Cầu Đạo

Chương 226.2 - Chương 226.227

Chương 226: Thanh Phong Chân Quân Và Diệu Chân Tôn Giả


Đối mặt với lão giả xa lạ mà hùng mạnh đột nhiên xuất hiện, Trần Nguyên thu hồi lại khí thế vừa mới dâng lên trong thể nội, cũng thu về thanh Tứ giai hạ đẳng pháp khí trường kiếm đã bị hư hại nhẹ sau trận giao đấu vừa rồi.

Hắn bình thản đối mặt với vị lão giả này, chưa từng có bất kỳ lời gì thừa thãi.
Lão giả này mạnh.

Ấy là ấn tượng đầu tiên của Trần Nguyên về đối phương.

Dẫu cho kẻ đối diện chỉ là một đạo hư ảnh mờ nhạt, thế nhưng lực lượng từ cỗ hư ảnh đó đã đủ để nghiền ép hoàn toàn bộ phân thân này của Trần Nguyên.

Không đúng, không phải nghiền ép mà rất có thể là miểu sát.

Hắn có thể hay không chống lại một đòn từ hư ảnh cũng là vấn đề.
Tất nhiên, lão giả này mạnh về phần mạnh, Trần Nguyên ngược lại không có chút nào lo lắng.

Không nói đến đây chỉ là một bộ phân thân của hắn, nói đến đây là Bách Linh học phủ, Diệu Chân Tôn giả chắc chắn sẽ không để lão giả này làm ẩu, đặc biệt là khi hắn và viện trưởng còn có quan hệ trao đổi lợi ích như thế.
Quả nhiên, lão giả hư ảnh, kể từ khi xuất hiện, chưa từng ra tay động thủ hay có bất cứ hành động nào quá đáng với Trần Nguyên.

Hai con mắt thâm thúy như tinh không vũ trụ, tựa như có thể nhìn thấu cổ kim, đang từ từ dò xét trên người hắn.

Qua chừng mấy hơi thở, lão giả mới thu hồi ánh mắt đánh giá, khẽ gật đầu, từ tốn nói, giọng mang theo tán thưởng:
“Tiểu hữu quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, niên kỷ nhẹ nhàng mà có thể đạt tới thành tựu bực này.

Cho dù lão hủ ta sống mấy vạn năm, cho tới nay mới là lần đầu gặp được.

Những cái gọi là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ kia ở trước mặt tiểu hữu, quả thực không đáng giá nhắc tới.”
Ở ngay bên cạnh lão giả, Hàn Ngạo Kỳ nghe lão tổ nhà mình không kiêng nể gì khen ngợi đối phương như thế, lòng nàng không khỏi chấn động mạnh.

Lão tổ trước đây không phải là chưa từng khen ngợi qua người khác; bất quá, để đạt được hắn cấp bậc này cảnh giới tu sĩ khen ngợi, quả thực lác đác không có mấy, hơn nữa còn chỉ là hời hợt qua loa mà thôi.

Đây còn là lần đầu tiên nàng nghe được, lão tổ để ý đến một vị tuổi trẻ thiên kiêu nhiều đến thế.

Đổi lại là Trần Nguyên, hắn bình tĩnh hơn nhiều.

Kể từ khi bước vào Thái Linh học viện, hắn rốt cuộc hiểu rõ, bản thân có bao nhiêu kinh khủng.

Hắn đáp lại: "Tiền bối quá khen.

Không biết, tiền bối là?"
“Tiểu hữu có thể xưng ta là Thanh Phong Chân quân.

Ta là người của Hàn gia.

Hàn Ngạo Kỳ nha đầu này là hậu bối của ta mạch này trong Hàn gia.

Nha đầu này từ nhỏ tính cách ương bướng, lại tranh cường háo thắng.

Nha đầu vừa trở về Hoàng đô từ chiến trường phương Bắc không bao lâu liền gây đến tiểu hữu phiền phức, mong tiểu hữu chớ chê cười.”
Thanh Phong Chân quân? Đối phương là Lục phẩm Chân quân tu vi? Chỉ thông qua hư ảnh hiện thân, Trần Nguyên thật khó đoán được chính xác tu vi của đối phương nằm tại khoảng nào.

Bất quá, điều đó không quá có ý nghĩa..
Để hắn ngoài ý muốn là thái độ của vị này Thanh Phong Chân quân đối với hắn phá lệ khách khí.

Ở thế giới này, mỗi một cảnh giới tạo nên cách biệt như trời với đất, tu sĩ ở cảnh giới cao thông thường sẽ không có nhiều khách khí với tu sĩ ở cảnh giới thấp, trừ phi là hai bên quen biết, có quan hệ đặc thù hay thân phận mẫn cảm nào đó mới gây nên đối phương chú ý.

Đối phương đường đường một vị Lục phẩm Chân quân, hắn, biểu hiện ra, chỉ là Tứ phẩm Thượng nhân cỏn con mà thôi, cách biệt vẫn là thật lớn.
“Người này nhìn ra cái gì đặc thù sao?” Trần Nguyên không khỏi nghĩ thầm.
Tất nhiên, mặc kệ lý do gì, đối phương thái độ tốt như vậy, lại là bối phận cao, hắn tự nhiên phải lấy lễ đáp lại: “Tiền bối quá lời, vãn bối và Hàn đạo hữu chỉ là luận bàn một chút mà thôi.”— QUẢNG CÁO —
Thanh Phong Chân quân khẽ gật đầu, nói: “Nếu chỉ là luận bàn một chút, như vậy chi bằng dừng lại tại đây.

Tiểu hữu thực lực nghịch thiên, tại trong cùng cảnh giới khó tìm đối thủ.

Ngạo Kỳ nha đầu này không phải là đối thủ của tiểu hữu.

Trận luận bàn này, Ngạo Kỳ đã thua.

Tiểu hữu nhưng có ý kiến khác?”
Hàn Ngạo Kỳ ở một bên nghe lão tổ phán quyết như vậy, trong lòng cực kỳ không phục.

Hai hàng lông mày khí khái hào hùng khẽ nhướn lên, muốn phản bác: “Lão tổ, ngươi đây là bênh vực người ngoài.”
Thanh Phong Chân quân đảo ánh mắt qua người nàng, nhẹ quát: “Hồ nháo.

Chẳng lẽ ngươi cho là, ánh mắt của ngươi so với lão già này còn tốt hơn? Có phải hay không mấy năm nghịch ngợm ngoài chiến trường để cho nha đầu ngươi đắc ý quên mình rồi?”
Mặc dù Thanh Phong Chân quân trách cứ, thế nhưng bên trong giọng nói khó mà che giấu cưng chiều cùng yêu thương.

Không khó để nhìn ra, vị này Hàn đại tiểu thư tại trong gia tộc cực kỳ thụ lão tổ ưu ái.
Mà Hàn Ngạo Kỳ biết không thể trước mặt người ngoài, phản bác lão tổ, cho nên nàng chỉ uất ức, cắn răng ngậm miệng, ánh mắt hận hận nhìn về phía Trần Nguyên.
Trần Nguyên trực tiếp nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt của nàng.

Hắn đáp lại Thanh Phong Chân quân: “Vãn bối liền nghe theo tiền bối sắp xếp.”
Như vậy cũng tốt.

Chí ít, hắn cảm thấy, tiếp tục đánh xuống nữa cũng không có ý nghĩa.

Kỹ xảo, kỹ năng, chiến thuật, phong cách chiến đấu của Hàn Ngạo Kỳ, hắn đã hiểu ra không sai biệt lắm.
Vừa lúc Thanh Phong Chân quân định nói gì đó, lại có một cỗ lực lượng kinh khủng, mênh mông như tinh không vũ trụ, so với lực lượng hư ảnh của Thanh Phong Chân quân cùng mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, giáng lâm xuống mảnh không gian trên lôi đài.

Cỗ lực lượng mới giáng lâm ngay lập tức ngưng tụ thành hình ảnh hư ảo của một nam tử trẻ tuổi, bề ngoài tuấn tú, khí chất siêu phàm thoát tục.

Người này vừa hiện thân liền cười nói:
“Thanh Phong lão đầu này, thật không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi liền gia mặt.

Làm sao? Ngươi cứ như vậy thương tiếc đứa hậu bối này?”
“Nguyên lai là viện trưởng đại nhân.” Thanh Phong Chân quân chắp tay có lễ.

“Vãn bối mạo muội can thiệp vào giữa các học sinh tỷ đấu, mong tiền bối thứ lỗi.”
“Vãn bối/ học sinh gặp qua tiền bối/ viện trưởng.” Hai người Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ cũng nhao nhao theo sau cúi chào.— QUẢNG CÁO —
Đừng nhìn Thanh Phong Chân quân đã sống ba, bốn vạn năm, dáng vẻ bên ngoài già nua, trong khi Diệu Chân Tôn giả bề ngoài anh tư ngời ngời, một bộ thanh niên trẻ tuổi mà hiểu lầm.

Trên thực tế, niên kỷ của Thanh Phong Chân quân nhỏ hơn Diệu Chân Tôn giả nhiều lắm.

Năm đó, Thanh Phong Chân quân mới nhập học Bách Linh học phủ, Diệu Chân Tôn giả đã là một tôn Lục phẩm Chân quân thanh danh lẫy lừng Nguyệt Châu.
“Không có chuyện gì.” Diệu Chân Tôn giả phất tay: “Cuộc giao đấu này chính xác nên dừng lại ở đây.” Từ góc độ của hắn đến xem, hắn đích xác đồng tình với hành động của Thanh Phong Chân quân.

Nói rồi, Diệu Chân Tôn giả ánh mắt đảo qua Hàn Ngạo Kỳ: “Ngạo Kỳ mấy năm gần đây hẳn là thu hoạch được cơ duyên không nhỏ, chẳng những tu vi tăng mạnh mà Bá Chiến Linh thể cũng đạt được không nhỏ thành tựu.

Nếu như lại đến một hồi kỳ ngộ, không phải là không thể thoát thai hoán cốt, tiến hóa thành Bá Thiên Vương thể.”
Đích thực là nàng tiến bộ thần tốc vô cùng.

Sáu năm trước, ở thời điểm học phủ tranh tài, Hàn Ngạo Kỳ khi đó mới vừa thành tựu Tứ phẩm tầng hai đâu, ngay cả cảnh giới cũng chưa từng vững chắc.

Không nghĩ đến, chưa đầy sáu năm sau, nàng lại có thể một lần nữa đột phá.

Tại Bách Linh học phủ, gần hai ngàn năm qua, kể từ sau thế hệ của đương nhiệm nữ hoàng, có thể trong vòng một trăm tuổi thành tựu Tứ phẩm tầng ba chỉ có Khương Liên Tuyết, đệ nhất thiên kiêu, cũng là danh xưng đệ nhất mỹ nhân thế hệ này của Bách Linh Hoàng triều mà thôi.

Những thành viên còn lại của Thập Kiệt, hiện tại còn bồi hồi tại Tứ phẩm tầng một, tầng hai đâu, người đi xa nhất, khoảng cách tầng ba còn đến gần năm, bảy năm tích lũy.
“Đa tạ tiền bối khích lệ.” Thanh Phong Chân quân cười nói: “Ngạo Kỳ đứa nhỏ này dù có chút cơ duyên, thế nhưng, cùng với vị tiểu hữu đây so sánh còn kém đến xa lắm.

Trước đó, vãn bối một mực nghe nói, tiền bối tìm về một vị tuyệt thế thiên tài tu sĩ trẻ tuổi, hôm nay gặp mặt mới biết, vị này còn xa xa so với trong tưởng tượng xuất chúng hơn.”
Mặc dù lời của Thanh Phong Chân quân khiêm tốn, thế nhưng, ánh mắt không che giấu chút nào tự hào cùng kiêu ngạo.

Có thể nói, Hàn Ngạo Kỳ là thiên kiêu mạnh nhất từ trước đến nay của Hàn gia, cũng là một trong những người có phúc duyên thâm hậu nhất một cái.

Chỉ có bản thân người trong cuộc, Hàn Ngạo Kỳ, thì ở một bên cạnh bĩu môi, bày tỏ bất mãn.

Cuộc giao đấu giữa nàng và đối phương còn chưa kết thúc đâu.

Chỉ cần chưa chính thức phân định ra thắng bại, nàng là sẽ không chịu thua.
“Tốt.” Lúc này, Diệu Chân Tôn giả khoát tay áo, nói ra: “Lời thừa thãi không cần nói nhiều.

Mục đích của ngươi đến đây ta đã biết.

Yên tâm.

Bản thân ta cũng không muốn để hai đứa nhỏ này tẫn xuất danh tiếng quá lớn.

Chuyện ngày hôm nay, sẽ không có người truyền ra.


Nghe đến đây, Thanh Phong Chân quân rốt cuộc lộ biểu cảm thả lỏng.

Hắn chắp tay, nói: “Vây, vãn bối xin đa tạ tiền bối trước.”
“Được rồi, đi thôi.” Diệu Chân Tôn giả không quan trọng nói.
“Vâng.

Vãn bối xin cáo từ trước.” Thanh Phong Chân quân buông xuống một câu nói.

Sau đó, thân ảnh của hắn dần hư hóa, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.

Cùng với sự biến mất của hắn là cỗ lực lượng mênh mông mà khổng lồ, khó có thể chống đỡ.
Diệu Chân Tôn giả nhìn theo đó, hai con mắt nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Kỳ thực, khi nhìn thấy Hàn Ngạo Kỳ, hắn liền hiểu cách làm của Thanh Phong Chân quân.


Cây cao đón gió lớn.

Đạo lý này, ai cũng biết.

Hàn Ngạo Kỳ là thiên kiêu xuất chúng nhất trong vạn năm qua của Hàn gia, nàng cũng là gia tộc này ký thác hy vọng của tương lai.

Tự nhiên, Hàn gia sẽ tìm hết mọi cách để bảo hộ nàng.

Mà thời gian gần đây, thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh.

Tại chiến trường vực ngoại, nàng hẳn là thu được cơ duyên không nhỏ.

Hàn gia tự nhiên không muốn để nàng phô bày ra thực lực quá nghịch thiên, để phòng tránh người hữu tâm chú ý, bao quát cả kẻ địch lẫn những lão quái vật không biết xấu hổ.

Cho nên, Thanh Phong Chân quân mới lựa chọn đúng thời điểm này xuất hiện.— QUẢNG CÁO —
Mà bản thân Diệu Chân Tôn giả cũng không muốn Trần Nguyên bại lộ quá nhiều trong mắt người ngoài.

Nếu có thể, hắn muốn Trần Nguyên vĩnh viễn là ẩn số không ai có thể dò ra được.

Bao quát cả về dài lâu cho đại kiếp sắp tới hay thời gian ngắn hạn cho đến khi Vô Khuyết bí cảnh mở ra, bảo toàn tình báo liên quan đến Trần Nguyên đều là điều phải làm.
Lúc này, Diệu Chân Tôn giả thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hàn Ngạo Kỳ nói: “Ngạo Kỳ, chuyện ta và lão tổ nhà các ngươi can thiệp vào trận đấu giữa hai người các ngươi, tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, đã hiểu chưa?”
“Vâng, thưa viện trưởng.

Ngạo Kỳ hiểu rõ.” Đối mặt với vị viện trưởng Bách Linh học phủ, Hàn Ngạo Kỳ nào có dám tùy tiện như đối mặt lão tổ nhà mình.

Hơn thế nữa, dù nàng không biết nguyên căn cụ thể chuyện này là sao, thế nhưng nhìn đến hai vị tiền bối nghiêm túc như vậy, nàng liền biết vấn đề ở đây không đơn giản, càng không phải là việc mà nàng một cái Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân có thể chen chân vào.
“Tốt lắm.” Diệu Chân Tôn giả nói ra.

Hơi chần chờ một lúc, hắn nói tiếp: “Ngạo Kỳ, kỳ thực, chỉ luận về đối chiến, thực lực của ngươi đã sớm đứng số một, số hai thế hệ thiên kiêu của Bách Linh Hoàng triều.

Nay ngươi có tạo hóa của mình, thực lực tăng mạnh.

Ta chúc mừng ngươi.

Bất quá, ta nhắc nhở ngươi một chút, thời gian sắp tới có lẽ sẽ không quá yên bình.

Nếu có thể, ngươi tốt nhất không nên để người khác nắm rõ nội tình của mình.”
Hàn Ngạo Kỳ sững sờ một lát, lại không nghĩ ra vì sao viện trưởng căn dặn như vậy.

Tuy nhiên, đối phương đã căn dặn, nàng liền thành thành thật đáp ứng, nói cảm tạ.
“Tốt lắm, như vậy cũng đã đến lúc ta nên rời đi.”
Thân ảnh của Diệu Chân Tôn giả dần hư hóa, lực lượng của hắn bao phủ lên lôi đài mỗi lúc một mờ nhạt rồi biến mất không thấy tăm tích.

Trước khi hoàn toàn rời đi, hắn còn không quên đối với Trần Nguyên gật đầu một cái, cùng lúc lại truyền âm cho Hàn Ngạo Kỳ: “Ngươi trở về truyền lời cho lão tổ nhà ngươi, nói hắn có thời gian thì qua gian nhà trúc của ta thưởng trà.”
Hàn Ngạo Kỳ lần thứ hai sững sờ.

Sau đó, nàng rất nhanh cung kính chắp tay: “Vâng, học sinh nhất định sẽ chuyển lời của viện trưởng cho lão tổ.”
“Ừm.” Cuối cùng chỉ còn lại tiếng của Diệu Chân Tôn giả nhẹ như thinh không, phiêu động trong gió, xa dần, xa dần cho đến khi không còn nghe được nữa..

Chương 227: Thiên kiêu tụ hội


Theo Thanh Phong Chân quân và Diệu Chân Tôn giả xuất hiện, cuộc giao đấu giữa Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ đã chính thức tuyên cáo kết thúc. Tại thời điểm lực lượng của hai người bọn hắn vừa tán đi, kết giới cùng trận pháp bao phủ bên trên lôi đài cũng được gỡ bỏ xuống. Hai vị đối thủ đồng thời đáp xuống đất, thu hồi pháp khí, hạ xuống cỗ khí tức đáng sợ của bản thân. Hàn Ngạo Kỳ một lần nữa thi triển pháp quyết, phong ấn lại thực lực tự thân. Khí thế trên người nàng quay trở lại cấp độ tương đương với Tứ phẩm tầng bốn đỉnh phong, nửa bước tầng năm.

Một bên khác, Trần Nguyên thì có chút đau lòng nhìn qua thanh trường kiếm Tứ giai hạ đẳng pháp khí trên tay. Cây trường kiếm này là đồ hắn nhặt nhạnh chỗ tốt ở Thần Hà sơn, cũng là chiến lợi phẩm lấy được từ trong tay một tên trưởng lão Viên Minh thành Hoàng gia. Chất lượng tự nhiên không cao đi đâu. Nương theo lấy trận kịch chiến vừa rồi, lại không ngừng va chạm với Tứ giai Thượng đẳng pháp khí của đối phương, thanh kiếm này đã xuất hiện hư hại. Lúc này đây, hắn nhận ra, bản thân hắn thiếu khuyết một thanh tiện tay pháp khí; không đúng, là thiếu rất nhiều pháp khí, bao quát cả pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích, pháp khí hỗ trợ,... Chỉ là từ trước tới nay, phong cách chiến đấu cũng như đối thủ mà hắn gặp phải chưa từng yêu cầu hắn trang bị nhiều đến vậy.

“Ai biết sau này ta còn có thể gặp những đối thủ nào. Xem ra, cần phải tìm cơ hội tân trang cho bản thân.” Trần Nguyên im lặng nghĩ đến.

Lúc này, mấy vạn học sinh và đạo sư quan chiến gặp trận đấu đột ngột dừng lại thì không hiểu ra làm sao. Rõ ràng lúc trước vẫn còn khí thế hung hung, hai bên dường như chuẩn bị đẩy cuộc chiến lên một tầm cao mới, đại chiêu như đã nghẹn đến cứng họng; vậy mà qua mấy hơi thở liền xẹp lép như quả bóng xì hơi, hai bên đồng thời buông bỏ trận đấu.

Ấy cũng là bởi vì Thanh Phong Chân quân và Diệu Chân Tôn giả sử dụng thần thông, để không cho bất cứ ai bên ngoài lôi đài có thể nhìn thấy hay cảm nhận được sự hiện diện của bọn hắn. Chí ít, cảnh giới không đến Lục phẩm thì làm không được.

Mà không biết đến hai vị tiền bối thao tác, các học sinh quan chiến chỉ có thể ồ lên tiếc nuối, sau cùng bởi vì không còn chuyện gì nữa liền chậm rãi tản đi. Chung quy, đây là hai vị trên kia tự mình ước chiến, có muốn đánh tiếp hay không đều là quyền do bọn hắn quyết định, bọn hắn lại không có nghĩa vụ biểu diễn cho các học sinh xem.

Bất quá, dù là cuộc chiến này dừng lại ở giữa chừng, sự đặc sắc của nó là điều mà hết thảy mọi người quan chiến đều công nhận. Trong một thời gian dài, cuộc đấu này giữa Trần Nguyên và Hàn Ngạo Kỳ sẽ còn là đề tài thảo luận sôi nổi bên trong Bách Linh học phủ.

Không giống như đại đa số học sinh thông thường, một số đạo sư và thiên kiêu mang danh Thập Kiệt quan chiến lại biết vì sao cuộc chiến dừng lại đột ngột. Là viện trưởng can thiệp.

Bọn hắn biết, ấy là bởi vì cùng với lúc cuộc chiến trên lôi đài kết thúc, trong đầu bọn hắn vang lên thanh âm của viện trưởng: “Chuyện ngày hôm nay, không nên tuyên truyền.”

Tất cả bọn hắn, những người nghe được thanh âm của Diệu Chân Tôn giả đều khẽ run lên. Bọn hắn thật không dám tưởng tượng, chỉ là hai tên thiên kiêu giao chiến, có thể nào lại kinh động đến cả viện trưởng đại nhân, vị đại lão đã ẩn cư bao nhiêu năm tháng, gần như chẳng mấy khi lộ mặt trước công chúng.Cứ mặc cho sự thật rằng, cả hai người này thật xuất chúng đi, điều này hẳn cũng là không nên.

Những người tâm tư nhanh nhạy rất nhanh ý thức được điều không tầm thường trong này. Ánh mắt của bọn hắn tập trung vào hai thân ảnh trẻ tuổi vẫn còn tại trên lôi đài, hai con ngươi lấp lóe, không biết trong đầu suy nghĩ những gì. Đặc biệt là Lâm Huyền, Thập Kiệt bài danh thứ tư, hai nắm tay hắn càng là siết chặt trong ống tay áo, sắc mặt không quá tốt.




Trần Nguyên vốn có ý định rời đi, trở về động phủ tiêu hóa thu hoạch to lớn thu được từ chỗ Diệu Chân Tôn giả. Nào ngờ, hắn chưa kịp động thân thì có mấy bóng người hướng về phía lôi đài mà tới.

Một người trong số đó là một nam tử, thân hình cao lớn, hình thể khổng lồ, từng khối cơ bắp to đùng, rắn chắc tựa sắt thép nổi cộm lên phía sau lớp quần áo thô kệch như thể tùy thời có thể xé rách mà ra. Làn da nam tử này màu nâu đồng, hơi ngả sang đen sẫm, là dấu hiệu của vô số thời gian dãi nắng dầm sương. Gương mặt của nam tử không tính là tuấn tú, thay vào đó mang đến cho người đối diện cảm giác hung thần ác sát, sắc lạnh cùng rắn rỏi. Mặc dù Trần Nguyên, tại trong số các nam tử đã tính là cao, thế nhưng so với người này, hắn còn thấp hơn hẳn một cái đầu. Từ khí thế trên thân có thể phán đoán, kẻ này tu vi khoảng Tứ phẩm tầng hai, bất quá thực lực sẽ không thua kém một Tứ phẩm tầng ba thông thường.

Mà những người còn lại kia lại là một đám tiên tử, dáng người yểu điệu thướt tha, tiên váy bồng bềnh như múa, chỉ là đạp không mà đi, động tác cũng vô cùng uyển chuyển, khéo léo và tinh tế phô diễn hết thảy những vẻ đẹp của một nữ nhân nên có. Chẳng những thế, ai nấy trong các nàng đều là dung mạo xuất chúng, nhan sắc chim sa cá lặn, đặt tại bất cứ nơi nào đều là một phương hiếm thấy tuyệt sắc mỹ nhân, dễ dàng mê hoặc vô số người thần hồn điên đảo.

Mà vị dẫn đầu nhóm tiên tử này lại càng là xuất chúng. Dung nhan của nàng tuyệt sắc vô song, chỉ là khuynh quốc khuynh thành cũng khó có thể miêu ta sắc đẹp của nàng, chỉ là tranh vẽ cũng không thể đi ra mỹ nhân xuất chúng nhường ấy. Làn da nàng trắng như trứng gà bóc, hai con mắt to, sáng như thu thủy, tràn đầy phong tình có thể câu nhiếp hồn phách người khác. Hai hàng lông mi như lá liễu, cong cong đầy quyến rũ. Ba ngàn tóc đen, dài đến tận hông, được chải chuốt cẩn thận, cài lên ngọc trâm, tinh tế và tỉ mỉ, đẹp khó tả lên lời. Nàng khoác lên mình tà váy trắng ngần, thánh khiết, cao quý tựa như tiên tử trên chín tầng trời, không nhiễm khói bụi trần gian. Thế nhưng cao quý về cao quý, thánh khiết về thánh khiết, chúng chẳng một chút nào che đi vóc người uyển chuyển lại quyến rũ mê người của nữ tử này, đặc biệt là vòng một nở nang, lúc nào căng tràn đầy sức sống.

Trần Nguyên nhận ra hai nhóm người này. Bước vào học phủ mấy tháng, hắn làm sao có thể không nghe nói đến hai vị thiên kiêu mạnh nhất Bách Linh học phủ? Mấy tháng trước, còn rất nhiều người cầm hắn đến so sánh cùng hai vị này.

Nam tử thân hình khồng lồ, dáng người thô dã, ăn mặc tương đối suồng sã kia là Triệu Vô Song, Thập Kiệt bảng bài danh thứ hai, là một tên thể tu tu sĩ, cực kỳ yêu thích chiến đấu. Trần Nguyên nghe nói qua, kẻ này cũng thức tỉnh một dạng Linh thể liên quan đến chiến đấu. Bất quá, từ tình huống hiện tại đến xem, thể chất của kẻ này chỉ dừng lại ở mức khai phát sơ kỳ, so sánh với Hàn Ngạo Kỳ Bá Chiên Linh thể đã sắp đạt tới đỉnh phong còn kém thật nhiều.

Mà nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc kia lại là Khương Liên Tuyết, Thập Kiệt bảng bài danh thứ nhất. Nàng chẳng những là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ này của Bách Linh Hoàng triều mà còn là đệ nhất mỹ nhân trong lớp đệ tử trẻ tuổi của Hoàng triều, danh tiếng càng là nổi lan xa khắp Nguyệt Châu, không người không biết, không kẻ không hay. Hơn nữa, người ta nói rằng, Khương Liên Tuyết thân cũng phụ một loại thể chất đặc thù, chỉ là, điều này không được công bố ra ngoài mà thôi.

Tất nhiên, tại Trần Nguyên xem ra, thể chất của nàng không tính là bí mật có bao nhiêu sức hút. Nếu hắn nguyện ý, hắn tùy thời có thể thăm dò. Bất quá, tùy ý thăm dò người khác không phải là thói quen tốt. Còn về nhan sắc, ở trong mắt hắn, nàng kỳ thực cùng Hàn Ngạo Kỳ không phân trên dưới, tại cùng với Chu Thường Ly cùng một cấp bậc, ngược lại so với vị Nữ Hoàng Đạm Đài Thanh Chiếu kia hơi kém hơn nửa bậc. Sở dĩ, Khương Liên Tuyết được xếp là Bách Linh Hoàng triều thế hệ này đệ nhất mỹ nhân, phần nhiều là do loại khí chất ôn nhu như nước, điềm đạm đáng yêu vốn có của nàng càng khiến cho nam tử say mê hơn là loại khí khái hào hùng, hiên ngang bất khuất của Hàn Ngạo Kỳ.

Trong khi Trần Nguyên còn suy nghĩ miên man, đánh giá người tới, hai nhóm người đã đáp xuống lôi đài. Khương Liên Tuyết tựa như tiên tử trên chín tầng trời, nhìn qua Hàn Ngạo Kỳ, ánh mắt hiếm thấy lộ ra kinh dị, nói:


"Hàn Ngạo Kỳ, mấy năm không gặp. Ngươi để cho chúng ta những người này thật to lớn bất ngờ."

Đứng cách biệt bởi kết giới lôi đài, nàng còn không chắc chắn Hàn Ngạo Kỳ mạnh đến đâu. Chỉ khi trực diện đối mặt với người sau, nàng mới hiểu rõ, đối phương tinh tiến nhiều đến nhường nào.

“Ngươi tiến bộ cũng không nhỏ, trong nhóm chúng ta càng là đi đầu bước vào Tứ phẩm tầng ba.” Hàn Ngạo Kỳ bình thản đáp lại, giọng nói không có bao nhiêu ngạc nhiên. Điều này đã được dự tính trước. Sáu năm trước, tu vi của đối phương đã là tầng hai cao đoạn, bằng vào tư chất của nàng, mấy năm qua có đột phá cũng không tính là lạ lẫm.

“So sánh cùng ngươi, bước tiến của ta lại không tính là gì.” Khương Liên Tuyết nhàn nhạt đáp lại, sau đó lại không cùng Hàn Ngạo Kỳ tiếp tục hàn huyên.

Tính cách của nàng vốn là vậy, lạnh nhạt từ trong xương, Hàn Ngạo Kỳ đều không để ý.

Lúc này, Khương Liên Tuyết lại hướng đôi mắt đẹp về phía Trần Nguyên, môi son khẽ mở: "Trần đạo sư, tiểu nữ xin tự giới thiệu, tiểu nữ họ Khương, tên Liên Tuyết. Tiểu nữ nghe danh Trần đạo sư đã lâu, tuyệt thế thiên tài hiếm có, lực áp thiên kiêu thế hệ này của học phủ, ngày hôm nay mới có dịp được diện kiến đạo sư. Quả nhiên, nghe đồn không bằng tận mắt thấy, đạo sư thực sự để cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt."

Mặc dù lời lẽ của nàng khách khí, thế nhưng Trần Nguyên có thể nghe ra một tia lạnh nhạt từ trong giọng nói của đối phương cũng y như lúc nàng đối thoại với Hàn Ngạo Kỳ vậy. Bỏ mặc điều đó, hắn vẫn là có lễ đáp lại: “Nguyên lai là Khương tiên tử. Tại hạ sớm đã nghe nói tiên tử thiên phú xuất chúng, phong thái càng là phong hoa tuyệt đại, ngày hôm nay gặp mặt, quả nhiên là tuyệt thế kỳ nữ.”

Tiếp đó, mấy người lẫn nhau trò chuyện, thu ngắn khoảng cách. Trần Nguyên có thể nhìn ra, những vị khách này mượn cơ hội tới đây để tiếp xúc hắn, có lẽ cũng để thăm dò nội tình hư thực của hắn. Hắn làm sao lại không phải như vậy? Đây đều là nhân vật thủ lĩnh của thế hệ đương đại Bách Linh học phủ học sinh, là đáng giá hắn tìm hiểu.

Khương Liên Tuyết mặc dù có chút thanh lãnh, thế nhưng lễ nghi của nàng không thể chê vào đâu được. Trái ngược lại, Triệu Vô Song tính cách thuộc về loại hào sảng, thẳng thắn khẳng khái; khi nói chuyện dễ khiến người đối diện phật ý, bất quá, hắn khẳng định sẽ không bao giờ làm chuyện đâm sau lưng người khác hay bỏ đá xuống giếng.

Sau một hồi trao đổi, Trần Nguyên cảm thấy hiểu được tính cách đối phương không sai biệt lắm. Là lúc nên rời đi. Lần đầu tiên gặp mặt không nên thăm dò người ta quá sâu. Vậy mà, hắn chưa kịp nói lời cáo từ, Lâm Vô Song đã đi trước một bước: "Trần đạo sư, ngươi rất mạnh. Đánh với ta một trận."


Đáng ngạc nhiên, người phản ứng đầu tiên là Hàn Ngạo Kỳ. Nàng bất mãn quát lên: "Con mèo này, hắn với ta còn chưa xong đâu, như thế nào đến lượt ngươi?"

"Chưa xong? Vậy các ngươi vừa rồi làm cái gì? Như thế nào còn chưa xong?"

"Ta… " Hàn Ngạo Kỳ muốn phản bác rồi nhớ tới viện trưởng lại không biết nên nói như thế nào. Bất quá, nàng xưa nay hiếu chiến. Cứ mặc đuối lý, nhưng nàng sẽ không chịu thua: "Mặc kệ như thế nào, ta và hắn là vẫn chưa kết thúc. Cuộc chiến giữa chúng ta không thể kết luận qua quýt như vậy."

Nếu như thừa nhận kết thúc, vậy chẳng phải nói nàng không bằng đối phương? Dù đó là lời của viện trưởng đáng kính, của lão tổ nhà nàng, chưa đánh đến cuối cùng, nàng sẽ không phục.

Cứ như thế, Hàn Ngạo Kỳ và Triệu Vô Song làm loạn thành một đoàn.

"Tốt." Trần Nguyên ngắt lời: "Ngày hôm nay cùng Hàn tiên tử luận bàn, ta tiêu hao không nhỏ. Ngày sau nếu như có cơ hội, ta sẽ cùng Triệu đạo hữu giao lưu một hai."

"Một lời đã định." Triệu Vô Song sảng khoái đáp ứng.

Chỉ có Hàn Ngạo Kỳ dùng ánh mắt 'ta tin ngươi cái quỷ' để nhìn xem Trần Nguyên. Chỉ có nàng cùng hắn chính diện giao đấu, nàng mới hiểu hắn kinh khủng như thế nào. Tiêu hao không nhỏ? Nói rằng hắn còn chưa làm ấm người xong, nàng có thể cũng tin vậy. Chỉ là, đối phương đã muốn cự tuyệt, nàng sẽ không chọc phá.

Lúc này, Khương Liên Tuyết ngược lại là lên tiếng: "Như hôm nay các vị đã có duyên cùng gặp mặt tại đây, chúng ta chi bằng cùng ngồi xuống đàm đạo một phen. Vừa vặn, tiểu nữ tại một năm trước, bởi cơ duyên xảo hợp đạt được một bản cổ kinh, huyền ảo khó lường; như vậy, mấy người chúng ta cộng đồng nghiên cứu. Ý các vị như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment