Chương 80: Lòng hư vinh – Bọn em chưa từng cãi nhau
*
Ở nhà gần mười ngày, Tô Đình trở lại Quảng Châu.
Ngày đầu tiên đi làm lại, dưới lầu cô gặp Giang Na. Tô Đình mỉm cười chào: “Chúc mừng năm mới, chị Giang Na.”
“Chúc mừng năm mới, A Đình, về rồi à?”
Tô Đình gật đầu, thấy lạ khi gặp Giang Na ở đây: “Không phải các chị đã chuyển đến Thiên Hà rồi sao?”
“Đúng, chị đến lấy ít đồ, tiện ghé cửa hàng cũ đổi tiền mới.” Giang Na cầm rất nhiều phong bao đỏ: “Lát nữa phải qua bên kia giúp sếp Tuyết Dương phát lì xì năm mới.”
Thực ra không chỉ Quảng Đông, nhiều nơi chưa kết hôn thì không cần phát lì xì. Nhưng Chương Tuyết Dương vẫn khá rộng rãi, không chỉ công ty chuỗi cung ứng, các cửa hàng cũng vậy, anh đưa tiền rồi để cửa hàng trưởng phát thay.
Vì thế khi lên văn phòng, Tô Đình cũng nhận được phong bao anh phát. Đới Ngọc Lan đứng bên cạnh đùa: “Sếp Tuyết Dương chắc chẳng bao lâu nữa sẽ tự phát lì xì thôi.” Nói xong chị đưa một phong bao cho Tô Đình: “Nào A Đình, đây là của chị.”
“Cảm ơn chị Lan.” Tô Đình nhận lấy, cả buổi sáng cô đã nhận không ít phong bao. Trong cửa hàng, quản lý đã kết hôn đều chuẩn bị, kể cả Thái Thải.
Phong bao của Thái Thải rất ngộ nghĩnh, nói là do hai cô con gái sinh đôi chọn: “Dẫn chúng đi siêu thị, loại phong bao này vừa nhìn đã túm cả mấy túi, không mua không được.”
“Dễ thương quá.” Tô Đình cầm trong tay lật qua lật lại xem, hình Peppa Pig, trẻ con bây giờ đều thích những thứ này.
Thái Thải mỉm cười khẽ, thấy bên cạnh không có ai, chị hơi ngập ngừng: “A Đình, có chuyện chị muốn nói với em, giờ em tiện không?”
“Tìm em sao?” Tô Đình cất đồ đi: “Được mà, giờ em rảnh đó chị Thái Thải, chị nói đi.” Thấy chị lộ vẻ khó xử, lại chỉ ra phía sau: “Hay là mình tìm chỗ nào nói chuyện nhé?”
“Ừ, ra sau đi.”
Cuối cùng hai người tìm một phòng nhỏ, ngồi đối diện nói chuyện.
Thái Thải tìm Tô Đình là để bàn chuyện cửa hàng mới. Lúc bên kia đang bàn khung tổ chức, thực ra Chương Tuyết Dương đã từng tìm chị, ý là nếu chị đồng ý thì có thể sang đó tiếp tục quản lý quầy kinh doanh. Nhưng khi ấy chị để ý việc điều chuyển ngang cấp, vừa chờ vừa âm thầm hy vọng, mong được đề bạt làm phó cửa hàng. Đến giờ thì sự việc đã có thay đổi.
Tô Đình nghe chị kể rất nhiều: “Ý chị Thái Thải là, sếp Tuyết Dương đã tìm hai quản lý của cửa hàng Tăng Thành rồi sao?”
“Đúng.” Thái Thải gật đầu.
Theo chị biết, Chương Tuyết Dương sẽ giao vị trí phó cửa hàng cho cửa hàng trưởng Tăng Thành, mà cửa hàng trưởng Tăng Thành có khả năng sẽ đưa cả quản lý kinh doanh bên đó đi cùng. Vì vậy hiện giờ chị rất bị động, trong lòng khá hoang mang. Dù sao cửa hàng mới cũng sắp hoàn thiện, chị đã đến xem, cả phần cứng lẫn phần mềm đều ở một đẳng cấp khác. Nên sau khi trở về, nghĩ đi nghĩ lại, chị càng nhận ra rõ ràng rằng cửa hàng mới mới là quan trọng, chức vụ gì cũng chỉ là thứ yếu. Hơn nữa sang đó làm quản lý kinh doanh, nguồn khách và phạm vi quản lý đều lớn hơn cửa hàng cũ. Lúc trước là chị quá hạn hẹp, không nhìn xa.
“Được rồi.” Tô Đình suy nghĩ, trong công việc cô cũng chưa thật sự nắm rõ cách làm của Chương Tuyết Dương, nhưng đại khái biết anh thuộc kiểu thẳng thắn, không trả lời tức là ngầm từ chối, nên mới tìm người khác: “Vậy ý chị Thái Thải là, chị thật ra cũng không nhất thiết phải giữ vị trí phó cửa hàng, nếu có thể sang bên Khoa Hội, tiếp tục quản lý quầy kinh doanh thì cũng được, đúng không?”
“A Đình, chị biết chuyện này có thể làm khó em, lẽ ra chị nên trực tiếp tìm sếp Tuyết Dương, nhưng giờ cậu ấy không ở đây, chị tìm cậu ấy không tiện…” Thái Thải rất áy náy, thực ra chị đã có vô số cơ hội để tìm Chương Tuyết Dương, nhưng lại sợ bị anh từ chối thẳng thừng, cũng sợ nghe từ anh những đánh giá rằng mình yếu kém. Đây vốn không nên là tâm lý của một người trưởng thành trong môi trường công sở, chị hiểu rõ, nhưng lại luôn không vượt qua được sự ngại ngùng trong lòng.
Tô Đình trầm ngâm: “Chuyện này, chị Thái Thải đã nói với chị Lan chưa?”
“Chị ấy nói đã giúp chị tranh thủ rồi, chị cũng ngại không dám phiền chị ấy thêm.”
Trong phòng nhỏ yên lặng một lúc, Tô Đình khẽ lắc đầu: “Xin lỗi chị Thái Thải, có lẽ em không giúp được chị chuyện này.” Giọng cô không lớn, nhưng cũng thể hiện rõ thái độ: “Em tuy đang… yêu sếp Tuyết Dương, nhưng công và tư vẫn phân biệt rất rõ. Em không muốn vì quan hệ riêng mà ảnh hưởng đến công việc, càng không muốn lấy một thân phận khác để can thiệp vào quyết định của anh ấy, cũng mong chị hiểu cho.”
Sau khi từ chối Thái Thải, Tô Đình lại tìm Đới Ngọc Lan kể chuyện này.
“Thái Thải có hơi hồ đồ rồi.” Đới Ngọc Lan nhíu mày: “Cũng tại chị, luôn để cô ấy nghĩ rằng sang bên đó làm phó cửa hàng là có hy vọng…”
“Em nghĩ vẫn nên an ủi chị Thái Thải một chút, không thể để chị ấy mãi chìm trong tâm trạng bị động. Tất nhiên nếu chuyện này được xử lý kịp thời thì mới là quan trọng nhất.” Tô Đình nghĩ vậy, nhưng đây vốn thuộc phạm vi quản lý, thậm chí là giao tiếp giữa các cửa hàng, với vai trò trợ lý cửa hàng, cô không có quyền bàn bạc.
Sau khi trở lại làm việc bận rộn hai ngày, đợi công việc trong tay nhẹ đi, Tô Đình đến nhà Phùng Ninh ăn cơm.
Phùng Ninh và Tạ Hoài đã định ngày cưới, sau Tết sẽ tổ chức ở cửa hàng cũ. Khi đó cũng đã qua cao điểm tiệc cưới, họ xin một bàn tiệc theo giá nhân viên. Ba mẹ Tạ Hoài làm ăn có tiền để dành, nên áp lực cũng không quá lớn.
“Cậu đã nghĩ xong sẽ điều về cửa hàng nào chưa?” Tô Đình vừa rửa đậu bắp, dùng bàn chải dùng một lần chà rất sạch.
“Phúc Điền đi, bên đó cũng gần cửa hàng của ba mẹ anh ấy.” Phùng Ninh đang cắt chanh, định làm món chân gà chanh muối.
Hai người mỗi người một việc, vừa làm vừa trò chuyện lặt vặt. Phùng Ninh hỏi Tô Đình: “Có phải lâu rồi cậu chưa gặp sếp Tuyết Dương không?”
“Anh ấy dạo này bận chuyện cửa hàng mới, còn cả việc thương mại điện tử phải quảng bá và vận chuyển nữa.” Vừa hay hôm nay cô mang theo sườn non hấp tàu xì và chân gà, đều là sản phẩm bán sẵn của Chương Ký. Tô Đình cắt bao, cho vào nồi hấp, hấp chừng mười phút là ăn được ngay.
Vừa xong thì thấy điện thoại Chương Tuyết Dương gọi đến, cô bắt máy nghe anh hỏi: “Tan làm rồi à?”
“Ừ.”
“Ở đâu?”
“Ở nhà Phùng Ninh nấu cơm ăn.” Tô Đình lau sạch tay bước ra ngoài: “Anh về rồi sao?”
“Anh vừa xuống cao tốc, gửi định vị cho anh, lát nữa anh đến đón em.”
“Dạ.”
Cúp máy xong, Tô Đình gửi định vị cho anh. Phùng Ninh bưng món ăn ra phòng khách: “Sếp Tuyết Dương sắp qua đây à?”
“Ừ, nhưng anh ấy chưa tới ngay đâu, chúng ta cứ ăn trước.” Tô Đình lau sạch bàn, rồi vào giúp rửa bát đũa, múc cơm. Hai người ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa gọi video với Tiết Nhân Nhân.
Tiết Nhân Nhân hiện đang ở Vân Nam, sống rất vui vẻ. Thời tiết không nóng không lạnh, ôm quả dừa ngồi bên bờ biển có thể cả buổi chiều. Cô hỏi Phùng Ninh: “Áo cưới chọn xong chưa?”
“Chọn rồi, đang sửa kích cỡ, váy phù dâu cũng mua rồi, đến lúc đó nhớ về nhé.”
Tiết Nhân Nhân cười trêu: “Gấp gì thế, gọi điện lần nào cũng giục, làm như mình không về thì cậu không cưới được vậy.” Rồi cô ấy lại hỏi Tô Đình: “A Đình, cậu với bạn trai vẫn ổn chứ?”
Cô chẳng khác nào phụ huynh, hỏi xong chị cả lại hỏi em út. Tô Đình thấy cô ấy thật sự quá lo lắng: “Bọn mình không có gì đâu, rất tốt.”
“Ồ.” Hai người mới quen chưa lâu đã gặp cha mẹ, tiến độ nhanh hơn người khác nhiều. Tiết Nhân Nhân liền đùa: “Mình còn tưởng lần này về có thể làm phù dâu cho cả hai, khỏi phải chạy lần sau.”
“Nghĩ gì vậy, sao mà nhanh thế được.” Tô Đình gắp một chiếc chân gà, vừa cắn đã rời xương, gia vị vừa vặn, hạt lạc lại to, thấm chút vị mặn của tàu xì.
Cô chăm chú ăn, Tiết Nhân Nhân vẫn nói chuyện rôm rả, hỏi Phùng Ninh: “Giờ mọi người có gọi cậu ấy là bà chủ không?”
“Cũng không hẳn.” Phùng Ninh cười lắc đầu: “Đều biết A Đình ngại, hơn nữa giờ sếp Tuyết Dương cũng không làm việc ở cửa hàng cũ. Trừ khi thấy hai người tay trong tay cùng ra vào, cũng chẳng ai cố tình nhắc đến chuyện này.” Nhưng khác biệt chắc vẫn là ở nhà Tô Đình.
Lúc đi chúc Tết, gia đình có nhắc đến Chương Tuyết Dương. Người nhà cô vốn kín đáo, nhưng ba Tô tuy không nói nhiều, trông cũng không phản đối, có lẽ cũng chấp nhận bạn trai của con gái.
Nói đến thì Phùng Ninh vẫn còn nhớ phải xác nhận một chuyện: “Đến lúc đó chú với dì có rảnh tới không?” Cô hỏi về đám cưới của mình.
Tô Đình nói chắc chắn sẽ đến: “Ba mẹ mình nói rồi, kiểu gì cũng phải uống với cậu một ly rượu mừng, phải nhìn thấy cậu lên xe hoa.”
Cô cười rạng rỡ, Phùng Ninh gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt ba mẹ cô khi nói những lời đó, trong lòng thấy ấm áp.
Nhà Tô Đình vốn là như thế, rất hiếm khi đỏ mặt với ai, lúc nào cũng dùng gương mặt hòa nhã mà đón người, êm ả và hòa thuận.
Cô và Tiết Nhân Nhân cũng coi như được ba mẹ Tô Đình nhìn mà lớn lên, trong lòng luôn thầm ngưỡng mộ việc Tô Đình có được một gia đình và cha mẹ tốt như thế, nhưng chỉ là ngưỡng mộ thôi, chưa từng chạm đến ranh giới của ghen tị.
Tình bạn không phải bẩm sinh mà có, ba người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tất nhiên cũng từng có lúc giận nhau vụn vặt, nhưng đến từng tuổi này, thậm chí giờ cô sắp bước vào một giai đoạn mới của đời người, tình cảm giữa ba người đã sớm vượt qua mức bạn bè bình thường, là chị em khác giới, là người thân không chung huyết thống.
Tối muộn, ăn xong nói chuyện xong, Chương Tuyết Dương cũng đến dưới lầu. Tô Đình giúp Phùng Ninh mang rác xuống, vứt xong liền chạy vào xe: “Đi thôi.”
Ngoài trời đang mưa.
“Sao không mặc thêm chút?” Chương Tuyết Dương cau mày nhìn cô, chỉnh điều hòa lên.
“Không ngờ lại lạnh thế.” Tô Đình theo anh về Hải Châu. Lion ở cửa đón họ, đá dép của Chương Tuyết Dương sang góc, rồi như vệ sĩ tự nhiên đi sát bên Tô Đình, cùng ngồi xuống sofa.
Tô Đình quả thật hơi lạnh, nhưng lúc này chưa buồn ngủ. Cô quấn chăn, xem chương trình giải trí một lúc, chợt nhớ ra: “Trước Tết tuyển một đợt thực tập sinh, sắp đến rồi, lúc đó sẽ do ai tiếp nhận?”
“Anh lát nữa gửi WeChat của cửa hàng trưởng mới cho em, em liên hệ trước với chị ấy.” Chương Tuyết Dương nói.
“Vâng.” Tô Đình gật đầu ghi nhớ, nhưng lại thắc mắc cửa hàng mới chắc có nhiều việc phải làm, nếu việc bố trí nhân sự đều do cửa hàng trưởng xử lý thì có vẻ hơi tốn thời gian.
Xem xong chương trình, cô đi tắm. Ra ngoài thì thấy một tin nhắn: cháu trai ở quê của Lâm Hiểu Cúc đã đến Quảng Châu làm xét nghiệm, kết quả phù hợp, và đồng ý hiến một quả thận cho bà.
“Chưa ngủ à?” Thấy cô chăm chú nhìn điện thoại không chớp mắt, Chương Tuyết Dương hỏi.
“Đến ngay đây.” Tô Đình xõa tóc ngồi lên, anh kéo chăn bên cạnh mở một góc, cánh tay đã đặt sẵn trên gối, cô vừa nằm xuống liền bị anh ôm vào lòng: “Xem gì vậy?”
“Chuyện của dì Lâm.” Tô Đình xoay màn hình điện thoại cho anh xem, Chương Tuyết Dương nhìn qua: “Vậy ca phẫu thuật sẽ nhanh hơn nhiều, chắc năm nay có thể làm.”
Tô Đình gật đầu: “Cụ thể ngày mai em sẽ hỏi thêm, xem có gì giúp được không.”
“Chủ yếu vẫn là bệnh viện và bác sĩ chính.” Chương Tuyết Dương bất chợt hỏi: “Em vào công ty cũng gần một năm rồi nhỉ?”
“Đến tháng sáu là tròn một năm.” Tô Đình thấy lạ: “Sao tự nhiên lại nói chuyện này?”
“Anh tính xem mình quen nhau bao lâu rồi.” Chương Tuyết Dương cúi xuống hôn cô, từ môi chậm rãi trượt sang chỗ khác, hàm răng sắc bén lại khiến Tô Đình dần tan chảy, cả người mềm nhũn.
Ngày hôm sau, Chương Tuyết Dương đưa cô đi làm, đợi cô đến bệnh viện thì anh ghé cửa hàng cũ ngồi một lúc.
Đới Ngọc Lan vốn lo không gặp được anh, nay bắt được cơ hội liền kéo vào phòng trà, nói chuyện của Thái Thải: “Cô ấy vẫn muốn sang cửa hàng mới, tất nhiên do dự là lỗi của cô ấy, nhưng giờ cô ấy đã biết như vậy là không đúng. Hơn nữa cô ấy quản lý bộ phận kinh doanh lâu rồi, lại rất có tình cảm với Chương Ký, sếp Tuyết Dương, cậu xem có thể cân nhắc lại không?”
Vẫn là muốn tranh thủ cho Thái Thải, Chương Tuyết Dương không bất ngờ: “Thái Thải năng lực nghiệp vụ không tệ, cũng khá quen thuộc với Chương Ký, tất nhiên là được.”
Đồng ý quá nhanh khiến Đới Ngọc Lan ngẩn ra, đang định nói thêm thì lại nghe anh tiếp: “Nhưng cửa hàng mới không chỉ thiếu quản lý kinh doanh, còn thiếu một trợ lý cửa hàng.”
Nói bất ngờ như vậy, Đới Ngọc Lan khựng lại, chợt hiểu ra: “Cậu muốn A Đình cũng sang đó?”
“Thái Thải mạnh về nghiệp vụ, khuyết điểm thế nào chị cũng rõ. Người có năng lực tổng hợp hơn chị ấy thì không khó tìm.” Chương Tuyết Dương không trả lời trực diện, nhưng Đới Ngọc Lan gần như có thể đoán ra điều anh chưa nói: ở vị trí trợ lý cửa hàng, không ai phù hợp hơn Tô Đình.
Nói thật, phản ứng đầu tiên của Đới Ngọc Lan là không muốn. Dù sao một trợ lý như Tô Đình, biết nghĩ biết làm, chủ động tự giác, giúp cửa hàng trưởng như chị giảm rất nhiều gánh nặng. Nhưng ông chủ rõ ràng là đến để “đào người”. Chị nghĩ rất lâu, khẽ hỏi: “Nếu tôi không cho đi thì sao?”
Chương Tuyết Dương gật đầu, hoàn toàn hiểu nỗi lo của chị: “Cửa hàng cũ nuôi dưỡng một người không dễ. Nếu chị Lan đã bảo vệ đội ngũ như vậy, thì giữ Thái Thải lại cũng được. Dù chị tìm người khác, cũng không dùng thuận tay bằng Thái Thải đâu.”
Yêu cầu của anh rất rõ ràng, tâm lực mạnh nhất luôn đặt vào mục tiêu chứ không phải nhân sự hay cảm xúc. Vì muốn tranh thủ cơ hội cho Thái Thải, Tô Đình cũng phải đi cùng: “Cửa hàng cũ không cho em ấy nhiều không gian phát triển, chị Lan chắc cũng rõ.”
Thành ra hai người bị ràng buộc, Đới Ngọc Lan buộc phải lựa chọn. Chị khẽ nhíu mắt: “Chuyện này cậu đã nói với A Đình chưa?”
“Phạm vi quản lý của em không lớn đến thế, không thể vượt cấp.” Chương Tuyết Dương cúi đầu chỉnh trà cụ, trông rất nguyên tắc.
Đới Ngọc Lan không ngốc, lập tức bật cười vì tức: “Nói cái gì vớ vẩn vậy.” Điều chuyển hay không chẳng phải chỉ một câu của anh là xong sao, rõ ràng không chỉ đào người, còn muốn chị đi làm công tác tư tưởng: “Đúng là đồ tinh ranh, chỉ có cậu là khéo léo thế thôi.”
Thế là coi như đã đồng ý, Chương Tuyết Dương đưa tay rót thêm trà cho chị: “Có thể đưa nhân tài sang các cửa hàng khác, chứng minh cửa hàng cũ rất có năng lực đào tạo, chị Lan nên tự hào về điểm này.”
Nghe như một câu khen ngợi, Đới Ngọc Lan bị anh chặn lời không nói thêm được. Đợi uống xong trà tiễn anh đi, lại nghe Chương Tuyết Dương nhắc: “Cửa hàng mới sẽ thử áp dụng chế độ doanh thu mới, phần trích trực tiếp cho quản lý sẽ ít hơn nhiều, điểm này chị phải để Thái Thải suy nghĩ cho rõ.”
Điều này Đới Ngọc Lan có thể hiểu, chẳng qua là cách tránh việc quản lý và nhân viên tranh giành doanh thu. Chị gật đầu: “Nếu hữu ích, cửa hàng cũ sau này cũng sẽ học theo.” Rồi chị nhìn Chương Tuyết Dương ung dung, không nhịn được hỏi: “Cậu không trực tiếp nói với A Đình, là sợ cô bé thấy cậu xen vào công việc, rồi cãi nhau với cậu?”
Chương Tuyết Dương kéo khóa áo khoác, mặt không đổi sắc nói một câu: “Bọn em chưa từng cãi nhau.”
……
Tô Đình trở lại cửa hàng thì đã là buổi chiều. Cô ở bệnh viện trò chuyện với Lâm Hiểu Cúc rất lâu, lúc đi thì con trai Lâm Hiểu Cúc còn trả lại một phần tiền, nói ca ghép thận từ người thân không cần dùng nhiều như vậy.
Đới Ngọc Lan cũng rất xúc động. Lâm Hiểu Cúc là mẹ đơn thân, một mình nuôi con trai trưởng thành đã không dễ, lại còn dạy dỗ con cháu rất tốt: “Cả nhà họ đều thật thà, mong A Cúc phẫu thuật thuận lợi.”
Tô Đình gật đầu: “Chắc sẽ thuận lợi thôi.” Chương Tuyết Dương đã giới thiệu bệnh viện và bác sĩ, là bạn học của ba anh, chuyên gia tiết niệu ngoại khoa ở bệnh viện hạng ba, kinh nghiệm phẫu thuật khá phong phú, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nói xong chuyện này, Tô Đình ra ngoài đi vệ sinh, vừa ra thì nhận được điện thoại của Chương Như, hẹn cô cuối tuần đi chơi.
Chương Như tạm thời chưa cần đi làm, công việc cũng không vội tìm, cảm thấy lại có ý nghĩa cuộc sống, mỗi ngày vui vẻ như bà cô Tây Quan: “A Đình, chúng ta đi bơi, em dạy chị.”
“Được thôi.” Tô Đình vốn cũng muốn học bơi, lúc này Chương Như rảnh thì tất nhiên cô theo.
Khi trở lại văn phòng, Đới Ngọc Lan nói với cô chuyện điều sang cửa hàng mới.
Theo lời Đới Ngọc Lan, vì biết cửa hàng mới thiếu người nên đặc biệt giới thiệu Tô Đình sang đó: “Cửa hàng mới từ diện tích đến quy mô nhân sự đều tốt hơn cửa hàng cũ rất nhiều, là một cơ hội không tồi. A Đình, với năng lực của em chắc chắn có thể đảm nhiệm.”
Có chút bất ngờ, Tô Đình chưa từng nghĩ đến điều này.
“Chị Lan, em…”
“A Đình, bên này cơ hội phát triển của em hơi bị hạn chế, chị thấy em nên đi.” Đới Ngọc Lan ngồi cạnh cô, giọng rất dịu dàng: “Thật ra chị rất không nỡ để em đi, trong lòng ích kỷ thì chỉ mong em mãi ở lại cửa hàng cũ giúp chị. Nhưng như thế thì không công bằng với em, hơn nữa chuyện ở đây em quá quen tay rồi, làm tiếp cũng chỉ là những việc lặp lại. Sang bên đó em sẽ học được nhiều thứ hơn, và cũng có thể phát huy tốt hơn.”
Vì dùng thuận tay mà cứ cố sống cố chết giữ người lại, đó không phải tâm thế của một người quản lý đủ tiêu chuẩn. Huống hồ đổi cách nói, nếu Tô Đình làm tốt ở bên kia, với tư cách là cấp trên cũ, Đới Ngọc Lan cũng sẽ cảm thấy nở mày nở mặt: “Em cứ suy nghĩ đi, không cần vội đưa ra quyết định.”
Tô Đình gật đầu: “Em cảm ơn chị Lan.”
“Không có gì, hãy tin vào bản thân, em rất xuất sắc.” Nói xong lời khích lệ, Đới Ngọc Lan nhìn gương mặt Tô Đình, chợt nhớ tới Chương Tuyết Dương. Dù sau lưng cứ gọi anh là đồ nhóc thối với nhóc tinh ranh này nọ, nhưng xét trên cương vị quản lý, anh đúng là người khiến người ta tin phục.
Muốn tìm trợ lý cửa hàng thích hợp cho cửa hàng mới, cũng muốn để bạn gái mình có cơ hội phát triển tốt hơn trong công việc, ra là làm bạn trai, nhó tinh ranh đó cũng không đến mức tệ như thế. Nghĩ thêm chuyện Tô Đình từ chối Thái Thải, thì hai người họ mỗi người có cách làm riêng, nhưng đều là vì đối phương mà nghĩ.
–
Đến cuối tuần, Tô Đình và Chương Như hẹn gặp nhau. Đi bơi thì đương nhiên phải mặc đồ bơi rồi. Chương Như đợi một lúc bên hồ bơi, thấy Tô Đình từ phòng tắm bước ra, mặc một bộ đồ bơi liền thân dạng váy: “Mua ở đâu vậy?”
“Mua trên mạng đó.” Tô Đình cảm thấy bộ này co giãn tốt: “Nhiều người nói kiểu này hợp với người mới học.”
“Cũng có chút lý.” Ít nhất nhìn chân dài ra. Chương Như cầm kính bơi lắc qua lắc lại, dẫn Tô Đình vào khu nước nông: “Nào, xuống nước cảm nhận thử đi.”
Chương Như không phải có tiếng mà không có miếng, hồi đại học túng tiền còn từng làm huấn luyện viên bơi lội bán thời gian. Cô ấy dạy Tô Đình rất có bước từng bước, giúp cô vượt qua nỗi sợ nước, dạy cô nổi người đứng nước, nín thở và lặn xuống.
Tô Đình theo cô luyện cả một buổi chiều, bản thân cũng dần dần thử quạt tay trong nước hai cái. Dù chỉ là quơ nước tại chỗ, nhưng với người mới thì không tính là tệ.
Bơi xong thì đi làm móng. Tô Đình chọn kiểu trắng viền Pháp tự nhiên, còn Chương Như làm móng viền đen ánh bạc, nhìn sơ như thép không gỉ, giống hệt cái dĩa đựng đồ ăn.
Họ ăn lẩu bò gân, kiểu quán vỉa hè, ngồi quây quanh một nồi lớn. Bò nạm được cắt thành những dải dày và chắc, thêm cả sách tổ ong và củ cải. Củ cải rất thanh ngọt, thấm nước bò lại dậy lên mùi đậm đà.
Vừa ăn vừa nhắc chuyện điều về cửa hàng mới. Chương Như rút khăn giấy quay sang lau mũi: “Đi đi chứ, có phải chị làm không được đâu. Hoàng Phố tuy hơi xa nhưng em coi rồi, cửa hàng mới đẹp hơn hẳn, cả văn phòng cũng ngon lành hơn.”
Nói xong thì thấy Chương Tuyết Dương. Anh một mình che ô đi từ đầu hẻm lại.
Bây giờ không còn chịu sự quản lý của anh nữa, Chương Như nhìn anh cũng thuận mắt hơn nhiều, cảm thấy thằng cha này nhìn ngoại hình đúng là xịn thật, cổ bẻ áo khoác da, vừa cứng cáp vừa phong khoáng. Thế là cô ấy vẫy vẫy khăn giấy: “Đại ca Dương, bên này.”
Chương Tuyết Dương đi tới ngồi xuống, Chương Như tự giác bê bát sang ngồi đối diện, hỏi Tô Đình: “Tuần sau còn tập bơi không, em dạo này rảnh lắm.”
Chương Tuyết Dương nhìn cô em gái: “Thứ ba tuần sau sinh nhật chú, em không về nhà ăn cơm à?”
“Có chứ, nhưng đó là buổi tối, đâu ảnh hưởng gì đến việc trưa đi bơi với A Đình.” Chương Như ăn chưa đã, chạy sang quán bên cạnh gọi thêm một đĩa hủ tiếu xào bò, ba người cùng ăn.
Hủ tiếu xào bò thì ăn mãi không chán. Quán này sợi hủ tiếu đậm vị gạo, chắc rang lâu hơn, mỗi miếng đều có vị cháy xém, lại thêm giá đỗ giòn tươi.
Ăn xong, Chương Như khoái chí, lau miệng rồi hỏi: “Nghe nói Từ Bích Song lần này gặp họa lớn, mùng một Tết làm ba tức nhập viện hả?”
Chương Tuyết Dương gật đầu: “Có chuyện đó.”
“Ồ, Tết nhất mà thảm thế.” Chương Như vắt chân, giả vờ thở dài. Chuyện cửa hàng gạch men còn chưa giải quyết xong, đêm giao thừa lại bị người ta gây náo loạn tận nhà, để cả đám họ hàng thấy cảnh bên ngoài lăng nhăng. Nếu là bố Từ Bích Song thì cô ấy cũng tức chết. Nhưng con gái không dạy là lỗi của cha, mà nói đến chuyện gây rối thì phải kể đến Phạm Á Hào, từ nhỏ đã là kẻ chuyên phá, vừa có tiền vừa rảnh, có thể 24 giờ không ngủ để bám theo gây chuyện.
Bữa ăn coi như hòa thuận. Chương Tuyết Dương trả tiền xong thì gửi cho Chương Như một liên hệ WeChat: “Hoàng Phố có một công ty làm thiết bị y tế cho thú cưng, em rảnh thì đến xem.”
Chương Như liếc anh một cái, thấy người này thật chẳng thú vị: “Em không đi, em còn chưa chơi đủ.” Giờ cô ấy đứng trên mộ cũng dám chỉ huy ma quỷ, cố tình lấy đầu ô chọc vào giày Chương Tuyết Dương, rồi giả vờ cười vài tiếng, vô tâm vô phế mà bỏ chạy.
Tô Đình nhìn chằm chằm đôi giày của Chương Tuyết Dương bị dính nước, cảm thấy hai anh em này chắc kiếp trước có thù: “Không phải nói mặc kệ A Như sao, sao anh lại tìm việc cho em ấy?”
“Chỉ là cho nó một lựa chọn thôi.” Chương Tuyết Dương cũng không nói nhiều, hất nước trên giày, che ô kéo Tô Đình đi ra ngoài: “Học bơi thế nào rồi?”
“Hôm nay em mới học thôi.” Trời đang mưa, Tô Đình và anh đứng chung dưới một chiếc ô, hai người nắm tay nhau, lội nước từng bước đi về bãi đỗ xe.
Lái xe về đến nhà, Tô Đình muốn mang bộ đồ bơi ướt đi giặt, Chương Tuyết Dương liếc nhìn một cái: “Em mặc cái này đi bơi sao?”
“Có vấn đề gì à?”
Chương Tuyết Dương cầm lên mở ra. Không cần nhìn cảnh lúc đó anh cũng tưởng tượng được, vừa xuống nước là váy sẽ phồng lên ngay, tà váy nổi trên mặt nước như bánh mì nướng Ấn Độ. Hơn nữa: “Thêm cái quần dài nữa là đi lặn được rồi.”
Biết ngay là anh chẳng nói lời gì dễ nghe, Tô Đình giật áo lại, nhét thẳng vào máy giặt.
Tối đó làm một trận xong, Tô Đình nằm sấp trong lòng anh, nhắc đến chuyện điều về cửa hàng mới: “Chị Lan nói muốn em sang cửa hàng mới.”
“Em thấy sao?” Ngón tay Chương Tuyết Dương đặt trên vai cô vẽ tới vẽ lui, giọng cả hai vẫn còn chút dư âm thân mật sau cuộc ** *n.
Tô Đình là động lòng thật, sang đội mới, môi trường mới, làm việc với cấp trên và đồng nghiệp mới. Với cô, đó vừa là thử thách vừa là cơ hội. Dù chị Lan không nhắc đến Chương Tuyết Dương, nhưng Tô Đình mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến anh, còn nhớ cả những lời anh từng nói về kế hoạch nghề nghiệp, cô vẫn luôn ghi nhớ.
Tô Đình không phải người chủ động lắm, nhưng cơ hội đặt ngay trước mặt cũng không tránh: “Ông chủ đã để mắt, em chắc chắn phải đi rồi.”
Cô nghiêng mặt nhìn Chương Tuyết Dương: “Tăng lương không?”
“Em thiếu tiền đến vậy à?”
Tô Đình gật mạnh: “Thật sự là rất thiếu.”
“Vậy cho em một cơ hội kiếm tiền được không?”
“Cơ hội gì?” Tô Đình hơi cảnh giác. Cô biết nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể làm thêm một hiệp, nên rụt tay lại, định lăn qua bên cạnh thì Chương Tuyết Dương đuổi theo, dùng sức mạnh tuyệt đối của một chân giữ chặt cô, cúi xuống thổi một hơi vào tai: “Đi chơi bóng với anh. Tính tiền theo giờ.”
Bầu không khí bóng rổ ở Quảng Châu rất mạnh, đến cuối tuần thì sân bãi ở Thiên Thể đều kín người.
Tô Đình biết Chương Tuyết Dương thích bóng rổ, nhưng xem anh chơi hình như đây là lần đầu tiên. Cô đứng bên sân, nhìn anh vừa dẫn bóng vừa chạy, phối hợp với đồng đội, nhìn anh nhảy ném lên rổ, cuối cùng thắng cả trận.
Một trận bóng đổ ra rất nhiều mồ hôi. Tô Đình đưa nước và khăn cho anh: “Mệt không anh?”
“Cũng ổn.” Chương Tuyết Dương uống nước nhưng mãi không chịu nhận khăn. Tô Đình và anh nhìn nhau vài giây, đành mặt nóng lên mà lau mồ hôi cho anh. Trong tiếng trêu chọc bên cạnh, cô lại lén khúc khích, cảm thấy đàn ông chắc ai cũng có chút lòng hư vinh như thế, Chương Tuyết Dương cũng không ngoại lệ.
Anh phô bày như vậy, bao nhiêu người xung quanh đều nhìn thấy. Nếu là vài năm trước chắc cô sẽ muốn ói một chút cho bỏ ghét, nhưng lần này trước mặt con gái nên xem như còn giữ thể diện. Chỉ trên đường đi ăn mới bị mắng cho. Phạm Á Hào đặc biệt nhiều chuyện, lần này cuối cùng cũng gặp được người thật, biết mình không trông nhầm người, hết lần này đến lần khác chửi Chương Tuyết Dương như gặp quỷ: “Giả tạo, chó nhà cậu nói còn đáng tin hơn cậu.”
Chương Tuyết Dương rất tán đồng: “Chó nhà tôi đúng là tốt thật, Lion tư cách còn hơn cả cậu, tiếng tăm cũng hơn cậu. Cậu mà là chó thì chẳng có cửa so với nó.”
Cuộc khẩu chiến kết thúc thì cũng vừa tan sân về đến nhà. Tâm trạng Chương Tuyết Dương tốt, bèn làm thêm bữa phụ cho Mạch Mạch và Lion. Nhìn hai con ăn như nuốt chửng, anh bất chợt thèm thuốc.
Cai thuốc không phải chuyện một hai tháng là tính thành công được, phải kiên trì lâu dài. Thỉnh thoảng thèm quá, anh sẽ ngậm điếu thuốc cắn một cái rồi bỏ xuống. Nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Tô Đình từ tầng hai đi xuống: “Máy sấy đồ hư rồi hả?”
“Sao lại hư?”
“Hôm nay nó kêu to lắm.” Tô Đình đi đến phòng khách, định lồng lại vỏ gối, nhưng bị Chương Tuyết Dương kéo xuống sofa hôn thật lâu. Cuối cùng anh vuốt mặt cô: “Tuần sau đi xem trận bóng với anh nhé?”
Lúc này giọng anh đặc biệt dịu dàng.
Tô Đình ôm cổ anh, khẽ gật đầu: “Vâng.”
Sân nhà của CBA Quảng Đông năm nay đặt ở Đông Hoàn, màn trình diễn ánh sáng lúc đội Hoành Viễn vào sân bùng nổ rực rỡ, dàn âm thanh đỉnh cấp như rung cả màng nhĩ của mỗi khán giả. Tối hôm đó, Tô Đình cầm hai cây gậy cổ vũ, theo Chương Tuyết Dương xem một trận bóng tuyệt hay ngay tại sân.
Đến tiết mục kiss cam giữa trận, ống kính lia tới hai người. Tô Đình còn chưa nhìn rõ màn hình lớn thì Chương Tuyết Dương đã ôm lấy cô, dưới ánh nhìn của cả sân mà hôn cô sâu một cái. Hôn xong biết cô ngại, anh kéo cô vào trong lòng che lại.
Mắt Tô Đình nhìn không thấy gì, chỉ nghe sân vận động như nổ tung, tiếng hò reo và tiếng huýt sáo hòa vào nhau, các loại âm lượng dồn dập tràn qua cô. Cô còn nghe được tiếng Chương Tuyết Dương cười, tiếng cười trầm, giòn, phấn khích đến mức không che giấu được.
Tối đó anh đặc biệt hưng phấn. Trên đường về, anh dừng xe ở một đoạn đường không ai qua lại. Ghế lái nghiêng hẳn ra sau. Tô Đình thấy anh lấy từ hộc chứa đồ ra một hộp vuông vắn, vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi, bên ngoài còn lớp niêm phong bị anh giật mạnh đến rách toạc, vỏ hộp còn in dấu cái móng tay cái trượt qua.
“Em sợ không?” Anh hỏi.
Chắc chắn là có hơi sợ. Dù đoạn đường hẻo lánh, nhưng phía trên không xa là đường cao tốc, thỉnh thoảng vẫn có xe lao vút qua. Cảm giác đó khiến tim Tô Đình cứ chòng chành: “Có… có bị người ta nhìn thấy không?”
Trần xe còn mở, tiếng côn trùng vang ngay bên tai.
“Chỉ có hai chúng ta, ai mà thấy được.” Biết cô bất an, Chương Tuyết Dương giữ nguyên tư thế cho cô, vừa ôm vừa nói chuyện, dần dần xoa dịu cảm xúc trong cô. Nhưng thật ra trong kiểu hoàn cảnh này, thêm một chút căng thẳng mới đúng vị.
Da thật dù cao cấp đến đâu cũng có mùi đặc trưng. Bộ ghế trong xe anh không có mùi hắc, nhưng lại khiến Tô Đình thấy hơi choáng: “Chương Tuyết Dương…”
Có vài thứ không được cố định thì lại thành gánh nặng. Chương Tuyết Dương nắm tay cô để cô tự đỡ lấy, vén tóc cô ra sau, gọi tên cô bằng tiếng Quảng, một tiếng “Đình Đình” thân mật muốn chết: “Thích không em?”
Cô không trả lời thì anh cứ hỏi mãi, đến khi Tô Đình bị ép phải bật ra một câu: “Thích.”
Chương Tuyết Dương khẽ cười, giúp cô đổi hai tay thành tư thế đan chéo.
Lưng Tô Đình tựa lên tay lái, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời sao qua cửa sổ nóc, trên bảng trung tâm còn đang phát đoạn gì đó. Anh và cô chạm mũi, nói mấy câu tình tứ đến xấu hổ. Chỉ là sau đó ôm tay lái quá lâu, trên ngực Tô Đình bị hằn một dấu logo xe khá sâu, vì vậy cô đã véo mạnh mấy cái vào mu bàn tay anh để trút giận.
Qua rằm tháng Giêng, từng ngày trôi qua, nhanh chóng đến ngày Phùng Ninh kết hôn.
Đám cưới có rất nhiều người đến, bao gồm cả ba mẹ Tô Đình.
Tiết Nhân Nhân cũng về, cùng Tô Đình mặc lễ phục phù dâu, giúp Phùng Ninh nâng váy bước vào lễ đường.
Phùng Ninh thật ra cũng là người dễ ngại, nhưng hôm nay đứng trên sân khấu, đối diện gia đình bạn bè, đối diện người đàn ông mà cô sẽ nắm tay đi suốt đời, cô lấy hết dũng khí hát bài “Em Kết Hôn Rồi” của Chung Gia Hân: Em kết hôn rồi, hoa đỏ rực rỡ, váy cưới dài thướt tha, chầm chậm bước vào lễ đường…
Vừa mới vào Chương Ký làm, Phùng Ninh hoàn toàn chưa từng nghĩ mình sẽ có gì với Tạ Hoài, thậm chí còn cảm thấy con người này rất nhạt nhẽo, lại hơi kiểu làm bộ làm tịch. Nhưng có câu nói rằng con người không phải sống bao nhiêu năm, mà sống ở mấy khoảnh khắc nhất định; Phùng Ninh cảm thấy dùng vào chuyện tình cảm cũng giống như vậy.
Bọn họ đều không phải kiểu người quá hướng ngoại, một mối tình bình thường thậm chí chẳng có được mấy khoảnh khắc thổ lộ lòng mình, nhưng cô sẽ mãi nhớ vô số lần bị Tạ Hoài làm cho xúc động. Ví như lúc em gái cô nhập học, từ lúc qua cửa báo danh đến khi ổn định chỗ ở, đều là anh ấy bận trước lo sau sắp xếp mọi thứ; rõ ràng bản thân anh cũng không quen thuộc Hồng Kông, lại chẳng biết nói tiếng Quảng, vậy mà mồ hôi đầm đìa vẫn thu xếp đâu ra đấy, để cô và người nhà chẳng phải lo lắng điều gì.
Lời bài hát rất cảm động, sự chứng kiến của họ hàng bạn bè khiến khoảnh khắc này ngập tràn chúc phúc. Tô Đình đứng bên cạnh đôi mắt cũng đỏ hoe, Chương Tuyết Dương lại xuất quỷ nhập thần: “Người ta kết hôn mà em cũng khóc à?”
Nói xong anh đưa tay lau nước mắt cho cô rồi ôm nhẹ lấy eo, dịu dàng an ủi một cái.
Cùng ngày hôm đó, Chương Tuyết Dương và ba mẹ Tô Đình gặp nhau một lần, ngay tại cửa hàng cũ. Không mang theo mục đích gì, cũng không muốn tạo áp lực cho lớp trẻ, chỉ đơn giản là hai nhà ăn một bữa cơm, không khí rất thoải mái.
Ăn xong, Chương Tuyết Dương dẫn ba mẹ Tô Đình dạo một vòng quanh cửa hàng cũ. Đến lúc chuẩn bị lái xe về nhà, ba mẹ cô kéo con gái lại dặn dò rất nhiều, đến khi xe nổ máy vẫn còn thò đầu ra nhìn theo cô.
Tô Đình bước lên phía trước, Chương Tuyết Dương cũng theo cô một bước, đưa tay nắm lấy tay cô.
Tô Đình nhìn ba mẹ, dưới ánh nhìn mang nụ cười của họ, cô xoay cổ tay, đan mười ngón tay vào tay anh, vẫy tay chào tạm biệt bậc trưởng bối.
“Làm gì mà thành ra buồn bã thế này?” Chương Như tháo chiếc kính râm trên đầu xuống cho Tô Đình đeo: “Không sao đâu, chị đâu phải xuất giá hôm nay. Lúc nào nghỉ thì lại về nhà là được.”
Rồi cô ấy quay sang hỏi Chương Tuyết Dương: “Năm nay Đoan Ngọ anh có chèo thuyền rồng không?”
“Còn sớm mà.”
“Không sớm đâu, tháng sau là phải vớt thuyền lên sơn lại rồi. Chú cố kêu em hỏi anh có đi không.”
Chương Như liếc nhìn cơ bắp của anh: “Đi khoe tí đi, giúp nhà họ Chương tụi mình nở mày nở mặt, cũng để tụi em xem coi ông chủ nhà mình cưỡi gió đạp sóng ra sao, đúng không A Đình?”
Chương Như hích nhẹ Tô Đình, cười gian chết đi được.
Tô Đình nghiêng đầu nhìn Chương Tuyết Dương, qua lớp kính râm bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, đại khái cũng chính là cái tầm nhìn tối om thế này, một người kỳ quái đến khó tả.
Cô chống lên tròng kính vừa cười vừa nói, Chương Tuyết Dương liếc sang cô qua khóe mắt: “Em cười gì vậy?”
Khóc cũng phải hỏi, cười cũng phải hỏi, Tô Đình học theo Chương Như liếc anh một cái: “Anh quản được em à.”
Chỉ là khi ngoái đầu nhìn lại cửa hàng cũ, giống như lúc nãy tiễn ba mẹ, cảm giác không nỡ vẫn mãnh liệt như thế.
Cô đã đồng ý điều sang cửa hàng mới, mà điều đó có nghĩa là từ đây trở đi, mỗi ngày ở nơi này đều là đếm ngược.
Chỉ là trong lòng buồn bã vậy thôi, còn công việc cần làm thì vẫn phải làm; vừa phải tuyển người cho cửa hàng cũ để bàn giao, vừa phải kết nối với bên cửa hàng mới.
Chuẩn bị cho một cửa hàng mới thật sự không dễ, từ phần cứng, phần mềm đến nhân sự vật lực đều phải sẵn sàng. Chương Tuyết Dương là người có tham vọng, nhưng trong công việc anh không hề nóng vội; anh không đặt áp lực quá lớn lên cửa hàng mới, thái độ là thà lùi lại một chút, cũng không mở cửa trong trạng thái vội vàng.
Thế nên thời gian khai trương vốn định vào tháng Tư, cứ bị dời hết lần này đến lần khác. Đến khi các hạng mục tiến độ đều gần như ổn thỏa, thì đã sắp đến Đoan Ngọ.
Tô Đình chạy qua chạy lại cả hai bên, mấy tháng liền người cũng gầy đi một vòng.
Đới Ngọc Lan nhìn mà không khỏi xót xa: “A Đình làm việc liều mạng quá rồi, nghỉ mấy ngày đi, bồi bổ lại chút. Công việc có quan trọng đến đâu cũng không lớn bằng sức khỏe.”
Tô Đình gật đầu: “Đợi qua Đoan Ngọ em sẽ nghỉ.”
Cô sắp xếp thứ tự thẻ cảm ơn, đứng ở hậu trường chờ sinh nhật tập thể chút nữa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của cô ở cửa hàng cũ, cũng là lần cuối cùng cô chủ trì tiệc sinh nhật ở đây. Rõ ràng chỉ là chuyển sang một cửa hàng khác làm việc thôi, nhưng lại có cảm giác như bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời.
Trò chơi, trao giải, tiết mục, từng phần từng phần nối tiếp, các đoạn dẫn chương trình cô cũng đã đọc thuộc lòng. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần này trong danh sách các nhân viên mừng sinh nhật cũng có tên Tô Đình.
Đến khi đọc đến tên cô, Đới Ngọc Lan bước lên sân khấu nói đôi lời; không phải muốn đưa Tô Đình thành nhân vật chính đặc biệt, mà là khẳng định sự cống hiến của cô với cửa hàng cũ, dẫn đầu vỗ tay cho cô.
Bất cứ vị trí nào cũng có giá trị của nó, chỉ cần đối xử bằng tấm lòng, sự chuyên tâm và thái độ tận tụy đều sẽ được ghi nhớ; và khi cần được cổ vũ, sẽ chẳng ai keo kiệt tiếng vỗ tay.
Tô Đình cố kiềm chế để đôi mắt không đỏ lên trên sân khấu. Dưới sân là những gương mặt quen thuộc, bao gồm cả nhà hàng Lệ Loan này, từng góc nhỏ đều đã quen thuộc đến khắc sâu. Cô nhớ mỗi ngày mình trải qua ở đây, nhớ quá trình lần mò trong công việc, cũng nhớ từng bước tiến lên đều có thử nghiệm và thu hoạch.
Vào những khoảnh khắc như thế này, nói bao nhiêu cũng không bằng một câu cảm ơn.
Tô Đình cầm micro, nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn mọi người.”
Tiệc sinh nhật kết thúc thì đã là đêm khuya. Chương Tuyết Dương đến đón cô, thấy cô bịn rịn không nỡ rời mấy người đồng nghiệp liền nói: “Hay tối nay em ở lại đây luôn?”
“Được thôi, anh ngủ dưới đất với em nhé.” Tô Đình ném cái túi cho anh rồi tự đi trước. Chương Tuyết Dương cũng không đuổi theo, cứ thế xách túi xách của cô thong thả đi phía sau.
Thành phố Quảng Châu sớm đã vào mùa bóng râm dưới tán cây mát lạnh, dưới lá thuốc lá rụng còn có mèo hoang vọt qua. Tô Đình theo đường cũ về Hải Nguyệt Thành, mở cửa ra thì Lion và Mạch Mạch đang đợi. Vừa thấy người, cả hai con chó đều ùa lại phía này.
Kể ra thì lần này Mạch Mạch chạy tới trước, dù đây rõ ràng là địa bàn của Lion; Lion đến chậm, chỉ có thể ngước mắt nhìn Tô Đình xoa Mạch Mạch trước. Nó ngẩng đầu định kêu, bị Chương Tuyết Dương chỉ vào đồng hồ trên tường, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Nó có biết xem đâu.” Tô Đình cởi giày, cúi xuống xoa Lion: “Anh dẫn nó tới à?”
“Nó tự bắt xe tới đấy.”
Tô Đình bật cười, chỉ vào đôi mắt đậu của Lion: “Cắn anh ấy.”
Lion tất nhiên không dám cắn, đứng bên cạnh giả ngốc làm lơ, còn muốn theo cô vào phòng tắm thì bị Chương Tuyết Dương nắm gáy kéo ra ngoài.
Rõ ràng là một con Border Collie mà lại mang cảm giác hài hước kỳ lạ. Nhìn nó cố tỏ vẻ “cãi lại” Chương Tuyết Dương, Tô Đình không nhịn được bật cười, rồi đóng cửa đi tắm.
Tắm xong cô thấy điện thoại có tin nhắn, là Đới Ngọc Lan gửi đến:
“A Đình, công việc của trợ lý cửa hàng có thể hơi vụn vặt một chút, nhưng chị nghĩ mọi người đều sẽ nhớ em, nhớ rằng nơi này từng có một cô trợ lý cửa hàng rất xuất sắc. Mọi người cũng sẽ nhớ em giúp họ làm bảng tên, trò chuyện cùng họ, quét vân tay cho họ; nhớ em kiên nhẫn trả lời khi họ hỏi chuyện; nhớ em trên sân khấu làm MC đẹp đến mức nào… Em cũng phải nhớ rằng mình từng là một phần của tập thể chúng ta, nên sau này sang cửa hàng mới đừng quên Lệ Loan, rảnh thì về thăm bọn chị nhé.”
Tô Đình đọc từng chữ một, sống mũi lại cay xè: “Em sẽ vậy, cảm ơn chị Lan.” Trả lời tin nhắn xong, cô đứng trước gương vốc nước rửa mặt, chờ cảm xúc ổn định mới bước ra ngoài.
Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, lẽ ra cảm xúc nên lắng xuống rồi, nhưng vừa mở cửa phòng tắm, đèn phòng khách bỗng tắt phụt. Giữa bóng tối, Chương Tuyết Dương bưng một chiếc bánh kem cắm đầy nến.
“Anh sao lại…” Tô Đình ngẩn ngơ bước tới, liếc nhìn Chương Tuyết Dương: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”
“Xem căn cước của em rồi.” Chương Tuyết Dương kéo cô ngồi xuống: “Thổi nến đi.”
Bài hát chúc mừng sinh nhật lặp đi lặp lại, Tô Đình mượn ánh nến nhìn Chương Tuyết Dương, dần dần mới hoàn hồn khỏi cơn bất ngờ này.
Anh sẽ đưa cô đi ăn đủ thứ, sẽ dẫn cô đến những nơi cô chưa từng đến, cũng sẽ xuất hiện bất thình lình khi cô không đề phòng… nhưng thì ra, anh cũng biết bày trò lãng mạn như vậy.
Chương Tuyết Dương nhắc cô: “Không thổi nữa là hai đứa nó chuẩn bị giúp em đấy.”
Tô Đình quay đầu lại, Lion và Mạch Mạch đang háo hức trước hàng nến sinh nhật, Chương Tuyết Dương đưa tay chặn chúng lại: “Thổi đi.”
“Ồ.” Anh cắm thật nhiều nến, Tô Đình hít một hơi, thổi từng cây một; đến khi cây cuối cùng cũng tắt, phòng khách tối đến mức chỉ còn nhìn được đường nét mơ hồ.
Tô Đình quay đầu nhìn Chương Tuyết Dương, anh lại chẳng nhúc nhích. Cô nghi hoặc khều anh: “Bật đèn đi mà?”
“Vội gì?”
“Mạch Mạch với Lion không nhìn thấy.”
“Đều có chức năng nhìn đêm.” Anh ngồi trong bóng tối như pho tượng Phật, đấu khẩu với cô, Tô Đình không nhịn được đập nhẹ lên đùi anh: “Có anh là không có thôi.”
Chương Tuyết Dương bật cười, trong bóng tối áp lại hôn cô, nâng mặt cô lên nói một câu: “Năm nào cũng có hôm nay, anh nói là chúng ta ấy.” Sau đó lại thêm một câu: “Sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.”
Đó là câu mà đến lúc l*m t*nh anh cũng rất ít khi nói. Chương Tuyết Dương nghiền môi cô thật sâu, nóng bỏng như trận bóng hôm ấy. Tô Đình từ ngơ ngác bị cuốn theo, hơi thở của anh quét qua má cô, cảm xúc tích tụ trong lòng lại bị châm lên lần nữa, cô thấy đây là một đêm rất đặc biệt trong đời mình, đặc biệt đến mức cô ước gì nó có thể được giữ lại mãi mãi.
Ở Quảng Châu, cô có rất nhiều ký ức, hầu hết đều gắn với cửa hàng cũ. Ở nhà hàng Vấn Tửu Lâu ấy, cô từng trải qua vài chuyện, cũng quen biết nhiều người: một cấp trên đủ để cô tin tưởng, những đồng nghiệp thân tình, những người bạn thú vị, và một người yêu không hẳn dịu dàng, nhưng lại đủ tỉ mỉ.
Hơi thở quấn vào nhau, trong khoảnh khắc này, sự kề sát trong bóng tối càng khiến người ta rung động. Tô Đình khẽ đáp lại anh: “Chương Tuyết Dương, em cũng yêu anh.”
[Hết chính văn]