Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 4

Chương 4: Có bạn trai không – Yêu cầu của sếp Tuyết Dương rất cao đấy

*

Sáng hôm sau thức dậy thì có mưa, không lớn, chỉ thoang thoảng hơi ẩm mùa hạ. Vì buổi trưa có tiệc mừng, nên ca ban ngày có rất nhiều người đến sớm, ai nấy đều bận rộn. Mấy cái bộ đàm bị hỏng, Tô Đình gửi về nhà máy để sửa. Khi đi ngang qua bếp thì bên trong lại có người huýt sáo với cô, cái kiểu cà lơ phất phơ.

Tô Đình coi như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng mà bước qua.

Đợi gửi xong bưu kiện quay về, cô lại vừa khéo chạm mặt mấy thực tập sinh hôm qua đến.

“Chị Đình buổi sáng tốt lành ạ.” Mấy người đó rất lễ phép chào hỏi.

“Chào buổi sáng, tối qua ngủ có ngon không?”

“Cũng khá ổn ạ…” Mấy người do dự một chút, rồi nói: “Chỉ là cái điều hòa hình như hơi có vấn đề, không đủ mát.” Nói rồi đưa tay gãi sau đầu, có vẻ ngượng ngập.

“Được, lát nữa chị sẽ tìm thợ tới kiểm tra.” Tô Đình mỉm cười với họ, trong lòng có thiện cảm với nhóm sinh viên này.

Cô chưa từng đi làm thêm hè, cơ bản mỗi năm nghỉ hè đều về nhà ông bà ngoại chơi, giúp trông coi tiệm chè, hoặc dẫn mấy đứa em vẽ vời linh tinh.

Nhưng bọn họ thì khác, hiếm hoi mới có kỳ nghỉ, vậy mà có thể rủ nhau chạy đến tận thành phố cách hơn trăm cây số để làm thêm, trên người tràn đầy hứng khởi và sức sống. So với cô, họ đã bước vào trải nghiệm xã hội sớm hơn nhiều.

Trò chuyện xong, Tô Đình quay lại văn phòng bận rộn một lúc, thì có người gõ cửa.

Cô ngẩng đầu, nhận ra đó là người dì hôm qua hỏi chuyện tiền lương.
Dì ấy chỉ thò nửa người vào, rón rén nhìn vào trong.

“Dì có việc gì không ạ?” Tô Đình đi tới, liếc qua bảng tên: Lâm Hiểu Cúc.

“Dì vào trong đi.” Tô Đình mở cửa ra.

Trong văn phòng có máy lạnh, Lâm Hiểu Cúc liên tục nói cảm ơn, rồi nhanh chóng khép cửa lại, sợ hơi lạnh thoát ra.

“Tôi muốn tìm cô kế toán.” Lâm Hiểu Cúc nhìn quanh, không thấy người đâu.

“Hình như sáng nay cô ấy xin nghỉ, không tới.” Tô Đình đáp.

“Ồ ồ.” Lâm Hiểu Cúc vội gật đầu, tỏ vẻ thất vọng, rồi lại ngập ngừng liếc nhìn Tô Đình: “Vậy… tôi có thể hỏi cô được không?”

“Là vấn đề gì, dì cứ nói thử, để xem tôi có tra được không.” Thấy bà ấy khúm núm, Tô Đình mỉm cười, cố gắng hạ giọng cho thật dịu dàng.

Quả thực Lâm Hiểu Cúc rất căng thẳng, suy cho cùng trong nhận thức của thế hệ họ, những người ngồi văn phòng đều cao sang hơn hẳn, lại hay cau có khó gần.

Nhưng chuyện tiền lương mà không hỏi cho rõ thì bà không sao ngủ được. Tiền đó là mồ hôi nước mắt mình làm ra, thiếu đi một xu một cắc trong lòng cũng chẳng yên.

Thế là bà nịnh nọt cười với Tô Đình: “Chuyện là thế này, tháng trước tiền lương của tôi đối chiếu không khớp số…”

Tô Đình ngẫm nghĩ: “Dì có mang bảng lương theo không?”

“Có, có chứ.” Lâm Hiểu Cúc vội lấy bảng lương ra, ngón tay ngắn mập chỉ vào một cột: “Tổng số không khớp, với lại tiền tăng ca này cũng không đúng nữa…”

“Được rồi, dì đừng lo, để tôi tra thử.”

Tô Đình kéo ghế cho Lâm Hiểu Cúc ngồi, còn mình thì mở máy tính, bắt đầu đối chiếu từng mục một.

Nếu là việc khác thì có thể cô không kiểm tra được, nhưng chấm công vốn do trợ lý cửa hàng phụ trách, nên trong máy tính của cô có lưu lại hồ sơ liên quan.

Lương của nhân viên bình thường khá đơn giản, khoảng mười mấy phút sau, Tô Đình đã tìm ra chút manh mối.

Vừa khéo lúc đó Đới Ngọc Lan bước vào văn phòng: “Có chuyện gì thế?”

Lâm Hiểu Cúc vội vàng đứng lên, xoắn xuýt đôi bàn tay, rụt rè gọi một tiếng “cửa hàng trưởng”.

“Chị Lan.” Tô Đình cũng đứng dậy, tiện thể kể lại tình hình.

Tổng số giờ tăng ca thì đúng, nhưng Lâm Hiểu Cúc thuộc bộ phận rửa bát. Lẽ ra ca làm thêm đều phải do bộ phận rửa bát ghi nhận, vậy mà khi Tô Đình đối chiếu bản gốc, lại phát hiện có mấy tờ phiếu tăng ca đến từ bộ phận sảnh.

“Vậy ra, dì từng sang bên sảnh phụ giúp à?” Tô Đình hỏi.

Lâm Hiểu Cúc gật đầu, Đới Ngọc Lan cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Chị lấy bảng lương tính toán một lượt: “Có lẽ là chỗ tiền bị tính nhầm. Tăng ca ở bộ phận sảnh lúc đó có điều chỉnh tạm thời, mức cao hơn một chút.” Rồi lại cau mày: “Nhưng hình như tổng số cũng chưa khớp?”

“Còn có một khoản bồi thường.” Tô Đình tìm ra tờ phiếu, trên đó có chữ ký của Lâm Hiểu Cúc: “Dì xem thử, có phải dì quên khoản này rồi không?”

“À đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, quả thật là chữ ký của tôi.” Lâm Hiểu Cúc liên tục gật đầu.

Thế là khớp sổ sách rồi.

“Dì về trước đi.” Đới Ngọc Lan trả bảng lương lại cho bà: “Ngày mai tôi sẽ bảo kế toán làm phiếu, bù khoản chênh lệch cho dì.”

“Được được, cảm ơn cửa hàng trưởng, cảm ơn nhiều lắm.” Lâm Hiểu Cúc cúi đầu cảm tạ rối rít, rồi lại nắm tay Tô Đình, còn cố ý nhìn kỹ bảng tên của cô:

“Cảm ơn cô Tô, làm phiền cô rồi, cô Tô.”

Tô Đình mỉm cười: “Dì cứ gọi tôi là A Đình là được, không cần khách sáo vậy đâu.”

Trong tiếng cảm ơn liên tục, Lâm Hiểu Cúc rời khỏi.

Trong văn phòng chỉ còn lại Tô Đình và Đới Ngọc Lan.

Đới Ngọc Lan nói: “Việc điều chỉnh tiền tăng ca này chị đã nói với Đường San rồi, nhưng lúc tính lương chắc cô ấy quên mất.” Chị lại nhìn Tô Đình: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tô Đình ngập ngừng, rồi lật lại máy tính: “Hình như… em không tìm thấy văn bản.”

“Không có văn bản, chỉ nói miệng thôi.”

Cảm thấy khát khô, Đới Ngọc Lan uống nửa cốc nước, rồi nói tiếp: “Hôm nay chị vừa bị sếp Tuyết Dương phê bình vì chuyện này. Cậu ấy nói trong tất cả các cửa hàng, cửa hàng cũ của chúng ta là tùy tiện nhất, quy trình công việc cũng lộn xộn nhất…” Chị lại chống trán thở dài: “A Đình, em nói xem chúng ta nên sửa thế nào?”

Tô Đình có phần do dự.

“Không sao, cứ nói theo suy nghĩ của em.” Đới Ngọc Lan khuyến khích.

Tô Đình nghĩ một lúc: “Sau này, bất cứ việc gì liên quan đến công việc, dù chỉ là điều chỉnh tạm thời nhỏ thôi, tốt nhất cũng phải có văn bản, rồi… những người liên quan đều ký xác nhận?”

“Nói rất đúng.” Đới Ngọc Lan gật đầu tán thành: “Thật ra chuyện này trách nhiệm chủ yếu là ở chị, cho nên từ nay về sau chúng ta đều phải thay đổi, không thể như trước nữa.”

“Vâng.” Tô Đình ghi nhớ cẩn thận.

Đến buổi họp sáng, Đới Ngọc Lan nhân tiện đem chuyện này ra nói.

Cửa hàng cũ là cửa hàng cũ, không chỉ trang trí cũ kỹ, nhân viên cũng đều lâu năm, nhất là quản lý, hầu hết quen với sự lười nhác.

Nhưng trong tình huống này, lại bộc lộ ra cái lợi của việc có một “gương mặt lạnh”.

Đới Ngọc Lan cố ý lôi tên Chương Tuyết Dương ra, than thở một tiếng thật dài: “Sếp Tuyết Dương ấy à, là người học hành bài bản, đâu dễ tính giống như trưởng bối nhà cậu ấy. Từ giờ mọi người đều phải cẩn thận một chút, nếu không thì phút chốc bị mắng cho thôi.”

Chương Tuyết Dương ngày nào cũng cau có mặt mày, cái bộ dạng khiến quỷ thần cũng né xa ba thước, ai ở đây mà chẳng từng chứng kiến. Thế nên đa phần chỉ phụ họa, không ai nói thêm gì.

Khi kết thúc, Đới Ngọc Lan còn nhắc Tô Đình, bảo cô gửi biên bản họp cho Chương Tuyết Dương.

“Ngày nào cũng gửi sao ạ?” Tô Đình hỏi.

“Không cần, mỗi tuần tổng hợp một lần là được.” Đới Ngọc Lan đứng dậy: “Nhưng phải viết thật chỉnh chu, yêu cầu của sếp Tuyết Dương rất cao đấy.”

Mang theo áp lực, Tô Đình gật đầu.

Ra khỏi phòng họp, bên ngoài sảnh tiệc đã lần lượt có khách đến.

Đúng mười hai giờ, tiệc cưới bắt đầu.

Tô Đình đang định qua ký túc xá xem cái máy lạnh hỏng, lúc đi ngang qua sảnh tiệc thì vừa khéo vang lên ca khúc ‘Hỷ Khí Dương Dương’ của Từ Tiểu Phượng.

Một bài hát rất dồn dập, ở Quảng Đông thường bị trêu là “nhạc nền chuyên dụng cho heo sữa quay”.

Thật ra chính là tiết mục bưng món: quản lý vừa vung tay, hai nhân viên trẻ xách lồng đèn đỏ chữ hỷ đi trước mở đường, giữa tiếng nhạc rộn ràng, các phục vụ nâng cao đĩa heo sữa quay, xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh tiến vào, rất có nghi thức.

Trong bữa tiệc hôm ấy, Chương Tuyết Dương cũng có mặt.

Có lẽ là họ hàng hay bạn bè với chủ tiệc, anh đang ngồi cùng một bàn, cụng ly với chú rể. Khi ngửa đầu, yết hầu nơi cổ anh trượt lên trượt xuống rõ rệt.

Tô Đình bỗng nhớ lại tối qua trong quán bar, từng thấy anh đứng dậy, chấm chút rượu đưa vào miệng.

Trong làn khói và ánh sáng chằng chịt, giữa bầu không khí đỏ xanh nhập nhòe, cái động tác m*t đầu ngón tay ấy lại mang một vẻ… gợi tình khác thường.

Mà lúc này, trong sảnh tiệc, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt dõi theo, sau khi uống rượu xong, Chương Tuyết Dương nghiêng đầu nhìn về phía này.

Tô Đình lập tức xoay người bỏ đi, tim đập loạn xạ.

Máy lạnh ký túc xá quả thật hỏng, may mà không nghiêm trọng, chỉ cần nạp thêm gas là có thể hoạt động bình thường.

Trên đường về, Tô Đình gọi cho Tiết Nhân Nhân, lần này cuối cùng cũng thông máy.

“Mình không sao, cậu đừng lo.” Tiết Nhân Nhân đang nằm bù giấc trên giường bệnh, cảm thấy bạn trai bên cạnh cựa quậy, cô ấy giơ chân đá một cái: “Ngoan nào, đừng có động đậy.”

“Hả? Gì cơ?” Tô Đình tưởng cô nói với mình.

“Không có gì.” Tiết Nhân Nhân ngáp một cái: “Tối qua cậu về thế nào? Trên đường không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, mình đã nhắn tin cho cậu rồi, rất nhanh đã về tới nơi.”

“Ồ, xin lỗi, mình quên không xem.” Tiết Nhân Nhân nhấc cánh tay lên: “Cậu tự bắt xe về à?”

Trong điện thoại, Tô Đình ngập ngừng: “Là… con trai ông chủ bọn mình chở về.”

Tiết Nhân Nhân sững ra, mấy giây sau mới nhớ ra là ai: “Anh ta mà tốt thế à?” Rồi cô ấy chợt nhíu mày: “Trên xe chỉ có hai người thôi?”

“Ừm.”

Tiết Nhân Nhân lập tức ngồi bật dậy, đang định nói gì đó thì có cuộc gọi đến – là khách hàng.

“A Đình, mình nhận cuộc gọi công việc đã, lát nữa nói tiếp.” Dứt lời liền ngắt máy, vội bắt lấy cú điện thoại gấp của khách.

Đúng là chuyện tốt, khách hàng đưa bạn đến phòng trưng bày xem xe, nên đặc biệt gọi cho Tiết Nhân Nhân.

Có đơn hàng tiềm năng, cô nhanh chóng bò dậy.

Đi vệ sinh xong, lúc quay lại thì bị Hồ Quang hỏi: “Cô bạn học hôm qua của em, có bạn trai chưa?”

“Hỏi cái đó làm gì?”

“Nếu chưa thì giới thiệu cho cô ấy một người?”

“Bớt nói nhảm đi, toàn mấy thằng bỏ đi quanh anh, có ai xứng với cậu ấy đâu!” Tiết Nhân Nhân trừng mắt, hất tóc bỏ đi thẳng.

Lúc này ở nhà hàng Chương Ký, Tô Đình vừa trở về.

Mưa đã tạnh từ lâu, mặt đất bị nắng hong khô ráo.

Bãi đỗ xe rất rộng, sau khi hơi nước bốc hơi hết, ánh nắng gay gắt chiếu rọi xuống, tỏa ra mùi vị như sân phơi lúa ở quê nhà, dường như còn có thể ngửi thấy mùi nong nia và thóc mới.

Chỉ là nắng quá gắt, cũng dễ khiến người ta héo rũ.

Tô Đình che một chiếc ô gấp, vòng ra cửa sau thì trông thấy một con chó vàng giống nội.

Đối diện với con chó ấy – là Chương Tuyết Dương.

Anh đội mũ lưỡi trai che trán, điếu thuốc ngậm nơi miệng, hai tay nhét trong túi quần, cúi đầu đối mắt cùng con chó.

Bình Luận (0)
Comment