Chương 45: Bị sắc đẹp làm cho mê muội
*
“Không sao chứ?” Tiền Tú Quân vội đỡ lấy cô: “Có phải nóng quá không?”
“Không sao.” Tay quả thật bị văng ít nước canh, Tô Đình liền lấy tay kia che điện thoại, nhanh chóng lật úp màn hình xuống: “Hơi nước hơi nóng chút.”
Cô chỉ có thể đổ lỗi cho xửng bánh, lấy cớ đó để che giấu sự luống cuống của mình.
Lau tay xong, cô đi ra ngoài nghe điện thoại: “Alo?”
“Đến Yết Dương rồi à?”
“Đến rồi.” Tô Đình suýt nữa bị cuộc gọi này làm hồn bay phách tán, cầm điện thoại do dự: “Có… có chuyện gì không, sếp Tuyết Dương?”
“Không có gì, hỏi em một câu thôi.” Anh thừa nhận thẳng thắn, khiến Tô Đình nghẹn lời.
Cô nên nói gì đây? Bên kia có chút ồn, cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Đông Hoàn.”
“Đi công tác à?”
“Đánh bóng rổ.”
Không phải tối nay còn có buổi xã giao sao, sao giờ này lại chạy xa thế để chơi bóng, sức lực đúng là dồi dào thật đấy.
Tô Đình nhìn đồng hồ, quả nhiên nghe thấy âm thanh ném bóng vang lên, chợt nhớ Văn Tử từng nói anh đánh bóng rất giỏi. Cô đang định khen đôi câu, thì bên kia có người gọi tên anh, xa xa còn nghe thấy vài tiếng trêu chọc, giọng Chương Tuyết Dương nói: “Cúp máy đây.”
“Vâng… được.”
Cuộc gọi kết thúc, Tô Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, gió đêm ở Yết Dương thổi qua khiến cô khẽ rụt vai lại.
Cách đó mấy trăm cây số, Phạm Á Hào vừa xuống sân bóng liền nói: “Với ai vậy, bạn gái cậu hả?”
“Không liên quan đến cậu.” Chương Tuyết Dương vặn nắp chai nước uống một hơi.
Phạm Á Hào quá hiểu anh, nghĩ ngợi rồi cười đến mức không ngậm miệng nổi: “Vận xui rồi à, nhìn dáng vẻ cậu y chang kiểu bị phũ, người ta không thèm quan tâm chứ gì?”
Hóa ra người tỉnh táo như quỷ cũng có ngày thất thế, anh ta bỗng thấy hả dạ: “Con gái bây giờ có cá tính thật đó, chẳng lẽ người ta có bạn trai rồi, nên không thèm để cậu tán?”
Chương Tuyết Dương nuốt xuống, mấy ngụm đã uống cạn chai nước, rồi đưa tay đón lấy quả bóng, kéo Phạm Á Hào vào sân đuổi theo đến mức anh ta thở hồng hộc như chó. Cuối cùng anh vừa đập bóng vừa liếc xéo: “Thể lực kém quá, chịu khó luyện thêm ở phòng gym đi, coi chừng sau này bị người ta đánh gãy chân đấy.”
Phạm Á Hào chống gối thở hổn hển, đàn ông trên đường tình cảm không thuận lợi, hừ, đúng là khổ thật.
Xuống sân xong, họ ra quán đêm gần đó. Phạm Á Hào liếc điện thoại, vẫn chẳng thấy tin nhắn nào của Hồ Lộ.
Chưa cưới mà đã thành người dưng, trong lòng anh chợt dâng lên một nỗi cảm khái, nghiêng đầu nói với Chương Tuyết Dương bằng giọng như khuyên nhủ: “Người này không được thì tìm người khác, nhưng nếu gặp được người tốt thì nên nghiêm túc mà yêu đương đi.”
“Cộp” một tiếng, Chương Tuyết Dương ném lon nước vào thùng rác, lạnh nhạt liếc anh ta: “Tôi cần cậu dạy à?”
–
Sáng hôm sau ở Yết Dương, Tô Đình dậy rất sớm.
Bọn họ đến hội trường sớm nửa tiếng, thuận tiện trò chuyện với các thầy cô bên phòng hướng nghiệp.
Chương Ký tuy không phải quy mô nhỏ, lại còn có chi nhánh ở Quảng Châu và Thâm Quyến, toàn những thành phố mà sinh viên ở đây mong được đến làm việc.
Có lẽ họ từng khảo sát sinh viên trước đó, nên Tô Đình và Tiền Tú Quân lập tức hùa theo: “Bên chúng tôi còn có cửa hàng mới đang chuẩn bị khai trương, diện tích và quy mô đều lớn hơn, có thể cung cấp thêm nhiều vị trí việc làm. Hơn nữa, Chương Ký hoạt động đã lâu, phúc lợi các mặt cũng rất chu đáo…” Nói chuyện rất ăn ý, cuối cùng còn đưa danh thiếp ra để lại ấn tượng: “Lần nào thầy cô vào Quảng Châu, nhất định phải ghé Chương Ký, cho chúng tôi cơ hội được đón tiếp chu đáo.”
Nụ cười của họ nhiệt tình, lời nói cũng dễ nghe, nên các thầy cô phòng hướng nghiệp cùng vài giáo viên chủ nhiệm đều vui vẻ nhận lấy: “Được, hôm nào đến Quảng Châu sẽ đến Chương Ký thăm một chuyến.”
“Rất hoan nghênh ạ.”
Không lâu sau, sinh viên bắt đầu lần lượt đến.
Hội chợ tuyển dụng sinh viên là nơi thử sức lẫn thể lực, các doanh nghiệp ở đó đều đang thiếu người, nhìn sinh viên chẳng khác nào nhìn thấy “miếng mồi ngon”. Tô Đình và đồng nghiệp cũng phải tích cực không kém, chủ động bắt chuyện, thấy sinh viên đi ngang liền phát tờ rơi, ai dừng lại xem thì họ lập tức giới thiệu và trò chuyện.
Khó khăn lắm mới được uống ngụm nước, Tô Đình thấy bên kia có một đôi tình nhân đang xem tờ quảng cáo của Chương Ký, thỉnh thoảng còn liếc sang gian tuyển dụng của họ, cô liền nuốt vội nước, bước nhanh sang bắt chuyện.
Khi biết cô gái là người cùng quê, Tô Đình liền đổi sang nói giọng quê nhà, rồi lại nghe ra rằng cô gái là cán sự lớp, còn bạn trai là lớp trưởng, đều là những người có sức ảnh hưởng trong lớp, trong lòng cô biết phải nắm cơ hội, bèn dốc hết vốn liếng để trò chuyện. Cuối cùng cô gái cũng có chút dao động, bảo bạn trai về ký túc xá, thậm chí còn muốn qua khu hội chợ ẩm thực trong trường gọi thêm bạn bè đến.
Những người mới ra xã hội luôn thích đi cùng nhau, càng đông càng thấy an tâm.
Lượng người đến gian tuyển dụng tăng vọt, giữa lúc bận rộn, Thái Thải mỉm cười với cô: “A Đình, hồi trước bọn chị còn tưởng em là người hướng nội cơ đấy.”
Nhớ hồi mới vào làm, cô nói chuyện khẽ khàng, lần đầu tham gia buổi thử món còn chỉ cúi đầu ăn, chẳng dám bắt chuyện với ai.
Tiền Tú Quân cũng đồng ý: “Lúc nãy chị nhìn đám sinh viên, nhiều người nói cùng lúc mà mình đáp không xuể, A Đình em còn nhớ được tên từng người nữa chứ.” Suốt cả buổi cô kéo sinh viên nói chuyện, nụ cười trên mặt không hề tắt, khiến vài cậu sinh viên ngượng đến đỏ cả tai khi xin WeChat của cô.
Cửa hàng cũ đang thiếu người, thật sự là thiếu, Tô Đình đang sắp xếp lại đống hồ sơ xin việc, tinh thần vẫn còn hăng hái nên chẳng thấy gì mệt: “Sinh viên bên này tốt lắm, còn chịu khó giúp kéo thêm người nữa.”
Nói xong, đôi mắt cô cong cong, khẽ nở nụ cười.
Những người được Chương Ký cử đến đều là con gái, thật ra ai cũng dễ gần, hòa đồng. Cả nhóm chạy ngược xuôi suốt hai ngày, đến nỗi khản cả giọng, nhưng kết quả thu được cũng đáng giá. Đến chiều chủ nhật, khi tổng kết lại hồ sơ, độ dày xấp hồ sơ của họ khiến nhiều doanh nghiệp khác phải ngưỡng mộ.
Khi đang dọn gian hàng, Chương Như gọi tới hỏi khi nào về Quảng Châu. Tô Đình liếc đồng hồ: “Bọn chị sẽ ra ga tàu cao tốc trễ một chút, chắc khoảng chín giờ là đến Quảng Châu Nam.”
“Quảng Châu Nam à? Gần chỗ em đó, để bảo người đi đón chị.” Bên kia đã bắt đầu ồn ào, Tô Đình nghe thấy cô ấy đang cao giọng gọi ai đó: “Cậu lát nữa đừng uống rượu, đi Quảng Châu Nam giúp tôi đón người…”
“Là A Như hả?” Thái Thải vừa gọi điện cho cặp song sinh ở nhà xong, bước đến phụ cô thu dọn đồ.
Tô Đình gật đầu: “Ừ, là em ấy. Hôm nay sinh nhật em ấy.”
“Vậy lát nữa em còn đi chơi sinh nhật à?” Thái Thải vừa cất danh thiếp vào hộp vừa nói: “Em với A Như hợp nhau ghê.” Một người năng động, một người trầm tĩnh, đúng là bù trừ cho nhau.
Tô Đình nhớ đến câu hát: “Lần đầu gặp đã thấy không vừa mắt.”
Nhưng cô và Chương Như lần đầu gặp không đến mức ấy, chỉ là cảm giác khó gần, nghĩ rằng cô ấy chắc lạnh lùng như anh trai, nhưng thật ra: “A Như rất tốt, nhìn ngoài thì hơi dữ, nhưng tính cách có sức hút, làm việc đâu ra đấy, còn biết chăm bạn bè nữa.”
Giống như một linh vật được mọi người yêu quý, luôn được để ý và chú ý đến.
Tối hơn chín giờ, Tô Đình về đến Quảng Châu, được bạn của Chương Như đón.
Người đón cô là Tô Tinh Khải, lần trước gặp ở Huệ Châu rồi: đầu cạo trọc, mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, phong cách hoài cổ kiểu “đại ca xã hội”, trông có vẻ bụi đời mà phóng khoáng.
Anh ta tình nguyện làm “đàn em” cho Chương Như, chuyện gì cũng nghe theo, vừa lái xe vừa khoe món quà chuẩn bị, hỏi Tô Đình: “Cô nói xem, A Như có thích cái này không?”
Trùng hợp thay, đó cũng là vòng tay của Tiffany. Tô Đình lập tức nhớ đến cái mình có ở nhà: “Đẹp lắm.”
Cô thầm nghĩ, đàn ông đúng là có gu thẩm mỹ giống nhau ghê.
Xe dừng ở một quán karaoke tại Phiên Ngu, phòng đặt khá lớn, bên trong trang trí đầy bóng bay, hoa tươi và lông vũ, hiệu ứng ánh sáng cũng thay đổi nhiều chế độ. Khi Tô Đình vừa bước vào, ánh đèn xanh khiến khuôn mặt mọi người đều phát sáng đến… dọa người.
Cô sững lại ngay cửa, may mà ánh đèn nhanh chóng chuyển về sắc tím bình thường. Chương Như chạy ra kéo tay cô: “Đến rồi à, đúng lúc lắm, nào, để em giới thiệu cho chị vài người.”
Chương Như rất được lòng bạn bè, trong phòng có đủ loại người: có sinh viên trẻ tuổi, có thợ xăm râu quai nón nhìn già dặn, cũng có những người thân quen lâu năm đến mức gọi nhau là “bà tám”, “bà điệu”, như cô bạn tên Giai Giai.
Giai Giai để kiểu tóc công chúa rất cá tính, cô ấy bán đồ lót gợi cảm, quà tặng cho Chương Như cũng là nội y gợi cảm, còn nói: “Nếu không sợ bị anh cậu ấy đánh chết, chắc giờ cậu ấy đã là người mẫu của tiệm em rồi.”
Rồi cô ấy liếc b* ng*c của Tô Đình, cười gian: “Em gái, có hứng thú làm mẫu không…”
“Chị ấy không có hứng đâu.” Chương Như ngồi phịch xuống ghế giữa, cắt ngang: “Đừng có dụ dỗ ‘gái ngoan’ của bọn mình, chị ấy không chụp mấy cái đó đâu, có trả bao nhiêu cũng không chụp.”
“Không có hứng thì thôi, lát nữa mình tặng cô ấy một bộ, biết đâu lại thích thì sao……”
Chương Như bênh vực bạn mình, Giai Giai khinh khỉnh liếc cô: “Còn dám tự nhận là thuần khiết quyến rũ nữa chứ, quyến rũ cái nỗi gì, cậu so được với người ta à?”
“Còn hơn cậu đấy, chỉ biết chỉnh ảnh, có vòng C thật chưa? Ngày nào cũng dựa vào kỹ thuật mà làm ‘bà hoàng vòng một’.”
Mấy đứa bạn thân gặp nhau đấu võ mồm là chuyện không tránh khỏi, nhưng chẳng ai để bụng. Uống mấy ngụm rượu xong, đứa nào cũng như hóa hổ cái. Đến khi mang bánh sinh nhật của Chương Như ra, cả đám đồng thanh hô: “Tạm biệt mọi niềm vui, tạm biệt mọi phiền muộn, [ngốc] hì hì……” Chương Như chẳng thấy có gì lạ, chắp tay trước ngực nghiêm túc ước nguyện, ngay sau đó bị úp cả miếng bánh lên mặt, tức đến dựng tóc, đuổi người ta khắp phòng KTV.
Đều là mấy người biết chơi, Tô Đình cũng bị kéo vào, chạy qua lại giữa vài bàn, cùng họ chơi trò hỏi – đáp Sói, rồi cả trò “bắt tay” mà trước đó cô từng chơi. Lúc này mới biết thì ra có một chiêu tán tỉnh rất lợi hại, bất kể đối phương ra dấu gì, cứ nắm tay họ là lập tức tăng cấp độ mập mờ.
Không khí trong phòng bao sôi nổi, dopamine khiến ai cũng hưng phấn. Sau một vòng trò chơi, Tô Đình còn nhảy điệu sôi động với Giai Giai và mấy cô bạn khác.
Cô hát thì lạc giọng, nhưng nhảy lại khá ổn, nhất là mấy điệu đơn giản, không cần tập, nhìn qua hai lần là làm được.
Vì vậy khi Chương Tuyết Dương bước vào, anh nhìn thấy chính là cảnh Tô Đình đang cầm khăn giấy, hòa mình trong tiếng nhạc, đầu đội mũ sợ xấu, đứng hàng đầu vung tay, mấy người phía sau đang xếp thành dáng “Quan Âm nghìn tay”, rồi cùng nhau nhảy cuồng nhiệt.
Tô Đình không biết Chương Tuyết Dương đã đến. Vành mũ cô kéo thấp, che mặt lẫn tầm nhìn. Đến khi đá xong mấy nhịp cuối mới thấy anh đang đứng ở quầy bar, hai tay đút túi, mắt dõi theo mình.
“Anh?” Chương Như cũng phát hiện ra, ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh đang bàn công chuyện sao?”
“Bàn xong rồi.” Chương Tuyết Dương nhìn về phía màn hình chính, nơi Tô Đình đang đứng. Cô vừa nhảy xong vẫn chưa kịp thở, trán còn lấm tấm mồ hôi. Rồi anh lại liếc qua đám bạn toàn kiểu “yêu ma quỷ quái” của Chương Như, trong lòng thầm nghĩ chắc tối nay cô gặp phải mười tám tri kỷ, ai cũng có thể dạy cô “dạo chơi nhân gian phồn hoa”.
“Anh Tuyết Dương.” Tô Tinh Khải cũng tiến đến chào hỏi, vài người bạn của Chương Như quen biết anh cũng bất ngờ, đang chơi trò “xé giấy ăn” dở, mặt còn dán giấy, hô vang: “Anh Dương, anh Dương~”
Giai Giai nhảy xong toát mồ hôi, nhìn thấy Chương Tuyết Dương thì cũng sững lại: “Anh trai cậu sao lại tới đây?” Cô ấy quay sang Chương Như: “Biết sớm thì mình thay bộ s*x* ra rồi, mình còn mặc sẵn bộ Hắc Hồng bên trong cơ mà.”
“Hắc Hồng là gì?” Tô Đình tò mò hỏi.
“Là đồ lót gợi cảm đó em gái, cũng có thể mặc trong, kiểu cúp tai thỏ ấy, gợi cảm lắm.” Giai Giai kéo áo ra cho cô xem: “Nè, tôi đang mặc bộ này, nhưng kiểu này sắp lỗi mốt rồi.”
Tô Đình liếc qua, thấy đó là kiểu ren buộc dây, thắt không quá chặt, mơ hồ lộ da thịt.
Cô lại nhìn về phía Chương Tuyết Dương. Anh đã ngồi xuống sofa phía sau, cạnh anh là ông chủ quán Karaoke, người vừa tặng quà cho Chương Như khi cắt bánh.
Không rõ họ nói chuyện gì, Chương Tuyết Dương mặc áo polo đen, dây khóa cổ kéo nửa chừng, không uống rượu. Trong căn phòng nồng nặc mùi rượu này, anh lại toát ra một khí chất kiềm chế, lạnh nhạt, như thể không thuộc về nơi này.
Giai Giai cũng có cùng suy nghĩ, thậm chí còn muốn “thả thính” Chương Tuyết Dương, hỏi Chương Như xem có thể “ra tay” được không.
Chương Như tròn mắt nhìn cô ấy: “Cậu điên rồi à, dâm đến mức này luôn hả?”
Giai Giai uống hơi nhiều, lại vừa nhảy xong, đang lúc hưng phấn: “Thì sao, mình không thể thầm mến anh trai cậu lâu năm được à?” Hồi còn đi học đã thấy anh cực ngầu, mặt lạnh lùng khi quản người càng cuốn hút. Khi đó cô ấy còn có bạn trai, giờ gặp lại, lòng ngứa ngáy, nghĩ bụng sao không thử xem sao?
“Cậu mà chết thì mình phải đi cúng đấy.” Chương Như chạm trán cô ấy, rồi liếc sang Chương Tuyết Dương: “Đừng để bị sắc đẹp làm mờ mắt, tuy anh ấy nhìn bề ngoài có vẻ đàng hoàng nhưng trên người nhiều hình xăm lắm. Yêu đương với anh ấy rất đáng sợ, chẳng có chút ngọt ngào nào đâu. Cãi nhau rồi cậu phải tự dỗ bản thân là vừa.”
Trong lòng Chương Như, anh trai cô ấy chưa từng giải thích, chỉ biết tấn công.
Giai Giai bình thản nói: “Mình không tin, trừ khi là cậu sợ phải gọi mình một tiếng chị dâu.”
“Mình chỉ sợ cậu không có cái mệnh làm chị dâu mình thôi.” Chương Như bị cô ấy phun rượu vào mặt, chẳng buồn đôi co với con hồ ly này nữa. Đúng lúc bài Phong Thần Bảng vang lên, cô ấy đội mũ sinh nhật, chỉ tay về phía Chương Tuyết Dương, vừahát vừa diễn: “Bạo quân dẫn yêu hại người, trần gian, oán sâu sao dung thứ……”
Giữa tiếng hát lạc điệu ấy, Giai Giai quay lưng chỉnh lại áo ngực, còn hỏi Tô Đình: “Em gái, thế này được chưa?” rồi cố tình ném cho cô một ánh mắt đưa tình, còn chu môi làm dáng.
Tô Đình không biết nên nói gì, cố nhịn cười, giúp cô ấy gỡ mảnh giấy vàng trên tóc xuống, khẽ gật đầu: “Đẹp lắm.”
Cô lại liếc về phía Chương Tuyết Dương, anh đang tựa lưng lên sofa nói chuyện với người bên cạnh. Tô Tinh Khải cũng có mặt, mà trông anh ta chẳng khác gì đang xem anh là anh vợ tương lai. Người vừa nãy còn giẫm lên loa, học DJ gào thét, giờ lại ngồi thẳng thớm, áo hoa trên người bỗng trở nên hiền lành đến buồn cười, suýt nữa là khép chân ngay ngắn cho đủ dáng ngoan.
Thấy Giai Giai cầm hai chai rượu đi tới chỗ anh, Tô Đình bèn đứng dậy ra ngoài rửa tay.
Phòng Karaoke này trang trí theo phong cách vũ trụ, hành lang giống như đường hầm thời gian, khách phần lớn là giới trẻ, ăn mặc sành điệu, phòng nào cũng nhảy nhót như đang dự lễ hội âm nhạc.
Tô Đình đi vệ sinh xong, vừa nhắn WeChat nói chuyện đôi câu với Phùng Ninh, đang quay lại thì thấy phòng bên có người uống say, cầm búa cứu hỏa đập vỡ cả màn hình, còn cãi nhau với nhân viên. Ồn ào đến mức khách các phòng lân cận đều nhìn ra xem, kể cả phòng của bọn họ.
Chương Tuyết Dương thanh toán xong, đứng dậy nhìn sang Chương Như: “Giải tán thôi.”
Không giải tán cũng chẳng được, rượu bên kia tràn cả ra ngoài, khách ra vào lảo đảo, ngã sấp ngã ngửa như muốn rớt cả quai hàm.
Chương Như đã ngà ngà say, Tô Tinh Khải lập tức xung phong đưa cô ấy về, nhưng chỉ nhận được một cái liếc mắt lạnh của Chương Tuyết Dương, khiến anh ta xoa đầu, vội nói: “Vậy em về Huệ Châu đây, anh Dương.”
“Về đi.” Chương Tuyết Dương đáp gọn, ánh mắt lia sang, tiện thể gọi cả Tô Đình và Giai Giai cùng về.
Giai Giai — người vừa hăng hái đòi “tán” anh ban nãy, chẳng hiểu sao giờ lại im thin thít, ngồi xe mà không dám ho một tiếng. Cuối cùng, cô ấy và Chương Như xuống ở Thiên Hà, dìu nhau đi, không ngoái đầu lại.
Chương Như như bị cô bạn kéo lê đi, vẫn cố quay đầu gọi: “A Đình!”
Tô Đình hạ cửa kính sau, đáp: “Chị đây.” Giọng cô khàn vì rượu, khẽ hắng một tiếng rồi nói tiếp: “Chị không sao đâu, em về đi nhé, lát nữa chị nhắn cho.”
“Ờ ờ, chị ở đó là tốt rồi.” Chương Như liếc nhìn Chương Tuyết Dương, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì: “Ơ, quà của em đâu?”
Cô ấy giằng khỏi tay Giai Giai, chạy lại bên xe, đưa tay véo vào cánh tay anh: “Quà đâu hả!”
“Tự lấy.” Chương Tuyết Dương mở cốp sau. Chương Như vòng qua, ôm ra một thùng lớn, bên trong là chiếc túi cô đặt mua từ trước. “Cảm ơn tài xế Dương nha, anh nhớ lái xe cẩn thận, đưa A Đình về nhà an toàn. Em về nôn phát rồi ngủ, chắc uống lẫn lung tung quá, kiểu gì cũng ói.”
Cô ấy vừa nói vừa thấy anh nhíu mày, lập tức chuồn mất trước khi anh kịp mở miệng.
Từ Phiên Ngu về Thiên Hà rồi vòng lại Lệ Loan, xe chạy thật lâu. Ánh đèn đêm của Quảng Châu mờ ảo, hắt qua cửa kính như làm người ta say thêm. Người lái phía trước chẳng nói lời nào, Tô Đình ngắm cảnh suốt dọc đường, rồi dựa vào cửa xe thiếp đi. Khi tỉnh lại, chỉ còn cách khu nhà vài cây số.
Trong xe im phăng phắc, chẳng có cả tiếng nhạc. Ngồi ở ghế sau, Tô Đình nhìn nửa bên đầu của Chương Tuyết Dương, rồi nhìn bờ vai trái anh. Cô lại nhớ đến mấy hành động kỳ lạ của anh mấy ngày gần đây, không hiểu anh đang nghĩ gì, lại càng không đoán nổi.
Cứ im lặng như thế khiến người ta bực cả ruột. Nhanh chóng, xe dừng ở cổng Tây, tiếng khóa cửa vang lên. Tô Đình thấy đầu hơi choáng, cảm giác vừa lâng lâng say vừa nhoi nhói ở thái dương.
Qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Chương Tuyết Dương cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt ấy yên tĩnh đến mức như đang giam giữ ai.
Tượng bùn cũng có lúc nổi giận, Tô Đình mượn chút men rượu làm gan, nhẹ nhàng đá một cái vào lưng ghế anh: “Sao anh cứ im hoài vậy hả?”