Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu

Chương 22

Mới chỉ đầu tháng Mười Một, Tây Thành đã đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Gió lạnh thỉnh thoảng len lỏi qua lớp áo bông, buốt thấu xương.

Tô Thiên Tứ đang học lớp chín, chuẩn bị cho kỳ thi vào cấp ba, nên thời gian tan học cũng gần với Tô Lạc Nam.

Tô Minh thường về muộn, trong nhà chỉ có một chiếc xe, cuối cùng Tiết Minh Lan quyết định đi đón Tô Thiên Tứ ở trường, dù khoảng cách xa hơn, để Tô Lạc Nam tự đi bộ về nhà.

Thế là, trong hơn một tháng qua, Quý Diễn và Tô Lạc Nam danh chính ngôn thuận cùng nhau đi về mỗi ngày.

Sau kỳ thi tháng Mười Một, Quý Diễn rảnh rỗi, nhân tiện đi ngang qua tiệm sửa xe nhà Trần Diệp, liền ghé vào xem náo nhiệt.

Dạo gần đây đang là mùa cao điểm, tiệm bận đến mức quay cuồng. Vừa bước vào, cậu đã thấy Trình Cánh Văn chui dưới gầm xe, còn Giản Sính Đình ngồi xổm bên cạnh đưa dụng cụ cho cậu ta.

Quý Diễn thuận tay cầm chiếc áo khoác treo bên cạnh khoác lên người, một tay thò vào túi, đốt ngón tay vô thức gõ nhẹ lên đuôi xe.

"Ra đây đi, đừng lề mề nữa, để tớ vào."

Rõ ràng chỉ là việc có thể giải quyết trong năm phút, vậy mà Trình Cánh Văn lại lê lết tận hai mươi phút dưới đó.

Lúc cha của Trần Diệp còn sống, trong ba người, Quý Diễn là người học kỹ thuật giỏi nhất.

Cậu vốn thông minh, học nhanh, lại theo cha Trần Diệp bao năm, tai nghe mắt thấy, nên đã nắm vững mọi thứ.

Tiệm sửa xe nhà Trần Diệp là tiệm truyền thống của gia đình, chủ yếu sửa chữa những chiếc xe đắt tiền, mỗi đơn hàng bình thường cũng phải lên đến mấy vạn.

Gần đây việc kinh doanh đang cực kỳ phát đạt, Trần Diệp và Trình Cánh Văn kiếm được không ít, ngay cả quần áo trên người Giản Sính Đình cũng đã thay đổi hoàn toàn.

"Hôm nay sao rảnh ghé qua thế?"

Trình Cánh Văn liếc nhìn Quý Diễn, chui ra khỏi gầm xe rồi ném cái kìm trong tay cho cậu.

"Tìm Trần Diệp lấy xe, cậu ấy đâu rồi?"

Quý Diễn dùng kìm vặn chặt ốc vít dưới gầm xe, ánh mắt tập trung vào động tác của mình, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Từ lúc cậu bước vào tiệm, chỉ thấy mỗi Trình Cánh Văn và Giản Sính Đình bận rộn tới lui, chẳng thấy bóng dáng Trần Diệp đâu.

Vừa dứt lời, từ trong nhà xe vang lên một giọng điệu lười nhác, hời hợt.

"Gấp cái gì, chuẩn bị cho cậu từ lâu rồi."

Trần Diệp vén rèm cửa, đẩy ra một chiếc xe đạp cũ màu vàng nhạt, phía sau còn lắp thêm một chiếc đệm nhỏ.

Cái đệm được bọc bằng vải hoa màu hồng, nhìn lòe loẹt đến mức khó diễn tả thành lời.

Cậu ta vỗ vỗ lên phần đệm phía sau, vẻ mặt đầy mãn nguyện rồi đi tới trước mặt Quý Diễn.

"Này, xe cậu muốn đây."

Quý Diễn: "......"

Lỗi dưới gầm xe được Quý Diễn sửa xong trong vài phút. Cậu chui ra, cởi áo khoác rồi tiện tay vứt lên chiếc tủ bên cạnh.

Chờ mãi mới rửa sạch tay, cậu lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, bật nắp rồi tựa lưng vào tủ, chậm rãi nhìn chiếc xe đạp trong tay Trần Diệp.

"Cậu chắc thứ này có thể chạy trên đường à?"

"Thôi đừng chê, với cái xe mô tô của cậu, trường học mà cho cậu chạy vào một lần thì mới là chuyện lạ đấy. Mà tớ đảm bảo, xe này dù có để ngay trước cổng trường cũng chẳng ai buồn trộm."

Quý Diễn nhướn mày.

Câu này đúng thật. Với ngoại hình thế này, ai mà rảnh đến mức đi ăn trộm một chiếc xe xấu như vậy chứ.

Trần Diệp liếc cậu một cái, thuận tay đẩy chiếc xe đạp về phía trước.

"Muốn lấy không?"

Từ giây phút nhìn thấy cái xe này, Trình Cánh Văn đã cười không ngừng, cả vai cũng rung lên.

"Không phải chứ, A Diễn, đây là xe cậu muốn lấy đấy hả? Tớ với Sính Đình hôm qua còn thắc mắc không biết ai có gu thẩm mỹ đặc biệt thế này, bây giờ nhìn thấy cậu, tự nhiên tớ hiểu ra rồi. Dù sao thì cậu cũng bi.ến th.ái đến mức không ai hiểu nổi mà."

Giản Sính Đình bấm Trình Cánh Văn một cái, nhưng chính cô cũng đang cố nhịn cười.

"Anh cười thì cứ cười, đừng có đẩy em."

"Chỉ là anh cứ nghĩ đến cảnh A Diễn cưỡi cái thứ này chạy ngoài đường, một người đẹp trai như vậy mà đi cái xe này thì lại càng khiến người ta chú ý hơn thôi."

Trần Diệp: "......"

Vài giây sau, Trần Diệp trợn mắt lườm cả đám. "Không lấy thì thôi, tớ đi đây."

Quý Diễn hơi nhướn mày, gọi cậu ta lại: "Chắc chắn không còn xe nào khác à?"

"Cậu chủ à, cậu cũng phải xem cửa hàng của tớ toàn là khách thế nào chứ. Ở đây ai mang xe đạp đến sửa đâu? Chiếc này còn là tớ lục từ cái kho cũ của ba tớ ra đấy."

Trần Diệp vẫn giữ nguyên gương mặt cau có như thường, liếc mắt lườm Quý Diễn, tỏ rõ thái độ "lấy hay không thì tùy".

Giằng co một hồi, cuối cùng chiếc xe vẫn bị Quý Diễn miễn cưỡng dắt về.

Thật ra Trần Diệp nói cũng đúng. Giờ tìm một chiếc xe đạp có yên sau đã không dễ, mà trường học lại chẳng cho xe lớn vào bãi đỗ, tính ra cái này vẫn là lựa chọn phù hợp nhất.

Sáng hôm sau, cậu cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng để xuống dưới chờ.

Mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc Nam bước ra từ hành lang, cậu mới giả vờ như vừa xuống đến nơi, thuận tiện đạp xe "tình cờ gặp", rồi gọi cô một tiếng.

Sáng sớm bỗng dưng nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Lạc Nam giật bắn cả người, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Mãi đến khi quay đầu lại, cô mới thấy Quý Diễn vừa từ trên lầu xuống, cặp sách đeo chéo hờ hững trên vai, dưới thân còn là một chiếc xe đạp màu vàng trông cực kỳ dễ thương.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe, Tô Lạc Nam lập tức bật cười, ánh mắt cong cong khen ngợi:

"Xe của cậu dễ thương thật đấy."

Quý Diễn nhướn mày: "Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn."

Tô Lạc Nam gật đầu, đôi mắt trong veo, không vương chút tạp chất.

"Chiếc xe rất dễ thương, rất đẹp."

Thực ra, cô rất thích màu vàng, điều này Quý Diễn đã biết từ lâu.

Cô từng nói rằng cô cảm thấy màu sắc này rất sạch sẽ, tươi sáng, đáng yêu.

"Vậy, hay là tớ tiện thể chở cậu một đoạn?"

Quý Diễn lười biếng quét mắt nhìn cô, hoàn toàn không nhắc đến chuyện mình đã bảo Trần Diệp chuẩn bị xe từ cả tuần trước.

Tô Lạc Nam khẽ ngước mắt, vành tai không biết từ lúc nào đã hơi ửng đỏ.

"Cảm ơn cậu, nếu không phiền thì..."

Chiếc xe đạp này không chỉ có ngoại hình kém bắt mắt mà ngay cả khi hai người ngồi lên cũng khá chật chội.

Tô Lạc Nam nghiêng người ngồi trên yên sau, hai tay nhẹ nhàng bám lấy áo cậu. Cô hơi cúi đầu, đôi lúc, ngay cả hơi thở cũng vô tình phả lên lưng Quý Diễn.

Kể từ lần trước, sau khi cùng nhau đi về từ rừng hoa hòe, quan hệ giữa hai người dường như đã vô thức trở nên thân thiết hơn.

Dù thường xuyên có những cô gái tìm đến nói với cô rằng Quý Diễn tệ bạc thế nào, tình sử phong phú ra sao, Tô Lạc Nam vẫn luôn chọn cách bỏ ngoài tai.

Không phải cô không để tâm.

Chỉ là cô chưa từng dám hy vọng rằng mình có thể thực sự ở bên Quý Diễn.

Có lẽ đó là một kỹ năng đặc biệt của tuổi trẻ—khi nhìn người mình thích, tự nhiên sẽ đặt lên họ một tầng bộ lọc đẹp đẽ.

Trong mắt Tô Lạc Nam, Quý Diễn chói sáng đến mức khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Giữa hàng ngàn học sinh mặc đồng phục, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể nhận ra cậu ngay lập tức.

Việc thích một người rực rỡ như Quý Diễn là bí mật mà Tô Lạc Nam tự mình giữ kín.

Sau kỳ thi tháng lần này, lớp lại tiến hành một đợt phân chia lại chỗ ngồi.

Thành tích của Tô Lạc Nam kỳ này tiến bộ không ít, ít nhất cũng không còn phải lo lắng mỗi lần thi xong sẽ bị chuyển khỏi lớp A nữa.

Trong lần đổi chỗ này, cô được giáo viên xếp vào nhóm "hắc mã"*, được chuyển lên vị trí bàn đầu.
(*hắc mã: chỉ những người có sự bứt phá bất ngờ, thường dùng để miêu tả những học sinh có tiến bộ vượt bậc trong học tập.)

Bạn cùng bàn của cô là một nam sinh gầy gò, đeo kính gọng tròn, bình thường rất ít nói, gần như không có sự hiện diện trong lớp.

Còn Quý Diễn thì bị xếp xuống hàng cuối cùng của nhóm này, ngồi cùng một cô gái rất xinh đẹp.

Hai người họ hoàn toàn tách xa nhau.

Lúc giáo viên đọc đến tên Quý Diễn, Tô Lạc Nam theo bản năng quay sang nhìn về phía chỗ ngồi của cậu.

Bạn cùng bàn của cậu là một cô gái xinh đẹp, tính cách có vẻ nhút nhát, mỗi lần nói chuyện với người khác đều hơi rụt rè.

Nghe thấy mình sẽ ngồi cùng bàn với Quý Diễn, cô ấy bỗng đỏ mặt, vô thức ngẩng lên nhìn cậu một cái.

Ánh mắt chạm nhau trong giây lát, rồi cô ấy vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, đôi tai đỏ bừng như sắp bốc cháy.

Bạn cùng bàn mới của Quý Diễn giống hệt Tô Lạc Nam của ngày trước.

Quý Diễn vốn không phải kiểu người rụt rè, sau khi ngồi xuống, dường như cậu nghiêng đầu nói gì đó với bạn cùng bàn mới.

Mặt cô gái lập tức đỏ hơn, luống cuống cúi đầu thu dọn bàn học của mình.

Tô Lạc Nam khẽ cụp mắt, thu lại ánh nhìn, hai tay siết chặt tờ đề thi trước mặt.

Không biết vì sao, cô bỗng thấy lòng chùng xuống.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng chưa từng dám mơ sẽ được ở bên cậu ấy.

Vậy mà vẫn không kìm được mà chú ý đến từng cử chỉ của cậu.

Bình Luận (0)
Comment