Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 40

Chương 40: Hỏi cho ra lẽ – Sợ cô nghe thấy gì đó

*

Không lâu sau, truyền dịch xong, ba người rời bệnh viện, Chương Như lái xe, chở Chương Tuyết Dương về nhà.

Không hiểu sao, Tô Đình cũng theo lên xe.

Trên đường đi, Chương Như nhìn thấy hộp băng cá nhân, ngạc nhiên hỏi Chương Tuyết Dương: “Anh bị thương ở đâu à?”

Chương Tuyết Dương không trả lời, ngược lại, Tô Đình nhìn hộp băng cá nhân kia, khó mà không nhớ lại cảnh tượng khi nãy.

May là Chương Như nói nhiều, lúc thì hỏi Chương Tuyết Dương sao dạo này không lái chiếc Mercedes nữa, lúc lại chỉ ra ngoài, nói với Tô Đình: “Chỗ kia trước đây là nơi chôn người đấy.”

“Quận Hải Châu lắm chuyện lắm.” Khi xe chạy ngang Đại học Trung Sơn, cô ấy hất cằm về phía bên phải: “Kìa, chỗ đó trước từng đào được mộ cổ.”

Tô Đình không sợ mấy thứ đó, nhìn cổng trường hỏi: “Trong đó vào được không? Nghe nói khu Nam đẹp lắm.”

“Hình như không được đâu, chị muốn vào à? Để hôm nào em nhờ người dẫn chị vào.” Chợt nhớ ra điều gì, Chương Như quay đầu hỏi Chương Tuyết Dương: “Anh, bố mẹ anh Simon còn ở trong đó không?”

“Hẳn là còn.” Chương Tuyết Dương đáp.

Chương Như quay sang giới thiệu với Tô Đình: “Simon chính là chủ nhà của chị đấy, bố mẹ anh ấy đều là giảng viên trong trường, bản thân cũng là sinh viên xuất sắc, tiếc là sang nước ngoài rồi chẳng chịu về.” Nói xong, cô ấy liếc nhìn người đàn ông ngồi ghế sau, cảm thấy mình và Tô Đình như hai hộ pháp hai bên, bèn nhỏ giọng nói với Tô Đình: “Chút nữa em đến nhà anh ấy, đi ‘cướp bóc’ một chút.”

Cái gọi là “cướp bóc” chính là tìm rượu, loại rượu thật ngon ấy. Vừa bước vào nhà, Chương Như đã định lao về phía tủ rượu, nhưng con Lion lại chặn trước, sủa hai tiếng: “Làm cái quỷ gì vậy?”

“Liên quan gì tới mày, tránh ra đi đồ mập!”

Hai người họ cãi nhau, Tô Đình theo sau đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Chương Tuyết Dương. Cũng là dạng loft, nhưng kiểu này phải gọi là biệt thự tầng chồng, phòng khách rộng, ngoài còn có ban công lớn.

“Ngồi tùy ý đi.” Chương Tuyết Dương đưa cho cô chai nước. Tô Đình đón lấy: “Cảm ơn anh.”

Rồi chợt nhớ lời dặn của bác sĩ: “Bác sĩ bảo anh đừng ăn uống đồ sống lạnh.”

“Tôi biết rồi.” Chương Tuyết Dương đi ra phía bồn đảo lấy nước: “Thuốc đâu?”

“Ở đây.” Tô Đình lấy thuốc trong túi ra, mở hộp: “Cái này một viên, cái này nhai, cái này uống hai nắp…”

Cô đang đếm thì vô tình chạm vào ánh mắt của Chương Tuyết Dương, vội đặt hộp thuốc xuống, đứng bật dậy: “Anh tự uống đi.”

Hoàn toàn không nhận ra giọng mình đã lộ vẻ ngượng ngùng.

Cô xoay người định đi, Chương Tuyết Dương hỏi: “Đi đâu?”

“Tìm Chương Như.”

“Nó đang đánh nhau với con chó, em cũng muốn tham gia à?” Chương Tuyết Dương nhanh chóng uống thuốc xong, đứng dậy hơi gấp khiến bụng đau nhói, nhíu mày bước theo cô.

Tô Đình vòng qua phòng khách suýt va vào góc sofa, linh cảm anh sắp nói ra điều gì đó, cô vội nhắc: “A Như đang ở đây mà.”

“Em sợ nó nghe thấy gì à?” Chương Tuyết Dương cúi người nhặt tờ giấy lau rơi trên sàn: “Tôi chỉ muốn hỏi em vài câu thôi.”

Tim Tô Đình đập loạn, mặt đã nóng bừng: “Anh không sao thì tôi về đây, mai còn phải đi làm, chị Lan mở lớp huấn luyện cho quản lý, tôi phải đi sớm.” Cô tránh ánh mắt anh, nhìn thấy con Border Collie tên Lion bước lại, nó nhìn cô, lại nhìn Chương Tuyết Dương, rồi ngồi xổm bên cạnh cô, gác đầu lên chân cô, cùng cô nhìn về phía anh.

Chương Tuyết Dương trầm ngâm một lát, nhìn đồng hồ, nghĩ cũng làm cô mệt cả đêm rồi: “Vậy đợi em xong việc.”

Lion sủa một tiếng, như cố chen lời, bị Chương Tuyết Dương liếc cho một cái, nó lập tức rụt cổ, lủi đi.

Chương Như cũng từ nhà tắm bước ra: “Anh, có rượu ngon cho em xin một chai đi.”

Cô ấy vừa nói vừa tiện tay hái mấy quả nho đưa cho Tô Đình, thấy Chương Tuyết Dương đang ấn bụng: “Lại đau à?”

“Không sao, không nặng.” Chương Tuyết Dương chỉ tủ rượu: “Muốn uống gì thì tự lấy, nhưng uống có chừng mực thôi.”

Chương Như xưa nay chẳng khách sáo với anh, kéo luôn Tô Đình đi chọn rượu. Cuối cùng, cô ấy rút ra hai chai nhìn thuận mắt, đưa một chai cho Tô Đình: “Mang về nhà chị đi, lần sau qua nhà chị ăn lẩu thì mình uống.”

Chọn xong, cô ấy thấy Lion đang phơi nắng, nửa thân trên bò sát đất, nửa th*n d*** chậm rãi đẩy đi. “Đồ ngu, ngu thiệt là ngu! Mình mau đi thôi, dính phải cái ngốc khí của nó là tiêu đấy.”

Chương Như kéo Tô Đình định rời đi, đến cửa thì Tô Đình lại không thấy chiếc giày bên phải đâu cả.

“Lạ thật, chị vừa để ở đây mà.” Tô Đình ngồi xuống tìm, Chương Như cũng giúp cô tìm cùng.

Chương Tuyết Dương liếc Lion,anh  bước đến, đưa tay ra. Quả nhiên, từ dưới bụng nó rút ra được chiếc giày của Tô Đình.

“Trời đất ơi, đồ chó ăn trộm, còn biết giấu giày hả!” Chương Như gõ vào đầu nó. Con chó nhỏ kia lại làm vẻ ngây thơ, còn rượt theo l**m tay cô ấy, mặt dày không biết xấu hổ.

Chương Như chán ghét ra mặt: “Đi thôi đi thôi, con chó này sắp hóa thân rồi.” Thấy Tô Đình mang xong giày, cô ấy vội đẩy cô ra cửa: “Anh, bọn em đi đây, anh giữ gìn sức khỏe nhé!”

Chương Tuyết Dương tiễn đến cửa: “Về đến nơi thì nhắn cho tôi.” Nói với giọng bình thường, nhưng mãi đến khi cô đi khuất, anh mới xoay người lại, cúi đầu nhìn con Lion: “Nhìn gì đó? Thân lắm chắc?”

Vừa xoa đầu nó, vừa vỗ hai cái, rồi khẽ bật cười.

Viêm dạ dày cấp tính khiến ba ngày liền Chương Tuyết Dương phải đến bệnh viện truyền dịch. Đến khi truyền xong, cũng là ngày cuộc thi bắt đầu.

Là bếp trưởng, Lương Trung chịu áp lực rất lớn.

Trong buổi họp sáng, ai nấy đều động viên anh. Tô Đình cũng nói: “Anh Trung chắc chắn làm được, món của anh ngon lắm mà.”

“Đúng đó A Trung, thực đơn lần này đổi rồi, ngay cả sếp Tuyết Dương – người kén ăn như thế, cũng nói không có vấn đề gì, đừng lo.” Đới Ngọc Lan cũng lên tiếng trấn an, thấy anh vẫn căng thẳng, lại nói thêm: “Sếp Tuyết Dương bảo không nhất thiết phải giành giải đâu, chỉ cần xuất hiện cho nhà hàng mình có tiếng là được rồi. Lần này không được thì lần sau cố gắng, cứ thoải mái thôi.”

Dĩ nhiên, mang vinh dự về cho nhà hàng là quan trọng, nhưng trong ngành cũng có nhiều đầu bếp kỳ cựu tham dự, nên mọi người tuy có kỳ vọng, vẫn không muốn anh chịu áp lực quá lớn.

Dù vậy, sau lưng ai nấy cũng thở dài, lo anh ra sân khấu sẽ gặp trục trặc.

“Biết đâu anh Trung lại là kiểu người càng thi càng giỏi thì sao?” Tô Đình an ủi: “Như hồi em học lái xe, kém lắm luôn, hôm trước thi, thầy còn hỏi có muốn dời lại không, ai ngờ hôm sau thi một lần là đậu luôn.” Nhắc lại chuyện đó, cô vẫn mang vẻ tự hào khó giấu.

“Hy vọng thế.” Đới Ngọc Lan mỉm cười, vừa nói vừa thấy ông chủ nhỏ đi tới: “Sếp Tuyết Dương, sếp chuẩn bị xuất phát à?”

“Chiều nay xuất phát, đi sớm một chút để xem qua sân thi. Gọi anh Trung chuẩn bị hết đồ đạc, kiểm lại hai lần, đừng để sai sót.” Chương Tuyết Dương vừa nói vừa bước vào văn phòng.

Đới Ngọc Lan gật đầu: “Được, lát nữa tôi nói lại với anh ấy.”

Chương Tuyết Dương liếc cô một cái: “Chị sợ anh ấy không làm được à?”

“Tôi lo cho trạng thái của anh ấy thôi.” Đới Ngọc Lan nói: “Nghe bảo A Trung mấy hôm nay mất ngủ, người cứ thẫn thờ.”

Nghề bếp vừa là việc cần cần cù, vừa là khổ hạnh. Lương Trung học không nhiều, cũng chẳng giỏi ăn nói hay biết nịnh nọt lấy lòng ai, nên bao năm qua mới leo được lên vị trí bếp trưởng. Đới Ngọc Lan đương nhiên mong anh có thể thể hiện thật tốt, để lấy lại thể diện cho chính mình.

“Sợ gì chứ, anh ấy làm đầu bếp chính bao năm rồi, tay nghề tôi không lo.” Giọng Chương Tuyết Dương nhạt nhẽo: “Anh ấy đã là người gánh vác trọng trách, sau này còn phải ra mặt nhiều, điều chỉnh trạng thái là chuyện chỉ bản thân làm được, không ai giúp nổi.”

Đúng là giọng điệu của sếp, lạnh lùng, lý trí đến vô tình. Đới Ngọc Lan bất đắc dĩ nhìn anh, rồi bỗng nảy ra ý, gọi một tiếng: “Sếp, có khi nào… anh Trung bị áp lực là vì sếp không?”

Chương Tuyết Dương quay sang: “Ý chị là gì?”

“Còn ý gì nữa, là cậu đó. Ngày nào cũng mặt lạnh như tiền, còn định mang cái mặt lạnh đó tới giám sát thi, thử hỏi anh Trung không áp lực sao được? Đúng không A Đình?”

“Hả?” Tô Đình nghiêng đầu.

“Em nói xem, sếp Tuyết Dương có phải lúc nào cũng lạnh mặt trông đáng sợ không?” Đới Ngọc Lan hỏi.

“…Không.”

“Em trước đâu có nói vậy, rõ ràng còn bảo sếp Tuyết Dương lúc hạ mắt nhìn người trông lạnh toát luôn.” Một câu vạch trần sạch sẽ khiến Tô Đình đỏ bừng cả mặt: “Em… em có gói hàng phải nhận… hai người nói tiếp đi.”

Cô vội cầm điện thoại lướt qua trước mặt Chương Tuyết Dương, mở cửa đi ra quầy lễ tân.

Chương Tuyết Dương đưa mắt trở lại, hỏi: “Sinh nhật của Văn Tử là ngày mai à?”

“Đúng rồi, trùng với ngày thi luôn.” Đới Ngọc Lan hiểu ngay: “Nó lại làm phiền cậu hả? Kệ cái thằng đó đi, mặt dày mà phiền phức.”

Chương Tuyết Dương không nói gì thêm, trao đổi vài việc khác rồi sải bước dài rời khỏi phòng.

Cửa chưa kịp khép, Đới Ngọc Lan nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại liếc sang con gấu trúc mặc quần yếm trên bàn Tô Đình, ánh mắt chợt suy tư.

Bên ngoài, ở quầy lễ tân, Tô Đình vừa nhận xong bưu kiện.

Cô mở gói tại chỗ, tháo xong thì mang phần giấy bìa ra cho bác bảo vệ.

“Cảm ơn nha, cô gái xinh đẹp.” Bác bảo vệ vui vẻ nhận lấy, để dành bán ve chai, thấy trong tay cô là áo bóng rổ liền hỏi: “Mua cho bạn trai hả?”

Tô Đình lắc đầu: “Không, cho bạn thôi ạ.” Cô ôm món đồ quay về, tiện tay lấy một phong bao lì xì ở quầy, định lát nữa ra quầy thu ngân đổi ít tiền mặt. Nhưng trên đường quay lại thì lại gặp Chương Tuyết Dương.

Anh nhìn một cái đã đoán ra ngay: “Tặng cho Văn Tử à?”

“Vâng.” Tô Đình cũng nhìn anh. Trông anh giờ đã khỏe hẳn, sắc mặt không còn nhợt nhạt, nên cô chỉ khẽ chào rồi định đi tiếp, nhưng lại bị anh gọi giật lại: “Số 24, là áo đấu của Kobe em mua à?”

Tô Đình không để ý là số mấy, chỉ thấy đó là mẫu bán chạy nhất trong cửa hàng nên mua theo phong trào. Cô mở ra xem, đúng thật là số 24: “Sao vậy ạ?”

“Thằng bé thích James.”

“Hả… có vấn đề gì sao?” Tô Đình vẫn chưa hiểu.

Chương Tuyết Dương nói: “Thông thường, fan của hai người này sẽ là antifan của đối phương.”

Tô Đình lúc này mới nhận ra: “Tôi không biết chuyện này…” Nhưng đã tặng quà thì đúng là nên tìm hiểu kỹ hơn, cô bối rối nói: “Vậy tôi đi đổi lại, cảm ơn sếp Tuyết Dương đã nhắc.”

“Đổi lại chi bằng đổi với tôi.” Chương Tuyết Dương bỗng đề nghị: “Ngày mai tôi phải chạy sang Thâm Quyến, có thể không kịp. Quà cho Văn Tử để tôi tặng nó, còn em thì tặng món của tôi.”

Lời nói có chút mập mờ khiến người nghe khó đoán, nhưng trực giác Tô Đình cảm thấy không ổn: “Không cần đâu sếp Tuyết Dương, tôi còn mua thêm một đôi tai nghe thể thao, cũng không phải tay không.” Nói xong cô ôm đồ rời đi, không quay đầu lại.

Tối đó tan làm về nhà, Tô Đình tắm rửa xong liền bế cún con Mạch Mạch xuống dưới dạo.

Gió nhẹ thổi, vừa qua giờ cơm, dưới sân có nhiều người đang chạy bộ hoặc dắt con đi chơi. Tô Đình ôm Mạch Mạch đi dạo một vòng, tới chỗ vắng người mới thả nó xuống cho tự đi thử.

Mạch Mạch có hơi nhút nhát, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, sợ không thấy cô. Đi được một đoạn, nó mới dần mạnh dạn hơn, bắt đầu chui vào bãi cỏ khám phá.

Tô Đình đi sau trông chừng, trong lòng bàn tay bỗng thấy điện thoại rung lên.

Cô mở ra xem, là tin nhắn từ Chương Tuyết Dương, là một bức ảnh chụp con đường có dải đèn treo sáng rực, phía xa là mặt biển rộng.

Chưa kịp xem kỹ, anh đã nhắn thêm mấy chữ: “Vịnh Thâm Quyến.”

Địa danh này Tô Đình từng nghe qua, liền nhắn lại: “Bên kia là Hồng Kông à?”

Vài phút sau, Chương Tuyết Dương lại gửi tới một tấm khác: “Đúng, phía đối diện chỗ này.”

Tô Đình nhìn thấy trong ảnh là một dải sáng mờ xa: ánh đèn và những tòa nhà thấp thoáng, phía sau còn có bóng núi ẩn hiện trong sương.

Chương Tuyết Dương gửi tới mấy tấm hình: “Hôm nay có sương mù, tầm nhìn hơi kém, ban ngày phong cảnh sẽ khác, thời tiết và tầm nhìn cũng sẽ đẹp hơn.” Sau đó còn kèm thêm mấy tấm nữa, trông như đã lựa chọn góc chụp rất cẩn thận.

Đêm ấy, mặt biển yên ắng đến lạ. Tô Đình chợt nhớ đến biển ở Huệ Châu, dường như có thể cảm nhận được làn gió ẩm từ biển thổi tới, cô nhìn sang dải đèn sáng rực bên kia bờ, liền hỏi: “Là cảng Victoria à?” Cô thừa nhận mình hơi dốt, nhưng quả thật rất tò mò.

“Cảng Victoria phải đi qua Trung Hoàn, chờ khi nghỉ phép có thể qua đó xem.” Chương Tuyết Dương trả lời như vậy.

Tô Đình đứng nguyên một chỗ, Mạch Mạch chạy trở lại, cái đuôi ít lông phe phẩy liên tục về phía cô.

Cô khom người xuống, một tay xoa đầu nó, còn lấy điện thoại cho nó xem mấy tấm hình.

Cùng là vùng Quảng Phủ, nhưng cảm giác của những thành phố ven biển lại khác nhau. Cô nhớ đến các đồng nghiệp ở bên kia cửa hàng, họ thường nói Thâm Quyến ngoài trung tâm thương mại ra thì chỉ toàn công viên, nhưng trên Khoảnh Khắc của họ vẫn hay thấy đường bờ biển uốn lượn, những tầng mây rộng lớn và bầu trời trong xanh khiến người ta có cảm giác như được hít thở thật sâu, thậm chí có khi ngồi tàu điện ngầm cũng có thể nhìn thấy biển.

Xem xong, cô lại nhắn một câu: “Sếp Tuyết Dương đi cùng anh Trung à?” Gửi xong mới cảm thấy có chút kỳ quặc, đang định rút lại thì Chương Tuyết Dương đã trả lời: “Tôi đi một mình.”

Tô Đình nhìn ô chín ô trên màn hình, do dự mãi rồi chỉ khô khan gửi lại một chữ “Ồ”, chẳng biết phải nói gì thêm.

Ngày hôm sau cô được nghỉ, bắt xe đến nhà Đới Ngọc Lan.

Đới Ngọc Lan là người Hà Nguyên nhưng lấy chồng ở Quảng Châu, nhà chồng chị ở một thị trấn giữa khu vực Phiên Ngu. Trên đường đi có thể nhìn thấy những cánh đồng mênh mông, dưới cầu đường sắt có một con sông, mấy người đang ngồi câu cá bên dưới, bên bờ có các dì đội nón tre của dân chài, nhìn thoáng qua đã thấy đậm sắc thái miền sông nước Lĩnh Nam.

“Wow, chỗ này đẹp thật đó.” Chương Như trông như một cô nhà quê, nhặt một cành cây gõ gõ lên mấy chiếc lá chuối bị nắng làm úa vàng.

Tiệc rượu được bày trong từ đường, đây là một kiểu đãi tiệc đặc biệt dành cho các cụ thọ ngoài tám mươi. Cả nhóm bước vào dự, bị những bức chạm khắc đá và gỗ tinh xảo bên trong làm cho choáng ngợp.

Tô Đình đang xem danh sách tên các cử nhân đời Thanh thì bên ngoài, Văn Tử trên sân khấu đột nhiên giơ điện thoại lên kêu to: “Mau ra xem chú Trung nè!”

Ánh nắng chói chang, Tô Đình bước ra, phải mất một lúc mới quen được ánh sáng rồi mới nhìn rõ màn hình, đó là cuộc thi ẩm thực Quảng Đông, có người đang phát trực tiếp.

“Đâu có anh Trung đâu?” Chương Như cũng chạy lại xem: “Không thấy mà, đây là nhóm làm bánh.” Cô ấy nhìn một hồi rồi nhận ra người quen: “Là anh Diệu đó, anh ấy đang bày món.”

Đó là bếp trưởng cửa hàng ở Bạch Vân, Tô Đình cũng nhìn thấy, Chương Như liền càm ràm: “Chương Tuyết Dương đúng là lười, đã có mặt tại chỗ rồi mà chẳng chịu đăng lấy vài tấm hình, uổng ghê.”

Một lúc sau, trong từ đường bắt đầu bày bàn dọn món, các đầu bếp được mời đến phục vụ, món ăn đậm chất địa phương.

Tô Đình ăn thử một món điểm tâm gọi là “Sa ông”, vỏ ngoài chiên giòn rụm, phủ lớp đường cát trắng mịn như đã được xay nhuyễn, cắn vào bên trong mềm xốp, thơm ngậy mùi trứng.

“Ngon không?” Đới Ngọc Lan hỏi.

“Ngon thật đó.” Chương Như và Tô Đình đều gật đầu, những món ăn dọn theo bàn ở vùng quê như thế này thường bày trong dĩa to, miếng lớn, mang hương vị rất riêng.

“Ngon lắm, tối còn có nữa.” Đới Ngọc Lan nhìn đồng hồ, trong lòng vẫn nhớ đến cuộc thi bên kia: “Không biết giờ đã tới bước nào rồi.”

Buổi tối là tiệc sinh nhật của Văn Tử, tổ chức riêng cho người lớn và trẻ con, nên sau khi ăn trưa xong, cả đám người đều ở lại trong làng chờ đến tối.

Chồng của Đới Ngọc Lan chuẩn bị mấy cần câu, dẫn mọi người đi câu cá, vài cây dù lớn được dựng lên cao, tầm mắt có thể thấy đồng ruộng và lá chuối khô, thỉnh thoảng có tàu điện trên cao chạy qua, rung nhẹ mặt đất.

Dù đã là tháng mười, nhưng cái nắng gay gắt vẫn khiến Quảng Châu như đang giữa mùa hè. Tô Đình ngồi bên bờ sông, nhìn mấy ông chú trong làng chạy xe máy cũ, lòng chợt dâng lên cảm giác như được trở về tuổi thơ, khi cô còn nghỉ hè ở nhà ngoại.

Văn Tử ngồi cạnh chơi game, đeo chiếc tai nghe thể thao mà Tô Đình tặng, còn Chương Như thì bắt đầu lim dim, dựa vào vai Tô Đình, mở điện thoại bật nhạc.

Cô ấy lúc nào cũng nhanh nhạy hơn người khác, mới qua Trung thu đã bắt đầu nghe mấy bài “Nghênh Xuân Hoa” với “Hoan Lạc Niên Niên” — những ca khúc mà người Quảng nào cũng đã nghe suốt từ nhỏ, giai điệu vừa vang lên là ai nấy đều bất giác ngân nga theo, kể cả Tô Đình.

Chỉ là khi cô đang khe khẽ hát, một bóng người cao gầy bỗng xuất hiện bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên, thấy đó là Chương Tuyết Dương, anh đội mũ lưỡi trai đen, hai tay đút túi quần, nhìn cô, trong đáy mắt thấp thoáng nét cười.

Biết anh đang cười vì điều gì, Tô Đình vội đẩy Chương Như dậy cứu vãn tình huống.

“Chú Tuyết Dương!” Văn Tử đi vệ sinh về, vừa thấy anh liền chạy tới ôm lấy: “Con biết ngay là chú sẽ đến mà!” Thằng bé nghịch ngợm, sờ đông sờ tây trên người anh, bị Chương Tuyết Dương xách bổng khỏi mặt đất: “Không biết giữ lễ hả?”

“Biết chứ!” Văn Tử cười hì hì, trong tiếng nhạc nền “Cung hỉ phát tài” còn chắp tay nói: “Chúc chú Tuyết Dương năm mới đẹp trai hơn Lê Minh, phát tài hơn Chí Vinh bán thịt heo!” Rồi cậu lại cười gian hỏi: “Vậy quà của con đâu?”

“Con giẫm nát đôi giày của chú rồi mà còn đòi quà?” Chương Tuyết Dương một tay túm lấy thằng bé, Chương Như vội hỏi xen vào: “Còn anh Trung thì sao?”

“Ở nhà chị Lan.”

“Vậy kết quả thế nào?”

“Được bình chọn là danh trù.” Chương Tuyết Dương nói.

“Wow, danh trù luôn! Vậy là thắng rồi hả?” Văn Tử nhảy cẫng lên vì phấn khích, bị Chương Tuyết Dương đè vai xuống: “Danh trù có mấy người, nhưng anh Trung có một món khai vị được trao danh hiệu ‘món ăn kim cương’, rất xuất sắc.”

“Món ăn kim cương” cộng với “danh trù”, Tô Đình và Chương Như nhìn nhau, đồng loạt lấy điện thoại ra lướt WeChat.

Người đầu tiên đăng bài là Lương Trung, có ảnh anh ấy cầm món ăn đoạt giải và ảnh nhận huy chương.

Tô Đình liếc nhìn Chương Tuyết Dương, tưởng rằng anh cũng lên sân khấu nhận giải, nhưng những giải thưởng đều do hai bếp trưởng đại diện nhận. Có lẽ anh không muốn xuất hiện, hoặc cố ý để hai người kia được dịp nổi bật hơn.

Trong toàn bộ hình chỉ có một tấm có anh chụp chung với mấy đầu bếp trong bếp chính. Trong ảnh, anh mặc bộ vest chỉnh tề, không tạo dáng gì đặc biệt, chỉ đứng đó mỉm cười với ống kính.

Còn trong bài đăng của chính anh, hoàn toàn không có hình mình, chỉ toàn là cảnh các đầu bếp trong bếp đang bận rộn: người thì cắt gọt nguyên liệu, người nêm nếm nước sốt, thậm chí có cả hình mấy phụ bếp đang bày món và lau đĩa, ai nấy đều tập trung, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Mỗi bức ảnh đều được chụp rất đẹp, vừa nhìn đã biết người chụp đặt rất nhiều tâm huyết vào việc bắt lấy khoảnh khắc ấy. Tô Đình nghĩ, nếu mình là mấy người đầu bếp trong hình, chắc hẳn cũng sẽ thấy cảm động khi được ghi lại những giây phút như thế, huống chi đây còn là ống kính của chính ông chủ.

Với rất nhiều người, được nhìn thấy, chính là một cách công nhận quan trọng nhất.

Khi cô quay lại giao diện chính, trong các nhóm lớn nhỏ đã bắt đầu gửi tin chúc mừng nối đuôi nhau. Cũng lúc đó, Tô Đình mới thấy Chương Tuyết Dương gửi cho cô mấy tấm ảnh, là cảnh vịnh Thâm Quyến ban ngày, mặt biển dưới nắng loang loáng ánh sáng, bên kia bầu trời Hồng Kông cũng có mấy cụm mây trắng trôi lững lờ, cùng chung một khoảng trời với nơi này.

Nơi có biển, lúc nào nhìn cũng mang vẻ lãng mạn hơn hẳn.

“Ảnh tôi chụp tạm được chứ?” Tin nhắn của Chương Tuyết Dương gửi đến. Tô Đình liếc sang Chương Như đang ngồi bên cạnh, không trả lời.

Đới Ngọc Lan gọi điện giục mọi người về nhà ăn chè, cả nhóm liền cùng nhau quay lại. Lúc đó đã bốn, năm giờ chiều mà mặt trời vẫn gay gắt, như một anh mập nhiệt tình ôm chặt lấy bạn, thì thầm: “Nướng chết mày luôn, đồ xui xẻo.”

Chương Như sợ bị đen da, liền giật lấy mũ của Chương Tuyết Dương đội lên, rồi cùng Văn Tử tìm bóng râm ngồi chơi Vương Giả Vinh Diệu.

Tô Đình đi phía sau, Chương Tuyết Dương bước bên cạnh cô, nghiêng người che nắng giúp, rồi quay sang hỏi: “Tôi nhớ trước đây em làm giáo viên mầm non đúng không?”

Tô Đình gật đầu, không hiểu anh hỏi vậy để làm gì.

“Thế dạy trẻ con mà hát lạc tông vậy à?” Chương Tuyết Dương hỏi.

“…” Chuyện mất mặt như vậy mà anh còn nói thẳng ra được, Tô Đình chỉ biết cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói: “Nên là tôi nghỉ rồi.”

Trước kia cô vẫn dạy cùng các giáo viên khác, mà cô vốn không phụ trách phần âm nhạc.

May là quãng đường không xa, hơn nữa Văn Tử cứ chạy qua chạy lại quấn lấy Chương Tuyết Dương, nên suốt đường về cũng yên ổn.

Đến khi về đến nhà Đới Ngọc Lan, vừa thấy Lương Trung, cả đám liền nhao nhao chúc mừng: “Anh Trung giỏi quá, biết ngay là anh sẽ làm được mà!” Nghề bếp vừa là việc cực nhọc vừa đòi hỏi khổ luyện, anh kiên trì nhiều năm như thế, giờ có được chút thành tựu cũng thật đáng mừng.

Lương Trung mỉm cười cảm ơn: “Thật ra là nhờ sếp Tuyết Dương đó, chỗ bếp của bọn tôi hôm đó bị trục trặc một chút, anh ấy phát hiện sớm nên mới liên hệ ban tổ chức giúp.” May mà kịp đổi chỗ, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và chất lượng món ăn.

Đới Ngọc Lan đang phụ nấu trong bếp. Ba chồng chị vẫn còn khỏe mạnh, còn mẹ chồng thì có vẻ lưng không tốt, người hơi còng, tóc được cột bằng sợi dây đỏ, trên tay đeo chiếc vòng ngọc cổ, khiến Tô Đình bất giác nhớ đến bà ngoại.

“Con gái à, lại đây ăn chè.” Bà cụ gọi mấy cô gái trẻ: “Mới nấu xong đó, trong tủ lạnh vừa ướp mát.”

“Cảm ơn ạ.” Là chè rong biển đậu xanh, Tô Đình và mấy cô mỗi người bưng một chén ngồi xuống bên cạnh. Còn Chương Tuyết Dương thì đang ở ngoài, cùng anh Trung, chồng của Đới Ngọc Lan và vài người đàn ông khác nói chuyện, chắc đang bàn về chuyện cuộc thi.

Một lát sau, họ cũng bước vào nhà, bà cụ lại niềm nở mời uống chè, nhưng có vẻ trí nhớ đã không còn tốt, nhìn Chương Tuyết Dương thật lâu rồi hỏi: “Cậu lấy vợ chưa?”

“Mẹ à.” Đới Ngọc Lan bưng trà ra, tiện tay đỡ mẹ chồng: “Đây là con trai của chú Vinh nhà mình đó, chưa cưới đâu.”

“À…” Bà cụ được dìu ngồi xuống ghế, rồi lại quay sang nhìn Chương Như. Chương Như đang ngồi ngược trên ghế liền chủ động khai thật: “Con chưa cưới, cũng chưa có bạn trai.”

Nhưng liếc qua Tô Đình, cô ấy cười đến mức đôi mày cũng cong lên: “Còn chị ấy thì chưa chắc nha.”

“Con biết, con biết!” Văn Tử ló đầu ra từ sau lưng Chương Tuyết Dương, liền bị Đới Ngọc Lan nhanh chóng chặn lại: “Biết cái gì mà biết! Mới biết chút xíu đã bày đặt nói thay người lớn.”

Chị kéo thằng bé ra cửa: “Ra gọi ông chú vô ăn cơm đi, đừng chơi điện thoại nữa, té bây giờ đó.” Rồi chị quay lại phòng khách nói lớn: “Sắp dọn cơm rồi, chờ chút là có liền.”

Buổi tối, món ăn là do hai vợ chồng Đới Ngọc Lan nấu, đều là những món gia đình quen thuộc: “Tay nghề không bằng anh Trung, mọi người tạm ăn nhé.”

“Em biết ngay, là đang trách anh Trung không chịu giúp.” Chương Như ngồi bên cạnh than thở: “Chị Lan này không thật lòng nha, lúc nãy anh Trung hỏi có cần phụ không, hai vợ chồng còn bảo là không cần.”

Lương Trung hiếm khi pha trò: “Là anh không biết điều thôi, lát nữa phải học A Như mới được.” Nói xong rót ly rượu, quay sang mời Chương Tuyết Dương.

Anh hiểu rõ, kỳ thi đấu này vốn không đến lượt mình. Dù là bếp trưởng ở Việt Tú hay cửa hàng chính ở Thâm Quyến thì ai cũng có kinh nghiệm hơn anh. Thế mà suất tham gia lại được giao cho chi nhánh Lệ Loan. Nói là cơ hội cho cửa hàng cũ, nhưng thật ra là dành riêng cho anh.

Cảm khái xen lẫn biết ơn, Lương Trung nâng ly: “Sếp Tuyết Dương tin tưởng tôi, trong lòng tôi hiểu rõ, nói nhiều cũng chẳng cần, chỉ là… dù sao thì cảm ơn.” Dứt lời, anh uống cạn.

Anh uống nhanh, Chương Tuyết Dương chỉ có trà trong tay: “Xin lỗi, tôi còn phải lái xe, để nợ anh một ly.” Uống xong, anh lại nói: “Dạo này vất vả rồi, về nghỉ thêm vài hôm đi. Anh còn tích phép đúng không? Về quê thăm nhà, tụ tập với người thân chút.”

Lương Trung gật đầu: “Cũng định về đó, con tôi cứ gọi điện giục suốt…” Rồi liền mở lời kể chuyện, nói đủ thứ từ việc con nhỏ học hành cho đến chuyện sửa nhà.

Chương Như ngồi bên cạnh nghe, thấy anh Trung kể tường tận đến cả tiến độ sơn tường, bỗng hiểu vì sao bà nội lại quý anh trai mình đến thế.

Nói thật, nếu cô ấy mà có một người cháu như vậy, chắc cô ấy cũng vui lắm.

“Nhìn gì đó?” Chương Tuyết Dương hỏi.

Không dám nói là đang nhìn “cháu ngoan”, Chương Như chỉ vào đĩa bánh trước mặt anh: “Em muốn ăn cái này.”

Là bánh sữa hoàng nghìn lớp, trên rắc vài hạt hạnh nhân. Chương Tuyết Dương đưa tay gắp qua cho cô, tiện tay gắp thêm một món khác đặt trước mặt Tô Đình.

Rồi Chương Như quay sang hỏi Tô Đình: “Lát nữa đi Tứ Hải Thành chơi không? Em nhờ bạn đặt sẵn bàn rồi.”

Tô Đình còn chưa kịp trả lời thì giọng Chương Tuyết Dương vang lên từ phía đối diện: “Em quên mai còn việc à?”

Chương Như chưa hiểu mình đắc tội chỗ nào, nhìn lại anh, giọng lạnh ngắt: “Không phải chỉ là bữa sáng bảy giờ sao, em dậy được mà.”

“Nhưng là ở Bạch Vân, em dậy còn phải trang điểm, rồi lái xe bốn mươi phút nữa mới tới.” Chương Tuyết Dương nói rành rọt từng việc, khiến Chương Như vừa nghe đã thấy buồn ngủ: “Vậy đặt chỗ xa thế làm gì?”

Cô ấy vừa lầm bầm vừa thỏa hiệp: “Thôi để lần sau đi.”

Buổi tiệc vì thế mà càng thêm rôm rả, vừa mừng sinh nhật Văn Tử, vừa mừng anh Trung đạt giải, không khí náo nhiệt hơn thường lệ.

Ăn xong còn có bánh kem, Văn Tử đòi đi hát karaoke, Đới Ngọc Lan liền cản: “Sếp Tuyết Dương đi đâu vậy?”

“Về Lệ Loan.” Chương Tuyết Dương đáp, không nói cụ thể đi đâu, chỉ gọi Văn Tử: “Lại đây, giúp chú mang đồ.”

Văn Tử hí hửng chạy theo. Trong bóng tối, đèn xe lóe lên, rồi nghe tiếng cốp sau mở ra, sau đó là tiếng reo phấn khích.

Giọng con trai đang vỡ giọng có âm sắc rất riêng, vang vọng cả khoảng sân. Tô Đình thấy Văn Tử ôm ra một quả bóng rổ được gói trong hộp trong suốt, không rõ nguồn gốc nhưng có thể đoán là rất quý. Cậu vui mừng ra mặt, ánh mắt sùng bái Chương Tuyết Dương lên đến đỉnh điểm.

Chỉ là, khi bóng được lấy ra, Tô Đình thoáng liếc qua, phát hiện trên đó là chữ ký… viết bằng tiếng Trung. Cô ngạc nhiên nhìn sang Chương Tuyết Dương, còn anh thì đứng cách vài mét, nói ngắn gọn: “Lên xe, về Lệ Loan.”

Thế là Tô Đình lên xe cùng anh, cùng với Lương Trung.

Ba người, một chiếc xe. Tô Đình ngồi ghế sau, có cảm giác rõ ràng mình đang bị “neo” lại giữa không gian của họ.

Và cảm giác ấy đúng thật, bởi khi Lương Trung xuống xe, Chương Tuyết Dương liền bảo cô: “Ngồi lên ghế trước.”

“… Tôi sắp đến rồi.” Tô Đình đặt tay bên cạnh, chạm phải chồng tài liệu dày cộp trong xe, trông giống tạp chí, chẳng biết từ đâu ra.

Chương Tuyết Dương liếc cô qua gương chiếu hậu, không nói gì thêm. Nhưng khi xe dừng trước cổng đông khu nhà cô, anh phanh lại, rồi nói thẳng: “Tôi vẫn chưa hỏi, rốt cuộc là chỗ nào của chúng ta không hợp nhau?”

Anh tháo dây an toàn, xoay người lại, dáng vẻ rõ ràng là muốn hỏi cho ra lẽ.

Bình Luận (0)
Comment