Cầu Đạo

Chương 123



Sơn phong mới thành lập, dạng này sự kiện tại Thái Linh học viện không coi là hiếm hoi.

Cứ cách mỗi tám, mười lần chiêu sinh, cũng có nghĩa là trong khoảng tám mươi, một trăm năm, các học sinh sẽ lại được chiêm ngưỡng sơn phong mới mọc lên.
Tám mươi, một trăm năm, đối với phàm nhân mà nói, ấy là hơn một đời người; bất quá, đối với tu tiên giả, quãng thời gian này chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

Bởi là như thế, một sơn phong mới mọc lên, tại các học sinh trong lòng cũng là nhìn mãi mà quen mắt, chẳng phải điều gì hiếm lạ cả.
Thái Linh nội viện Chư sơn Bách phong có đến mấy trăm tòa sơn phong, thêm một cái hay bớt một cái, miễn là không phải Thập Đại sơn phong hay Nguyệt Vũ phong loại kia, cục diện tổng thể ảnh hưởng không được.
Lại nói, chính là những tòa sơn phong tùy tiện được thêm như thế, đại đa số là bèo không rễ, không có căn cơ, không có nhân mạch, không có nội tình, không có truyền thừa.

Chỉ cần vị phong chủ sáng lập vẫn lạc hay rời đi, cả sơn phong rất dễ dàng rơi vào suy sụp, không qua bao lâu liền biến mất trong dòng sông lịch sử.
Bất quá, Thần Luyện phong không hề giống phần đông các sơn phong này.
Sự thực rằng, phong chủ Thần Luyện phong, Hạo Nguyệt Chân nhân được đích thân Thu Thủy tôn giả, Thu Thuỷ viện trưởng, mời tới cho thấy người này lai lịch không đơn giản, thân phận địa vị không tầm thường.

Chỉ một Lục phẩm Chân quân thông thường làm sao có thể trở thành khách quý của một Thất phẩm Tôn giả? Hơn nữa, còn được nàng đăng lâm tự thân lôi kéo? Và, vị kia Tôn giả còn mang thân phận Phó viện trưởng Thái Linh học viện cao quý? Đừng nói là Lục phẩm Chân quân thông thường, cho dù là Thất phẩm Tôn giả thông thường cũng không có đãi ngộ ấy.
Bằng vào cái thân phận này, vấn đề Thần Luyện phong quan hệ nhân mạch chắc chắn sẽ không còn là vấn đề.
Lại nói, vị phong chủ tương lai còn là một cái Đại Học giả.

Nàng từng đặt chân đến tất cả địa vực của Minh Nguyệt giới, tiếp xúc vô số truyền thừa, sưu tập vô số kinh thư, có nghiên cứu hệ thống tu luyện từ viễn cổ cho đến cận đại.

Một vị đại năng như thế, hiểu biết có thể kém sao? Kiếm thức có thể hẹp sao? Đối với nàng mà nói, truyền thừa chắc chắn là cực kỳ phong phú.

Đoán chừng, Thu Thủy Tôn giả cũng là nhìn trúng nàng ở điểm này mới tự thân mời nàng về Thái Linh học viện.
Nhân mạch có, truyền thừa có, cái mà Thần Luyện phong thiếu chỉ là thời gian tích lũy.

Bất quá, cái này làm khó được Hạo Nguyệt Chân quân sao?.

Đam Mỹ Sắc
Lục phẩm Chân quân, thọ nguyên có đến gần mười vạn năm.

Hao Nguyệt Chân quân cho dù có già cả cỡ nào đi chăng nữa, có lẽ cũng còn đến mấy vạn năm tuổi thọ.

Chỉ cần nàng không phạm sai lầm, an ổn phát triển Luyện Thần phong, chí ít sơn phong này còn có đến mấy vạn năm tích lũy.
Hơn nữa, đây chỉ là ít nhất.

Hạo Nguyệt Chân quân, nếu như lời đồn là chính xác, đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Tôn giả.

Nàng có thể hoàn toàn phóng tới một bước kia, thành tựu chân chính Thất phẩm Tôn giả, vậy thì, Luyện Thần phong còn có thời gian an ổn phát triển dài lắm.
Lấy quãng thời gian dài như vậy tích lũy xuống dưới, lại thêm nhân mạch phụ trợ, truyền thừa thúc đẩy, Luyện Thần phong tới lúc đó, chỉ e không hề thua kém với những sơn phong nổi tiếng, thậm chí càng có cơ hội chen một chân vào hàng ngũ Thập Đại sơn phong.
Nghĩ tới đó, Hi Lam tiên tử, Linh Khê tiên tử, Sơ Ninh Lan cùng Lưu Thái Hòa không hẹn mà cùng toát ra một cái kết luận: Luyện Thần phong tiền đồ vô hạn.
Lúc này, Vân Nguyệt tiên tử lại vung thêm một quả bom nặng ký khác: “Hơn nữa nghe nói, chỉ cần gia nhập Luyện Thần phong, Hạo Nguyệt Chân quân ngay lập tức cấp cho học sinh thân phận đệ tử hạch tâm.

Muốn trở thành đệ tử thân truyền thì cần thông qua khảo nghiệm của nàng.
— QUẢNG CÁO —
Không chỉ có như thế, một khi trở thành đệ tử Luyện Thần phong, mỗi năm sẽ được Hạo Nguyệt Chân quân cung cấp cho một nghìn điểm cống hiến.”
Một lần nữa, đám người Hi Lam tiên tử, Lưu Thái Hòa sôi trào, cảm thấy sự thực quá khó tin.
“Cái này cũng là thật?” Linh Khê tiên tử khẽ hô, không dám tin.
Tại Thái Linh học viện nội viện, học sinh được phân làm bốn cấp độ, từ thấp đến cao là: học sinh phổ thông, tinh anh, hạch tâm và thân truyền.

Bốn cấp độ, bốn thân phận, bốn địa vị, bốn quyền hạn ưu tiên, bốn mức đãi ngộ khác biệt hoàn toàn.
Hầu hết mọi học sinh gia nhập vào nội viện đều bắt đầu với thân phận phổ thông học sinh.

Chỉ có học sinh thiên tư xuất chúng, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, lại trải qua năm, mười năm, hoàn thành nhiệm vụ, lập xuống công lao mới được thăng lên làm tinh anh.

Tinh anh học sinh lại cần qua ba mươi, năm mươi năm chịu rèn luyện, không phạm phải sai lầm, đồng thời hoàn thành không ít nhiệm vụ, tư chất tu luyện xuất chúng, tu vi đầy đủ cao mới có thể được cân nhắc tấn thăng làm tầng lớp hạch tâm.
Cho đến thân truyền đệ tử? Điều này chẳng những yêu cầu thiên phú tu luyện, tu vi đầy đủ, chăm chỉ cùng công lao đầy đủ, mà còn cần thiết đến yếu tố vận may.

Chỉ có lọt vào mắt xanh của vị đạo sư cao cấp nào đó mới có cơ hội trở thành thân truyền đệ tử, thân phận tối cao tại trong Thái Linh nội viện.
Linh Khê tiên tử thật không dám nghĩ, vừa gia nhập sơn phong liền có thể ngay lập tức trở thành Thái Linh nội viện hạch tâm đệ tử.

Bản thân nàng thiên phú xuất sắc, hoàn thành không ít nhiệm vụ, danh tiếng tại Nguyệt Vũ phong cũng thuộc vào hàng đầu sóng ngọn gió loại kia, thế mà cũng phải trải qua mấy chục năm khảo nghiệm mới đạt được thân phận hạch tâm.
Tình huống như Lữ Như Yên, có thể ngay lập tức trở thành hạch tâm đệ tử là đặc thù.

Nàng là du học sinh, thời gian ở lại không quá dài, thiên phú của nàng cũng quá mạnh, cho nên, bọn người viện trưởng, phó viện trưởng, các lão cũng là mở một con mắt, nhắm một con mắt, tùy ý Khinh Vũ Chân quân làm vậy.
Hơn nữa, Lữ Như Yên đã thu được đến truyền thừa của Khinh Vũ Chân quân, bản thân xem như nửa cái truyền nhân, tương đương với nửa cái đệ tử thân truyền.

Đưa Lữ Như Yên vào vị trí đệ tử hạch tâm, so ra còn phải là thua thiệt nàng,
Có thể, Thần Luyện phong lại là tình huống gì? Người người trở thành đệ tử hạch tâm?
Viện trưởng, Phó viện trưởng lại đang nghĩ cái gì, dám cho phép một vị đạo sư mới tới làm ra hành động như vậy?
“Thật sự có thể thu hoạch đến một nghìn điểm cống hiến một năm?” Hi Lam tiên tử cũng là tâm tình chấn động thật lớn.

Có lẽ, Linh Khê tiên tử, Lưu Thái Hòa, Sơ Ninh Lan bọn người để ý nhiều đến thân phận hạch tâm, nàng lại quan tâm đến một nghìn điểm cống hiến kia.
Tại Thái Linh học viện nội bộ, điểm cống hiến là đồng tiền mạnh, so với Linh thạch còn quý giá hơn nhiều.


Người ta cầm điểm cống hiến, có thể dễ dàng đổi lấy linh thạch, thế nhưng muốn cầm linh thạch đổi lấy điểm cống hiến, quả thực khó hơn lên trời.
Một nghìn điểm cống hiến là bao nhiêu?
— QUẢNG CÁO —
Nhiều.

Đối với tân sinh mà nói tuyệt đối là rất nhiều.
Nên biết, tân sinh vừa gia nhập Thái Linh học viện, tu vi phổ thông còn tại Nhị phẩm.

Một Nhị phẩm học sinh thực hiện nhiệm vụ thông thường chỉ có thể thu được ba, năm điểm cống hiến mà thôi, nếu là nhiệm vụ kéo dài, có lẽ có thể đạt đến mười, mười lăm, nhưng tuyệt đối không quá hai mươi.
Nếu tu vi học sinh đạt đến Tam phẩm, thực lực mạnh hơn, nhận nhiệm vụ độ khó cao hơn, điểm cống hiến có thể thu được lên đến hai mươi, ba mươi, nhiệm vụ dài hạn, vị trí địa lý xa xôi còn có thể lên tới một trăm, hai trăm điểm cống hiến.

Bất quá, dạng nhiệm vụ này đòi hỏi không nửa năm thì cũng đến ba tháng mới hoàn thành nổi.
Lấy Hi Lam tiên tử làm ví dụ.

Nàng thân là hạch tâm đệ tử, tu vi càng là Tam phẩm tầng chín, thực lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

Ấy vậy mà, nàng một năm làm nhiệm vụ xuống tới, khả năng tích góp cũng không quá bảy trăm điểm cống hiến.
Một tên tân sinh vừa gia nhập tới, cái gì cũng không cần làm, liền có thể một năm thu hoạch đến một nghìn điểm cống hiến, hơn xa nàng cái này hạch tâm đệ tử, thực lực tiếp cận Tứ phẩm Thượng nhân.

Nhìn xem đây hết thảy, Hi Lam tiên tử làm sao không đỏ mắt cho được?
Vân Nguyệt tiên tử liếc xung quanh mười mấy người đang nhìn nằng chằm chằm, ánh mắt nóng rực, nội tâm có chút khó chịu, lại có chút buồn bực.

Nàng hậm hực nói ra: “Hẳn là thật đi.

Trước đó ta còn thấy các sư tỷ, sư muội bàn tán việc này thật là lâu.

Chỉ là sau đó một vị đạo sư quát mắng, nói không cho phép tự tiện nghị luận tiền bối, cho nên mấy vị sư tỷ, sư muội kia mới lắng lại.

Chi tiết nhiều hơn, ta không rõ.

Muốn biết hư thực đến đâu, tự mình đến xem không phải tốt hơn sao?”
Đồng thời, nàng âm thầm tiếc nuối.

Nếu như bản thân sinh muộn mấy thập niên, lại gia nhập Thái Linh học viện muộn mấy chục năm, phải chăng nàng cũng có cơ hội?
Bất quá, nàng cũng chỉ là suy nghĩ nhiều một chút mà thôi, nào dám nói ra lời.

Đồng thời, nội tâm nàng cảm thấy, Nguyệt Vũ phong cũng không có gì không tốt.

Gia nhập Nguyệt Vũ phong, nàng không có hối hận.
Tại nhóm người Hi Lam tiên tử bàn tán sôi nổi, Trần Nguyên cũng lộ ra tâm động.
Đạo sư tu vi cao thâm, nhân mạch rộng, quyền nói chuyện có trọng lượng.
Nhân số ít ỏi, đãi ngộ ưu việt, đệ tử nhận được ưu tiên to lớn.
Hắn nhận ra, đây chẳng phải là sơn phong hắn luôn tìm kiếm sao?
Không những thế, vị Hạo Nguyệt Chân quân này còn là đại học giả, nghiên cứu kinh thư, cổ tích vô số, đây càng là vừa vặn phù hợp với điều kiện hắn cần.
Lữ Như Yên ở một bên, nhìn thấy Trần Nguyên biểu cảm, khẽ cười hỏi: “Trần công tử đối với Thần Luyện phong có hứng thú?”
— QUẢNG CÁO —

“Là cảm thấy Thần Luyện phong quả thật có đặc thù, nơi này có thể phù hợp với ta.” Hắn đáp lại.
Lữ Như Yên nói: “Nếu đã như vậy, Như Yên bồi công tử đi qua Thần Luyện phong một chuyến.”
“Như thế không còn gì tốt hơn.” Trần Nguyên đáp, trong lòng ẩn ẩn có chút vui vẻ.
Ba người Hi Lam tiên tử thấy vậy, khẽ liếc nhìn nhau, bên trong đáy mắt ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.

Hi Lam tiên tử bèn khoát tay, bất cần đời nói ra: “Đi thôi đi thôi.

Lữ sư muội và Trần sư đệ cứ đi thôi.

Chúng ta những lão bà này còn phải tọa trấn ở cái nơi chán ngắt này, dứt ra không được.

Chúng ta rời một bước, e rằng phải chịu Nhược Tĩnh đạo sư cằn nhằn mười năm không ngừng.”
Sơ Ninh Lan cùng đám người Lưu Thái Hòa vốn là muốn ghé qua Thần Luyện phong mở rộng tầm mắt.

Bất quá, bọn hắn nhìn đến hai người Trần Nguyên cũng Lữ Như Yên bèn riêng phần mình kiếm cớ rời đi trước.
Người ta tai thế giới hai người vui vẻ, bọn hắn xen lẫn vào làm cái gì? Chút ánh mắt này vẫn là phải có.
Sau cùng, Hi Lam tiên tử đứng tại chỗ, ánh mắt đăm đăm nhìn qua hai bóng lưng, một nam một nữ, chậm rãi rời đi.

Nàng không khỏi thở dài: “Trước đó nghe Lữ sư muội kể về Trần sư đệ, ta đã có cảm giác.

Bất quá bây giờ tận mắt chứng kiến, ta minh bạch, Lữ sư muội đây là triệt để luân hãm.”
Vân Nguyệt tiên tử nói ra: “Này có cái gì không tốt? Tìm được một vị đạo lữ chân tâm đối đãi với bản thân không phải là một kiện chuyện đáng mừng sao?”
Linh Khê tiên tử cũng tán đồng nói: “Ta xem Trần sư đệ hẳn là không tệ.

Lữ sư muội cũng không phải là người dễ xúc động.

Nàng cũng đã nói, lần đầu gặp mặt, Trần sư đệ chủ động nhường cơ duyên chỉ bất quá để nàng có chút hảo cảm mà thôi.

Chỉ khi sau này, Trần sư đệ năm lần bảy lượt đánh lui ma tu, bảo vệ nàng, lại sau đó mấy ngày liền thủ hộ bên người nàng khi tiền bối vắng mặt, mà không có hành động phi lễ; này mới thật sự khiến đả động nàng.

Tin tưởng Lữ sư muội, ánh mắt nàng sẽ không sai.”
“Hy vọng là thế đi.” Hi Lam tiên tử nói ra, bất quá, ngữ khí không cho thấy nàng bị hai vị đồng môn thuyết phục.
Chẳng biết làm sao, nàng luôn có cảm giác, vị Trần sư đệ này không đơn giản.

Lữ Như Yên có thể quen biết với hắn, chưa chắc đối với nàng đã là chuyện tốt.

Đây là trực giác nữ nhân, cũng là sự nhạy bén của tu sĩ đối với thiên địa cảm ứng.
Bất quá, Hi Lam tiên tử chưa từng có thêm lời nào..


Bình Luận (0)
Comment