Chương 66: Cai thuốc
*
Về vội quá, lại bất ngờ gặp phải tình huống như thế này, Tô Đình cảm thấy hơi ngượng ngập.
Bên cạnh còn có một gia đình đang ôm nhau khóc nức nở, cô kéo ba mình ra một chút, khẽ nói: “Đây là… sếp của con.”
“Cháu chào bác, cháu là Chương Tuyết Dương.” Dù được giới thiệu đơn giản như thế, Chương Tuyết Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lễ độ đưa tay bắt với ba Tô Đình, rồi nhìn sang cô.
Tô Đình không ngờ mọi chuyện lại tiến nhanh đến mức này, đành lấy hết can đảm nói tiếp: “Còn nữa… bọn con đang quen nhau, nên… ba, anh ấy cũng là bạn trai con.”
Ba Tô Đình hơi sững người, nhưng vừa nãy cũng đã đoán được phần nào, nhất là khi thấy con gái khoác chiếc áo nam, rõ ràng là của người này.
“Ba.” Tô Đình kéo tay ông, nói nhỏ: “Lần trước ông nội bà nội té ngã, cũng là anh ấy chở con về.”
“À à, thì ra lần đó là cậu ấy.” Ba Tô Đình dần nhớ ra chuyện trước, liếc nhìn con gái, định nói lại thôi, rồi lại nhìn kỹ Chương Tuyết Dương một lượt. Nhưng trong tình cảnh này cũng chẳng phải lúc bàn chuyện gì, ông chỉ khẽ gật đầu, quay sang xem tình hình bên nhà họ Tiết.
Đúng lúc bác sĩ trực gọi người nhà, Chung Chi đỡ Tiết Nhân Nhân đi vào. Mười mấy phút sau, bà lại bước ra, sắc mặt xám ngoét, mí mắt nặng trĩu.
“Thế nào rồi?” Tô Đình vội hỏi.
Tiết Nhân Nhân lấy ra một tờ giấy thông báo nguy kịch: “Các chỉ số sinh mệnh tạm thời ổn định, nhưng không dám nói là an toàn. Bác sĩ bảo người nhà nên ở gần, có thể bất cứ lúc nào… sẽ cần vào trong.” Cô ấy nói rất bình tĩnh, đến mức gần như tê dại, nhưng giọng nói và đôi tay lại đang run nhẹ. Tô Đình nghe ra được, vội ôm chặt cô: “Không sao đâu, nhất định bác sẽ vượt qua được.”
Tiết Nhân Nhân thấy lạnh, giọng khẽ run: “A Đình, mình có thể đến nhà cậu ở được không?”
“Đi đâu? Cô không ở đây trông ba sao?” Bỗng có tiếng người quát lên, là anh cả của cô ấy, gương mặt đầy bất mãn: “Tôi còn tưởng cô về để báo hiếu, hóa ra chỉ nhớ ngủ. Cô còn có lương tâm không hả?”
“Anh cả, anh nói ít thôi.” Người con thứ của nhà họ Tiết định ngăn lại, nhưng anh cả đã nổi nóng, chỉ tay vào Tiết Nhân Nhân: “Chuyện ba ngã bệnh cô hoàn toàn không biết à? Tôi không tin! Hai người bạn cô ở Quảng Châu, chẳng ai nói với cô sao? Còn cô, đi mấy năm chẳng chịu về nhà, làm cái trò gì thế? Cả nhà này nợ cô chắc? Không phải vì cô học giỏi một chút, rồi tự cho mình hơn người à? Cô tưởng bị chúng tôi cản đường thi Thanh Hoa Bắc Đại hả?”
Lời anh ta sắc nhọn và cay nghiệt, khiến không khí càng thêm nặng nề. Ba Tô Đình lên tiếng: “A Đào, đây là bệnh viện, đừng om sòm như vậy. Mẹ cậu còn chưa nói gì, cha cậu thì đang nằm chịu đựng trong kia, cậu định la cho ai nghe?”
Dù sao cũng là bậc trưởng bối, giọng nói nghiêm khắc vừa vang lên, uy lực lập tức đè xuống. Tiết Đào bị người bên cạnh kéo lại, lồng ngực phập phồng, nghiến răng quay mặt đi, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, Tô Đình dìu Tiết Nhân Nhân ra ngoài, đến cửa bệnh viện thì ba Tô Đình quay sang nói với Chương Tuyết Dương: “Trễ rồi, để bác tìm chỗ cho cháu nghỉ nhé, lái xe mệt mà cố thêm thì nguy hiểm lắm.”
“Không phiền bác đâu, cháu tự tìm được ạ.” Chương Tuyết Dương lịch sự đáp, giọng điềm tĩnh, lễ độ.
Trước khi lên xe, Tô Đình cởi áo khoác trả lại cho anh: “Anh định ở đâu?”
“Gần đây, tìm khách sạn nào tiện thì nghỉ.” Anh nhận lấy áo, nói thêm: “Về đến nhà thì nhắn cho anh một tiếng.”
Tô Đình gật đầu: “Anh ở đâu cũng nhớ nói với em nha.”
“Không cần lo cho anh, lo cho bạn em trước đi.” Anh mượn vạt áo che, khẽ chạm vào tay cô: “Cảm lạnh còn chưa khỏi, về nhà nhớ ngủ sớm.”
Cả hai chỉ nói được mấy câu ngắn ngủi, ba Tô Đình bên cạnh ho nhẹ một tiếng, cô đành lùi lại: “Em đi đây.”
Sau khi lên xe, ba Tô Đình nhìn Chương Tuyết Dương qua cửa sổ, dáng người anh cao, thẳng tắp, trông vẫn khá tỉnh táo. Ông khẽ gật đầu với anh, rồi khởi động xe rời đi.
Trên đường về, Tô Đình ôm lấy Tiết Nhân Nhân suốt dọc đường. Khi về đến nhà, cô đưa bạn vào phòng mình nghỉ ngơi: “Đừng nghĩ nhiều quá, ngủ một lát đi.”
Lúc này Tiết Nhân Nhân như mới tỉnh hồn lại, hỏi nhỏ: “Bạn trai cậu đâu rồi?”
“Anh ấy ở ngoài thuê phòng.”
“Ồ.” Tiết Nhân Nhân khẽ đáp, dường như cũng chẳng còn sức lực, quay lưng vào tường, suốt cả đêm không hề trở mình.
Sáng hôm sau, Tô Đình dậy sớm, rón rén xuống phòng khách.
Trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Nghe tiếng động, ba mẹ cô cũng ra: “Con gái, Nhân Nhân chưa dậy à?”
Tô Đình lắc đầu: “Để cậu ấy ngủ thêm chút, còn sớm mà.” Mới hơn bảy giờ.
Cả nhà ngồi trong phòng khách ăn sáng. Hôm nay ba mẹ Tô đều im lặng hơn mọi khi. Gần ăn xong, ba cô hỏi: “Con gái, ông chủ con… khi nào về?” Ông vẫn chưa quen cách gọi khác, con gái đột ngột mang bạn trai về nhà, làm cha thì vừa ngượng vừa lạ lẫm. Nhưng nhớ lại dáng vẻ đêm qua của Chương Tuyết Dương, chững chạc, nghiêm túc, ông thấy cũng không tệ, nên mới hỏi dò.
“Chắc hôm nay anh ấy về luôn.” Chương Tuyết Dương bận việc lắm, Tô Đình cũng thấy hơi ngại, cầm muỗng húp ngụm canh rồi hỏi: “Sao vậy ba?”
Ba mẹ cô nhìn nhau, ngẫm một lát rồi nói: “Nếu cậu ấy không bận, trưa hoặc tối, con mời cậu ấy về nhà ăn cơm.”
Mặt Tô Đình đỏ ửng, như thể bị hơi nóng của canh làm đỏ. Mấy lọn tóc buông xuống che đi nửa gò má: “Vậy để lát nữa con gọi cho anh ấy, hỏi thử xem.”
Ăn sáng xong, cô ra ngoài, bấm số gọi cho Chương Tuyết Dương.
Không ngờ anh đã dậy rồi, giọng nghe rất tỉnh táo, đáp ngay: “Anh lúc nào cũng được.”
Tô Đình khẽ “ừ” một tiếng, còn định nói thêm gì đó thì nghe Chương Tuyết Dương hỏi: “Cảm lạnh đỡ chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Nghỉ ngơi hai đêm, sáng nay lại ăn sáng ở nhà, đầu và người cô đều ra mồ hôi, nước mũi cũng không còn chảy nữa.
“Vậy anh đợi em báo nhé?”
“Vâng.”
Cúp máy xong, Tô Đình xin phép Đới Ngọc Lan nghỉ, nói rằng nhà có việc gấp nên có thể phải ở lại hai hôm. Thật ra vốn dĩ cô cũng định nghỉ mấy ngày này, đã hẹn với Chương Tuyết Dương sang Hồng Kông, chỉ là chuyến đi không thành, lại quay về nhà mình.
Nghe tin đó, Chương Như nhắn tin WeChat cho cô: “Anh em cũng về cùng chị à?”
“Ừ, về rồi.”
“Vậy gặp cả ba mẹ chị luôn?”
“Gặp ba chị rồi, chắc tối nay anh ấy sẽ tới nhà ăn cơm.”
“Ghê nha, hai người tiến triển nhanh dữ!” Chương Như gửi thêm một cái sticker: “Kêu anh Dương thể hiện cho tốt, đừng để ba mẹ chị thất vọng nha.”
“Ba mẹ gì chứ… nói bậy không à.” Tô Đình dở khóc dở cười, nhắn lại, bảo cô ấy nói năng lung tung, đâu có nhanh đến vậy.
Hai người tán gẫu vài câu rồi Tô Đình quay lại phòng, thấy Tiết Nhân Nhân cũng vừa dậy. Ba mẹ Tô đang ngồi nói chuyện với cô ấy, dặn rằng mỗi sáng mười giờ có thể vào phòng ICU thăm, bảo cô ấy ăn chút sáng rồi họ sẽ đưa đến bệnh viện.
“Nhân Nhân.” Tô Đình vừa bước tới thì nghe điện thoại của ba cô reo, là cuộc gọi từ bệnh viện, báo tin ba của Tiết Nhân Nhân… không qua khỏi.
Dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng mọi người vẫn hoảng hốt, tim đập dồn dập, vội vã thu dọn đồ rồi chạy đến bệnh viện.
Đúng lúc đó là giờ thăm bệnh, từng tốp người nhà đứng sau lớp kính nhìn vào trong. Nhà họ Tiết được phép vào, còn Tô Đình và ba mẹ cô vì không phải thân nhân trực hệ nên chỉ có thể đứng ngoài chờ.
Nghe tiếng khóc vang ra từ bên trong, Tô Đình không cầm được nước mắt, nhất là khi mọi chuyện rồi cũng đi đến hồi kết, bác sĩ thông báo tiến hành nghi thức chia tay người mất.
Cô nhớ lại dáng lưng hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn, bước đi chậm chạp, nhìn đã không còn linh hoạt nữa, vậy mà nay, ông thật sự đã ra đi, ngay cả Tết Dương lịch cũng không đợi được.
Tiết Nhân Nhân bước ra, nhìn Tô Đình, hỏi khẽ: “A Đình, cậu thấy mình có tàn nhẫn không?”
Tô Đình lắc đầu: “Mình chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Cô chưa từng trải qua chuyện của người ta, bất kỳ lời đánh giá nào cũng đều mang tính chủ quan và vô trách nhiệm, sao có thể nghĩ như thế được.
Tiết Nhân Nhân mỉm cười, rồi cùng người nhà rời đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, lần này Tiết Nhân Nhân trở về thật sự chỉ kịp gặp cha mình lần cuối. Nhưng trông cô ấy lại rất lạnh nhạt, đến mức tê dại, chẳng còn biểu cảm gì. Cô ấy im lặng trở về nhà, cùng người thân lo liệu hậu sự.
Tô Đình cũng qua giúp một thời gian, đến tối về nhà mới nhớ ra Chương Tuyết Dương. Sau đó cô chỉ nhắn cho anh một tin WeChat, rồi không liên lạc thêm nữa.
Cô gọi điện cho anh: “Hay là anh về trước đi?”
Nhà cô và nhà họ Tiết còn phải bận rộn thêm mấy hôm nữa.
“Không sao đâu, anh cũng chưa bận đến mức đó, vài ngày vẫn có thể sắp xếp được.” Huống hồ đã đến quê bạn gái, không qua chào hỏi một chút cũng kỳ.
Tô Đình nghe thấy tiếng bật lửa trong điện thoại: “Anh ăn cơm chưa?” Cô nhớ dạ dày anh không được tốt, sợ anh lại phát bệnh. Hơn nữa, sau chuyện của ba Tiết Nhân Nhân, ai nấy đều bắt đầu chú ý hơn đến sức khỏe, Tô Đình nghĩ thêm một chút, nói: “Hay là… anh cai thuốc đi nhé?”
“Sao tự nhiên lại nói cái này?” Chương Tuyết Dương vừa thả ra một làn khói. Anh đang ở ngoài trời, nhiệt độ nơi đây thấp hơn Quảng Châu, gió cũng mạnh, điếu thuốc cháy rất nhanh.
“Ba của Nhân Nhân rất thích hút thuốc.” Tô Đình ở đầu dây bên kia bắt đầu càm ràm: “Thật đó, trước đây bác ấy đâu có hút nhiều, về sau hút dữ lắm, người khác nói vài câu còn không vui…”
Nghe cô nói một tràng dài, điếu thuốc trong tay Chương Tuyết Dương đã cháy được một phần ba, anh gõ tàn thuốc vào gạt tàn: “Khó cai lắm.”
Anh từng thử rồi, nhưng không thành.
“Em biết, nhưng thuốc thật sự không tốt cho sức khỏe.” Tô Đình lại nói với anh một thôi một hồi, cuối cùng thêm một câu: “Ba em còn chẳng hút thuốc cơ.”
Đến cả người lớn cũng được cô mang ra làm lý lẽ, rõ là không ép anh bỏ được thì không chịu thôi. Chương Tuyết Dương cố ý trêu cô: “Vậy là ba em sẽ không thích anh chỉ vì anh hút thuốc à?”
“Cũng… chưa chắc đâu…” Giọng Tô Đình trong điện thoại chần chừ, rõ ràng có chút ngượng ngùng khi nhắc đến chuyện này: “Hơn nữa việc ông ấy có thích anh hay không… cũng đâu liên quan gì đến chuyện đó…”
“Vậy nghĩa là anh có thể không cần cai nữa hả?” Chương Tuyết Dương lại hỏi.
Tô Đình im lặng nửa phút: “Nếu anh không muốn thì em có ép được đâu, tùy anh vậy.”
Chương Tuyết Dương cười khẽ: “Dễ nói chuyện thế à? Anh còn tưởng em ép một chút là anh chịu nhượng bộ rồi đấy. Đằng này bảo tùy anh… thì anh không cai nữa vậy.”
Tô Đình cuối cùng cũng nghe ra điều gì đó, cứng giọng nói: “Thế thì anh vẫn nên cai đi, em thấy anh phải cai. Rượu là vì công việc nên đành chấp nhận, chứ thuốc thì không nhất thiết phải hút.”
“Thuốc chắc cũng phải hút thôi.” Chương Tuyết Dương thuận theo lời cô: “Những buổi xã giao đều là rượu với thuốc, có lúc đàm phán đến chỗ bế tắc, ra ngoài châm một điếu thuốc, chuyện lại dễ nói hơn nhiều.”
Anh nói có lý có lẽ, Tô Đình chẳng cãi lại được, cuối cùng đành phát cáu: “Chương Tuyết Dương, anh phải cai thuốc!”
Thái độ nghiêm vậy, Chương Tuyết Dương chỉ khẽ cười, không trêu cô nữa: “Anh sẽ thử.”
Trò chuyện qua điện thoại xong, điếu thuốc trong tay cũng bị gió thổi cháy hết, anh dập tắt rồi ném vào thùng rác, sau đó tìm một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, vừa ngồi vừa nhắn tin cho Phạm Á Hào. Dù không ở Quảng Châu, nhưng những khoản cần tính vẫn phải tính.
Phạm Á Hào nhắn lại: “Cậu với bạn gái làm hòa rồi à?”
Chương Tuyết Dương gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp cảnh ngoài trời: “Ở quê em ấy, đang đợi mai tới nhà chơi.”
“Vãi thật!” Phạm Á Hào kinh ngạc: “Nói có mấy câu mà dỗ được rồi hả? Gặp được cô gái dễ dỗ như vậy, đúng là cậu gặp may lớn đó.” Rồi anh ta lại đoán bừa với giọng trêu chọc: “Không phải cậu gây ra chuyện gì to tát, giờ chạy đến tận nhà người ta để ‘bù vé’ đấy chứ?”
Chương Tuyết Dương: “Cậu lo chuyện của mình đi, rảnh quá rồi đấy.” Nếu nói đến sự quyết liệt, thì Phạm Á Hào mới là người không buông tha cho Từ Bích Song.
Trò chuyện xong, anh quay vào phòng, vừa hay nhận được tin nhắn của Tô Đình, bảo anh trưa mai tới nhà cô ăn cơm, đã định xong rồi.
“Được.” Chương Tuyết Dương trả lời: “Gửi anh vị trí đi.”
Tô Đình ở nhà, cố ý đi ra ngoài để lấy vị trí chính xác hơn rồi gửi cho anh: “Nếu không tìm thấy thì gọi cho em nhé.”
“Con à.” Ba Tô vừa từ nhà họ Tiết về, thấy con gái đang đứng ngoài gió: “Ra đây làm gì vậy?”
“Không có gì đâu, con nghe điện thoại thôi.” Tô Đình mỉm cười với cha, rồi khoác tay ông cùng đi vào nhà.
Ở bên cha mẹ, dường như cô lúc nào cũng dễ dàng trở lại làm một đứa trẻ. Hai cha con vừa đi vừa nói chuyện, ba Tô tiện miệng hỏi: “Con gái à, con với cậu Tuyết Dương quen nhau được bao lâu rồi?”
“Cũng được mấy tháng rồi ạ…”
“Mấy tháng à?” Ba Tô ngẫm tính, con gái sang bên đó mới hơn nửa năm: “Con hiểu rõ về cậu ấy chưa? Gia cảnh, tính tình, mọi thứ ấy.”
Yêu đương thì chẳng có gì lạ, nhưng rắc rối là người cô đang quen lại chính là sếp của mình. Ba Tô vốn biết con gái mình tính tình đơn thuần, nghĩ đến đó lại cẩn trọng hơn, trong đầu lướt qua dáng vẻ của Chương Tuyết Dương, từ thần thái đến cách cư xử đều nhớ lại một lượt, rồi trầm ngâm nói: “Con gái à, sếp của con… liệu có hơi phức tạp không?”