như thể chỉ là vô tình.
Cửa thang máy mở ra, mỗi người lên một xe.
Tô Đình vẫn ngồi xe của Đới Ngọc Lan, trước khi đi còn vẫy tay chào Thái Thải.
Không biết có phải ảo giác không, trong bóng đêm, mắt của Thái Thải như hơi đỏ.
Xe rời khỏi khu chung cư, chạy êm ả.
Văn Tử vừa ngồi lên đã ngủ, chắc vì chơi mệt quá, thở khò khò khe khẽ.
Tô Đình tìm tấm chăn trong xe đắp cho cậu, lúc ấy, Lương Trung ngồi ghế trước bỗng nói: “Sếp Tuyết Dương có đưa cho Thái Thải một bao lì xì, nói là của nhóm chú Vinh gửi.”
Đến ngã tư, xe dừng lại.
Không gian trong xe im lặng hồi lâu, Đới Ngọc Lan khẽ thở dài.
Thái Thải làm ở nhà hàng Chương Ký đã nhiều năm, khách đông, chị lại nhanh nhẹn, năng lực làm việc rất tốt, nên luôn có người mời chị về chỗ khác.
Chuyện muốn nghỉ, chị cũng từng nói nhiều lần rồi, từ năm ngoái đến năm nay, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở lời nói.
Người làm quản lý ai cũng hiểu, chuyện này thực ra là ngầm mong ông chủ ra tay giữ lại. Mấu chốt trong lòng Thái Thải là, mấy năm nay các chi nhánh mới của Chương Ký đều do người khác quản lý, chưa từng có ý định điều chị sang đó, có lẽ họ cho rằng năng lực quản lý của chị còn thiếu, chưa đủ để gánh trọng trách.
Chuyện này, Đới Ngọc Lan cũng đã nói với Chương Tuyết Dương không chỉ một lần, từng đề nghị tăng lương hoặc điều chị sang cửa hàng khác. Thế nhưng Chương Tuyết Dương chưa bao giờ tỏ ý muốn giữ lại, vậy mà đúng lúc Thái Thải gần như đã quyết định ra đi, anh lại đặc biệt đến tặng phong bao lì xì, còn nói là thay mặt trưởng bối gửi.
“Ông chủ nhà mình đó mà, rất hiểu lòng người.”
Trong tiếng cảm thán của Đới Ngọc Lan, Tô Đình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đại khái cũng hiểu ý trong đó, chẳng hạn như phong bao hôm nay, so với một động thái giữ người, thì nó giống một lời chúc mang tính xã giao của “ông chủ cũ” hơn.
Đối với Thái Thải, có lẽ nó không hoàn toàn đáp ứng được mong muốn của chị, nhưng ít nhất khẳng định sự cống hiến của chị cho Chương Ký, cũng như sợi dây gắn kết giữa người chủ và nhân viên sau nhiều năm cộng tác.
Còn lựa chọn thế nào, thì phải xem Thái Thải quyết định.
Dùng tiền để giữ người, hay dùng tình cảm để giữ người… Tô Đình cũng không chắc đó có phải là nét riêng của ngành ẩm thực, hay là đặc trưng trong cách quản lý kiểu gia đình, nhưng dù sao, trong đó vẫn có một thứ ấm áp không khô khan.
–
Vài ngày trước buổi họp tổng kết, Tô Đình bận đến mức quay như chong chóng.
Chương Như cũng chẳng khá hơn, vừa làm thẻ bàn vừa than rằng mình đúng là lao động trẻ em, ước gì có thể biến bộ Luật Lao động tổ truyền thành một bản rap để đọc cho Chương Tuyết Dương nghe.
Mãi đến ngày trước buổi họp, công việc trong tay mới dần bớt căng.
Gần đến giờ cơm, Chương Như nằm vật trên ghế: “Trưa đi ăn cơm lao không?”
“Cơm gì cơ?” Tô Đình tưởng mình nghe nhầm.
“McDonald’s đó.” Chương Như xoa mặt: “Em thèm bánh dứa chiên.”
Hai người ra McDonald’s gần đó gọi một đống đồ ăn, nhưng trong quán hết chỗ ngồi nên đành mang về cửa hàng ăn.
Nắng gắt đến mức như muốn thiêu người trụi tóc, họ chạy ra cửa sau đón làn gió lùa cho mát.
Chương Như nói mình hư hỏng rồi: “Tối qua có người rủ đi nhậu, mà em lại nghĩ tới việc mấy cái báo cáo lợi nhuận có làm xong chưa, có sai chỗ nào không.”
“Thế chẳng phải là tận tâm sao?” Tô Đình vừa nói vừa thấy con chó vàng lại mò tới, đang do dự không biết chó mang thai có ăn được bánh mì kẹp không thì Chương Như đã xé miếng thịt gà đùi cho nó: “Ăn đi, bạn già. Sau này con của mày sẽ được nhận vào Chương Ký, trông bãi xe cho bọn tao, chia ca ba kíp nhé.”
Tô Đình liếc nhìn cô ấy một cái.
Chương Như lúc này mới nhận ra: “Thấy chưa, em đã nói là em sa đọa rồi mà, cái kiểu mặt mũi tư bản này, chắc chắn là học từ sếp Tuyết Dương trên tầng ba chứ đâu!”
Cô ấy lập tức bắt đầu tự khinh bỉ bản thân, rồi tiện tay đổ luôn trách nhiệm sang đầu Chương Tuyết Dương.
Ăn xong, hai người cùng đi lên tầng ba.
Ngày họp rơi vào thứ Bảy, công ty tầng ba không làm việc, có thể mượn phòng họp của họ để dùng.
Bên cạnh phòng họp chính là văn phòng của Chương Tuyết Dương.
Anh đang đứng nghe điện thoại, thấy họ xuất hiện thì liếc qua bên này một cái.
Chương Như nhìn qua tấm kính, trưng ra một cái lườm đầy kiêu ngạo và lạnh lùng, rồi cùng Tô Đình đi vào, người lo sắp xếp thẻ tên và dụng cụ, người thì điều chỉnh thiết bị.
Thẻ tên thì dễ rồi, nhưng thiết bị thì là lần đầu Tô Đình sử dụng, cô mày mò thao tác trên máy tính hồi lâu, lúc ấy Vương Tư Kiều gõ cửa hỏi: “Có cần giúp không?”
“Cần, cần chứ!” Chương Như còn hăng hái hơn Tô Đình, nheo mắt ra hiệu với cửa: “Anh hùng mau lại đây, giúp Tiểu Đình nhà bọn tôi xem thử có vấn đề gì không.”
Vương Tư Kiều đi đến bên cạnh Tô Đình: “Để tôi làm cho.”
Thật ra vấn đề cũng chẳng lớn, chỉ là chưa quen tay mà thôi.
Hai người cùng cúi thấp người xuống, Tô Đình đứng cạnh nhìn anh ta, nam nữ sát bên nhau, đầu gần như chạm vào nhau.
Cô nhìn anh thao tác trước, rồi mới làm theo từng bước để thử lại.
Khi màn hình hiện ra giao diện PPT, Vương Tư Kiều hỏi: “Cái này là cô làm à?”
Tô Đình đang vui vì thành công liên tiếp, khẽ gật đầu, mỉm cười: “Là tôi làm, nhưng vẫn phải kiểm tra lại lần cuối.”
“Giao diện rất đẹp đấy.”
Vương Tư Kiều vừa khen xong thì đã bị người ta gọi ra ngoài làm việc.
Chương Như chậm rì rì sắp xong mấy tấm thẻ tên, liền vòng lại gần Tô Đình hỏi nhỏ: “Chị thấy anh ta thế nào?”
“Đang làm việc mà.”
Tô Đình đang tìm bút bấm lật trang, không rảnh nói chuyện.
“Em chỉ hỏi một câu thôi.” Chương Như nhướng mày về phía ngoài cửa: “Chị có h*m m**n t*nh d*c với anh ta không? Ý là… có muốn ngủ với anh ta không?”
Tô Đình vội bịt miệng cô ấy: “Chưa đóng cửa đó, đừng nói bậy.”
“Sợ gì, xa thế này mà.” Chương Như ngồi phịch xuống ghế, chống cằm nhìn Tô Đình: “Nếu có thì cứ nghe theo tiếng gọi của hormone đi, lên giường với anh ta rồi tính tiếp.”
“……”
Tô Đình làm như không nghe thấy, cầm được bút lật trang xong thì chuẩn bị ra trước bục để cảm nhận vị trí.
Phòng họp trải thảm, bàn phát biểu đặt ở gần cửa ra vào.
Tô Đình bước đến tìm vị trí, xoay người lại, đúng lúc đối diện với văn phòng của Chương Tuyết Dương ở bên kia.
Văn phòng không kéo rèm, chỉ liếc một cái là thấy Chương Tuyết Dương vẫn đang nghe điện thoại, nhưng đã đổi từ đứng sang ngồi, hai chân đặt trên sàn, người vừa vặn quay sang hướng cô.
Chương Như cũng nhìn thấy, liền không khách sáo gõ vào tấm kính: “Không được nhìn trộm!”
Nói xong, cô ấy soạt một cái kéo rèm xuống, rồi nhướng mày nhìn Tô Đình: “Ổn rồi, chướng ngại vật đã dọn sạch!”