Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 29

Chương 29: Cô có sao không – Thật đáng tiếc

*

“Đó là bạn trai của chị ấy hả?” Văn Tử ngẩng đầu, tò mò hỏi Chương Tuyết Dương, còn tiếc rẻ than một câu: “Haizz, vốn dĩ con còn định giới thiệu thầy dạy mỹ thuật của tụi con cho chị ấy nữa cơ.”

Nhỏ xíu tuổi mà đã thích lo chuyện người khác. Chương Tuyết Dương đưa mắt nhìn thẳng phía trước, không nói gì, đi thẳng về phía sân bóng.

“Không qua chào một tiếng à?”

Anh đi nhanh, Văn Tử phải co chân chạy theo sau.

“Muốn đi thì đi.”

Chương Tuyết Dương cứ thế đi về hướng sân bóng, trong đầu vẫn không ngừng tua lại cảnh vừa rồi. Thậm chí vì sự chần chừ của Văn Tử mà anh lại vô thức liếc nhìn sang bên kia một lần nữa.

Tô Đình đã lên ván lại rồi, cẩn thận di chuyển, tóc đuôi ngựa bị gió thổi tung thành từng lớp, nơi trán dường như rịn mồ hôi, ánh lên dưới đèn.

Tấm ván là loại bánh xe phát sáng trong đêm, trong cả quảng trường chỉ có hai người họ là nổi bật nhất.

Chương Tuyết Dương thu hồi ánh mắt, nói với Văn Tử: “Hôm nay có thi Vua Đường Phố, con có đi không?”

“Ơ? Đi chứ đi chứ! Xông lên nào!” Giọng của thiếu niên đang vỡ giọng đặc trưng, Tô Đình hình như nghe thấy gì đó, quay đầu nhìn về hướng ấy, suýt chút nữa lại ngã.

“Cẩn thận.”

Vương Tư Kiều lập tức đưa tay đỡ lấy cô.

Học trượt ván tất nhiên sẽ có ít nhiều va chạm cơ thể, ngay từ lúc bước lên ván đã phải được đỡ. Có vài người bạn trượt ván đi ngang huýt sáo trêu: “Ghê nha, Tư Kiều, nhanh thế đã có tiến triển mới rồi hả?”

Vương Tư Kiều quay lại nhìn rõ ai, vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc này tối nay chắc cgã ngã sấp mặt cho coi.”

“Tôi mà ngã được chắc! Lo cho bạn gái cậu đi.” Người bạn cười hô hô, lấy đà trượt đi mất.

Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi Tô Đình rung lên.

Cô xuống ván, nghe máy, là Tiết Tiết Nhân Nhân gọi, nói nhà dưới bị rò nước, đã tìm người lên ban công kiểm tra.

“Lần trước không phải kiểm tra rồi sao, nói là không liên quan đến nhà mình mà?”

Tô Đình ngạc nhiên, cúp máy xong liền chuẩn bị về.

Vương Tư Kiều muốn tiễn cô, nhưng cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự về được.”

Anh ta cũng không lái xe, tiễn cô thì quá phiền.

“Vậy để tôi gọi xe cho cô.”

Vương Tư Kiều mở app gọi một chiếc Didi, đứng nhìn Tô Đình lên xe mới quay đi.

Ra khỏi khu trung tâm nên đường bớt kẹt, hơn hai mươi phút sau, Tô Đình về đến dưới nhà.

Chạy đến cửa, cô thấy Tiết Tiết Nhân Nhân đang bị một người đàn ông chỉ thẳng vào mặt mắng.

Gã ta dựa vào thân hình cao lớn, ngón tay trỏ chĩa từng cái vào Tiết Tiết Nhân Nhân: “Tao nói cho mày biết, nhà tao dưới tầng bị dột nước lâu rồi! Mày làm tao thiệt hại tài sản, tao có quyền kiện mày đấy!”

“Kiện mẹ mày ấy! Đã nói lần trước ban quản lý kiểm tra rồi, đâu có liên quan tới nhà này, mày nghe không hiểu tiếng người hả?”

“Ít nói bậy đi! Ban quản lý nói không sao là không cần xử lý à? Nhà dưới bị dột mà mày nói không liên quan đến nhà trên, ai tin nổi!”

Người đàn ông nghiến răng, giơ tay hất Tiết Nhân Nhân ra rồi bước thẳng vào trong.

Tô Đình vội chạy tới đẩy gã ra: “Anh làm gì vậy!”

“A Đình!” Tiết Tiết Nhân Nhân tức đỏ cả mặt, kéo Tô Đình ra sau, chỉ tay vào gã đàn ông: “Vừa mở cửa là gã đã gào lên, chất vấn tôi có phải xả nước ngoài ban công không, nói nhà gã dột nước, đòi vào kiểm tra. Tôi hỏi sao không phải người của ban quản lý thì gã chửi ban quản lý ngu dốt, rồi cứ thế chen vào, mồm còn chửi th* t*c nữa!”

Căng thẳng dâng cao, cả hai bên đều tức: “Chửi mày thì sao, mày chẳng phải cũng chửi tao à? Con đ*!”

Người đàn ông có lẽ là hàng xóm tầng dưới, mắt thâm quầng, dáng người cao lớn, ánh mắt dữ tợn.

“Mày chửi ai đó hả đồ điên!” Tiết Tiết Nhân Nhân không nhịn được phản pháo: “Đồ thần kinh à?”

“Mẹ kiếp, chính mày mới thần kinh ấy!” Gã đàn ông mắt thâm trực tiếp xông vào nhà,

Tô Đình chặn lại: “Anh không được vào! Gọi người của ban quản lý đến đi!”

“Mặc kệ mẹ cô!”

Gã đàn ông nôn nóng muốn xử lý chuyện rò nước, lại thấy dễ bắt nạt hai cô gái, chẳng coi họ ra gì, đẩy Tô Đình ra rồi ngang nhiên bước vào nhà, dẫn người thợ theo ra ban công.

Thấy gã động vào Tô Đình, Tiết Tiết Nhân Nhân tức sôi máu, vớ ngay chiếc ô dài định lao tới, bị Tô Đình chặn lại: “Đừng qua đó.”

Cô nhỏ giọng dặn: “Cậu lấy điện thoại quay lại đi, đừng đứng gần quá.”

Nói xong, Tô Đình đi vào bếp gọi 110.

Cảnh sát đến rất nhanh. Lúc đó gã đàn ông vẫn còn đang ở ngoài ban công cùng người thợ xác nhận nguyên nhân rò nước, quay đầu lại liền giật mình thấy cảnh phục: “Gì vậy?”

Tô Đình trình bày lại mọi chuyện với viên cảnh sát: “Bọn tôi đã nói rõ là không cho vào, còn bảo sẽ gọi người của ban quản lý đến kiểm tra. Nhưng anh ta cứ tự ý dẫn người xông vào, chúng tôi ngăn cũng không được, hơn nữa còn có hành động thô bạo với chúng tôi.”

Đã là thế kỷ 21 rồi, vậy mà trên phố vẫn còn đầy người mù luật.

Vừa hay hai bên đều có mặt, cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, đứng trước mặt gã đàn ông có quầng thâm mắt, vừa ghi chép vừa nói: “Không được sự cho phép của chủ nhà mà tự tiện xông vào, hành vi đó gọi là xâm nhập trái phép vào nơi ở của người khác, anh biết không?”

“Xâm nhập gì mà xâm nhập?” Gã đàn ông mắt thâm vẫn cố cãi, nói rằng đã trao đổi với bên quản lý tòa nhà, bên đó bảo là họ đồng ý cho anh ta vào. Tô Đình lập tức chỉ ra gã nói dối: “Trước cửa nhà tôi có gắn camera, có cả tiếng, anh có cần tôi trích xuất cho anh xem không?”

Vì tức giận nên giọng cô hơi run, bàn tay cũng khẽ phát run.

Tên kia nổi nóng, trừng mắt, cái nốt ruồi thịt trên lông mày khiến gã trông càng dữ tợn. May mà vợ gã nghe tin chạy đến, vội vàng kéo chồng ra, cảnh sát cũng gọi gã sang một bên, khuyên đừng làm to chuyện nữa, nếu không có thể bị tạm giam.

Trong lúc bên kia đang khuyên nhủ, bên này Tô Đình và Tiết Tiết Nhân Nhân đứng cạnh nhau, phía ban quản lý tòa nhà cũng chạy đến xin lỗi rối rít, nói rằng do họ không theo dõi kỹ sự việc.

Sau khi tình hình tạm ổn, mấy người bên kia bước lại, cảnh sát hòa giải, nói rằng gã đàn ông mắt thâm đã nhận ra lỗi của mình, đồng ý xin lỗi họ.

Vợ gã cũng phụ họa, liên tục nói lời dễ nghe: “Thật sự xin lỗi hai cô, nhà tôi bị dột nặng lắm, năm nay vừa mới sửa sang, tốn biết bao tiền, trần nhà với tường đều bị thấm hết.”
Rồi chị ta giận dữ đấm mạnh vào người chồng: “Nhà tôi mở tiệm sửa xe ở đầu phố, gần đây thợ xin nghỉ, anh ấy phải trông tiệm mấy đêm liền không được ngủ, nên hôm nay nóng tính, hành động bốc đồng quá. Bây giờ anh ấy đã biết lỗi rồi, xin hai cô đừng chấp nhất nữa, anh ấy bị bệnh đó.”

Tên đàn ông mắt thâm tuy hung hăng, nhưng có vẻ sợ vợ, cũng sợ thật sự bị tạm giữ.
Dưới sức ép của mọi người, cuối cùng gã cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, chắp tay, hướng về phía Tô Đình và Tiết Tiết Nhân Nhân, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy tôi nóng quá, thật sự xin lỗi hai cô.”

Trông gã đúng là có vẻ biết lỗi thật, cộng thêm việc vợ gã liên tục năn nỉ, Tô Đình cũng không muốn làm lớn chuyện, liền ký tên vào biên bản hòa giải.

Khi ký tên, cô liếc thấy tên gã đàn ông ấy: Trương Lễ.

Thật sự không hề hợp với vẻ ngoài và cách hành xử của gã chút nào.

Sau khi cảm ơn cảnh sát, đợi tất cả mọi người giải tán, Tô Đình đóng cửa lại, hỏi: “Không sao chứ?”

Tiết Tiết Nhân Nhân vẫn còn bực: “Cái thằng ngu đó vừa rồi còn đẩy cậu, sao cậu lại chịu hòa giải? Phải để loại người như thế bị tạm giam mới hả dạ, càng lâu càng tốt!”

Tô Đình lắc đầu: “Mình không sao đâu, đừng chấp với gã làm gì.”

Chuyện xích mích giữa hàng xóm mà làm lớn quá thì chẳng hay ho gì, dù sao cũng là trên dưới một tòa nhà, sau này gặp mặt sẽ khó xử. Vả lại, một người thô lỗ và nóng nảy như thế, nếu có ngày tâm trạng bất ổn mà trả đũa lại mới thật sự đáng sợ.

Giận thì giận, nhưng nghĩ đến an toàn, vẫn phải nhịn một chút thì hơn.

Tối muộn hôm đó, Vương Tư Kiều gọi điện đến, nghe xong chuyện thì vừa sợ vừa giận, sau khi bình tĩnh lại liền đưa ra đề nghị, tốt nhất là cô nên dọn đi chỗ khác ở. Nhưng có lẽ sợ cô sợ hãi, nên sau đó lại an ủi: “Không phải dưới lầu nhà cô là tiệm sửa xe sao? Còn phải làm ăn buôn bán, chắc anh ta cũng chẳng dám làm bậy nữa đâu, nên chắc vẫn an toàn thôi.”

Cúp máy xong, Tô Đình ngẫm nghĩ, đúng là dọn đi nơi khác mới an toàn nhất. Chỉ là hơi phiền, phải tìm nhà mới, còn phải bàn với chủ nhà chuyện chấm dứt hợp đồng sớm. Sau một hồi náo loạn như vậy, cô và Tiết Tiết Nhân Nhân dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Tô Đình mệt quá, tối đó ngủ say như chết.

Hôm sau suýt nữa bị trễ giờ làm, cô phải chạy vội đi chấm công, thậm chí còn chẳng kịp nhìn thấy Chương Tuyết Dương từ phía bên kia đi tới.

Chạy vào văn phòng, thấy Chương Như cũng ủ rũ, trông có vẻ mệt mỏi như người bị suy nhược: “Morning……”

“Chào buổi sáng.” Tô Đình đi đến chỗ ngồi, hỏi: “Không ngủ được à?”

“Bị cảm.” Chương Như ho khẽ hai tiếng, tối qua đi xe mui trần bị gió thổi lạnh, giọng cũng khàn cả đi: “Sao hôm nay chị đến trễ thế?”

Tô Đình đặt túi xách xuống: “Ngủ dậy muộn, suýt nữa không kịp chạy tới.”

Không lâu sau đã có người đến làm thủ tục nghỉ việc, cô còn chưa kịp ăn sáng đã phải bắt đầu làm việc.

Chương Như chẳng có tinh thần, thỉnh thoảng lại ho một tiếng. Đến trưa, cô ấy ra ngoài giao bánh trung thu cho công ty của bạn, hơn ba chục hộp, được tính vào chỉ tiêu cá nhân, có hoa hồng.

Tất nhiên Chương Như chẳng quan tâm mấy đồng hoa hồng ấy, được ra ngoài trong giờ làm mới là điều quan trọng, nên vui vẻ tự nhận làm người giao hàng. Vì không lái xe, cô mượn xe của sếp Tuyết Dương, còn tiện thể ăn luôn bữa trưa bên ngoài.

Khi quay lại, tay xách hai hộp bánh trứng, điện thoại vừa lúc nhận cuộc gọi từ sếp Tuyết Dương: “Bảng tài sản không thể để mai nộp sao? Em biết anh gấp, nhưng đừng gấp quá được không?” Cô ấy bệnh rồi đấy, “Em đang ốm mà vẫn đi làm, vừa rồi còn phải ra ngoài giao hàng, em tận tụy như thế mà anh còn giục em, đúng là không có tình người!”

Nói xong, cô ấy ho sặc sụa mấy tiếng, rồi mới cúp máy.

Vừa đi đến bàn làm việc, Chương Như ném chùm chìa khóa lên bàn: “A Đình, lại đây ăn bánh trứng đi!”

Tô Đình đi qua, thấy quầng thâm mắt cô ấy rõ rệt, mới sực nhớ ra hỏi: “Tối qua vui vẻ lắm hả?”

Chữ “hả” kia đầy ẩn ý, quanh co chín khúc mười tám vòng, dù Tô Đình có chậm chạp đến đâu cũng hiểu cô ấy đang hiểu lầm: “Không có đâu, chị về nhà sớm mà.”

“Xạo ghê!” Chương Như nghiêng đầu, cười nham hiểm: “Nói thật đi, nói thật đi, là chị yếu sức hay người ta quá khỏe hả?”

Không nhìn ra được nha, còn tưởng Tiểu Vương là kiểu thư sinh yếu ớt đó.

“Thật mà, chị về nhà lúc hơn tám giờ thôi.”

“Không tin. Hẹn hò mà, về sớm vậy làm gì?”

Chương Như nói rồi đưa tay búng trán cô một cái.

Tô Đình đưa tay xoa trán, chợt nghe điện thoại trên bàn rung lên, cô bước đến nghe máy.

Là bên quản lý tòa nhà gọi tới, nói rằng họ đã kiểm tra lại chuyện nước dột ở tầng dưới, có lẽ là do lần bảo trì trước thợ làm việc sơ suất, kiểm tra không kỹ, keo kính ở ban công nhà cô có thể đã bong, cần trét lại một lớp.

“Thật sự xin lỗi cô, là do bên chúng tôi sơ sót…” Người của bên quản lý liên tục xin lỗi: “Không biết khi nào cô thuận tiện, chúng tôi sẽ cho người lên trét lại keo nhé?”

Nghe giọng bên kia dè dặt cẩn thận, Tô Đình cũng không làm khó họ: “Tối đi, khi tôi tan làm rồi tôi sẽ liên hệ lại với các anh.”

“Được được, cảm ơn cô rất nhiều.”

Cúp máy không bao lâu, chuyện đó tự nhiên cũng đến tai Chương Như.

“??? Cái thằng khốn nạn chết tiệt đó!” Loại chuyện này đến Phật cũng phải nổi giận, Chương Như đập mạnh bàn: “Bảo gã cút đi! Dám bắt nạt mấy cô gái, để em gọi người đập nát tiệm gã cho xem!”

Đới Ngọc Lan sợ cô gây chuyện, vội can: “Làm thế là phạm pháp đó, em đừng manh động. Hơn nữa đó là thằng đàn ông to xác, mà thật sự động tay động chân thì không phải chuyện đùa đâu.”

“Ngán gì chứ? Em là dân bản địa nha, thời nhà Thanh họ Chương nhà em đã giẫm khắp đất Quảng Châu rồi, trong sông Châu Giang còn có nước tiểu tổ tiên em đấy!” Chương Như khinh khỉnh cười: “Ở đất Quảng Châu này, em chưa từng sợ ai.”

Khí thế cô ấy sắp bốc lên trời, nhưng vừa dứt lời thì bị ai đó gõ một cái: “Lại làm gì nữa đó?”

“Anh?” Cô ấy quay lại, thấy là Chương Tuyết Dương, liền không phục: “Đánh em làm gì? Nhân viên công ty bị người ta bắt nạt mà anh không lo? Dù sao thì em cũng phải lo chuyện này.”

“Đưa chìa khóa cho anh.” Chương Tuyết Dương chìa tay ra, lấy chìa khóa xe xong mới quay sang hỏi Tô Đình: “Đã báo cảnh sát chưa?”

Tô Đình gật đầu: “Bên cảnh sát đã hòa giải rồi.”

Chương Tuyết Dương nhìn cô một lát: “Cô không sao chứ?”

Bình Luận (0)
Comment