Chương 43: Gã đàn ông hoang dã – “Anh rảnh lắm à?”
*
Có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi. Tô Đình nhắn lại cho anh: “Những thứ khác không cần đâu, chỉ vậy thôi.” Trước đó cô có tra mạng, biết chỉ cần có phiếu khám sức khỏe là đủ, chỉ là khi làm thủ tục thì cô quên xin sớm.
Nhắn xong, cô tiếp tục đi. Đến khi về đến nhà, điện thoại cũng chẳng còn rung thêm lần nào.
Hôm sau đi làm, Tô Đình làm vài thủ tục nghỉ việc cho nhân viên, tra bảng chấm công, nhập liệu mấy hạng mục, nửa buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Chương Như ngồi cạnh, miệng cứ kêu “suỵt suỵt” mãi. Gần đây cô ấy mới đổi một lọ nước hoa, mùi thơm nồng đến mức gây nghiện, ngày nào cũng phải đưa lên ngửi cả trăm lần, mê mẩn y như kẻ b**n th**.
Ngửi chán rồi lại bắt đầu cào cào mấy tấm vé số. Tô Đình tò mò hỏi: “Em vẫn còn mua à?”
“Ừ, chỉ cần em kiên trì, kiểu gì cũng có ngày vận may tới đúng không?” Nếu không trúng thì coi như góp thuế cho quốc gia vậy. Tất nhiên, điều Chương Như thích nhất vẫn là cái cảm giác hồi hộp đầy mong đợi, rồi cào ra chẳng được gì, cái cảm giác đó, đúng là gây nghiện.
Tô Đình bật cười: “Vậy em cố lên nha.”
Cô đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh, thấy Phùng Ninh đang cùng bạn trai là Tạ Hoài bàn bạc gì đó, vừa nói vừa vuốt điện thoại lên xuống.
Khi Tô Đình đi ra, Tạ Hoài đã về lại chỗ ngồi, Phùng Ninh gọi cô lại: “A Đình, thông hành của cậu hết hạn rồi à?”
“Thông hành Hồng Kông – Ma Cao hả? Hình như vẫn còn hạn mà.” Tô Đình làm từ hồi mới đến Quảng Châu, giờ vẫn còn hiệu lực.
“Vậy tháng sau có muốn đi Hồng Kông không?” Phùng Ninh nói: “Mình muốn sang thăm em gái, nó đang làm thêm bên đó, mỗi lần qua lại đều hơi phiền.”
Tô Đình nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được chứ, cậu với Tạ Hoài cùng đi à?”
Phùng Ninh gật gù: “Tạ Hoài từng đi rồi, rành bên đó hơn mình, với lại còn phải lấy đồ, có anh ấy thì tiện hơn.”
“Vậy được, mình đi cùng hai cậu.” Tô Đình chưa từng tới Hồng Kông, rất tò mò muốn xem ngoài đời có giống phim không, và khác với tưởng tượng của cô ở chỗ nào.
Hai người hẹn nhau ngày đi, thấy giờ cũng vừa, bèn rủ nhau xuống căn-tin ăn trưa.
Khi đi ngang qua thang vận chuyển thức ăn, họ thấy chú phụ bếp đang chuyền từng hộp cơm lên.
Đó là cơm trưa cho công ty chuỗi cung ứng ở tầng ba, họ cũng đặt suất ăn ở nhà hàng cũ, trả tiền trực tiếp cho quán. Tất nhiên, Chương Tuyết Dương thì khác, nếu muốn ăn ở cửa hàng, anh sẽ gọi phần cơm dành riêng cho quản lý; hoặc khi có bạn đến, anh sẽ vào phòng riêng ăn cùng họ.
Nhưng hôm nay đến giờ này, hình như vẫn chưa thấy anh đâu.
Ăn xong trở về văn phòng, Tô Đình nhận được email từ một trường trung cấp nghề ở Kiến Dương, nói tuần sau họ có hội chợ việc làm, vừa khuyết một gian, có thể nhường lại cho nhà hàng Chương Ký.
Tô Đình xem kỹ nội dung, cảm thấy rất đáng đi, vì trường đó có nhiều chuyên ngành, quản lý du lịch khách sạn và ẩm thực đều rất phù hợp.
Cô tìm quản lý Đới Ngọc Lan để xác nhận, đối phương đang đau đầu vì thiếu người, cũng thấy nên đi, liền giục Tô Đình nhanh chóng chốt việc, để còn chuẩn bị trước.
Chỉ là, vận rủi xoay vòng, lần này đến lượt máy in của phòng họ hỏng. Tô Đình cần in giấy mời để điền và đóng dấu, đành phải chạy lên tầng ba nhờ in.
Lúc cô lên là giờ nghỉ trưa, văn phòng vắng tanh. Trong phòng của Chương Tuyết Dương, Tôn Văn vừa liếc ra ngoài đã thấy cô, liền huých Vương Tư Kiều: “Tư Kiều, A Đình tới rồi.”
Vương Tư Kiều lập tức bước ra giúp cô.
Qua tấm kính, Tôn Văn thấy hai người họ đứng sát nhau, liền cười nói: “Tư Kiều đúng là có lãi rồi nha, tôi thấy cô A Đình cũng ổn lắm đó, hiền dịu mà xinh nữa, hai người lại là đồng hương, hợp lắm chứ.” Quan trọng là tính cách Tô Đình tốt, hơn hẳn bạn gái cũ của Vương Tư Kiều.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nghe giọng Chương Tuyết Dương vang lên: “Anh rảnh lắm à?”
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, ẩn chứa cơn giận khó tả. Tôn Văn giật mình, liếc nhìn sếp, đột nhiên thấy có gì đó không ổn.
Đợi Vương Tư Kiều giúp Tô Đình in xong quay lại, anh ta không dám nói thêm nửa câu. Chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Tô Đình rời đi, rồi len lén quan sát Chương Tuyết Dương, thấy anh đang giở một tờ giấy, đầu bút dừng giữa trang, ánh mắt vẫn dõi về phía cửa.
Tôn Văn thầm nghĩ, chắc mình mù rồi, chắc phải nhỏ thuốc nhỏ mắt thôi.
……
Tô Đình hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra ở tầng trên. Cô trở về văn phòng, liền bận rộn xác nhận lại các việc liên quan đến hội chợ tuyển dụng, hết trả lời email lại gọi điện thoại, cuối cùng còn thêm WeChat của bên phòng việc làm bên kia.
Xong việc trong tay, cô nhìn đồng hồ, bỗng hỏi Chương Như: “Tuần sau là sinh nhật em hả?”
“Đúng rồi, thứ Hai tuần sau đó, sao thế?”
“Chị phải đi công tác ngắn ngày.” Tô Đình mở lịch, tính thời gian: “Chắc là không kịp về…”
“Không được đâu nha.” Chương Như vừa bôi kem dưỡng tay vừa cố tình làm nũng: “Em nói với bạn bè hết rồi, rằng sẽ có một cô gái siêu xinh đến dự đó. Chị mà cho em leo cây thì em mất mặt chết mất!”
“Vậy… chị cố gắng về sớm nhé.”
Chương Như bôi xong kem, quay đầu nhìn cô. Đôi mắt đen láy lấp lánh, thấy Tô Đình thật sự khó xử thì cô ấy liền bước đến, khẽ chạm tay lên má Tô Đình, giọng lả lơi: “Vậy làm sao đây, hay là em dời sinh nhật lại một ngày, đợi chị về rồi mới tổ chức nha?”
Hai người còn đang nói chuyện, giọng Chương Tuyết Dương đột nhiên vang lên: “Gọi em lấy con dấu, em không xem tin nhắn à?”
“Không phải anh nói bốn giờ mới cần sao?” Chương Như đang lấy tay che mặt Tô Đình, quay đầu nhìn “vị khách không mời” kia, cô ấy liếc đồng hồ, đã quá bốn giờ rồi. Cô ấy đành đứng dậy đi tìm: “Chỉ lấy con dấu thôi hả? Có cần con dấu pháp nhân không?”
“Còn cả bản sao giấy phép kinh doanh và bản gốc giấy thuế.” Giọng Chương Tuyết Dương nhắc cô ấy, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tô Đình.
Giữa họ, thật ra đã từng có vô số lần lúng túng. Lần hôn nhau ở sơn trang là một, lần anh nói muốn qua lại với cô cũng là một, và bây giờ, khi họ từng thân mật da kề da… Có lẽ bởi vì trải qua nhiều lần như thế, da mặt cô cũng dày hơn. Tô Đình cầm bảng điểm danh bước ra, khi đi ngang qua anh thì cúi đầu khẽ gọi: “Sếp Tuyết Dương.”
Chào mang tính tượng trưng, nhưng mặt lại đỏ lên, vội vàng đi mất.
Chương Tuyết Dương ở lại văn phòng một lát, rồi cùng Chương Như đã cầm đủ đồ đi về phòng riêng.
Trên đường, anh thấy Phạm Á Hào nhắn tin tới, dặn anh đừng quên dự đám cưới, rồi lại hóng hớt chuyện riêng của anh: “Sao rồi, cô gái đó chịu hôn chưa?”
“Cậu với Hồ Lộ nói xong chưa, đám cưới có định diễn trò đánh nhau không?”
“Đồ chết tiệt!” Phạm Á Hào khinh bỉ: “Cậu đúng là không nên thân, chẳng biết tán gái, có cần tôi dạy vài chiêu không?”
Chương Tuyết Dương đáp lại: “Tốt nhất cậu mua bảo hiểm trước đi, kẻo xe hoa biến thành xe cấp cứu đấy.”
Gửi xong câu này, anh không trả lời nữa.
Giữa đường, anh vô thức nhìn về quầy phục vụ phía xa. Tô Đình đang nói gì đó với Thái Thải, anh đoán chắc chẳng phải chuyện công việc.
Quả thật, Tô Đình đang lười biếng.
Cô cứ rề rà mãi, không biết Chương Tuyết Dương còn ở văn phòng bao lâu. Sau khi mang sổ điểm danh đi nộp xong, cô lại loanh quanh ở đây, mở video xem cặp song sinh của Thái Thải.
Hai cô bé tóc dài, tết bím rồi cuộn tròn lên, cột bằng dây buộc hình gấu nhỏ, từ khuôn mặt đến cách ăn mặc, chỗ nào cũng giống hệt nhau.
“Sinh hai bé chắc khó lắm hả?” Tô Đình hỏi.
Thái Thải gật đầu: “Mổ đấy, sinh thường không được.” Hồi đó đau đến lăn lộn dưới đất, nhưng giờ nhìn hai cô con gái xinh xắn, chị như quên sạch cơn đau từng trải qua.
Tô Đình mơ hồ nhớ lại một thuyết nào đó: “Hình như là cơ chế tự bảo vệ của não bộ, vì quá đau nên mới chọn cách quên đi đúng không?”
“Chắc vậy ha?” Thấy cô nói nghiêm túc như thật, Thái Thải bật cười: “Em biết nhiều ghê.”
Hai người tán gẫu thêm vài câu, rồi Thái Thải đi tiếp khách. Tô Đình rảnh rỗi lướt WeChat, thấy bếp trưởng ở chi nhánh Bạch Vân đăng ảnh bữa tiệc sau cuộc thi, là tiệc tối hôm đó, tập hợp đầy đủ các đầu bếp và chủ doanh nghiệp tham dự.
Theo lịch trình ban đầu, Chương Tuyết Dương lẽ ra phải ở lại Thâm Quyến thêm một đêm.
Nghĩ tới đây, cô chợt ngẩn người, nếu tối qua anh không về Quảng Châu, hoặc là… không tới chỗ chị Lan…
Tô Đình khẽ hít một hơi, nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, mới chậm rãi quay lại văn phòng.
May là khi về, Chương Tuyết Dương đã đi mất.
Cô nhanh tay đặt hai tấm standee tuyển dụng bên công ty quảng cáo, rồi lên Taobao mua thêm khung giá đỡ để dùng trong hội chợ việc làm sắp tới. Làm xong thì vừa đúng giờ tan ca.
Tháng Mười, trời tối rất nhanh. Tô Đình xách túi, bước đi dưới dãy đèn đường.
Cách nhà hàng chưa đầy trăm mét, một chiếc xe bất ngờ chạy tới, dừng ngay bên cạnh cô.
“Sếp Tuyết Dương?” Tô Đình ngạc nhiên.
“Lên xe.”
Tách — tiếng khóa cửa mở ra.
Tô Đình giật mình: “Nhà tôi gần lắm, tôi đi bộ về là được rồi.”
Chương Tuyết Dương thấy cô hết nhìn đông lại ngó tây, cảnh giác như thể anh là một gã đàn ông hoang dã không thể xuất hiện nơi sáng sủa vậy.