Câu Chuyện Tình Yêu Quảng Phủ

Chương 6

Chương 6: Cầm tay chỉ việc – Có thể tự học

*

Giọng anh điềm tĩnh, nhưng rõ ràng là mang theo bất mãn.

“Kiểm kê nhân sự, cô kiểm kê cái gì?” Chương Tuyết Dương chuyển sang một tài liệu khác: “Còn cái danh sách này, là định để tôi tự tra từng người, từng dòng mà thống kê lại à?”

Tô Đình lắp bắp: “Danh sách… là tôi định để anh tham khảo ạ.”

“Tham khảo cái gì?”

Chương Tuyết Dương lập tức hỏi lại.

Tô Đình khựng lại, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Cô chưa từng làm qua mấy việc này, ngay cả bốn chữ “kiểm kê nhân sự” cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Khi nhận được yêu cầu, cô theo phản xạ nghĩ rằng anh muốn bảng báo cáo nhân sự, nên tự mày mò làm một bản.

Còn bản danh sách này, cô nghĩ nếu có thiếu sót gì, có lẽ anh mở ra nhìn sẽ thấy. Giờ nghĩ lại, quả thật lúc đó cô đã ôm tâm lý cầu may. Nhưng với Chương Tuyết Dương, chuyện cầu may chưa bao giờ lọt qua được.

Trong mắt anh, bảng này chẳng hề làm nổi bật trọng điểm, tổng thể vừa không thể hiện dữ liệu động, cũng chẳng có cấu trúc nhân lực rõ ràng. Mới chỉ là kiểm kê nhân sự, còn chưa đến bước đánh giá năng lực, mà số liệu đơn giản như vậy lại làm thành thế này.

Cảm nhận được anh không hài lòng, Tô Đình thấp thỏm nói: “Xin lỗi, là tôi làm chưa tốt.”

Chương Tuyết Dương không cần lời xin lỗi rụt rè, điều anh muốn là sự sửa chữa hiệu quả và nhanh chóng.

Anh lại xem qua bảng Excel chi chít dữ liệu một lần nữa: “Bốn chữ ‘kiểm kê nhân sự’ này, cô có biết nghĩa là gì không? Có khái niệm gì về nó không?”

“Không rõ lắm ạ.”

“Không rõ sao không hỏi?”

“Tôi thấy anh cần gấp, nên nghĩ cứ làm theo cách mình hiểu trước, đến lúc xem thấy thiếu chỗ nào… thì bổ sung sau.”

Nhưng không ngờ, lại bị chê là chẳng ra gì.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, bị chất vấn dồn dập, ngón tay Tô Đình cầm cuốn sổ cũng siết chặt: “Sếp Tuyết Dương, tôi…”

Một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang lời cô.

Chương Tuyết Dương nhận điện thoại, Tô Đình cúi mắt, yên lặng đứng một bên chờ.

Là cuộc gọi công việc, anh nói bằng tiếng Quảng Đông.

Tô Đình tuy là người Quảng, nhưng tiếng quê cô khác xa tiếng Quảng Đông chuẩn.

Hồi nhỏ xem đài ATV, TVB, cô cũng từng học lõm bõm, sau này đến lúc ‘Những Co Dâu Nhà Họ Khang’ chiếu rầm rộ, cô thường xem cùng ông bà nội.

Thật ra sau này cô cũng từng âm thầm luyện nói, nhưng vì nhà trường phổ cập tiếng phổ thông, đi học gần như chẳng ai nói tiếng địa phương, cô cũng ít có dịp dùng tới tiếng Quảng.

Giờ nghe Chương Tuyết Dương nói, giọng anh chuẩn xác, nhịp điệu không cao thấp nhiều, nhưng phát âm lại kéo hơi lười biếng, nghe ra giống kiểu giọng Hồng Kông.

Cuộc gọi kéo dài chừng bốn, năm phút thì kết thúc.

Đúng lúc có tin nhắn WeChat gửi tới, Chương Tuyết Dương mở ra, vừa gõ chữ vừa hỏi mà không ngẩng đầu: “Vừa nãy cô định nói gì? Nói đi.”

Giọng anh rất nghiêm, khiến Tô Đình càng thêm căng thẳng.

Cô muốn nói rằng trước đây các bảng báo cáo đều làm như vậy, còn đặc biệt lên mạng tra xem cách làm cho đúng, hoặc nói mình mới đến chưa lâu, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ tình hình trong cửa hàng…

Nhưng những lời ấy lăn qua lộn lại trong đầu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn mở sổ ra: “Anh nói xem thiếu chỗ nào, tôi làm lại ạ.”

Trả lời xong tin nhắn, Chương Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn cô.

Ban đầu anh tưởng cô sẽ như mấy người kế toán trước, viện đủ thứ lý do, hoặc giống như tối ở quán bar, chuẩn bị cãi lại anh đôi câu. Không ngờ giờ cô lại ngoan ngoãn cầm sổ lên, thành thật chuẩn bị ghi chép, trông như thật lòng muốn học hỏi.

Nhìn đồng hồ, Chương Tuyết Dương chỉ tay sang phía đối diện: “Ngồi đi, tôi nói cô ghi.”

“Vâng ạ.”

Tô Đình lập tức ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, bắt đầu ghi chép những điểm chính anh nói.

Ghi từng mục một, đến lúc nhìn lại mới nhận ra, thứ mình làm ra, so với yêu cầu của anh, e rằng chỉ chạm được đến mép ngoài cùng.

Tất nhiên là có thất vọng, nhưng lần này cô cũng rút ra được một bài học. Chẳng hạn như trong công việc, không có chỗ cho mấy câu “tôi tưởng là…”, dù tài liệu có gấp đến đâu cũng phải hỏi cho rõ rồi mới làm, không thể mù mờ mà tự mò mẫm được.

Bởi vậy lần này, Tô Đình hỏi rất kỹ, kỹ đến mức khiến Chương Tuyết Dương bắt đầu mất kiên nhẫn.

Khi cô hỏi biểu đồ có cần thống nhất dùng biểu đồ cột không, Chương Tuyết Dương nhìn đồng hồ nói: “Cái đó cô tự quyết đi, chú ý tính thẩm mỹ, đừng làm cho giao diện rối tung lên.”

“Vâng, vậy mục tình hình thiếu vị trí, tôi cần thể hiện trong bảng con nào ạ?”

Trong mắt Chương Tuyết Dương, việc này chẳng khác nào cô bắt anh phải kèm tay chỉ việc.

“Cần tôi dạy cô cách viết hàm luôn không?” Anh đứng dậy, gập máy tính lại.

Tô Đình vội lắc đầu: “Cái đó tôi có thể tự học.”

Không nghe ra lời nói ngược, khóe môi Chương Tuyết Dương khẽ giật.

Anh xem đồng hồ, chuẩn bị rời đi, cầm chìa khóa xe định bước ra cửa, thì bị gọi giật lại: “Sếp Tuyết Dương!”

“Lại sao nữa?” Chương Tuyết Dương quay đầu, giọng không mấy thiện cảm.

Tô Đình ôm quyển sổ hỏi: “Anh cần… muộn nhất là khi nào ạ?”

“Cô hỏi tôi? Tất nhiên là càng sớm càng tốt.”

“Có thể cho tôi trễ thêm một ngày không? Trước hai giờ chiều ngày kia, tôi sẽ gửi vào hộp thư của anh.”

“Ngày mai cô nghỉ à?”

Tô Đình do dự: “Tôi vừa nghĩ lại, một vài số liệu trong báo cáo tháng cũng chưa khớp lắm, tôi muốn kiểm tra lại một lượt, nên… có lẽ cần thêm chút thời gian.”

Ngoài cửa, Chương Tuyết Dương nhíu mày. Ngón tay anh gõ nhẹ lên đường viền quần hai cái, rồi đưa ra giới hạn cuối cùng: “Trước mười hai giờ trưa. Chiều tôi không ở công ty, không xem được.”

“Vâng, cảm ơn sếp Tuyết Dương.”

Chương Tuyết Dương sải bước đi ra, suýt dẫm phải một cây bút trên sàn.

Anh cúi xuống nhặt lên, tiện tay ném về chỗ bàn phía trước, liếc vào trong văn phòng mình. Cô trợ lý cửa hàng nhỏ đang kéo chiếc ghế anh vừa ngồi trả lại chỗ cũ, rồi như mắc chứng ám ảnh gọn gàng, còn chỉnh lại hướng ghế cho ngay ngắn.

Nhưng nói khách quan thì, vẫn tốt hơn cô kế toán trước kia — ít ra cô không bày cái mặt như đưa đám, cứ như thể lời anh nói chẳng phải tiếng Trung vậy.

Bình Luận (0)
Comment