Cầu Đạo

Chương 101



Trần Nguyên không biết hết thảy những điều diễn ra bên ngoài.

Hắn không có thừa tinh lực đi quan tâm.

Bước vào Thượng Uyển lâu, vị trưởng quỹ trung niên, dáng người mập lùn, gương mặt phúc hậu vừa nhận ra thân phận của hắn lập tức tươi cười tiến lên tiếp đón.

Lại qua một phen làm rõ mục đích cùng danh tự, hắn được gã sai vặt ân cần tiễn lên tận tầng ba.
Vừa nhìn thấy Trần Nguyên, Lưu Thái Hòa vui cười hớn hở, ra đến tận nơi tiếp đón: “Trần huynh, ngươi rốt cuộc đã đến.”
Trần Nguyên nghe vậy, lại nhìn qua đại sảnh đã có gần ba mươi thân ảnh, bản thân có chút chột dạ.

Thế giới này không có đồng hồ đeo tay, hắn không quá chắc chắn về thời gian.

Hắn không khỏi hỏi thăm: “Lưu huynh, tại hạ không có đến muộn chứ?”
“Không có, không có.” Lưu Thái Hòa khoát tay áo liên tục, nói ra: “Huynh đến vừa đúng lúc.”
Trần Nguyên nghe vậy mới an tâm, khẽ gật đầu.

Hai người sau đó khách khí vài câu rồi mới chậm rãi tiến vào yến tiệc.

Theo Lưu Thái Hòa đích thân dẫn hắn nhập hội, Trần Nguyên nghiễm nhiên thu hút ánh mắt rất nhiều người.

Rất nhanh, bọn hắn nhận ra, vị này chính là tân sinh trong truyền thuyết.
Cái gì gọi là trong truyền thuyết?
Truyền thuyết là hắn bước vào Tam phẩm trước tuổi hai mươi, hơn nữa, còn không phải là Tam phẩm tầng một mà là Tam phẩm tầng hai.

Chiến tích như vậy, đừng nói là gặp, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói qua.


Tô Châu vạn năm nay đều chưa từng xuất hiện yêu nghiệt như vậy.

Đây là tồn tại, thậm chí có thể vững vàng áp chế cả Sở Ninh Lan vị Sở gia tiểu thư kia.
Khi mà còn người ta quá mức ưu tú, quá mức xuất chúng, người ta không còn giữ trong lòng sự đố kỵ hay ghen ghét mà chỉ đơn thuần còn lại hâm mộ, kính nể và thần tượng.
Lưu Thái Hòa đưa Trần Nguyên đến trung tâm đại sảnh.

Gần ba mươi vị thiên kiêu đều hội tụ về đây.

Bằng giọng nói vang, có lực, hắn giới thiệu: “Các vị, vị công tử bên cạnh tại hạ đây chính là Trần Nguyên Trần công tử thanh danh cực thịnh trong Thái Linh học viện thời gian qua.

Biểu hiện sáng chói của Trần công tử, Lưu mỗ không cần nhiều lời đi.

Lưu mỗ chỉ có thể nói rằng, niên kỷ chưa đủ hai mươi đã là Tam phẩm tầng hai Đại tu sĩ, từ xưa đến nay chưa từng có, chỉ e sau này cũng không xuất hiện.

Chúng ta tự nhận kém xa vậy.”
Không thể không nói, Lưu Thái Hòa rất có thiên phú trong khoản giao tiếp.

Lời giới thiệu của hắn không che giấu chút nào tán dương Trần Nguyên.

Hắn cũng là người, như bất kỳ ai khác, tự nhiên vì thế hảo cảm đối với Lưu Thái Hòa tăng lên.
Trần Nguyên đối với đám người chắp tay: “Trần gặp qua chư vị.”
“Tại hạ gặp qua Trần huynh.”
“Gặp qua Trần huynh.”
“Ra mắt Trần đạo hữu.”
“Gặp qua Trần đạo hữu.”

Nhóm thiên kiêu nhao nhao đáp lại, không có bao nhiêu người lãnh đạm với Trần Nguyên.

Hắn làm người ôn hòa, xưa nay không đắc tội người, những người khác đương nhiên không ngại bán cho hắn một bộ mặt.
Trần Nguyên cũng nhân cơ hội này, bắt chuyện làm quen với bằng hữu mới.

Kết thêm bạn, tổng không phải là chuyện xấu.

Nhóm người lại hàn huyên thêm chừng một khắc đồng hồ, Lưu Thái Hòa lúc này mới tuyên bố yến tiệc chính thức bắt đầu.

Để Trần Nguyên ngoài ý muốn là Công Tôn Hoằng vậy mà không đến.

Trước đó, hắn còn thấy qua, đối phương cùng Lưu Thái Hòa tiếp xúc mấy lần, thái độ của cả hai rất không tệ.

Không chỉ có hắn, rất nhiều thiên kiêu khác cũng bày tỏ thất vọng.

Bên cạnh Trần Nguyên, Công Tôn Hoằng là ngôi sao sáng chói nhất tân sinh năm nay.

Hai mươi lăm tuổi chưa đến, Tam phẩm tầng ba tu vi, hắn nghiễm nhiên là tân sinh tu vi cao nhất, tốc độ tu luyện cũng vững vàng áp chế bên trên Sở Ninh Lan.
Lưu Thái Hòa lúc này mới đứng ra giải thích rằng, Công Tôn Hoằng đã từng đáp ứng tham gia yến tiệc, chỉ tiếc giữa đường ra chuyện, không thể không cáo lỗi.

Điều này làm cho các thiên kiêu bóp cổ tay thở dài không thôi.

Yến tiệc của thiên kiêu rất khác biệt so với yến tiệc của phàm nhân.

Mặc dù Linh tửu xếp thành từng vò chất đầy góc, Linh trà được đun nóng không ngừng, Linh quả xếp thành hàng đống cùng thịt Linh thú được chế biến cẩn thận bốc hơi nghi ngút, nhưng chẳng mấy ai động đũa.


Ăn uống không phải mục đích chính của các thiên kiêu.

Giao lưu luận đạo mới là.
Lưu Thái Hòa trước tiên nhanh nhẹn cho tất cả mọi người đánh một vòng làm quen, đảm bảo không có ai lạc lõng bị bỏ lại đằng sau.

Sau đó, hắn lại thuận thế chế tạo chủ đề để hết thảy mọi người có không gian thăm dò thân thế, lai lịch, sở thích,...!của người đối diện.

Chờ đợi cho bầu không khí không sai biệt lắm, Lưu Thái Hòa dần hướng chủ đề cuộc thảo luận sang các vấn đề tu hành.

Thân là tu sĩ, không có gì đối với bọn hắn trọng yếu hơn việc tu hành.

Lại nói, hết thảy mọi người đều là thiên kiêu, dù cho có kẻ mạnh, có người yếu, thì đều có giá trị học tập.

Đây cũng là lý do mà nhiều người hướng tới buổi yến tiệc lần này.

Không phải lúc nào đều có sẵn cơ hội học hỏi từ nhiều tu sĩ đồng lứa xuất sắc như thế.

Những dịp đều đáng giá quý trọng.
Kế đến lại có từng vị thiên kiêu đứng lên, trình bày ra tâm đắc của mình trong quá trình tu hành.

Những người khác, kẻ thì hai mắt khép hờ, cẩn thận lắng nghe, kẻ thì vừa thưởng trà vừa tinh tế phẩm, có kẻ thì chuyên chú không muốn bỏ sót lấy một chữ nào.

Đối với nhiều người ở đây, bọn hắn không thiếu trưởng bối chỉ điểm.

Tuy nhiên, trưởng bối tu vi cao hơn bọn hắn nhiều lắm.

Những trưởng bối ấy đã sống qua thời của bọn hắn quá lâu rồi, có nhiều vấn đề bị bọn hắn xem xét dưới góc nhìn của cao giai tu hành giả hay của kẻ đã chìm đắm trong đó hàng trăm năm, dẫn đến lý giải đối với bọn tiểu bối gặp sơ sót.
Lắng nghe tâm đắc từ thiên kiêu đồng trang lứa, trợ giúp cho bọn hắn rất nhiều.
Mà đổi lại người trình bày tâm đắc không phải là không có thu hoạch.

Bọn hắn trình bày xong đều sẽ nhận được phản hồi từ người nghe, có đánh giá, có phẩm luận, tất có chỉ ra chỗ thiếu sót, lại không thiếu tranh luận, kể từ đó, con đường tu hành của mỗi người đều nhận được cải thiện.
Trong quá trình này, Trần Nguyên bị hỏi thăm nhiều.

Tốc độ tu hành của hắn quá kinh khủng.

Người ta nguyện ý tin tưởng rằng, hắn có bí quyết riêng biệt nào đó không ai biết trợ giúp hắn tăng tốc mà không phải chỉ dựa vào đơn thuần thiên phú.

Có người hỏi đến đây, ngay cả mấy vị Đại Khí Vận giả cũng không tự chủ được ngồi thẳng lưng, tai vểnh lên,chăm chú tập trung.
Đáng tiếc, bọn hắn suy nghĩ nhiều.

Nào có bí quyết nào chứ.
Trần Nguyên cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn không thể nói thẳng ra, hệ thống tu hành của hắn khác biệt mọi người.

Cho nên, hắn chỉ có thể biên, biên ra một lời nói dối hợp lý.

Dù là nói dối, hắn không quên xen vào đó cảm ngộ của hắn khi tu luyện.

Tổng không đến mức lời nói sáo rỗng, hoàn toàn vô giá trị đi.


Hắn nghe lấy nhiều người tâm đắc như vậy, trong lòng tu luyện có chút dẫn dắt, hắn không muốn ăn không của tất cả mọi người.

Giao lưu tâm đắc tu hành là một chuyện, đám người cũng hào hứng chia sẻ pháp thuật, đạo thuật, võ kỹ, kiếm thuật,...!của bản thân.

Giữa đại sảnh tầng ba có một kết giới nhỏ dành cho việc này.

Một trận pháp cấp bốn giới hạn trong phạm vi ba trượng được bày ra để ngăn cản lực phá hoại.

Chỉ cần bọn hắn không ra tay quá đà, hết thảy đều ổn thỏa.
Tất nhiên, chia sẻ về chia sẻ, không có ai sẽ ngu ngốc đến mức vạch trần cả át chủ bài của mình cho người khác xem.

Những điều dính đến hạch tâm cơ mật, bí thuật, công pháp bất truyền, tất cả mọi người đều ăn ý với nhau tránh đi.

Kể cả bản thân chủ nhân muốn nói, những người còn lại cũng không dám nghe.

Nghe, chẳng khác nào triệt để đắc tội thế lực bên kia.
Ròng rã gần một canh giờ, thảo luận vẫn còn đang ở trên cao trào thì bỗng tiếng bước chân từ dưới tầng hai tiến lên.

Tất cả mọi người nhao nhao dừng lại, giương mắt về phương hướng đó.

Đồng thời, trong lòng bọn hắn thầm nghĩ: là kẻ nào không có chừng mực, giữa thời khắc này quấy rối bọn hắn.
Nên biết, đại sảnh này dù chiếm diện tích quá nửa tầng ba Thượng Uyển lâu, nhưng lại được thiết kế tách ra với phần còn lại, có lối cầu thang đi lên riêng biệt.

Nếu như khách nhân khác muốn đặt chỗ tại tầng ba, bọn họ sẽ được sai vặt dẫn đi theo lối riêng.

Điều này Lưu Thái Hòa trước đó đã căn dặn qua chưởng quỹ, đảm bảo không ai quấy rầy bọn hắn đám này thiên kiêu giao lưu.
Vậy mà giờ lại có kẻ đến.

Là người chủ trì, Lưu Thái Hòa không khỏi buồn bực.

Những người khác cũng không vui.

Không ai muốn bản thân đang cao hứng bừng bừng thảo luận thì bị đánh gãy cả.
Lưu Thái Hòa vốn định tiến lên ngăn cản người đến, lại hỏi cho ra nhẽ đối phương.

Chỉ là, hắn vừa thấy được người đến thì đột ngột đứng sững lại.
“Lưu huynh, sao vậy?” Một người khác thấy hắn bất thường liền thúc giục.
Chẳng qua mấy hơi thở, kẻ đến xuất hiện trước mắt mọi người.

Lần này, ba mươi vị thiên kiêu đều lâm vào trì trệ.

Thoáng chốc, chỉ còn yên lặng bao trùm toàn bộ đại sảnh.


Bình Luận (0)
Comment