Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 27

Chương 27: Ám chỉ – Anh bị mọc lẹo à?

*

Tô Đình ở Huệ Châu thêm một ngày, đi cắm trại ở đảo Sư Tử xem mặt trời mọc, dẫm cát suốt nửa ngày mới quay về Quảng Châu.

Sáng hôm sau đi làm, trong buổi họp sáng, cô chia sẻ trải nghiệm sau khóa đào tạo. Tô Đình cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá, thực sự học được nhiều điều, hy vọng có thể áp dụng vào công việc sau này.

Đới Ngọc Lan nửa đùa nửa thật: “Thế này thì phải giữ chặt em mới được, lần này biểu hiện tốt quá còn đoạt cả giải, đừng để cửa hàng mới giành mất người.”

Họp xong, Tô Đình mở thùng máy chấm công vừa giao đến, tự mình làm quen với hệ thống và thao tác, rồi bắt đầu sắp xếp công việc nhập dữ liệu mới.

Đây là một công trình lớn, dù sao cũng hơn trăm con người, các bộ phận lại có ca làm khác nhau, nên cô phải làm gián đoạn suốt mấy ngày mới xong.

Chiều hôm đó, sau khi ghi xong dữ liệu nhận diện cho nhóm điểm tâm, cô còn giúp cài đặt chế độ chấm công tự động. Làm xong vừa định khóa máy thì nhận được điện thoại của Tiết Nhân Nhân, nói cô ấy cãi nhau với Hồ Quang, muốn qua nhà cô ở vài hôm.

“Sao lại cãi nhau?” Tô Đình hỏi, “Cậu không sao chứ?”

“Không có gì, chỉ cãi mấy câu thôi.”

Cô ấy dường như không muốn nói thêm, Tô Đình cũng không gặng hỏi: “Vậy cậu qua luôn bây giờ không? Mình đưa chìa khóa cho.”

“Không cần đâu, tan làm mình qua, chắc lúc đó cậu ở nhà rồi.”

“Ừ, vậy gặp buổi tối.”

Cúp máy xong, Tô Đình giúp một đồng nghiệp vừa hết phép ghi lại nhận diện khuôn mặt, làm xong vừa định khóa máy thì cửa sau có mấy người bước vào, đều là người từ tầng ba.

Chương Tuyết Dương đi trước, giống hệt lần đầu tiên Tô Đình gặp anh, vẫn đeo kính râm. Cô chỉ có thể dựa vào hướng đầu của anh mà đoán ánh nhìn.

“Chào sếp Tuyết Dương.” Tô Đình vẫn lễ phép như mọi khi, rồi liếc nhìn phía sau, “Chào anh Tôn.”

Còn có cả Vương Tư Kiều.

“Ôi, bận à?” Tôn Văn nhiệt tình, vừa thấy cô đã giành lấy cặp tài liệu trong tay Vương Tư Kiều, “Tư Kiều, cậu đi mua ít kem hay nước ngọt gì đó đi, hôm nay nóng quá, để mọi người giải nhiệt chút.”

Trong lời nói ngập ngụa ẩn ý.

Lớp giấy cửa sổ này sắp bị người ta chọc thủng tới mười chín lỗ rồi, Vương Tư Kiều mỉm cười với Tô Đình: “Đang bận việc à?”

“Ừ.”

“Tôi tưởng cô đang đi tìm con chó cỏ nhà cô.”

“Không, mấy hôm rồi chẳng thấy nó đâu, không biết có phải nó đẻ rồi không.”

Một người tìm chuyện để nói, một người đón lời rất tự nhiên, còn Chương Tuyết Dương thì đi ngang qua tường thông báo, đeo kính đen mà lên tận tầng ba.

Chương Như đang chán làm, lén chạy lên tầng ba, đúng lúc đang phát bánh trung thu.
Bánh trung thu của nhà hàng, đủ loại nhân, mỗi năm đều sản xuất hàng loạt, cũng xem như nguồn thu thêm của tửu lâu.

“Anh ăn không?” Chương Như bước tới, xiên một miếng dí ngay dưới mũi anh.

Chương Tuyết Dương nghiêng đầu tránh: “Tự ăn đi.”

“Ồ.” Chương Như nửa ngồi nửa đứng nhìn anh: “Anh bị mọc lẹo à?”

Không thì trong nhà đeo kính râm làm gì? Làm màu chắc?

Chương Tuyết Dương vòng qua cô ấy, đi vào văn phòng.

Chương Như cũng bưng hộp bánh theo vào: “Chị Lulu gửi thiệp cưới cho em rồi, mời em đi dự đám cưới.” Rồi cô ấy lại hỏi: “Chị ấy với anh A Hào rốt cuộc là kết hôn hay đánh nhau thế?”

“Lo chuyện đó làm gì, mời thì đi.” Chương Tuyết Dương tháo kính, giọng không lạnh không nóng.

Chương Như nhiều chuyện, cứ phải hỏi cho ra lẽ: “Hai người đó thật sự đều cắm sừng nhau hả? Không đúng, anh A Hào suốt ngày lăn lộn bên ngoài, sớm chẳng còn chút đức hạnh đàn ông nào rồi.”

“Sếp Tuyết Dương.” Cửa bị gõ hai tiếng, có người đưa tài liệu vào. Chương Như tiện tay nhận, đưa cho anh: “Nè.”

Cô ấy tiến lại gần một chút, mùi nước hoa trên người thoang thoảng, giống hệt mùi mà hôm đó Chương Tuyết Dương từng ngửi thấy trên người Tô Đình.

Anh khựng lại một giây, nhận lấy tài liệu: “Ra ngoài, về văn phòng của em đi.”

Chương Như giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp ngồi xuống đối diện anh: “Đúng là nghiệp quật thôi. Nhưng mà sâu nào thì gặm loại gỗ đó, anh A Hào cũng đáng đời, ai biểu anh ấy phản bội trước, trách được chị Lulu chắc? Thế nên bây giờ cưới nhau là có ý gì, dù sao cũng đều bị cắm sừng, nên định hành hạ nhau cả đời à?”

Cô ấy duỗi tay ra, mười đầu ngón tay lấp lánh móng đeo trang sức. Chương Tuyết Dương liếc nhìn mấy móng tay sáng loáng ấy, Chương Như lập tức cảnh giác: “Nhìn gì đấy, móng mới làm đấy, em không tẩy đâu nha!”

Cô ấy rút ra một tờ cào trúng thưởng: “Nè, cho anh mượn tay phát tài của mình cào giúp một hàng đi, cào xong em đi liền, nhanh nào.”

Chương Tuyết Dương lấy đồng xu ra, vài cái là cào hết sạch, rồi búng tờ vé lại cho cô: “Gọi chị Lan lên đây.”

Chương Như nheo mắt soi cả buổi, chẳng trúng được xu nào: “Tay xui xẻo quá.”

Cô ấy ném tờ vé vào thùng rác, lại liếc anh một cái: “Mặt cũng xui luôn.”

Hôm nay cô ấy nghịch ngợm, gan to, còn dám chỉ trỏ anh: “Lần sau anh cũng đi học bồi dưỡng đi, chỗ họ có dạy ‘dịch vụ với nụ cười’ đó, anh học thử xem.”

Chương Tuyết Dương ngả lưng tựa ghế, Chương Như mới thong thả đứng dậy: “Một đại mỹ nữ Quảng Châu chịu nói chuyện với anh, anh phải biết trân trọng đó nghe chưa?”

Nói xong, cô ấy vỗ vai anh một cái, trước khi rời đi còn tiện tay cầm luôn chiếc kính râm lòe loẹt của anh.

Không bao lâu sau, Đới Ngọc Lan bước vào.

“Lãnh đạo, tôi đang định tìm sếp đây.” Chị cầm theo một quyển tài liệu: “Hệ thống thu ngân không phải nói là sẽ thay sao? Bên này họ làm cả hệ thống thành viên, bao gồm thu ngân, tính năng rất đầy đủ, anh xem qua nhé.”

“Chị quyết đi.” Chương Tuyết Dương lấy ra hai bản hợp đồng, “Vấn đề cổ phần đã xử lý xong rồi. Phần cổ phần của Ngô Lý Kiên, chị bù vào đi, giá bằng với anh ta.”

Thấy hợp đồng, Đới Ngọc Lan sững người, xúc động đến mức giọng hơi run: “Cảm ơn sếp!”

“Từ nay cửa hàng cũ có phần của chị rồi, chị Lan.” Giọng Chương Tuyết Dương nhạt nhòa: “Em mong chị sắp xếp lại vị trí của mình cho rõ. Cửa hàng cũ ở khu tốt nhất, lượng khách quen cao, chi phí thấp, nhưng lợi thế này không phải để chị dựa vào mà sống ung dung, bản thân phải đặt yêu cầu cao hơn.”

Có vài lời vốn định nói trong cuộc họp lần trước, chỉ vì chuyện cổ phần nên tạm gác lại. Giờ Chương Tuyết Dương khẽ nâng mi mắt lên: “Ví dụ như điều trực quan nhất — doanh thu. Với cửa hàng cũ, nếu số liệu này không tăng rõ thì có nghĩa là đang giảm, đang tụt. Chị muốn trông chờ vào tiệc chiêu đãi sao? Tiệc đâu phải ngày nào cũng có… nên có phải chị nên suy nghĩ lại xem rằng việc đóng cửa buổi sáng rốt cuộc dại dột đến mức nào?”

Đới Ngọc Lan im lặng một lúc, biết ông chủ nhỏ đang gõ tiếng cảnh tỉnh mình.

Chị thừa nhận, cổ phần vốn là nỗi canh cánh trong lòng. Khi mới vào làm, đã nói rõ có thể tham gia góp vốn, chỉ là khi đó trùng lúc gia đình mua nhà, tiền không xoay được nên mới bỏ lỡ. Vì vậy, nhiều năm nay, chị luôn ở trạng thái nửa trong nửa ngoài với tiệm.

Chẳng hạn như tổng bếp trưởng trước đây, Ngô Lý Kiên, bao năm qua chị hoàn toàn có thể nghiêm khắc xử lý, nhưng vì bản thân không có phần cổ phần nên nhiều chuyện không dám can thiệp đến cùng, sợ rước thêm rắc rối.

Giờ cái trạng thái nửa vời ấy bị nhìn thấu, may là ông chủ nhỏ không trách mắng nặng lời, còn cho thêm cổ phần, vậy sau này chỉ có thể càng nỗ lực hơn, không còn lý do gì để thoái thác.

Chỉ là, ở cái tuổi này rồi, bị người ta nhìn thấu lòng mình vẫn thấy hơi ngượng. Đới Ngọc Lan cười gượng: “Được, chị hiểu rồi.”

Chương Tuyết Dương khẽ gật, ánh mắt mang theo nụ cười: “Bên cửa hàng mới đang chuẩn bị tuyển người. Chị trong ngành cũng nhiều năm rồi, nếu có ứng viên phù hợp thì giới thiệu giúp nhé.”

“Được, chị sẽ tìm.”

Nói thêm vài câu, Đới Ngọc Lan đi ra, vừa vặn gặp Vương Tư Kiều xách kem trở về, còn lấy của anh ta một cây hiệu Ngũ Dương.

Trong văn phòng có người đang trò chuyện, thỉnh thoảng tiếng cười vang ra ngoài; trong thùng rác chỉ có tấm vé số cào mà Chương Như ném vào. Chương Tuyết Dương khẽ gõ ngón tay trỏ lên màn hình điện thoại, nhịp nhàng mà không có quy luật.

Không lâu sau, khi con số trên màn hình nhảy đúng sang giờ chẵn, anh nhận một cuộc điện thoại, cầm chìa khóa rời khỏi phòng.

Quầy kinh doanh khá náo nhiệt, Chương Như đang bắt chước mấy bà đồng ở miếu phố Miễu, đeo chiếc kính râm mới trộm được từ Chương Tuyết Dương, kéo tay Tô Đình xem tướng: “Cô gái xinh đẹp này, bà nhìn cô hồng hào rạng rỡ, đào hoa vượng phát, vận tình nở rộ đó nha…”

Lời hay nói một tràng, rồi chìa bàn tay ra: “Hôm nay bà còn chưa có khai trương, chúng ta hữu duyên như vậy, nè, cô cho chút tiền mở hàng đi, để bà mở miệng vàng chỉ vài câu, đảm bảo sau này cô gặp toàn anh đẹp trai thương yêu chiều chuộng, mê cô chết luôn.”

“Không cần đâu.” Tô Đình cố nín cười, “Với lại tôi cũng đâu có tiền Hồng Kông.”

Cô định đi ra chòi bảo vệ để giúp cài lại máy chấm công, nhưng vừa quay người thì bị Chương Như kéo lại: “Không tin bà hả? Người làm, trời nhìn đó nha, chị cứ yên tâm, bà đây là người tốt, thuật xem tướng bằng xương truyền đời, không gạt người đâu.”

Thái Thải đứng bên cạnh nghe mà cười sặc: “Là thuật lừa truyền đời thì có!”

Vừa dứt lời thì thấy Chương Tuyết Dương đi đến: “Sếp Tuyết Dương.”

Hai cô gái khác cũng nhìn theo, Chương Như liền tháo kính râm xuống, đảo mắt quanh anh một vòng: “Mặt trời còn chưa lặn mà anh đã ra ngoài chơi rồi hả? Để em mách bà nội cho coi!”

Chương Tuyết Dương chẳng buồn dừng lại, chỉ liếc cô ấy một cái rồi đi thẳng.

Bãi xe không nhiều xe, buổi chiều nắng gắt, mỗi chiếc đều được phủ tấm cách nhiệt để tránh nóng hỏng nắp máy.

Thấy Chương Tuyết Dương xuất hiện, bảo vệ trực vội chạy đến thu tấm phủ, cười hớn hở chào: “Ông chủ về rồi à?”

Anh gật đầu, mở khóa lên xe. Khi xe chạy đến trạm gác, Tô Đình vừa lúc bước vào trong đình. Xe dừng lại trước rào chắn, ngay lúc cần gạt tự động nâng lên, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài một thoáng, rồi lại làm như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục công việc.

Bình Luận (0)
Comment