Chương 24: Bắt nạt – Thương hoa tiếc ngọc
*
Đã là nửa đêm khuya, sơn trang rộng lớn, cửa sổ mở toang, xa gần vọng lại tiếng nói cười của vài thực khách.
Gió ngoài cửa sổ thổi lùa nhẹ nhàng, trong phòng đèn không bật nhiều, ánh sáng mờ mờ, chiếc bàn cao nhưng không che được bóng dáng của hai người.
Tô Đình mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy cổ Chương Tuyết Dương. Không biết có phải do men rượu hay không, cảm giác chạm vào nóng ran, thậm chí cô còn cảm nhận được mạch máu đang đập, nhịp đập rất nhanh.
Anh đuổi theo cô cũng gấp gáp, khiến cô chìm trong hơi thở nam tính ngập tràn. Cằm cô cọ qua lớp râu lún phún của anh, cảm giác như chà lên giấy nhám, nhưng không quá thô ráp.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang họ. Tô Đình quên tắt chuông, tiếng nhạc như sống dậy, leng keng rộn ràng vang lên.
Môi vẫn còn bị anh đè ép, Tô Đình giật mình, vội ngồi thẳng dậy, ngả người ra sau hơi mạnh, may mà Chương Tuyết Dương kịp đỡ lưng cô, nếu không đã ngã.
Tô Đình chạm chân xuống đất, vội vàng rời khỏi đùi anh, hoảng loạn đứng bật dậy, trong cơn lúng túng vung tay tát một cái.
“Bốp” một tiếng, âm thanh da thịt va chạm vang lên rõ mồn một. Chương Tuyết Dương bị đánh, đầu khẽ nghiêng sang một bên, trên mặt cảm giác cay xè, người cũng từ trạng thái mất kiểm soát tỉnh táo trở lại.
Quay lại nhìn Tô Đình, cô theo bản năng lùi một bước, rõ ràng bị anh dọa không nhẹ.
Chương Tuyết Dương đầu óc hơi choáng: “Xin lỗi, là tôi thất thố.”
Anh đứng dậy, tay chống lên bàn để lấy đà, trấn tĩnh một chút rồi lại nói: “Xin lỗi.”
Giọng anh rất chân thành, trầm thấp, hơi khàn. Tô Đình ngẩn ngơ, khuôn mặt mơ màng, hơi thở ẩm ướt của men rượu vẫn bám chặt vào giác quan, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Bàn tay vừa tát người hơi tê, hơi đau.
Còn Chương Tuyết Dương, người bị cô tát, lúc này vẫn cúi đầu bên bàn, hai tay chống lên mặt bàn, có lẽ không thoải mái lắm. Anh thở nặng nhọc, lồng ngực dưới lớp áo phập phồng.
Chuông điện thoại vẫn vang, anh xoa mặt, đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại.”
Mí mắt Tô Đình giật liên hồi, run run nhận điện thoại từ tay anh, thấy là Chương Như gọi.
“Alo?” Cô như người gỗ, trượt nút nghe, cảm giác cổ họng khô khốc mà nuốt nước bọt.
“Người đâu rồi?” Chương Như hỏi qua điện thoại: “Không uống rượu chứ? Chị chạy đi móc họng đâu à?”
“Chị không uống.” Giọng Tô Đình cứng nhắc, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Em về phòng riêng chưa?”
“Vừa về đây, tìm chị khắp nơi, muộn rồi, thanh toán đi về thôi.”
“Được, chị tới ngay.”
Cúp máy rồi, Tô Đình nhìn về phía Chương Tuyết Dương.
Anh đã đứng dậy, cách cô vài bước, đang cài lại cúc áo sơ mi, anh hỏi: “Cũng sắp tan rồi nhỉ?”
“Vâng.” Tô Đình gật đầu máy móc, nhìn anh lần mò cài từng cúc áo, dùng sức đến nỗi gân tay nổi lên.
Cài áo xong, Chương Tuyết Dương hít thở sâu một hơi, khi lên tiếng đã bình tĩnh hơn nhiều: “Tối nay ai cũng uống rượu, cũng mệt rồi. Cô giúp sắp xếp xe đưa đón cho mọi người, chi phí mai báo lại cùng. À, nhớ nhắc họ về đến nhà thì báo bình an trong nhóm.”
“Vâng.” Anh sắp xếp công việc rất mạch lạc, Tô Đình lúng túng nắm chặt điện thoại, mắt liếc về dấu vết trên mặt anh, kinh ngạc vì mình ra tay mạnh đến thế, dấu tay còn để lại vài vệt.
Thấy cô đứng yên, Chương Tuyết Dương đứng thẳng, đối diện cô, nhưng không nói gì.
Mắt anh sâu, dưới ánh đèn mờ mờ, ánh nhìn đen thẳm, như đang hỏi cô liệu có phải chưa đánh đã tay.
Nghĩ vậy, Tô Đình như bị ma nhập, vội vàng bỏ chạy.
Chương Tuyết Dương đứng yên bất động, nhìn cô rời khỏi phòng riêng, vẫn nhớ đôi mắt cô vừa rồi hơi mở to, thậm chí cả tiếng kêu khẽ khi anh tiến sâu vào.
Yết hầu khẽ chuyển động, Chương Tuyết Dương nhìn bàn tay vô dụng của mình, rồi sờ lên gáy vừa bị cô ôm, thừa nhận vừa nãy mình không ổn, đã mất kiểm soát.
Bên ngoài bắt đầu tản đi, quản lý quán gọi điện muốn trực tiếp chào tạm biệt. Nhận điện thoại xong, Chương Tuyết Dương sờ lên mặt, sức cô đánh cũng không nhỏ.
Tô Đình trở về phòng riêng.
Thanh toán hóa đơn rồi lấy hóa đơn, nhìn từng nhóm người từ các cửa hàng lên xe, đợi xử lý xong xuôi, cô cũng trở về.
Đường ngoài trời lát đá cuội, hơi gập ghềnh. Khi ra đến con đường lớn, trước đèn giao thông, xe của Chương Tuyết Dương tình cờ đậu ngay bên cạnh.
Chương Như hạ cửa kính xe xuống: “Sếp Tuyết Dương! Cậu Dương! Anh sếp!”
Có người lái thay, Chương Tuyết Dương chắc đang ngồi ở ghế sau, cửa kính đóng chặt, mặc cho Chương Như gọi thế nào cũng không phản ứng. Đợi đèn xanh bật lên, xe anh rẽ trái đi thẳng.
Chương Như đi thẳng về phía trước. Trên đường, Tô Đình ít nói, Chương Như nghĩ cô mệt nên cũng không hỏi nhiều, đưa cô đến dưới tòa nhà rồi đi: “Thứ Hai gặp nha~”
“Thứ Hai gặp, lái xe cẩn thận.”
Nhìn xe Chương Như khuất xa, Tô Đình xoay người vào khu chung cư, qua cửa bảo vệ, lên thang máy rồi về đến nhà.
Cô như một hồn ma, tẩy trang, rửa mặt, đánh răng, đi qua lại giữa phòng tắm, phòng khách và ban công.
Lúc tắm, cô c** q**n áo ra ngửi thử, mùi rượu nồng nặc, không biết là do ngấm từ bữa ăn hay dính từ người Chương Tuyết Dương.
Nghĩ đến Chương Tuyết Dương, một luồng hơi nóng bốc lên má. Nhìn vào gương, hai bên má cô đỏ một cách kỳ lạ, tim đập loạn thêm vài nhịp.
Đến khi lên giường đi ngủ, cô nằm mãi mà không tài nào chợp mắt.
Cảnh trong phòng riêng cứ in đậm trong đầu Tô Đình: hơi thở gấp gáp của Chương Tuyết Dương, cảm giác môi chạm nhau, và cả lời xin lỗi của anh, rằng anh đã thất thố.
Vậy chắc là ý anh say quá, đúng không?
Mở mắt trân trân hồi lâu, Tô Đình trở mình, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trưa hôm sau, ăn cơm xong, cô đến tìm Phùng Ninh.
Phùng Ninh đang rửa thùng inox, thùng khá sâu, cô ấy nhỏ nhắn, đầu gần như chúi hẳn vào trong.
“A Ninh.” Tô Đình bước vào, nhìn quanh: “Còn miếng bọt biển nào không?”
Cô muốn giúp rửa nốt mấy cái thùng khác.
Phùng Ninh ngẩng lên, bảo không cần: “Ướt tay phiền lắm, cậu giúp mình dán mã thanh toán lên đi.”
“Được.” Tô Đình tìm băng keo hai mặt, dán mã thanh toán lên tấm acrylic: “Sao không đặt thẳng tấm bảng thanh toán? Như thế mưa cũng không bị ướt.”
“Mình bảo anh ấy đặt rồi, nhưng cái tên đó bận lên là quên béng chuyện này.” Trong tiếng càu nhàu của Phùng Ninh, một chàng trai từ ngoài bước vào: “Anh về rồi.”
Đó là bạn trai Phùng Ninh, tên Tạ Hoài, người Hồ Bắc, lớn hơn Phùng Ninh ba tuổi, rất biết chăm sóc người khác.
Anh ấy vác theo vài chiếc ghế nhựa đỏ thấp, còn mang về cho hai người ít cherry và hai bát sữa hai da: “Hương vị khác nhau, hai em xem thích loại nào.”
“Loại nào cũng được, tụi em không kén.” Phùng Ninh đưa một bát cho Tô Đình trước.
Tô Đình mở nắp, lớp sữa bên trên topping là xoài, miếng trái cây tươi mọng, vàng óng phủ đầy mặt.
Cô múc một thìa đưa lên miệng, sữa hai da đậm vị sữa, ăn vào mềm mịn lại dai dai, kết hợp với xoài, có vị ngọt như mật nhưng không ngấy.
“A Đình, cậu thử cái của mình đi.” Phùng Ninh đưa bát của mình qua, để Tô Đình múc một thìa.
Bát của cô ấy là sữa đậu đỏ, hạt đậu to, nấu chín nhừ, mềm mịn, ăn vào cảm nhận được là do quán tự nấu, không phải loại đậu đóng hộp kém chất lượng.
“Ngon không?” Tạ Hoài hỏi.
Phùng Ninh gật đầu, Tô Đình cũng nói: “Rất mịn, đậm đà, vị sữa bò khá nồng.”
“Đúng không? Ông chủ bảo ông ấy là người Thuận Đức Đại Lương, biết cách làm lớp da sữa, hàng chuẩn luôn.” Tạ Hoài cười toe toét, đôi tai vểnh trông rất hoạt bát.
Anh ấy cũng làm ở Chương Ký, trước đây là trưởng ca ở khu vực phục vụ, vì muốn học nghề nên chuyển vào bếp, giờ đang làm phụ bếp.
Phụ bếp là hỗ trợ đầu bếp chính, đứng cạnh thợ xào làm mấy việc như bày đĩa, chuẩn bị nguyên liệu, đồng thời cũng là học việc xào nấu. Khi quen tay, anh có thể tự làm vài món đơn giản.
Trong bếp toàn những người đàn ông thô kệch, vì là người ngoại tỉnh, lúc mới vào Tạ Hoài cũng bị gọi là “lục tặc”, đây là một cách gọi mang tính kỳ thị với người tỉnh ngoài. Nhưng anh chăm chỉ, miệng lưỡi ngọt ngào, lại chẳng có ý đồ gì xấu, nên hòa hợp khá tốt với hầu hết đồng nghiệp.
Tô Đình nhìn quanh một lượt: “Tiền thuê chỗ này đắt không?”
Họ định tranh thủ thời gian rảnh kiếm thêm, nên chuẩn bị từ mai mở sạp bán sáng, giờ thuê garage dưới nhà tự xây của người địa phương để chứa đồ.
“Giá ban đầu hơi cao, nhưng bọn anh thuê nửa năm được giảm, nên cũng chịu được.” Tạ Hoài đeo tạp dề, chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo cho sáng mai.
Phùng Ninh qua giúp, Tạ Hoài bảo đồ nặng, không cần cô ấy làm: “Hai em cứ ngồi nói chuyện đi.” Nói xong, anh kéo hai chiếc ghế nhựa ra lau sạch cho họ ngồi, rồi lấy chậu sắt đi xách nước, tự mình bận rộn.
Garage không lớn, nhưng bên hông có cửa sổ, nên có ánh sáng và thông thoáng.
Ngoài kia có một con sông, ven sông trồng vài cây bưởi, còn gọi là cây văn đán, cây nào cũng cành lá sum suê.
Gần đến Trung Thu, bưởi đã chín, không khí thoang thoảng mùi thơm thanh mát của vỏ và lá bưởi.
“Hôm qua các cậu thế nào, vui không?” Phùng Ninh hỏi.
Tô Đình ăn một quả cherry: “Đủ mặt hết, khá náo nhiệt.”
Trừ vụ sau đó với Chương Tuyết Dương.
“Mình cũng thấy náo nhiệt thật, trước giờ nghe nói công ty mình có cửa hàng ở chỗ này chỗ kia nhưng chưa thấy bao giờ. Tới hôm qua thấy cả đống người mới cảm nhận được Chương Ký của mình lớn thật.” Trời vẫn hơi nóng, Phùng Ninh đi cắm quạt điện: “Hy vọng mở thêm nhiều cửa hàng nữa, sau này muốn chuyển nội bộ cũng tiện.”
“Cậu muốn rời cửa hàng cũ à?” Tô Đình kéo ghế vào trong một chút.
“Mình luôn muốn qua Thâm Quyến, nghe nói bên đó lương cao.” Phùng Ninh nhấn nút quạt, gió thổi tới, làm bay vạt áo.
Tô Đình nghĩ ngợi: “Nhưng nghe nói vật giá cũng cao?” Trong các thành phố lớn, hình như Quảng Châu là nơi vật giá tương đối thấp.
Phùng Ninh liếc nhìn bạn trai đang bận rộn: “Ba mẹ anh ấy bán đồ cay ở đó, việc làm ăn cũng ổn, muốn anh ấy qua tiếp quản. Với lại Thâm Quyến gần Hồng Kông, nếu nhớ em gái mình, qua cửa khẩu thăm nó cũng tiện.”
Hai người đang trò chuyện, Tiết Nhân Nhân gọi video tới: “Tuần sau đi chơi không?”
“Đi đâu?”
“Huệ Châu ấy, Vịnh Song Nguyệt hay Vịnh Tốn Liêu cũng được.” Trong màn hình, Tiết Nhân Nhân đang nói thì một khuôn mặt chen vào: “Chào hai người đẹp~” Là Hồ Quang, anh ta đề nghị: “Đi Vịnh Tốn Liêu đi, nước biển sạch hơn, đông người thì thuê villa, ăn lẩu nướng BBQ gì cũng được.”
“Cút qua một bên.” Tiết Nhân Nhân đẩy anh ta ra: “Mặt bự thế không sợ dọa người ta à? Đồ ngốc.”
Cô ấy mắng Hồ Quang chẳng nể nang, Hồ Quang dường như quen rồi, cười hề hề nói gì đó, rồi không còn tiếng động.
“Thế nào, có rảnh không? Mình đặt phòng luôn bây giờ được đấy, tụi mình tối thứ Sáu đi.” Tiết Nhân Nhân bắt đầu lên kế hoạch.
Tô Đình định lên tiếng, Phùng Ninh đã từ chối trước: “Bạn trai mình dạo này mở sạp bán sáng, chắc không có thời gian.”
“Còn A Đình thì sao?”
Tô Đình cũng không đi được: “Tuần sau mình có khóa đào tạo, mình chiếm một suất.” Cũng ở Huệ Châu, nhưng khóa đào tạo kéo dài ba ngày, chắc không có thời gian đi chơi.
Không ai rảnh, Tiết Nhân Nhân cũng không vội, vừa vuốt mặt nạ trên mặt vừa nói: “Không sao, lần sau tụi mình hẹn tiếp, dù sao cũng gần mà.”
“Ừ.”
Trò chuyện thêm vài câu, sau đó đóng video call.
“A Đình, bạn trai của Nhân Nhân có thêm WeChat của cậu không?” Phùng Ninh bất chợt hỏi.
Thấy cô ấy nhíu mày, Tô Đình lắc đầu: “Không, sao thế?”
Tối hôm đó Tiết Nhân Nhân cứ bám theo cô, còn Hồ Quang sau đó cũng bận, trước khi bị thương chẳng xuất hiện mấy.
Phùng Ninh liếc nhìn bạn trai, hạ giọng: “Mình thấy cái tên Hồ Quang đó kỳ kỳ. Trước đây anh ta thêm WeChat của mình, sau đó cứ nhắn tin hoài, có lần nửa đêm còn gọi điện, nhưng mình không nói với Nhân Nhân, chuyện này… khó nói lắm.”
Nghe vậy, Tô Đình nhớ lại ánh mắt của Hồ Quang khi lần đầu gặp cô, quả thực khiến người ta rất khó chịu.
Suy nghĩ một chút, Tô Đình hỏi: “Nhân Nhân với anh ta quen nhau lâu chưa?”
“Được một năm rồi.” Phùng Ninh nhớ lại: “Năm ngoái Nhân Nhân… bị bệnh một lần, toàn là Hồ Quang chăm sóc trong bệnh viện.”
Vậy nên một mặt là người tận tụy, bị bạn gái mắng thế nào cũng không cãi, mặt khác lại lén lút liên lạc, thậm chí quấy nhiễu bạn của bạn gái, đúng là một người phức tạp.
Tô Đình thấy bối rối, định hỏi vì sao năm ngoái Tiết Nhân Nhân phải nhập viện, thì Tạ Hoài mang đĩa đựng hai quả trứng trà qua: “Thử không, chắc thấm vị rồi.”
Vỏ trứng màu nâu sậm, bóc ra lộ lớp trứng mịn màng, vỏ ngoài còn in hoa văn loang lổ, ngửi có mùi thảo dược thơm. Cắn một miếng, lòng đỏ bên trong vẫn mềm ẩm, mịn màng như cát, không khô, không nghẹn.
“Thế nào?” Tạ Hoài hỏi.
Phùng Ninh kéo anh ngồi xuống, tiện tay nhét nửa quả trứng trà còn lại cho anh: “Anh tự nếm đi.”
“Đủ vị rồi, lát nữa anh lấy ra trước.”
Hai người họ có chút dính nhau, tình cảm thực sự rất tốt. Tô Đình hỏi: “Sạp định đặt ở đâu?”
“Ngay dưới chân cầu vượt, đông người qua lại, cũng tiện để ý mấy anh quản lý đô thị.”
“Có vất vả lắm không?” Bao nhiêu đồ đạc phải vận chuyển lên xuống mỗi ngày, nghĩ thôi đã thấy mệt.
“Không sao, vận chuyển vài chuyến là ổn, sức này thì vẫn có.” Tạ Hoài nở nụ cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, nụ cười đầy lạc quan.
Tô Đình bị sự tích cực và tinh thần xông xáo của anh lây nhiễm. Xã hội giờ nhịp sống nhanh, áp lực lớn, trên mạng không ít người cùng lứa nói về chuyện “nằm yên”, nhưng xung quanh cô vẫn có rất nhiều người nỗ lực phấn đấu, đều muốn kiếm một ngày mai tốt đẹp hơn.
Họ chỉ là những con người nhỏ bé trong thành phố lớn, không có lý tưởng cao cả, cũng chẳng có vòng bạn bè gì ghê gớm, nhưng lúc này ngồi giữa con ngõ ở Quảng Châu, vẫn cảm thấy tương lai đầy hứa hẹn.
Một cơn gió thổi qua, mang theo hương lá bưởi thơm ngát. Phùng Ninh hỏi Tô Đình: “Đi đào tạo ở Huệ Châu chỉ có mình cậu thôi à?”
“Mình đi cùng Chương Như và chị Thái Thải.” Chị Thái Thải đã rút đơn xin nghỉ việc, chắc trong thời gian ngắn sẽ không đi. Đới Ngọc Lan còn nói khi cửa hàng mới tuyển người sẽ tiến cử chị ấy, nếu có vị trí phù hợp cũng sẽ giúp chị ấy tranh thủ.
“Ồ.” Phùng Ninh gật đầu: “Mình nhớ chị Thái Thải sinh đôi một cặp, xem ảnh thấy đáng yêu lắm.”
“Cũng ngoan nữa.” Hai chị em không chỉ giống nhau về ngoại hình, giọng nói cũng y hệt.
Chỉ là nhắc đến chuyện công việc, Tô Đình không tránh khỏi lại nghĩ đến Chương Tuyết Dương.
Rõ ràng là anh bất ngờ hôn cô, nhưng người lo lắng như vừa làm chuyện xấu lại là cô. Nghĩ đến khóa đào tạo, cô bỗng thở dài, sao không phải thứ Hai nhỉ, như thế sẽ không phải lo về ngày mai.
Tô Đình trong lòng rối như tơ vò, nhớ lại cái tát vào Chương Tuyết Dương, hình như còn đánh trúng cả tai. Vậy… ông chủ nhỏ chắc không tìm cô gây phiền phức chứ?
–
Dù có lo lắng thế nào, tuần mới vẫn đến.
Tô Đình hiếm khi đến đúng giờ, vào văn phòng thì Chương Như đã có mặt: “Chào buổi sáng, lại là một ngày đi làm không đau khổ đây~”
“Chào buổi sáng.” Tô Đình lấy ra một hộp mì: “Thử không? Ngon lắm.”
Là mì trộn, rưới dầu hào vòng ớt và hành lá, kèm vài viên hoành thánh chiên, bên dưới lót sốt đậu phộng, vị giòn và ngọt.
“Ngon phết, mua ở đâu thế?” Chương Như hỏi.
“Do bạn trai Phùng Ninh làm, dạo này anh ấy mở sạp bán sáng ngoài kia.”
“Ồ, giỏi thế.” Chương Như gãi mũi: “Hôm qua chị đi chơi à?”
“Ừm, đi với nhóm Phùng Ninh.” Tô Đình ăn sáng xong, mở ngăn kéo định kiểm tra bảng phân ca: “Còn em?”
“Em đi cắm trại, tối vào quán bar, có một đứa bạn uống say cứ bám lan can sàn nhảy mà quậy, mất mặt chết đi được.”
“Bình thường bạn em cũng thế à?” Trong tiếng lật giấy sột soạt, Tô Đình quay sang hỏi.
“Làm gì có, bình thường cậu ấy thích ra vẻ nhất, tại uống rượu mạnh say quá, chẳng nhớ mình là trai hay gái.” Chương Như nhớ lại đứa bạn mất mặt đó, cuối cùng còn chạy lên sân khấu tương tác với người múa cột. Người ta ôm cột quyến rũ mê hoặc, còn cô bạn lúc thì như con rắn đ*ng d*c cọ da, lúc thì hùng dũng như muốn khởi nghĩa, ngu ngốc hết chỗ nói.
Bên cạnh, Tô Đình bỗng khựng lại.
Chương Như nhìn sang, thấy cô dừng lại ở một tư thế kỳ quặc, như xác sống bị Lâm Chánh Anh dán bùa, mắt cũng không chớp.
Chương Như chống má, mơ hồ cảm thấy cô có gì đó không ổn, nhưng không nói rõ được là gì.
Nhưng khi ngoài kia bắt đầu làm việc, có người vào tìm Tô Đình lấy tài liệu hoặc đổi đồ gì đó, cô vẫn kiên nhẫn, cười nói nhẹ nhàng, thái độ rất tốt, chẳng khác gì bình thường.
Chương Như nghĩ mãi không ra vấn đề nên đành bỏ qua.
Cô ấy làm “em gái bảng biểu” cả buổi sáng, nhìn các hàm bảng tính đến hoa mắt, nên nhân lúc đi vệ sinh ra ngoài đi dạo, hai tay chắp sau lưng, thong thả như đội trưởng bảo vệ đi tuần.
Khu vực phục vụ đang chuẩn bị mở cửa, tiếng trải khăn bàn “xoạt” một cái như thả lưới đánh cá, người bưng khay bát đĩa vừa đặt vừa xoay quanh bàn, tiếng đồ ăn chạm nhau trong trẻo gọn gàng. Chương Như đặc biệt thích tiếng muỗng gác bên cạnh bát, giống âm bàn phím kiểu mạt chược của cô.
Đối diện đi tới một nam phục vụ đẩy bàn xoay, hai tay giơ cao, nắm lấy mép bàn.
Bàn xoay bằng kính trong suốt, tối nhìn chắc tưởng đang làm phép.
Đi ngang quầy kinh doanh, bác bảo vệ bãi xe đang xem dỡ hàng, từng chậu từng khay hải sản, thỉnh thoảng có con cá nhảy tanh tách, trông rất tươi.
Vòng qua quầy thu ngân, mấy cô gái xinh xắn ở đó đang lau dọn vệ sinh. Chương Như ghé qua xin một hộp trà bí đao, thấy cũng gần đến giờ ăn trưa, cô ấy mới kết thúc trải nghiệm “dạo phố”.
Trên đường về văn phòng, hai học việc vừa từ kho lấy nguyên liệu về, đẩy một xe inox.
Trong bếp đông người, Chương Như thật ra không quen nhiều, nhưng hôm nay hai người này cô đều biết. Người bên trái đen như cục than tên Lương Đa Thặng, chính là kẻ trước đây từng huýt sáo với cô. Lúc này thấy cô, anh ta như gặp ác bá, ngoảnh mặt đi, lủi nhanh như chuột.
“Miss Chương.” Người còn lại khá biết điều, cười tươi chào cô.
“Tạ Hoài phải không?” Chương Như nhớ ra đây là bạn trai của Phùng Ninh ở quầy thu ngân, hộp mì trộn sáng nay cô ấy ăn chính là do anh làm.
“Đúng rồi, tôi là Tạ Hoài.”
“Ồ, nghe nói anh mở sạp bán sáng rồi hả?” Chương Như vừa hút trà bí đao vừa hỏi.
“Dạ, bắt đầu từ hôm nay.”
“Đặt sạp ở đâu?”
“Dạ, ngay dưới chân cầu vượt.”
“Cố lên nhé.” Chương Như ra dáng người từng trải vỗ vai anh: “Chúc anh sớm phát tài.”
“Haha, cảm ơn miss Chương.”
Chương Như gật đầu, thong thả quay về văn phòng, kéo Tô Đình đi ăn.
Trời nóng, nhà bếp nấu trà mát và chè tuyết nhĩ. Khi Chương Như gần ăn xong, bỗng nhận được tin nhắn: “Cái gì thế này.”
“Sao thế?” Tô Đình chia chè qua, Chương Như đưa luôn màn hình điện thoại cho cô xem: “Anh trai em bảo bà nội mình lát nữa đến ăn trưa, kêu em qua đó.”
Cô ấy lại càu nhàu: “Không nói sớm, em no căng rồi.”
Càu nhàu xong thì đi rửa bát, lúc rời tủ bát, cô ấy thấy Chương Tuyết Dương từ ngoài bước vào.
“Morning nha, anh Chương.” Chương Như chào một tiếng, nhưng rõ ràng cảm nhận được Tô Đình bên cạnh cứng đờ. Cô nhân viên mẫu mực thường ngày rất lễ phép, thế mà mãi mới khô khan gọi một tiếng “Sếp Tuyết Dương”, rồi xoay người bỏ đi, cô bước nhanh như gặp phải ác bá văn phòng.
Chương Như nghĩ ngợi, quay sang trách Chương Tuyết Dương: “Hôm nay anh lại mắng người à? Mắng qua WeChat hay gọi điện mắng? Anh mãn kinh hay gì mà cứ bắt nạt Đình Đình của bọn em, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Chương Tuyết Dương không để ý đến cô ấy, liếc về phía Tô Đình vừa rời đi, rồi quay người lên lầu.
Tôn Văn vừa lúc tìm anh: “Sếp Tuyết Dương, khoản nợ bên Lương Phát có lẽ cần xử lý.”
Lương Phát là một tửu lâu ở Huệ Châu, cũng là chuỗi nhà hàng lâu đời, nhưng vài năm nay kinh doanh sa sút, nên khoản thanh toán thường bị trì hoãn. Tuy nhiên, vì hợp tác nhiều năm, Chương Ký vẫn nới lỏng cho khách quen nếu có thể.
“Không có chút hồi khoản nào à?” Chương Tuyết Dương bước đi, đối diện gặp Vương Tư Kiều: “Anh Dương.”
“Tư Kiều.” Tôn Văn gọi anh ta: “Cậu theo dõi khoản nợ bên Lương Phát, qua đây, nhân tiện báo cáo tình hình bên đó cho sếp Tuyết Dương.”
Mấy người vào văn phòng, nhắc đến Lương Phát, trong lòng Vương Tư Kiều rất khó chịu: “Lần này qua Huệ Châu, thái độ người bên đó rất tệ, bảo vệ còn không cho đậu xe, miệng mồm thì bẩn thỉu.”
Cuối cùng suýt nữa xảy ra xô xát.
Trước đây giao tiếp còn ổn, nhưng giờ họ thường không trả lời tin nhắn, cứ tìm cớ thoái thác. Khi thì bảo không tìm thấy hóa đơn nên không công nhận hàng, khi thì đổ trách nhiệm đặt hàng cho nhân viên đã nghỉ việc, nói đơn hàng là do nhân viên tự ý, không liên quan đến Lương Phát.
“Tôi cảm thấy họ đã hoàn toàn không còn liêm sỉ, chỉ muốn quỵt hết nợ.” Vương Tư Kiều mặt mày sa sầm: “Loại công ty này không phá sản mới lạ.”
Vì có hiềm khích, giọng anh ta nặng nề hơn.
Người trẻ khí huyết dâng cao, không chịu được khiêu khích cũng là bình thường, có thể hiểu.
Tôn Văn giữ anh ta lại, ra hiệu lúc này đừng để cảm xúc lấn át, nghĩ một chút rồi nói: “Lương Phát hình như còn nợ cả lương nhân viên, áp lực tài chính chắc lớn lắm.”
Chương Tuyết Dương trầm ngâm: “Lúc đi, họ có kinh doanh bình thường không?”
Vương Tư Kiều nhớ lại: “Có thì có, nhưng khách ít lắm, nhân viên thì thờ ơ, phục vụ rất tệ.”
Lương Phát là tửu lâu kiểu vườn, diện tích kinh doanh lớn, nhưng hôm đó cậu tận mắt thấy, có khách đi gần đến vườn nhỏ bên trong mà chẳng ai tiếp đón, phải gọi mới có phục vụ tới, lại chậm chạp, tinh thần uể oải.
Chương Tuyết Dương đặt tay lên sống mũi, suy nghĩ một lúc: “Đừng hối thúc nữa, cứ sắp xếp lại hết các khoản nợ, thu thập đầy đủ chứng từ giao dịch, tính cả tiền phạt chậm theo hợp đồng.”
Tôn Văn hỏi tiếp: “Còn hàng sau này?”
“Ngừng cung cấp.”
“Vâng.”
Xử lý xong việc, người nhà cũng đến.
Chương Tuyết Dương nhận được điện thoại, người lớn nói không gọi được cho Chương Như, dọc đường cũng không thấy cô đâu, bảo anh đi tìm.
Chương Tuyết Dương xuống tầng một, vào văn phòng, bên trong chỉ có Đới Ngọc Lan và Tô Đình.
Tô Đình đang trao đổi với Đới Ngọc Lan về việc đổi máy chấm công: “Có vài đồng nghiệp lớn tuổi, vân tay vốn khó nhận diện, nhất là các cô chú ở khu rửa bát, tay ngâm nước lâu đôi khi không chấm được, phải đến bổ sung thẻ, phiền lắm.”
“Vậy em nghĩ đổi loại nào? Loại tự động qua wifi?” Đới Ngọc Lan hỏi.
“Đổi loại đa năng đi, hỗ trợ cả wifi, vân tay lẫn nhận diện khuôn mặt.”
Đới Ngọc Lan nhíu mày: “Loại wifi tự động không hợp lắm, ký túc xá nhân viên gần đây quá, có người chỉ cần xuống lầu là tiện chấm công, khó quản lý.”
Tô Đình cười: “Em tra rồi, có thể cài đặt thời gian, ví dụ chỉ công nhận chấm công trong vòng nửa tiếng trước giờ làm. Với lại ca lớn thường sẽ điểm danh, nếu có bất thường, mình đối chiếu với bảng điểm danh, chắc không vấn đề gì.”
Cô suy nghĩ chu đáo, Đới Ngọc Lan cũng thấy hợp lý: “Vậy được, em viết đề xuất đi.”
Chị nói xong thì thấy Chương Tuyết Dương ở cửa: “Có chuyện gì vậy, sếp?”
“Chương Như đâu?”
“A Như? Chị không để ý, A Đình thấy không?” Đới Ngọc Lan quay sang hỏi Tô Đình, đồng thời Chương Tuyết Dương cũng nhìn về phía cô.