Cậu Của Quá Khứ

Chương 15

Chương 15 - Diệp An.

Diệp An của năm mười bảy, mười tám tuổi, tính cách thất thường sớm nắng chiều mưa, ước mơ lúc nào cũng xoay quanh những người mà mình yêu quý. Cô luôn tin rằng, chỉ cần con người cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ, vậy thì nhất định sẽ khổ tận cam lai. Nhưng cô biết, cô của ngày hôm nay đã chẳng là cô của ngày hôm qua nữa, cũng như cô của ngày mai sẽ không còn là cô của ngày hôm nay.

Diệp An từng sợ ma, sợ phải mất mát, sợ bị lừa dối, sợ này sợ nọ, có đôi khi sợ những thứ vô cùng bâng quơ mơ hồ. Diệp An khi trưởng thành, ai cũng thấy cô gan dạ quả cảm, chỉ mình cô biết mình liều lĩnh cỡ nào. Nhiều năm qua, cô lúc nào cũng sợ hãi. Mà điều cô sợ nhất, vẫn luôn chỉ là phải quay đầu ngoảnh lại trong tiếc nuối.

Diệp An - thực chất là một người hoài niệm quá khứ đến vô cùng.

Lúc Thanh Hoa trở lại, trên tay lỉnh kỉnh xách túi to túi nhỏ, hình như bên trong toàn là đồ ăn. Diệp An cao hứng chào mừng cậu ấy quay về, lại để ý thấy sau lưng đối phương tựa hồ có dính theo một cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi này chỉ cao đến bắp đùi Thanh Hoa thôi, vẻ ngại ngùng bẽn lẽn bám chặt vào góc áo cậu ấy trông vô cùng đáng yêu. Diệp An loáng thoáng nhận ra đây chính là cô bé mình đã cứu, lập tức cố gắng phô ra nụ cười mà bản thân cho là hiền hậu nhất, khẽ vẫy tay, "Lại đây đi bé."

Cô bé ngước đôi mắt to tròn lên nhìn cô, sau đó chậm rãi tiến lại gần.

Thanh Hoa đặt đống túi lên bàn, sau đó tiến lại gần, đặt một tay lên đầu cô bé, "Nhờ cậu mà nhóc này không sứt mẻ miếng nào, cũng không kêu la khóc thét, chỉ im lặng ngồi chờ ở phòng bác sĩ. Rất ngoan." 

Cô bé kia trông có vẻ hưởng thụ cái xoa đầu của Thanh Hoa, hai mắt khẽ híp lại, nhoẻn miệng cười.

"Cô bé này bao nhiêu tuổi nhỉ, đã liên lạc với bố mẹ bé chưa?" Diệp An là một người thích trẻ con, nhất là những bé gái nhỏ nhỏ xinh xinh. Ngày xưa cô chỉ ước ao mình có em gái, để có thể sắm sửa cho em mình nào là giầy búp bê, rồi váy áo mũ nón các kiểu. Tiếc là ước mơ năm xưa nay đã chẳng còn có thể thành sự thật, họ hàng thì ít khi qua lại, hiện tại cô cũng có em, nhưng nó không chỉ lớn tướng, cao hơn cả cô, mà còn là em trai.

Giả như hai chị em thân thiết được thì tốt - Diệp An nghĩ thầm.

Thanh Hoa lại lộ vẻ hơi lưỡng lự, trầm ngâm chốc lát mới xoay lưng, đáp, "Tí nữa tớ sẽ kể ngọn ngành đầu đuôi cho cậu nghe. Giờ thì hai cô cháu ăn gì? Tớ mua nhiều thứ lắm."

Thanh Hoa quả thật mua rất nhiều thứ, từ đồ ăn vặt đến đồ ăn mặn, mà hầu như đều là những thứ Diệp An thích hồi còn học cấp III. Thế mới thấy, ngày xưa mua một món ăn cũng phải dè sẻn chắt bóp suy nghĩ đủ điều, giờ đi làm có tiền rồi, lúc lơ đãng rút thẻ ra thanh toán mới nhớ nhung quãng thời gian eo hẹp ấy. Cô bé kia đương nhiên chỉ chăm chú ăn đồ ngọt, nếu không phải có Thanh Hoa nghiêm khắc bắt cô bé cũng phải ăn cơm thì chắc cô bé quên luôn bữa trưa rồi. Đợi đến khi dạ dày được lấp đầy, bụng no căng, Diệp An mới nằm dịch ra để cô bé leo lên ngủ cùng.

"Cô bé này tên là Chi - Nguyễn Thị Kiều Chi." Thanh Hoa ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế kê bên giường, hai chân vắt chéo, tay đặt lên đầu gối, bắt đầu mở lời, "Bố mẹ cô bé đều là dân văn phòng, làm việc cách đây không xa lắm, có điều do công việc nên cũng thường đi đó đây. Theo như lời của hàng xóm thì bọn họ thường xuyên vắng nhà, cô bé là do một tay người giúp việc chăm sóc. Thế nhưng hình như chuyến công tác lần này bọn họ đi quá gấp, người giúp việc lại đang nghỉ phép để về quê thăm đứa cháu mới sinh, không rõ vì nguyên nhân gì mà bọn họ lại không có phương án tạm thời gì hết, cứ thế để cô bé ở nhà một mình." 

"Trong nhà có rất nhiều lương thực dự trữ thì phải." Diệp An nheo mắt, "Bọn họ đã rời nhà được ít nhất một ngày một đêm rồi đúng không? Căn nhà rất bừa bộn, cũng rất nhiều rác."

"Bố mẹ cô bé đã bị tai nạn giao thông, tử vong vào đêm ngày hôm qua." Thanh Hoa thở ra một hơi, sau đó từ từ đáp, "Trên đường về nhà. Vốn cảnh sát cũng định tìm kiếm thông tin và cả đứa con vào ngày hôm nay, nhưng không ngờ chung cư A3 lại xảy ra đám cháy."

"Đã tìm ra nguyên nhân đám cháy chưa?" Diệp An nôn nóng hỏi.

"Hiện tại mới chỉ phỏng đoán là do nổ bình gas." Thanh Hoa lại lắc đầu. "Rắc rối hơn là hiện tại cô bé này đang trong tình cảnh mồ côi. Thân thích của cặp vợ chồng đều là người nông thôn, liên lạc với ai đụng đến chuyện nhận nuôi đứa trẻ đều bị dập máy ngay tức thì. Có người bảo, bọn họ nuôi thân còn không xong, không thể lo thêm mình ốc khác được."

"Nhưng cô bé là... với bọn họ_" Diệp An rũ mi mắt, nhìn thiên sứ đang ôm lấy eo cô ngủ ngon lành, "Có vẻ quan hệ giữa đôi vợ chồng trẻ với người ở quê không mấy tốt đẹp rồi..."

"Nếu có thể dùng luật pháp để ép bọn họ nhận nuôi thì cũng được, song tớ cảm thấy đây không phải phương án tốt." Thanh Hoa gãi mũi, mặt hơi cúi xuống, "Thái độ của bọn họ khiến tớ quan ngại, nhưng tất cả đều phải giao cho bên phía cảnh sát thôi. Thực ra tớ có quen một chị luật sư, tớ đang định liên hệ với chị ấy để hỏi về vấn đề này."

"Cho tớ số chị ấy đi." Chợt Diệp An lên tiếng.

"Hả? À... cũng được thôi." Thanh Hoa gật gù, sau đó lấy điện thoại ra, "Để tớ nhắn số chị ấy cho cậu."

"Tiện cho tớ hỏi, nơi bố mẹ cô bé đang làm việc là ở đâu vậy" Diệp An cũng lôi di động ra, vẻ mặt dửng dưng tựa hồ cô chỉ vô tình thắc mắc.

"Nếu tớ nhớ không nhầm..." Thanh Hoa trầm mặc chốc lát mới đáp, "Là một doanh nghiệp nhỏ chuyên về thực phẩm. Sao thế?"

"Không, tự dưng tớ tò mò thôi. Hôm qua thì tai nạn, hôm nay thì nhà cháy, bọn họ thật sự gặp phải hạn rồi." Diệp An mỉm cười, lắc đầu.

------------------

Hôm nay, lại một ngày nữa, Thanh Hoa trông thấy Diệp An ngồi ở bến xe buýt, chờ đợi hết chuyến này đến chuyến khác, rồi lại ngày này qua ngày khác. Từ khi tiết trời còn rét cóng, cho tới lúc ánh nắng ửng vàng rải rác khắp muôn nơi, Thanh Hoa vẫn thấy Diệp An một mình cô độc đứng ở đó, ánh mắt đưa đi cứ như đang tìm kiếm một người.

Thanh Hoa cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng, mới ban đầu cô còn thầm tự hỏi, Hướng Hòa ở đâu mà lại để Diệp An ra nông nỗi đấy, song dần dà, cô mới nhận ra rằng đã chẳng trông thấy Hướng Hòa đứng bên cạnh Diệp An nữa rồi.

Không thể như thế được - giây phút vỡ lẽ, Thanh Hoa không thể tin nổi vào chính mình. Hướng Hòa - mặt trời nhỏ luôn xoay quanh Diệp An, vậy mà lại mất tăm mất tích.

Thanh Hoa thử đi tìm những đàn anh, đàn chị khóa trên, song bọn họ đều nói, bây giờ đã không còn phải đi học ở trường nữa, thế nên họ cũng không có cơ hội gặp mặt Hướng Hòa. Gọi điện cho chị ta, chị ta còn không nghe máy.

Thanh Hoa cảm thấy... hình như đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Song Thanh Hoa lại không thu nổi dũng khí để trực diện hỏi Diệp An. Đã nhiều năm Thanh Hoa trốn tránh trong bóng tối, dù chỉ một chút, dù chỉ một chút thôi, cô cũng không dám bước ra chạm tới ánh mặt trời. Cảm giác bỏng rát đau đến tận xương tủy mà tình yêu mang lại cho cô khiến cô thực sự bị chùn bước.

Nhưng rồi, cô lại không thể tiếp tục nhìn Diệp An cô độc nơi bến xe buýt ấy nữa.

Chậm rãi, cô tiến lại gần.

"Tại sao cậu cứ đứng đây? Cậu đợi ai?"

Thanh Hoa nhận ra thanh âm của mình, lại cảm thấy nó vừa lạnh lẽo, vừa trống rỗng. Trước đây cô không như vậy, từ trước tới nay, đáng lẽ ra cô không nên như vậy.

"Đã không còn liên quan gì tới cậu nữa, không phải sao."

Song giọng điệu người trước mặt còn buốt giá, còn vô tình bạc bẽo hơn. Nhưng sự thật vốn trần trụi và đau lòng như thế đấy. Cô những tưởng mình đã quen được với cuộc sống thiếu đi một người đáng giá bằng nửa sinh mạng mình, để rồi bây giờ mới nhận ra mình vẫn bị từng lời nói, từng cử chỉ của đối phương ảnh hưởng sâu sắc.

Vẫn như nhiều năm trước đấy, Thanh Hoa thích Diệp An nhiều đến như vậy, thế mà cả thế giới này lại chỉ có mình Thanh Hoa biết. Hai người bọn họ mới là người trong cuộc, còn Thanh Hoa lại chẳng có lấy một chỗ đứng trong vòng xoay tình ái đó.

Vậy thì, cô có liên quan gì? Cô có quyền được hỏi sao? Ngay cả với tư cách một người bạn, mà không, họ đã không còn là bạn nữa rồi. Mà chính quyết định ấy lại thuộc về Thanh Hoa.

Ngày hôm đó, Thanh Hoa chỉ có thể cứng rắn ép mình xoay lưng bước đi, mà nước mắt trên mặt lại ngang dọc như tuyết rơi tiết đông tàn. Cô muốn bật khóc nức nở, muốn vừa nấc vừa lang thang khắp các nẻo đường phố, muốn cho cả thiên hạ biết rằng cô đang rất tủi thân và bất lực.

Thế nhưng rồi nước mắt cũng cạn. Thanh Hoa cảm thấy gần như nước mắt đời mình đều dành hết cho Diệp An rồi, bây giờ muốn khóc cũng khóc không nổi nữa. Cô dành một năm để khóc, một năm để rầu rĩ, và một năm để chấp nhận. Vậy nên, bây giờ khóc còn ích gì nữa, cô không muốn quay lại điểm bắt đầu.

Năm ấy, vào lễ tốt nghiệp của các anh chị khóa trên, Thanh Hoa lén tìm kiếm bóng hình của Diệp An trên sân trường đại học. Giữa một biển người, Thanh Hoa dễ dàng trông thấy bóng lưng gầy yếu ấy.

Đứng một mình và cô độc, trông hoàn toàn lạc đàn giữa những gương mặt xa lạ kia.

Diệp An giống Thanh Hoa, cũng muốn tìm kiếm bóng hình của một ai đó; nhưng tựa hồ Thanh Hoa may mắn hơn Diệp An rồi, Thanh Hoa đã tìm được, còn Diệp An thì không. Món quà Diệp An giữ chặt trên tay, đến chiều hoàng hôn đã lẳng lặng nằm trong sọt rác.

Thanh Hoa ngày hôm ấy, bất chấp tính ưa thích sạch sẽ của mình để móc tay vào sọt rác, truy tìm lại hộp quà. Cô không biết mình lấy nó để làm gì, mang về nhà rồi sẽ đối phó ra sao, nhưng cô lại không thể trơ mắt nhìn nó cứ thế biến mất. Lòng Thanh Hoa rất rối bời, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân nữa.

Những năm sau đó, Thanh Hoa sống như chìm trong mộng mị khó thức giấc. Thế giới của cô thu hẹp lại, quẩn quanh bốn bức tường và những con đường quen thuộc sáng đi tối về. Thi thoảng có cảm hứng, cô sẽ vẽ một bức tranh; vẽ xong, lại ngẩn người nhìn nó; đưa tay lên, đã thấy lệ tràn đầy.

Tự cô cảm thấy, bản thân mình bây giờ thật sự vô cùng tàn tạ. Nhưng phải như vậy, cô mới thấy cõi lòng dịu êm một chút. Cứ như cô tự trừng phạt mình vì đã dối lòng vậy, bởi lẽ Thanh Hoa thực sự rất muốn đi đến bên Diệp An, ôm cậu ấy vào lòng, an ủi cậu ấy, cho cậu ấy biết rằng trên đời này vẫn còn một người như cô luôn sẵn lòng vì cậu ấy mà làm hết thảy mọi việc.

Song một phần nhỏ bé nào đó trong cô lại kháng cự ước muốn đó.

Chính nó cũng đã từ chối tiếp tục làm bạn của Diệp An.

Ranh giới giữa bọn họ, sợ là hết kiếp cũng khó phai. Dãy số trong danh bạ, e rằng cả đời cũng không thể nối máy.

Điện thoại ngày càng dễ sử dụng hơn, nhưng những tin nhắn vậy mà lại ngày càng khó gửi. Dù chỉ muốn hỏi 'cậu đã ăn gì chưa', Thanh Hoa cũng thấy cả trái tim run rẩy và suy sụp.

Cậu đã ăn gì chưa?

Cậu ngủ chưa?

Cậu đang làm gì thế?

....

Cậu đã quên tớ chưa?

Cậu... còn nhớ tớ chứ?

Diệp An.

Ngày Thanh Hoa nhận được cuộc gọi đến từ một số máy quen thuộc, cô cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Là số điện thoại bàn nhà Diệp An, nó đã được lưu ở đây từ lâu lắm rồi.

Diệp An bị ốm, Diệp An không có ai chăm sóc hết!

Thanh Hoa giật mình đứng bật dậy giữa căn phòng im ắng, không kìm chế nổi xúc động trong lòng. Song đợi đến lúc lấy được địa chỉ, Thanh Hoa lại lập tức cảm thấy tâm trạng mình như bị dìm xuống đáy sông, làm thế nào cũng không ngóc đầu lên nổi.

Đó là nhà của Hướng Hòa. Đó TỪNG là nhà của hai người bọn họ.

Thanh Hoa biết chứ, một người quan tâm đến Diệp An như vậy sao có thể không hề hay biết Diệp An chuyển khỏi kí túc xá thì đi đâu ở. Kể cả bây giờ, cô vẫn cảm thấy mình rất hiểu Diệp An.

Thêm cả cái tính bừa bộn lộn xộn của cậu ấy...

Thời khắc bước chân vào căn hộ kia, Thanh Hoa quả thực đã muốn bước ra ngay, đó không phải lời nói đùa. Thanh Hoa là người nhạt nhẽo, thường thì dây thần kinh hài hước phản ứng rất chậm, vậy nên cô cũng không thường xuyên nói đùa hay trêu chọc ai.

Cô nghĩ bụng, người buồn chán như mình ngoài việc thay cậu ấy dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm nấu nước, thu vén bếp núc, giặt giũ phơi đồ ra thì liệu có thể làm một người bạn tinh thần được hay không? Sợ là sẽ kém Hướng Hòa nhiều. Ở bên Hướng Hòa, Diệp An lúc nào cũng cười rất tươi, cũng vui vẻ hạnh phúc.

Vừa thu gom đống rác rưởi giữa phòng khách, Thanh Hoa vừa băn khoăn.

Có điều không thể phủ nhận, sau chuyến chăm sóc ấy, Thanh Hoa cảm thấy cuộc đời như đã lấy lại được màu sắc. Những đám mây trôi trên bầu trời trở nên đáng yêu hơn, những chiếc xe chen chúc nhau cũng không còn khiến cô mất kiên nhẫn, thậm chí cả tiếng còi xe cũng trở nên thi vị đến lạ. Mối quan hệ tưởng chừng như đã bị cắt đứt với Diệp An nay đã có chỗ bấu víu, thật sự điều đó khiến Thanh Hoa hào hứng không thôi.

Nhưng rồi, một hôm, một tin nhắn được gửi đến điện thoại Thanh Hoa. Đọc xong nội dung, cô lại cảm thấy trước mắt mình hai màu đen trắng đan xen lẫn lộn, khó bề phân biệt. Vốn định tối hôm ấy sẽ nghỉ ngơi để suy nghĩ thật kĩ lưỡng về những gì sắp tới thì bố Diệp An lại mời đến nhà dùng bữa, nhất thời lại lưỡng lự không thể từ chối.

Rồi chiến tranh lạnh với người mà mình để tâm nhất.

Chuyện ngày xưa, cứ thể lại hiển hiện từng chút từng chút một. Thanh Hoa biết Diệp An vẫn luôn trách sự im lặng không biết sẻ chia của mình, cũng vô cùng hận việc mình chẳng bao giờ chịu để cậu ấy cùng gánh vác chung nỗi đau.

'Nếu chỉ lúc vui mới ở bên cạnh, lúc buồn lại chẳng hề hay biết, vậy rốt cuộc, cậu coi tớ là gì?'

Lời Diệp An nói, Thanh Hoa không tài nào phản bác. Tuy nhiên, những buồn rầu và gánh nặng trong cô từ lâu đã không còn cơ hội để tâm sự cùng Diệp An nữa rồi. Đó đều là sự lựa chọn của Thanh Hoa.

Thanh Hoa tìm đến nhà Trúc Thanh. Tối đó cô tha thiết muốn quay trở lại căn phòng đầy ắp kỉ niệm, đồng thời lại càng thêm tự ghét bản thân. Cô ngày càng trở thành một con người mà thời trẻ vô cùng khinh thường, ngày càng hãm sâu vào vũng bùn khó có thể trở mình thoát ra.

Giữa cơn say mơ màng, cô có thể nghe thấy thanh âm Diệp An vang lên bên tai. Đã mơ hồ không thể nghe rõ được nữa, nhưng trí óc chợt trở nên vô cùng tỉnh táo. Thanh Hoa lục tìm điện thoại trong túi áo mình, mở màn hình tìm kiếm hộp thư.

Cô cảm giác như, nếu có thể nhìn chằm chằm một thứ gì đó với tinh thần quyết chiến cao độ thì nhất định có thể khiến nó biến mất như chưa từng tồn tại. Song có vẻ như đời chẳng giống cuốn truyện tranh thuở nhỏ vẫn thường xuyên nghiền ngẫm, thực - ảo vốn chẳng thể đổi chỗ cho nhau. Ngay cả khi Thanh Hoa tiếp tục thiếp vào cơn mê man, màn hình điện thoại vẫn sáng lên chói mắt, hiển thị dòng tin ngắn gọn.

[Tôi về rồi]

-----------------

Đúng... Người ấy đã về rồi.

Thanh Hoa nhìn xe đẩy trước mặt, bên trong chồng chất một đống đồ ăn vặt mà cô nhớ Diệp An rất ưa thích, tâm trí lại quay về với vướng bận của mấy hôm nay.

Sau sáu năm, cuối cùng cũng quay trở lại.

Cô tiếp tục kéo xe, đi về phía quầy đồ ăn mặn.

Khi mặt trời đã ló rạng đông, mặt trăng nhất định sẽ không còn chỗ đứng. Suy cho cùng, ánh sáng mặt trăng cũng chỉ là vay mượn từ mặt trời, rồi cũng đến ngày vật hoàn tay chủ, kẻ thế thân cũng phải biến mất thôi.

Dù không cam lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì. Bản thân lực bất tòng tâm cũng không phải lần một lần hai. Bởi lẽ... mình chẳng thể làm gì cho Diệp An hết, ngay cả chuyện ngày hôm nay... cũng chỉ có thể biết thông qua người đó.

Nếu không nhờ cuộc điện thoại nọ, có khi mình vẫn đang đứng đâu đó, háo hức chờ đợi đến giờ hẹn cũng nên.

Thanh Hoa thực sự cảm thấy tuyến nước mắt của mình dạo gần đây rục rịch bắt đầu hoạt động trở lại rồi, tự dưng chưa gì đã thấy rưng rưng. 

Người đấy có thể cứu được Diệp An, căn bản là vì mình không ở đó!

Nhưng... người và người, đôi khi hơn thua nhau cũng chỉ vì hai chữ duyên phận. Mà Thanh Hoa và Diệp An, gặp được nhau, ở bên nhau, đều luôn chẳng thể vượt qua hai chữ bạn thân. Xóa mờ hai chữ ấy, giữa bọn họ chằng còn mối ràng buộc nào nữa. Thanh Hoa từng ngỡ nếu thả chú chim kia ra, nó vẫn sẽ vì yêu thương mà quay trở lại bên mình; không ngờ lại chẳng khác nào cắt đứt dây diều, dây vừa đứt, diều liền vụt bay.

Cảm giác... rất bất lực. Là vì mình quá tự kiêu, quá ích kỉ hay sao? Đã được cậu ấy coi là bạn thân, mà lại không biết an phận? Bỏ xuống không xong, mà nâng lên thì không nổi, Thanh Hoa thấm mệt rồi.

Chặng đường này, vẫn luôn chỉ có mình cô đi. Mình cô xuất phát, mình cô bước bộ, và có lẽ đến tận khi kết thúc vẫn sẽ chỉ có một mình cô. Vậy chẳng thà... kết thúc nó sớm một chút, vui vẻ một chút, thế thì nhất định sẽ có một cái kết có hậu, nơi ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc, kể cả cô, kể cả hai người bọn họ.

Quyết định như thế, Thanh Hoa siết chặt bàn tay, ép cho mình nở nụ cười.

Cô đã tỏ tình với Diệp An, kể từ chín năm trước, hay là mới gần đây thôi. Vậy nên, không có gì phải hối tiếc hết. Những gì có thể làm, Thanh Hoa đều đã làm rồi.

Phần còn lại... thôi cứ phó mặc ý Trời đi. Dù sao đây cũng không còn là câu chuyện mà mình được phép góp mặt nữa.

[Hết Phần Một]

Bình Luận (0)
Comment