Chương 50: Nghiêm túc – Mày vội cái gì
*
“Sếp Tuyết Dương?” Tô Đình ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói tan rồi còn tiếp à?” Chương Tuyết Dương giục: “Lên xe đi, tôi đau đầu.”
“Tan rồi còn tiếp” là có ý gì chứ? Cô bị lời anh làm đỏ cả mặt, chui vào ghế sau ngồi cùng anh. Khi cửa xe đóng lại, cái cảm giác bị ánh mắt anh cố định một cách mạnh mẽ lại trỗi dậy.
Xe vẫn dừng đó, Chương Tuyết Dương không nói gì, chỉ nhíu mày tựa lưng vào ghế, cởi hai nút áo, trông như thật sự đang khó chịu.
Các chủ tiệm đều là nhân viên từ tầng dưới lên, ai cũng rất giỏi uống, hết lượt này đến lượt khác mời anh. Anh không gục, quả thật là rất biết chịu đựng. Tô Đình hỏi: “Anh thấy khó chịu lắm à?”
“Đầu hơi đau.” Chương Tuyết Dương không mở mắt, giọng nói cũng hơi khàn.
Vậy tại sao không về nhà mà lại chạy tới đây? Tô Đình thắc mắc: “Vậy giờ phải làm sao, anh có muốn lên uống chút trà nóng không?” Nói xong cô chợt nhận ra điều gì, vội ngậm miệng lại.
Chương Tuyết Dương mở mắt nhìn cô, nhìn gương mặt trắng muốt ấy dần ửng hồng: “Tôi chỉ đến hỏi em một chuyện, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng anh có chút trêu chọc. Tô Đình cũng không ngốc, vừa định tránh thì bị anh nắm lấy tay: “Trần Tư Quang, em quen cậu ta à?”
Tô Đình hơi sững người, không hiểu sao anh lại hỏi vậy, ngập ngừng đáp: “Thật ra không tính là quen, sao thế ạ?”
“Em đang để ý cậu ta.” Theo tính cô thì chẳng bao giờ nhìn ai lâu đến thế, vậy mà với Trần Tư Quang lại đặc biệt chú ý. Chương Tuyết Dương đoán: “Bạn bè à?”
Tô Đình quên mất anh nhạy bén đến mức nào, nhưng cũng nhanh chóng nhớ ra người đó, Trần Tư Quang có đôi mắt hai mí sâu, đường mắt dài. Cô liền hỏi: “Sếp Tuyết Dương quen vị tổng giám đốc Trần đó lắm sao?”
“Có giao tình, nhưng không thân lắm.” Ngón tay Chương Tuyết Dương khẽ vuốt qua tay cô, như đang nghĩ ngợi gì đó, mày hơi nhíu lại: “Bạn học, bạn bè, từng tiếp xúc ngắn ở nước ngoài.” Cũng là do Phạm Á Hào giới thiệu.
“Sếp Tuyết Dương có nhiều bạn thật.” Tô Đình nói.
Chương Tuyết Dương nghiêng đầu nhìn cô: “Bạn em cũng đâu ít.” Trong mấy bài đăng WeChat của cô, mấy người bạn như Chương Như đều có tương tác, nhưng có lẽ cũng chỉ quen nhau trong một buổi tối… Anh chợt cười nhẹ: “Hát thì lệch tông, nhưng nhảy rất giỏi.”
Câu đó khiến mí mắt Tô Đình giật mạnh, nặng trĩu.
Xe vẫn dừng yên, cô liếc nhìn tài xế hộ lái, anh ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng giảm hết sự tồn tại của mình. Nhưng Tô Đình không thể xem người ta như trong suốt, đành nhắc Chương Tuyết Dương: “Muộn lắm rồi.”
Đã là rạng sáng, Chương Tuyết Dương cũng biết không còn sớm, liền mở cửa xuống xe, tiễn cô.
Anh quả thật đã uống rất nhiều, khi còn ở tiệm thì chưa thấy gì, nhưng vừa vào xe chợp mắt một lát, khí lực tan đi, người cũng có chút mệt mỏi.
Giữ thăng bằng, Chương Tuyết Dương tiễn Tô Đình ra ngoài cổng, khẽ ôm lấy cô: “Tôi không phải quân tử gì, nhưng cũng không hèn hạ như em nghĩ. Nếu em chưa sẵn sàng, tôi sẽ không vội.” Anh có đủ kiên nhẫn: “Tôi không đùa giỡn với tình cảm, Tô Đình, tôi thật lòng với em.”
Tô Đình nhìn dáng vẻ điềm tĩnh nơi chân mày anh, nhớ đến câu “thích” mà anh từng nói, rồi kéo dây túi lên vai: “Vậy tôi lên nhé?”
“Đi đi.” Chương Tuyết Dương đứng ngoài lan can, chờ đến khi bóng cô khuất hẳn mới quay lại xe, để tài xế chạy về Hải Châu.
Về đến nhà, Chương Tuyết Dương trả thêm cho tài xế khoản phí chờ: “Cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn ông chủ.” Tài xế nhận tiền mặt, trong lòng mừng thầm vì mình vừa rồi biết điều, không giục giã lung tung, cười tươi rói: “Chúc ông chủ làm ăn phát đạt, với bạn gái cũng thuận buồm xuôi gió nha.”
Chương Tuyết Dương lịch sự gật đầu, quay người lên lầu.
Vừa mở cửa nhà, Lion đã chạy ra đón ở cửa. Vốn dĩ là cảnh rất ấm lòng, nhưng con chó ngốc này mũi thính vô cùng, có lẽ ngửi thấy trên người anh mùi rượu lẫn chút hương của con gái, liền chống hai chân trước lên người anh mà hít lấy hít để.
“Xuống.” Chương Tuyết Dương hất nó ra, rồi vào phòng tắm xả nước lạnh.
Khi đi ra, con chó không biết xấu hổ lại nhào tới, Chương Tuyết Dương nheo mắt, lại lần nữa thấy rằng mình đặt sai tên cho nó, không nên gọi là Lion, căn bản bản tính chó vẫn chẳng đổi.
Lion dường như đoán ra anh đang mắng nó, sủa một tiếng, liền bị Chương Tuyết Dương ném chiếc khăn tắm đang lau tóc lên đầu: “Tao còn chưa vội, mày vội cái gì?”
Đúng là đồ chó thật.
–
Sắp đến cuối tháng, lại là những ngày “khổ nạn” của Chương Như.
Sáng sớm đã bị giục nộp báo cáo, cô ấy bực không chịu nổi, trả lời Chương Tuyết Dương bằng một tin nhắn TD [hủy đăng ký], rồi quay sang tiếp tục làm việc của mình.
“Mắt bị sao thế?” Tô Đình vừa bước vào văn phòng đã thấy cô soi gương, còn cố gắng lật mí mắt lên.
“Nhiễm trùng, viêm rồi.” Chương Như bóp tuýp thuốc mỡ penicillin ra, cẩn thận bôi lên mí mắt. Lúc này Tô Đình mới phát hiện mắt cô ấy sưng lên đôi chút, sau khi bôi xong lại bóng nhẫy: “Khó chịu lắm không?”
“Cũng tạm, không đến nỗi.” Chỉ là cảm giác tầm nhìn bị ép lệch sang một bên, Chương Như cất gương, nhận lấy phần bữa sáng Tô Đình đưa qua: “Ồ, cháo hả?”
“Còn có bánh cuốn sốt mè, em muốn ăn cái nào?” Tô Đình mở cả hai phần, đều là bạn trai Phùng Ninh gửi đến. Dạo gần đây trời trở lạnh, anh ấy thêm vài món mới, bán khá chạy.
“Em ăn bánh cuốn đi.” Chương Như cầm đũa, vừa bóc hộp vừa hỏi: “Bao giờ chị sang Hồng Kông?”
“Ngày mai.” Tô Đình hỏi: “Em cần chị mang gì không?”
“Không cần đâu, em có hết rồi. Cái túi định mua trước đây cũng mua được rồi.” Chương Như vỗ nhẹ lên chiếc Chanel màu hồng đào bên cạnh, nhớ đến việc màu sắc đáng yêu thế này lại là do anh trai cô ấy tự tay xách về, trong lòng chợt thấy bạn Tuyết Dương cũng không tệ, thế là vừa ăn bánh cuốn vừa mở WeChat nịnh vài câu.
Bánh cuốn rất thơm, là kiểu thơm ngậy, bên trên rưới sốt mè đậu phộng, dưới lót rau cải và giá đỗ, lại có cả quẩy chiên cắt sợi giòn tan, hòa quyện cùng lớp bánh mềm mỏng: “Ngon tuyệt ấy.” Chương Như trộn đều nước sốt: “Anh Tạ Hoài này đúng là có khiếu làm đồ ăn ghê, cái sốt này chẳng phải loại người Hồ Bắc dùng cho mì nóng khô sao?”
Tô Đình cũng không rõ: “Không hỏi qua, nhưng đúng là anh ấy tự pha.” Từ khi mở quầy hàng, Tạ Hoài dậy sớm về khuya, cái sự chăm chỉ và ham học hỏi đó khiến người ta thật sự khâm phục.
Cô uống một ngụm cháo bát bảo, nguyên liệu đầy đặn, các thứ đều được ngâm sẵn nhưng không bị nát quá, đặc biệt là hạt lạc căng tròn, dẻo mà mềm, cháo sánh lại như có quậy bột năng, đặc sệt vừa phải.
Ăn xong dọn dẹp bàn, Tô Đình thấy Chương Như đã đeo kính râm: “Em nhìn rõ chứ?”
“Thấy chứ.” Chương Như đẩy gọng kính, còn giơ điện thoại chụp vài tấm, ghi lại một ngày đi làm đáng thương khi đang bị đau mắt.
Chụp xong, hai người cùng đi đổ rác, tiện ghé quầy phục vụ xin một ấm trà mới.
Giữa làn hơi trà nghi ngút, Chương Tuyết Dương từ ngoài bước vào, mặc áo len mỏng, trên mặt cũng đeo kính râm, vừa khéo chạm ánh mắt với Chương Như.
Hai người họ đều đeo kính râm, khung cảnh thật sự có chút buồn cười, hệt như đôi nam nữ đạo tặc trong phim.
Chương Như dùng ngón trỏ hạ kính xuống, để lộ mí mắt bóng loáng: “Trùng hợp thế, anh cũng bị viêm mắt à?”
Chương Tuyết Dương nhìn qua là biết do cô ấy nối mi quá nhiều: “Bà nội đã nói rồi, đừng có đi nối thường xuyên như thế. Với lại, đi làm mà đeo kính râm thì còn ra thể thống gì?”
“Em nối có thường xuyên đâu, hai tháng mới nối một lần, tần suất này là bình thường chứ bộ?” Chương Như cũng chẳng ưa anh, tưởng cô ấy là tài xế xe ôm chắc, không đeo kính thì người ta soi mất à: “Chỉ cho phép anh giả vờ ngầu, không cho em che cái mắt bệnh này hả?”
Hai anh em nhà họ Chương hễ gặp nhau là cãi, Tô Đình đứng bên cạnh, vừa nhận trà xong liền lặng lẽ rời đi. Chương Tuyết Dương tháo kính râm xuống, nhìn theo bóng lưng cô, rồi gọi Chương Như: “Lấy bảng doanh thu chợ sớm ba năm gần nhất ra, kiểm tra lại rồi làm phân tích chi phí.” Nói xong thấy Chương Như im lặng, anh hỏi: “Có ý kiến à?”
“Có chứ!” Chương Như hừ một tiếng, tức tối nói: “Anh thích ba hay thích mẹ hơn?” Cô ấy hỏi xong cũng muốn bỏ chạy theo Tô Đình, nhưng bị Chương Tuyết Dương giữ vai lại: “Chậm nhất là ngày kia nộp cho anh.”
Anh tháo kính râm của cô xuống: “Làm việc cho nghiêm túc, không phải đến đây để qua ngày, ở vị trí nào thì phải gánh trách nhiệm của vị trí đó.”
“Anh cũng thế thôi, đã làm con người ta thì phải nghe lời mẹ.” Chương Như cảm thấy những lời “rèn giũa” của anh chẳng khác gì giục cây mọc nhanh, vừa chua xót vừa tức, nhân tiện giẫm trúng chỗ đau của anh: “Nghe nói thím lại đang tìm mối cho anh đấy, bà nội cũng đồng ý rồi, đợi xem, cuối năm chắc vui lắm đây.” Thế giới này, có là con lớn con út thì cũng phải nghe mẹ cả thôi.
Cãi xong quay về văn phòng, Tô Đình đã ngồi nhập dữ liệu, tiếng bàn phím lách cách, giấy tờ sột soạt.
Làm xong khâu nhập liệu, cô lại liên hệ với trường học và bệnh viện, chẳng mấy chốc các bộ phận khác cũng bắt đầu vào ca, tiền sảnh và bếp sau đều khai trương nhộn nhịp, văn phòng người ra người vào tấp nập.
Phùng Ninh đến lấy đồ giúp nhân viên mới, tiện nói với Tô Đình chuyện tối qua: “Cái anh họ Trần đó, chắc là bạn trai cũ của Nhân Nhân.”
Hai người đối chiếu lại vài chi tiết như chiều cao, ngoại hình, với cách nói tiếng phổ thông pha chút giọng ABC: “Chắc không sai đâu, Trần Tư Quang, trùng một chữ với Hồ Quang.” Phùng Ninh từng nghe Tiết Nhân Nhân say rượu chửi người, lúc đó còn tưởng cô chửi Hồ Quang, giờ nghĩ lại, chắc là chửi Trần Tư Quang.
“Trùng hợp thật.” Tô Đình có phần sững sờ, không ngờ lại dính dáng như vậy. Nghe Phùng Ninh kể, hồi đó là Trần Tư Quang chủ động chia tay, sau đó anh ta ra nước ngoài cưới người khác, thế là cắt đứt với Tiết Nhân Nhân luôn.
“Chắc chẳng phải người tốt lành gì.” Phùng Ninh đoán vậy, nhưng chuyện đã qua rồi: “Mình thấy Nhân Nhân cũng quên lâu rồi, kệ anh ta đi. Mai mình còn đi chơi, tối nay ngủ sớm cho khỏe, mai vui vẻ nhé.”
Tô Đình gật đầu: “Ừ.”
Lần đầu đi Hồng Kông, trong lòng cô hơi háo hức.
Nói thêm đôi câu về hành trình, rồi mỗi người lại cúi đầu làm việc.
Tô Đình đi làm sớm, ăn trưa xong không bao lâu thì đến giờ nghỉ trưa. Chương Như vì mắt cần nghỉ ngơi nhiều hơn nên cùng cô về nhà ngủ.
Khi đi ngang qua đại sảnh, thấy Chương Tuyết Dương đang đứng cạnh mấy người bên hồ hải sản. Khu đó là bể cá mới được thay, nghe nói làm bằng vật liệu đặt riêng, khác với bể thông thường, hải sản không tỏa mùi tanh, sàn nhà cũng luôn sạch, khách có thể nán lại lâu hơn.
Trong lúc nói chuyện, Chương Tuyết Dương ngẩng lên nhìn về phía này, liền thấy Tô Đình đang cầm ô đi phía trước, còn Chương Như thì hình như chưa quen đeo kính râm trong nhà, đi loạng choạng, mò mẫm như người cần gậy chống, trông còn hơi… buồn cười nữa là khác.
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin: [Đi đâu vậy?]
Tin gửi cho Tô Đình. Cô trả lời: [Về nhà nghỉ trưa.]
[Buổi tối thì sao?]
[Tối thì sao ạ?]
[Tối tôi qua đón em.]
Lúc này hai người đã đi tới cổng lớn. Tô Đình ngoái đầu lại nhìn anh một cái: “Anh đừng đứng chờ ngoài đường, đến dưới nhà tôi đi.”
Bị người khác thấy không hay.
Nắng ngoài cửa chói chang, Chương Như tò mò thò người ra, nhưng không để ý dưới chân là bậc thềm, suýt nữa trượt ngã, may mà Tô Đình kịp đỡ lấy.
Hai người đứng sát nhau, Chương Như nghiêng người tựa vào lòng Tô Đình, không nhịn được chạm khẽ vào ngực cô: “Trời ơi, hàng thật, rắn chắc ghê.”
Hoàn toàn khác mấy cô thích khoe thân như Giai Giai, chẳng bao giờ học nổi được cái gọi là “tâm thái chiếc cốc rỗng”.
“Chị bận gì đó?” Cô ấy thu tay về, đổi sang nói chuyện nghiêm túc.
“Không có gì, chút việc thôi.” Tô Đình vội cất điện thoại đi, ngẩng lên thấy Chương Như đằng sau cặp kính màu trà, đôi mắt chớp chớp mấy cái: “Không đúng, chị đang nhắn với đàn ông.”
Trực giác của Chương Như dạo này chuẩn lạ thường, cô ấy ghé sát lại ngắm Tô Đình: “Thầy Mạch Linh Linh nói rồi đấy, ai mà mắt ướt long lanh là vận đào hoa đang vượng.” Nói một tràng xong, cô ấy lại cười gian: “Không lẽ chị có tình hình mới à? Em nghe Văn Tử nói định giới thiệu cho chị anh giáo dạy mỹ thuật nào đó, chẳng lẽ giới thiệu rồi?”
“Không có đâu, em nghĩ nhiều quá rồi.” Bên ngoài bắt đầu lất phất mưa, Tô Đình bung dù, kéo cô ấy đi giữa cơn mưa thoáng qua ấy.
Mưa tạnh, trời càng xanh, chiều nắng cũng gắt hơn, chỉ là cuối thu nên trời sập tối sớm.
Tan làm, Tô Đình tắm qua một lượt, vừa ra thì nhận được điện thoại của Chương Tuyết Dương, anh nói đang ở cổng tây.
“Tôi tới ngay.” Cúp máy xong, cô đổ thêm thức ăn và nước cho Mạch Mạch, xoa đầu nó: “Chị ra ngoài đây, ở nhà ngoan nha.”
Mạch Mạch bình thường rất nghe lời, nhưng hôm nay cứ dùng đầu cọ vào lòng bàn tay cô, còn chạy theo tới cửa, vẫy đuôi không ngừng.
Tô Đình cảm thấy dạo này mình quả thật ít dành thời gian cho nó, hơi thấy áy náy, liền gọi điện hỏi: “Tôi có thể mang chó theo không?”
Lúc nói, Mạch Mạch đang nằm trong lòng cô, mềm mại kêu một tiếng.
“Được.” Chương Tuyết Dương chẳng để tâm, chỉ là có nuôi thú thì đổi chỗ ăn thôi.
Anh chờ dưới nhà hơn mười phút, thấy Tô Đình bước ra.
Cô mặc váy qua gối, khoác thêm chiếc cardigan, tóc búi nửa đầu nửa xõa, trong tay ôm con chó nhỏ lông vàng. Lên xe, con vật chỉ dám ló đầu ra, vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn Chương Tuyết Dương.
“Đi ăn cá nhé?” Chương Tuyết Dương hỏi.
Tô Đình gật đầu: “Tôi sao cũng được.”
Thực ra cô có hơi cứng nhắc và không tự nhiên lắm, nhưng trong lòng đang ôm Mạch Mạch, nên chút gượng gạo ấy cũng dễ bị che đi.
Xe khởi động, Chương Tuyết Dương đưa cô đến một quán chuyên về cá.
Quán nằm ở khu khá hẻo lánh, nhưng đại sảnh lại rất đông khách, đa phần là dân bản địa đi theo cả gia đình. Ở đây ăn uống coi trọng chữ “tươi”, cá đều làm tại chỗ, vừa bắt vừa chế biến, cắt lát mỏng, trụng nước sôi là ăn ngay, thịt cá không hề tanh chút nào.
Chương Tuyết Dương còn gọi thêm một đĩa gỏi cá, khi trộn xong, anh múc một muỗng cho Tô Đình: “Thử xem?”
Tô Đình cầm muỗng lên, có thể thấy tay nghề đầu bếp rất tốt, từng lát cá đều mỏng, trong suốt, ánh lên dưới đèn. Cô nếm thử, tưởng sẽ tanh, ai ngờ lại tươi ngọt, giòn và mát miệng: “Ngon lắm.”
Mạch Mạch ở bên cạnh cào nhẹ vào tay áo cô, Tô Đình xoa lưng nó: “Cái này là đồ sống, em không ăn được đâu.”
Trên màn hình lớn trong sảnh đang chiếu phim “Trường Học Uy Long” của Châu Tinh Trì, Chương Tuyết Dương hỏi: “Ngày mai em đi Hồng Kông à?”
“Ừ.”
“Đi với ai?”
“Phùng Ninh, với mấy người bạn nữa.”
Chương Tuyết Dương nhớ ra, trưởng bộ phận thu ngân ở cửa hàng cũ, cũng chính là người từng giới thiệu cô vào Chương Ký: “Định ở lại mấy ngày?”
“Chỉ đi trong ngày thôi.” Cô không định qua đêm, khách sạn bên đó đắt lắm, hơn nữa Phùng Ninh nói Hồng Kông thật ra rất nhỏ, chẳng cần ngủ lại.
“Chỉ đi dạo thôi à?”
“Còn ghé Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, em gái của Phùng Ninh đang học ở đó, cậu ấy muốn qua thăm.” Tô Đình nói rồi muốn đi rửa tay, bèn gửi Mạch Mạch cho Chương Tuyết Dương: “Anh giúp tôi trông nó một lát nhé.”
Mạch Mạch rất ngoan, nằm gọn ở giữa ghế, Chương Tuyết Dương cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn nó một cái, thấy nó cũng điềm đạm như chủ, từ lúc vào đến giờ không sủa lấy một tiếng.
Một đứa trẻ chạy ngang qua, chợt bị Mạch Mạch thu hút, chỉ vào khoang lông trắng trên trán nó: “Oa! Mặt giống thần sấm!”
Giọng thằng bé to quá, làm Mạch Mạch sợ, lùi lại mấy bước, đưa chân trước đặt lên đùi Chương Tuyết Dương, như cầu cứu.
Chương Tuyết Dương cúi đầu nói: “Thằng bé mắng mày đấy, nghe không ra à?”
“Con đâu có mắng nó, chỉ nói nó giống mặt thần sấm thôi mà.” Thằng bé dựa vào ghế, định đưa tay ra vuốt Mạch Mạch, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Chương Tuyết Dương thì lại sợ, do dự một lát rồi hỏi dò: “Là chó của chú hả? Nó là chó đồng quê đúng không ạ? Con chỉ thấy ở nhà bà ngoại ở quê mới có thôi.”
Chương Tuyết Dương không có hứng nói chuyện với trẻ con, dọa nó: “Không sợ bị tiêm phòng thì cứ vuốt đi.”
Anh nói thế, thằng bé càng muốn thử, đúng cái tuổi nghịch ngợm, do dự vài giây rồi liều chạm nhanh một cái, lập tức cười chạy mất.
Chương Tuyết Dương nhấp ngụm trà, liếc sang khuôn mặt đáng thương của Mạch Mạch: “Không biết cắn người, mà sủa hai tiếng cũng chẳng dám à?”
Đúng lúc Tô Đình quay lại: “Sao thế?” Cô vừa ngồi xuống, Mạch Mạch liền rúc đầu vào chân cô tìm chỗ dựa.
Chương Tuyết Dương thấy con chó trông nhút nhát hết sức, bèn cầm điện thoại thanh toán, tiện thể đi rửa tay.
Ra ngoài thì nhận được điện thoại của ba, ông bảo anh ngày mai có một sự kiện muốn anh đến dự. Anh thẳng thừng từ chối: “Không rảnh, công ty còn nhiều việc.” Từ khi ông cụ không quản lý cửa hàng nữa, lại mê mẩn chuyện “bảo tồn văn hóa ẩm thực Quảng Đông”, được mời làm phó hội trưởng hiệp hội ẩm thực, suốt ngày cùng một nhóm người đi khắp nơi “truy nguồn ẩm thực”.
Đang nói chuyện, anh đi ra sảnh thì thấy Tô Đình đang bế chó đứng bên chậu trúc phú quý. Thằng bé ban nãy lại chạy đến, không biết cô nói gì mà con chó trong lòng tự chủ động vươn người ra cho nó vuốt.
Khung cảnh trông rất hòa thuận, nhưng vừa thấy Chương Tuyết Dương bước tới, thằng bé liền chuồn mất. Anh cúi nhìn Mạch Mạch: “Tên nó là gì?”
Tô Đình vừa chải lông cho nó vừa nghĩ rồi đáp: “Vì lông nó có màu giống lúa mạch, nên tôi đặt là Mạch Mạch.”
“Sao không đặt là Bí Xanh?” Chương Tuyết Dương chỉ vào khoang lông trắng trên trán nó.
Tô Đình khựng lại: “Anh mới là bí ấy.” Còn là bí xanh nữa, cái kiểu “du học về” thật chẳng giống ai.
Chương Tuyết Dương cầm chìa khóa xe, như nhìn thấu ý chưa nói ra của cô: “Em đang mắng ai đấy?” Nói xong, anh tự nhiên nắm lấy tay cô: “Mai em qua Hồng Kông, vậy giờ tôi đưa em về nhé?”
Tô Đình bị anh dắt ra khỏi nhà hàng, bàn tay trong tay anh bị siết nhẹ hai lần, cảm giác thực tại như chậm rãi dâng lên, cô thật sự đang hẹn hò với anh.
Không có cử chỉ thân mật quá đà, cũng chẳng ai nhắc đến sự ngượng ngùng trong lòng cô, giọng điệu của anh vẫn tự nhiên như thường. Má Tô Đình hơi ửng đỏ: “Được.”
Xe lăn bánh rồi lại quay về theo lối cũ, dường như cả buổi ra ngoài chỉ để ăn bữa cơm này. Tô Đình nhớ lại trước đây, người từng đi ăn cùng cô cũng là anh, ăn xong rồi đưa về. Nhưng lần này, trước khi xuống xe, Chương Tuyết Dương lại nói nhiều hơn thường lệ: “Ngày mai em đi qua cửa khẩu nào? Phúc Điền hay La Hồ?”
“Tôi cũng chưa rõ, mai đi theo họ thôi.” Mạch Mạch đã ngủ say, Tô Đình cẩn thận đổi tay bế, thấy cô bất tiện, Chương Tuyết Dương nghiêng người sang, giúp cô tháo dây an toàn.
“Váy này em cố tình thay à?” Anh bất ngờ hỏi.
“Không có…” Tô Đình nghe ra được ẩn ý trong lời anh, mím môi: “Anh tắm xong không thay đồ à?”
“Vậy tức là cố ý tắm một cái rồi.” Chương Tuyết Dương đổi cách nói.
Mặt Tô Đình lập tức ửng hồng, thấy anh hơi nghiêng người nhìn mình, cô cắn nhẹ vào môi: “Anh nghĩ nhiều thật đấy.”
Bỗng nhiên cô lại thấy hoài niệm dáng vẻ trầm lặng của anh trước kia, yên tĩnh như vậy cũng tốt biết bao.
Nhưng ông chủ nhỏ này lại chu đáo đến lạ, còn xuống xe mở cửa giúp cô. Anh liếc sang con chó nhỏ trong lòng cô: “Ngủ thật rồi à?”
Giọng anh nhẹ như gió thoảng, nghe còn phảng phất chút tiếc nuối: “Vốn định rủ em dắt nó đi dạo cùng.”
Giọng anh nửa thật nửa đùa. Tô Đình ôm Mạch Mạch nhìn anh, định nói gì đó thì nghe điện thoại anh reo, mấy tin nhắn WeChat hiện lên.
Chương Tuyết Dương cúi đầu xem, là Lục Côn và mấy người bạn rủ đi uống bia xem bóng, hẹn ở khu Châu Giang Tân Thành. Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tô Đình cũng đang nhìn mình.
Anh cất điện thoại, đưa tay khẽ vuốt má cô, ngón tay lướt qua hàng mày, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi: “Ngày mai nhớ mang giày bệt, đi chơi cả ngày đấy, các em sẽ phải đi bộ nhiều lắm.”
Nói xong, anh lại khẽ hôn lên vành tai cô, khiến cô nhột, né đi theo phản xạ: “Anh còn phải đi đâu nữa à?”
Cô vừa tránh đi, nụ hôn của anh liền trượt xuống cổ. Anh không rời ra, môi vẫn dán lên da cô, giọng nói thấp và khàn, mang theo hơi thở nóng rực: “Em muốn tôi đi cùng, hay là… không muốn tôi đi?”
Buổi hẹn tối nay vốn yên bình, đến đây bỗng mang theo vị khác lạ. Tim Tô Đình đập mạnh, muốn nói gì đó lại chẳng biết mở miệng thế nào.
Cuối cùng, cô ôm Mạch Mạch xuống xe, quét thẻ mở cổng khu nhà, rồi đứng trong thang máy, trong đầu vẫn văng vẳng lại buổi hẹn ngắn ngủi ấy.
Về đến nhà, đặt Mạch Mạch xuống, cô lại nhớ đến câu anh nói “Không vội”, liền cầm điện thoại nhắn trước: [Nghe nói đàn ông thường nói ngược phải không?]
Chương Tuyết Dương trả lời rất nhanh: [Cũng có chuyện đó.]
[Vậy anh cũng nói ngược sao?]
[Tôi không nói ngược.] Anh đáp.
[Tô Đình, tôi chỉ nói là không vội, chứ không phải không muốn.]
Anh vậy mà thật sự hiểu cô đang hỏi gì.
Chưa đến mười lăm phút sau, cửa nhà cô vang lên tiếng gõ. Cô đi ra mở cửa, bàn tay anh đã đặt lên sau gáy cô, cúi xuống hôn mạnh. Rõ ràng mới đến một lần, mà giờ anh lại như đã quen thuộc từng tấc đất nơi này, tay phải luồn dọc theo làn váy, ôm cô bế vào phòng, rồi đặt xuống giường.
Đèn vẫn bật sáng, Chương Tuyết Dương ngồi dậy, kéo cổ áo mình lên, tay kia lần lượt cởi từng nút áo, ánh mắt không rời khỏi cô, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy.
Tô Đình không muốn bị anh nhìn chằm chằm như thế, vừa ngồi dậy định tắt đèn thì lại bị anh giữ chặt, ngay sau đó nghe thấy tiếng rách của bao bì sần sật, cùng với bóng dáng động tác của anh in trên tường: “Tô Đình, giữa chúng ta bây giờ là quan hệ gì?” Đây là lần đầu tiên anh hỏi.
“Gì cơ?” Tô Đình nghe không rõ lắm, đôi chân đang co lại bị anh giữ lấy, người lại bị anh ôm rồi hôn một cách chẳng biết lý lẽ gì, tóc cũng bị cuốn vào giữa môi, anh khẽ giúp cô gạt ra: “Là không nghe rõ, hay là chưa nghĩ xong? Thế thì nghĩ cho kỹ đi, tôi không vội.”
Anh nói không vội, nhưng đến lúc này lại mang theo vẻ cố chấp đầy khao khát, cánh tay anh ôm trọn lấy cô, che trước đầu giường để cô khỏi va đập từng chặp, nhưng bản thân lại không chịu buông tha, chỉ đến khi Tô Đình không nhịn được mà cào lên vai anh, anh mới chậm lại, hỏi: “Nghĩ xong chưa?”
Ánh mắt anh thẳng tắp, chờ cô trả lời.
Tô Đình như vừa mới lấy lại được ý thức, rõ ràng là thân thể của cô, nhưng dường như lại nghe theo lời anh hơn cả chính mình, cô cảm thấy khi nãy mình thậm chí đã rơi vào một khoảng trống tê dại, không còn sức cũng chẳng còn nhận biết: “Nam nữ yêu nhau…”
“Gì cơ?” Chương Tuyết Dương không hài lòng vì giọng cô nhỏ quá: “Tôi nghe không rõ.” Anh giả vờ không hiểu, vừa ôm cô xoay người, vừa siết lấy cổ chân, sức lực dần tăng.
Tô Đình rúc đầu vào ngực anh, môi run run: “Nam nữ yêu nhau.”
Cô nói xong liền bị anh ấn nhẹ xuống lưng, như thể toàn thân đều bị anh nâng bổng lên: “Tôi tưởng em không yêu đương, chỉ muốn tìm đàn ông để thấy thoải mái chút thôi mà?”
Giọng anh trầm lạnh, nhưng động tác lại càng mạnh mẽ hơn. Tô Đình cảm thấy anh quá dữ dội: “Vậy tại sao anh lại đi kiểm tra sức khỏe?”
Câu này như chạm trúng dây thần kinh của Chương Tuyết Dương, Tô Đình cũng nhận ra, vội mềm giọng: “Sếp Tuyết Dương…”
Anh như bật cười khẽ, rồi lại trở nên dịu dàng, cúi xuống hôn cô, nụ hôn rất nhẹ, nhưng giữa chừng bỗng hỏi: “Em chưa từng nghĩ đến việc đổi cách gọi sao? Hay là gọi tôi như vậy, khiến em thấy có cảm giác đặc biệt vào những lúc như thế này?”
Người này… Tô Đình bực đến nghiến răng, cắn mạnh lên vai anh, không nói thêm được câu nào nữa.
Khi mọi chuyện thực sự dừng lại đã là nửa đêm về sau, Tô Đình chẳng còn chút sức lực, tắm rửa xong chỉ muốn nằm nghỉ, khẽ mở mắt nhìn Chương Tuyết Dương c** tr*n, vừa lau tóc vừa đi về phía mình: “Mệt đến vậy à?”
Tô Đình gần như chẳng còn sức để gật đầu, mơ màng hỏi: “Anh không về à, còn con chó nhà anh thì sao?”
“Nhờ người khác trông rồi.” Chương Tuyết Dương ôm cô vào lòng, nhẹ hôn lên vai cô, cái chạm rất dịu dàng, khác hẳn với cơn mãnh liệt vừa rồi.
Tô Đình lim dim trong cơn mơ hồ, cô vốn nghĩ rằng mình và anh chỉ là một mối duyên ngắn ngủi, lén lút và chóng tàn, không ngờ lại thực sự bắt đầu yêu đương. Mà điều bất ngờ nhất là, dường như chuyện này cũng không nặng nề như cô từng tưởng.
Chỉ là, sáng hôm sau cô bị cuộc gọi của Phùng Ninh đánh thức.
Chương Tuyết Dương thay cô cầm điện thoại đưa lại, Tô Đình nheo mắt: “Alo?”
“Cậu vẫn chưa dậy à?” Phùng Ninh ngạc nhiên, chẳng lẽ còn quên đặt báo thức nữa sao: “Thế thì mau mở cửa đi, bữa sáng mình mang đến rồi, ăn xong còn phải đi sớm đấy.”