Khoảng năm giờ sáng, Giang Thành dần thức tỉnh từ màn đêm tĩnh mịch, những con phố dưới ánh đèn đường cũng bắt đầu phảng phất hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Tô Lạc Nam tựa vào bậu cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài. Trong chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn, tàn thuốc đã chất thành một lớp dày.
Đêm nay, cô mất ngủ.
Rõ ràng vừa qua mười hai giờ cô đã lên giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc rối bời, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn bực bội vô cớ.
Từ khi bắt đầu đi làm, đã rất lâu rồi cô không bị mất ngủ như thế.
Lúc mới lên đại học ở Giang Thành, Tô Lạc Nam thường xuyên mơ thấy Quý Diễn.
Mơ thấy hai người họ cùng học chung một trường đại học, mơ thấy họ làm lành với nhau, mơ thấy họ bất chấp ánh mắt của người khác mà ôm chặt lấy nhau, hôn nhau.
Trong giấc mơ, họ lúc nào cũng quấn quýt không rời, ăn cơm, lên lớp đều có nhau, đi đâu cũng phải nắm tay, ngay cả chiếc bánh phô mai mua được ở căng tin cô cũng muốn chừa lại một nửa cho cậu.
Mọi thứ trong mơ chân thật đến mức giọng nói, cách nói chuyện của cậu quen thuộc đến mức khiến cô muốn khóc.
Nhưng giây phút mở mắt tỉnh dậy, tất cả chỉ còn lại trống rỗng.
Sau khi lên đại học, Tô Lạc Nam dần học cách chăm sóc bản thân, cách cư xử cũng không còn tự ti, rụt rè như trước.
Những năm ấy, những chàng trai theo đuổi cô không hề ít.
Tô Lạc Nam cũng từng thử mở lòng đón nhận người khác. Nhưng mỗi khi có chàng trai theo đuổi cô hào hứng chạy về phía mình, hình bóng Quý Diễn lại bất giác hiện lên trong đầu cô.
Sau khi đi làm, cô bận rộn hơn nhiều, ban ngày gần như không có thời gian nghĩ đến cậu, chỉ thỉnh thoảng trong những giấc mơ đêm khuya, Quý Diễn lại xuất hiện.
Tần suất không nhiều, chỉ khoảng hai ba lần một năm.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, hình ảnh của cậu trong giấc mơ cũng ngày càng nhạt nhòa.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì đã quen với cuộc sống hiện tại, cô dường như đã rất lâu rồi không còn nhớ đến Quý Diễn nữa.
Điếu thuốc trên tay sắp cháy đến đầu ngón tay, đúng lúc này, một chú mèo nhỏ đen trắng nhảy lên lòng cô, kéo Tô Lạc Nam trở về thực tại.
Cô nhíu mày, ôm lấy chú mèo tam thể trước mặt, xoa đầu nó một cái.
"Gấu Nhỏ, mày lại chạy đi đâu rồi hả? Còn dám lén lút bỏ nhà đi nữa, lần sau tao sẽ đóng cửa sổ đấy!"
Gấu Nhỏ dường như nhận ra chủ nhân đang giận, liền dụi đầu vào lòng cô, cọ tới cọ lui đầy nịnh nọt.
Nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của nó, Tô Lạc Nam không nhịn được bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đầu Gấu Nhỏ.
Gấu Nhỏ là chú mèo hoang mà cô nhận nuôi từ năm năm trước, đến giờ đã trở thành người bạn thân thiết, cùng cô nương tựa vào nhau suốt những năm tháng sống ở thành phố này.
Từ nhà hàng xóm đã thấp thoáng mùi đồ ăn thoảng qua.
Tô Lạc Nam ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, còn hai tiếng nữa mới đến giờ đi làm.
Cô dụi tàn điếu thuốc cuối cùng, đi tắm rồi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Khi sắp xuống tầng, cô vô tình liếc qua phòng khách, ánh mắt lướt qua cửa sổ nhìn xuống dưới.
Một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đỗ ngay dưới tòa nhà cô ở. Thoạt nhìn, chiếc xe này có gì đó trông rất quen mắt.
Khu chung cư cô thuê đã cũ kỹ, thậm chí còn không có thang máy, bình thường chẳng bao giờ xuất hiện loại xe đắt tiền như vậy.
Chỉ hai giây sau, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, đồng tử khẽ co lại, theo phản xạ nghiêng người, áp sát lưng vào tường để tránh bị nhìn thấy từ bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe này... chẳng phải chính là chiếc Quý Diễn đỗ trong gara tối qua sao?!
Nghĩa là, cả đêm qua cậu không hề rời đi?
Cậu đến đây làm gì chứ?!
Tô Lạc Nam nuốt khan một cái, cẩn thận thò đầu ra, dè dặt liếc vào bên trong xe.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, cộng thêm chiếc xe lại màu đen, khiến cô hoàn toàn không nhìn rõ bên trong có người hay không.
Cô mở danh bạ điện thoại, mím môi rồi bấm gọi cho Lục Tư Cố.
"Dậy chưa?"
Đầu dây bên kia, giọng nói còn ngái ngủ, có vẻ vừa mới tỉnh.
"Có chuyện gì thế?"
"Cậu có rảnh qua đón tớ một chút không?"
Lục Tư Cố: "?"
Hai giây sau, anh ta nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhíu mày hỏi:
"Cậu bị làm sao đấy? Mới sáng sớm đã gọi? Nhà cậu ngay cạnh ga tàu điện ngầm mà?"
"Hôm nay có chút việc, không muốn đi tàu điện."
Tô Lạc Nam cố tình tỏ ra bực bội.
"Hôm qua cậu còn bảo nếu ký được hợp đồng này suôn sẻ thì sẽ dẫn tớ đi ăn uống linh đình, giờ một chuyện nhỏ thế này cũng không chịu giúp?"
Lục Tư Cố: "..."
"Rồi rồi rồi, ở nhà chờ đi, hai mươi phút nữa tớ đến."
"Được thôi!" Tô Lạc Nam cười khẽ, "Tới nơi tớ bao cậu ăn sáng."
Lục Tư Cố lật mắt ngán ngẩm.
"Hừ."
Cúp điện thoại xong, Tô Lạc Nam tranh thủ khoảng thời gian này đánh một lớp trang điểm nhẹ, miễn cưỡng che đi quầng thâm đậm dưới mắt sau một đêm mất ngủ.
Cô còn đặc biệt chọn một chiếc váy mới trong tủ đồ. Không nói là quá xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng không muốn trông quá nhếch nhác vào thời điểm này.
Nếu để người khác biết cô cả đêm không ngủ được, chẳng khác nào đang nói rằng cô vẫn còn để tâm đến Quý Diễn.
Vừa thay đồ xong, điện thoại liền reo lên rất đúng lúc. Lục Tư Cố đã đến, xe đang đỗ dưới nhà chờ cô.
Tô Lạc Nam ngẩng đầu nhìn đồng hồ—mới mười lăm phút, nhanh hơn cô tưởng.
Vừa bước vào ghế phụ, giọng điệu khoa trương của Lục Tư Cố đã vang lên, nghe kỹ còn có chút kích động.
"Ôi chao, chiếc xe kia của ai thế? Ít nhất cũng phải hơn hai chục triệu tệ nhỉ? Khu chung cư này có kiểu đại gia thế này à?"
Tô Lạc Nam theo hướng anh ta chỉ mà nhìn sang.
Hai chiếc xe đỗ khá gần nhau, lần này cô đã hoàn toàn thấy rõ người đang ngồi trong chiếc Maybach màu đen.
Xe đỗ dưới gốc cây, bóng lá rải rác trên chiếc mũ lưỡi trai đen của người đó. Từ góc độ của họ, không thể nhìn rõ hoàn toàn khuôn mặt.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng—người đó chắc chắn là Quý Diễn.
Quý Diễn vẫn mặc nguyên bộ đồ tối qua, mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, khẩu trang đen che gần hết nửa khuôn mặt. Một tay cậu thả lỏng đặt trên vô lăng, tay áo sơ mi hơi xắn lên, chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay thỉnh thoảng hắt ra một tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.
Ngay khoảnh khắc Tô Lạc Nam nhìn sang, ánh mắt cô vô tình chạm phải đôi mắt tối sầm của cậu.
Quý Diễn thong thả quét mắt nhìn cô một lượt, sau đó dời tầm mắt sang Lục Tư Cố—gương mặt lập tức trầm xuống, tối tăm đến đáng sợ.
Từ góc nhìn của họ, ánh mắt Quý Diễn khi nhìn Lục Tư Cố quả thực có phần đáng sợ.
Lục Tư Cố bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến phát run, vô thức nuốt khan một cái.
"Anh... anh ta... tớ có đắc tội với ai đâu nhỉ? Sao tớ cứ có cảm giác... anh ta muốn giết tớ vậy?"
Tô Lạc Nam: "......"
"Chẳng lẽ... chỉ vì tớ nhìn xe anh ta lâu một chút? Chết thật, đen đủi đến thế sao? Nếu anh ta mà nhắm vào tớ thật, nhìn cái phong thái vương giả kia, có gom hết tài sản của hàng trăm cái nhà tớ cũng chẳng chống đỡ nổi..."
Nhìn anh ta càng nói càng lệch xa thực tế, Tô Lạc Nam cúi đầu kéo chặt dây an toàn.
"Đi nhanh đi, đừng quan tâm nữa."
"Đúng, cậu nói đúng."
Lục Tư Cố lập tức khởi động xe:
"Chạy trước rồi tính! Nhỡ đâu anh ta đang cáu kỉnh, cần tìm người xui xẻo trút giận, mà tớ lại đúng lúc xui xẻo đâm đầu vào thì sao?"
Chiếc xe lao vút đi không chút do dự, để lại Quý Diễn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngày càng tối sầm. Bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt đến mức run rẩy vì tức giận.
Vài giây sau, cậu bất ngờ trút giận bằng cách nện mạnh một cú vào vô lăng, buột miệng chửi thề:
"Khốn kiếp!"
Tô Lạc Nam đúng là được lắm.
Quá tàn nhẫn.
Tối qua, cậu mượn hơi men tìm đến chỗ cô, không những bị cô lạnh lùng đuổi thẳng, mà còn bị quay video lại. Cô thản nhiên tuyên bố nếu cậu dám động tay động chân thêm lần nữa, cô sẽ tung đoạn video này lên cho cánh nhà báo, nói rằng ngôi sao ca nhạc hàng đầu đang quấy rối phụ nữ độc thân.
Bộ dạng lạnh nhạt, xa cách ấy như một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào mắt cậu.
Ngày trước, ánh mắt cô nhìn cậu vẫn luôn vừa rụt rè vừa rực cháy.
Hồi đó, cô thích cậu biết bao nhiêu, đến mức chẳng thể giấu nổi chút cảm xúc nào.
Quý Diễn đương nhiên không cam tâm.
Cậu vất vả lắm mới có thể gặp lại Tô Lạc Nam, càng không tin cái lý do kết hôn vớ vẩn kia.
Cậu đứng chờ cô suốt cả đêm ngoài cửa. Vì có hơi men trong người nên vừa mệt vừa uể oải, nhưng dù vậy, cậu vẫn không dám chợp mắt dù chỉ một chút, sợ rằng bản thân sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc cô xuất hiện.
Kết quả, sau bao nhiêu kiên nhẫn đợi chờ, thứ cậu thấy lại là cảnh cô bước lên xe của người đàn ông khác.
Là người mà cô gọi là "chồng" đó.
Dù Quý Diễn không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn hai người họ, cậu lại cảm thấy họ trông có chút gì đó thật sự rất tình cảm.
Hồi còn yêu nhau, chưa bao giờ Tô Lạc Nam ăn diện xinh đẹp đến vậy khi ở bên cậu.
Ghen tị đến phát điên, nhưng lại chẳng có tư cách nổi giận trước mặt cô, cậu chỉ có thể nuốt cơn tức giận xuống, nghẹn đến mức lồng ng.ực cũng nhói đau.
Điện thoại bị quăng bừa trên ghế lái phụ bỗng rung lên. Quý Diễn nhíu chặt mày, bực bội nhấc máy.
Đầu dây bên kia dường như còn mất kiên nhẫn hơn cậu.
Vừa bắt máy, một giọng nói chói tai lập tức vang lên qua loa điện thoại.
"Cậu còn biết nghe điện thoại hả?! Bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu định để cả buổi họp báo ra mắt ca khúc mới chờ mình à?! Tối qua tôi gọi cho Tiểu Lưu cả chục lần mà vẫn không tìm được cậu! Bảo cậu ấy nhắn một câu cho cậu thôi mà cũng khó vậy sao? Được rồi, tôi biết cậu bây giờ là đại minh tinh, chắc khinh thường cái công ty nhỏ này của chúng tôi rồi chứ gì—"
Quản lý Triệu Lan lại bắt đầu lải nhải. Những câu sau không cần nghe, Quý Diễn cũng đoán được chị ta sẽ nói gì.
Thật ra, thời gian Quý Diễn vào nghề không lâu, nhưng con đường phát triển lại khá suôn sẻ.
Hồi năm hai đại học, cậu chỉ định ra ngoài mua ly trà sữa, ai ngờ bị một người săn tìm ngôi sao phát hiện. Sau một năm bị công ty ra sức thuyết phục, người vốn chẳng hứng thú với giới giải trí như cậu cuối cùng cũng ký hợp đồng.
May mà cậu không phụ kỳ vọng, chưa đầy nửa năm sau đã được đóng vai nam phụ trong một bộ phim truyền hình. Nhờ ngoại hình xuất sắc, cậu nổi lên nhanh chóng.
Ban đầu, Quý Diễn vốn không có ý định trở thành minh tinh đình đám. Nhưng theo thời gian, khi danh tiếng tăng cao, số lượng anti-fan của cậu cũng nhiều hơn.
Phần lớn là con trai, suốt ngày mỉa mai cậu là "bình hoa di động", "ngôi sao lưu lượng rỗng tuếch", chỉ biết dựa vào nhan sắc để thu hút fan nữ, khiến họ mê mẩn đến mức mất lý trí.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Diễn không phải người chịu thua ai bao giờ. Những lời chê bai kia lập tức kí.ch th.ích ý chí chiến đấu trong cậu.
Hai tháng sau, một ca khúc do chính cậu sáng tác bất ngờ leo thẳng lên vị trí số một trên bảng xếp hạng các app âm nhạc.
Thời điểm đó, bài hát này hot đến mức chỉ cần bước ra đường là có thể nghe thấy.
Những năm sau, Quý Diễn liên tục ra mắt nhiều ca khúc, từ một diễn viên tuyến mười tám trở thành ca sĩ hàng đầu với đĩa đơn, album hay vé concert đều bán chạy nhất. Khi các đạo diễn mời cậu tham gia show, ai cũng phải nể mặt vài phần.
Cái tên Quý Diễn, trở thành ngôi sao đỉnh lưu xứng đáng.
Từ khi cậu nổi tiếng, thái độ của công ty đối với cậu cũng thay đổi rõ rệt. Toàn bộ trọng tâm dường như đều đặt lên người cậu, ai cũng cung phụng cậu như tổ tông. Nhiều nghệ sĩ trong công ty còn căng thẳng khi gặp cậu hơn cả khi gặp ông chủ.
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên Triệu Lan tức giận chỉ trích cậu như vậy. Dù tối qua, cậu thật sự không nhận được thông báo về buổi họp báo hôm nay.
Quý Diễn nhắm mắt, đôi mày vẫn nhíu chặt. Đợi Triệu Lan nói xong, cậu mới lên tiếng:
"Mấy giờ?"
"Trước mười giờ." Triệu Lan đáp, "Bất kể cậu đang ở đâu, cậu còn ba tiếng để quay về."
Cúp điện thoại, Quý Diễn ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà chung cư của Tô Lạc Nam.
Tóm lại, ngày tháng còn dài.
Lần này, cậu sẽ không để cô chạy thoát nữa.
Cậu vừa định khởi động xe rời đi thì bỗng nghe thấy một tiếng mèo kêu khe khẽ vang lên dưới tán cây bên cạnh.
Quý Diễn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức thấy một con mèo béo tròn đen trắng đang thè lưỡi liế.m móng vuốt.
Quý Diễn: "..."
Lâu rồi cậu chưa gặp con mèo nào vừa béo vừa xấu đến mức này. Nhìn thoáng qua cứ như một cuộn len lông xù.
Không biết chủ nhân của nó mắt thẩm mỹ kiểu gì nữa.
Cậu lười biếng dời mắt đi, nhưng chỉ hai giây sau lại quay ngoắt đầu nhìn lại.
Tối qua, khi cậu đứng trước cửa nhà Tô Lạc Nam, chẳng phải bên cạnh cô cũng có một con mèo xấu như này sao?
Hình như tên là gì nhỉ... Gấu Nhỏ?
Quý Diễn nhướng mày.
Vậy đây chính là mèo của Tô Lạc Nam?
Cậu lục lọi trong xe, tìm thấy vài thanh phô mai, ánh mắt rơi xuống Gấu Nhỏ, khóe môi không kiềm được mà khẽ cong lên.
Cơ hội đến rồi, chẳng phải sao?