Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bắc thành, ban đêm sênh ca dạ vũ, dưới ánh đèn neon càng cao nhã thanh lãnh hơn.

Khách sạn Hoàng gia, vô số ô tô phiên bản giới hạn nối đuôi nhau tiến vào không dứt. Nhân sĩ thượng lưu vừa đến bước lên quảng trường bắt chuyện với nhau, hoặc là nhân cơ hội này làm thân với người có gia thế bối cảnh cường đại. Nếu quan sát cẩn thận, có thể dễ dàng phát hiện trong đó không ít thương nhân, người theo chính trị, siêu sao ca sĩ.

Họ vừa trò chuyện, vừa đi vào bên trong khách sạn, mà khách sạn Hoàng gia to như thế, hôm nay chỉ thuộc về một người.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Đoàn lão gia tử, dù đã là cổ hi chi niên nhưng thân thể ông vẫn rất dẻo dai, đầu tóc hoa râm, mặc đường trang màu đỏ chính thống, vừa nhìn trông như một ông lão bình thường.

*古稀之年 = Cổ hi chi niên: Cổ hi = xưa hay hiếm có – Thành ngữ TQ chỉ người khi đạt đến năm 70 tuổi

Những người có mặt ở đây, dù là nhân vật có máu mặt trong chính giới, hay thương giới, khi ở trước mặt ông đều phải cung kính gọi một tiếng Đoàn lão gia tử. Dù sao cũng là người đổ máu sống sót trên họng súng, khí thế trên người ông hoàn toàn khác với người bình thường, đương nhiên một nửa sự cung kính này đến từ quyền uy Đoàn gia, một nửa còn lại mới chính là kính trọng bản nhân Đoàn lão gia tử.

Khi còn trẻ, Đoàn lão gia tử chính là nhân vật lớn vang dội, ai nhìn thấy mà không kính sợ vài phần, ở trên chiến trường khiến địch chạy trối chết, dù bị bắt nghiêm hình bức cung cũng không hé môi nửa lời.

Người ta thường nói mỹ nhân yêu anh hùng. Lúc còn trẻ, Đoàn lão gia tử cũng có không ít đào hoa, cuối cùng ngàn chọn vạn tuyển, lại thích nữ ngôi sao ca nhạc lúc bấy giờ, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, sau khi bà sinh một trai một gái thì lâm bệnh qua đời. Sau đó Đoàn lão gia tử cũng không tái giá, trình độ si tình này cũng khiến vô số người cảm động.

Con trai Đoàn Tước, cũng chính là cha của Đoàn Dịch Phong. Con gái tên Đoàn Linh Linh, sinh lão nhị Đỗ Chiết với lão tứ Đoàn Hiểu Phi, mà đại thọ hôm nay, toàn gia xem như có mặt đầy đủ.

Trước khách sạn do Đoạn Linh Linh, Tống Nguy chiếu cố, Đoàn lão gia tử gọi người một nhà mở cuộc họp nhỏ trong phòng. Ánh mắt Đỗ Chiết như dao nhỏ đâm vào trên người Đoàn Âu Quý với Đoàn Dịch Phong, Đoàn Dịch Phong đứng thất thần, hoàn toàn không để ý tới.

Tuy gia chủ Đoàn gia tạm thời chỉ định Đoàn Dịch Phong, nhưng mọi người đều rất rõ ràng, lão gia tử lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, mà người còn lại được đề cử, chỉ có hai người Đoàn Âu Quý và Đỗ Chiết. Đỗ Chiết không phải họ Đoàn, vốn dĩ gã không có cơ hội, nhưng người này lại rất lợi hại, nếu Đoàn Âu Quý là võ, vậy thì gã chính là văn. Tuy rằng bây giờ chỉ là một thị trưởng, nhưng quyền lực nắm trong tay lại không thể khinh thường.

Lão gia tử theo lệ thường dạy dỗ vài câu, liền vẫy vẫy tay để họ ra ngoài, chỉ giữ lại ba người Đoàn Âu Quý.

"Được rồi, ngồi đi." Khuôn mặt luôn nghiêm trang của lão gia tử thoáng giảm bớt, ông ngồi trên ghế mở miệng.

Ba người theo lời ngồi xuống.

"A Phong, con càng ngày càng không để ông nội vào mắt! Đã bao lâu rồi không về!" Lão gia tử không giận tự uy, ngữ khí không nặng lại khiến người khác không dám phản bác.

Đương nhiên, trừ Đoàn Dịch Phong.

"Ông nội, con nào dám chứ, không phải ông nói một tiếng là con về liền đó sao." Giọng điệu Đoàn Dịch Phong phập phồng không lớn.

Từ nhỏ trừ Đoàn Âu Quý ra người hắn ở chung nhiều nhất chính là lão gia tử, xem như lão gia tử nhìn lớn lên. Đoàn Âu Quý, Đỗ Chiết ở trước mặt lão gia tử luôn cẩn thận, Đoàn Dịch Phong lại không cho là đúng. Lúc nhỏ hắn rúc trong ngực lão gia tử làm nũng, sau khi trưởng thành thì có vẻ xa cách, nhưng hắn rất rõ lão gia tử thoạt nhìn không dễ gần, thật ra trong lòng thương nhất chính là bọn họ.

Gia sản Đoàn gia nhất định phải có người kế thừa, lão gia tử ngầm đồng ý tranh đoạt là do thông qua cậu, ông sẽ xác định được người có năng lực thừa kế mạnh nhất.

Đoàn Dịch Phong hiểu, nhưng không thể chấp nhận.

"Nhóc thúi, không có việc gì thì không thể gọi điện thoại sao? Cái công ty kia của con còn hoạt động? Chơi đủ rồi thì quay về sớm chút, sản nghiệp Đoàn gia lớn như thế con cũng nên thu vào tay rồi." Lão gia tử nhướng lông mày, tay gác trên bàn gõ gõ, nhưng không có vẻ tức giận.

Đoàn Dịch Phong cau mày, ông nội làm trò nói những lời này trước mặt đại ca với Đỗ Chiết là có ý gì? "Ông nội, đó là thứ con tự tay dốc sức tạo ra, sao có thể nói ném là ném? Lại nói ông còn trẻ lắm, mấy việc này đều không vội."

Lão gia tử đột nhiên gõ bàn: "Không phải chỉ là một công ty địa ốc nhỏ xíu sao, có gì mà không ném được! Ông năm nay đã bảy mươi tuổi, anh còn chỉa vào ta bảo ta quản bao nhiêu năm nữa!"

"Không phải còn đại ca nữa sao?"

Đề tài đến đây kết thúc, lão gia tử sẽ không thể hiện rõ ràng sự lựa chọn của mình, sau đó ông dời vấn đề hỏi đến trên người Đoàn Âu Quý.

Đoàn Âu Quý trả lời đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, nên nói thì nói, không nên nói thì ngậm miệng không nhắc tới, Đỗ Chiết vẫn luôn âm trầm nhìn chằm chằm anh.

Mấy năm nay Đỗ Chiết không ít lần nghĩ cách đối phó Đoàn Âu Quý, nhưng Đoàn Âu Quý còn lợi hại hơn so với gã tưởng. Anh ta chưa từng lộ ra một cái gai nào, nhưng chỉ cần có một cái bại lộ, lấy thủ đoạn của gã tuyệt đối có thể khiến Đoàn Âu Quý không thể lật người được.

Đối với Đỗ Chiết mà nói, Đoàn Âu Quý mới là đối thủ của gã, gã biết rõ, người cầm quyền cuối cùng của Đoàn gia không phải gã thì là Đoàn Âu Quý!

Còn Đoàn Dịch Phong, hắn vốn không có tâm tư tranh đoạt.

Lão gia tử hỏi xong đã tới lúc tham gia thọ điển, ba người theo phía sau cùng nhau ra ngoài. Đỗ Chiết không dám làm trò phân cao thấp trước mặt Đoàn Âu Quý, vì thế liền hung hăng trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Phong. Đường cong mặt gã mang theo vẻ lãnh cảm, ánh mắt cũng âm u, Đoàn Dịch Phong cau mày, liếc nhìn đối phương giống như nhìn ruồi bọ.

Đoàn Dịch Phong ứng phó một lúc rồi rời khỏi sảnh chính ra ngoài hóng gió, hắn cầm di động gọi cho La Kiêu, nhưng vẫn không ai bắt máy. Đoàn Dịch Phong hết nôn nóng lại lo lắng, luồng cảm xúc này chợt tới không thể hiểu được, làm thế nào cũng không thể áp xuống, hắn thậm chí hận không thể lập tức bay đến thành phố Diệp Hải.

Câu giải thích kia nghẹn ở trong lòng, không nói ra thì sớm hay muộn gì cũng sinh bệnh!

Nhưng mà hắn biết bản thân vẫn chưa thể đi, đại ca luôn cường điệu phải ở đây ít nhất nửa tháng, lão gia tử đã hơi nghi ngờ hắn, nếu vì vậy mà lộ La Kiêu ra, chỉ sợ lại sẽ trình diễn một màn trục xuất khỏi gia môn. Thật ra Đoàn Dịch Phong không ngại, chỉ sợ vì thế mà làm liên lụy đến đại ca, cái tên khốn Đỗ Chiết kia giống như âm hồn luôn thích tìm đại ca gây phiền phức.

"Cậu em vợ, mau tới cho cậu xem thứ tốt." Đoàn Dịch Phong bất ngờ bị đụng trúng, sau đó người nọ kéo hắn chạy vào hướng sảnh lớn.

Đoàn Dịch Phong lại không tránh khỏi đôi tay kia, hắn nhìn chằm chằm Mục Tích Vấn muốn một đao chém chết anh!

Mục Tích Vấn bị thương, một cánh tay của anh còn quấn băng gạc treo trên cổ, mặt cũng có vài chỗ sưng lên, trên chân chắc cũng có thương tích, vì lúc chạy không được tự nhiên. Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cứ cười thiếu đánh, tựa như mấy thứ thương tích này không phải ở trên người mình vậy.

"Sao anh lại ở đây?!"

"Thân ái mời tôi tới." Mục Tích Vấn nói vẻ mặt hạnh phúc, thậm chí còn hơi ngượng ngùng cúi đầu. Đoàn Dịch Phong cảm thấy bị kẻ điên này quấn lên quả thực chính là địa ngục nhân gian.

"Đại ca không thể nào mời anh!" Đoàn Dịch Phong nói rất chắc chắn.

Mục Tích Vấn bĩu môi, không chút để ý: "Người Đoàn gia quả nhiên rất đáng ghét, tôi tự mình lẻn vào đó, suỵt...... Cậu đừng nói cho thân ái biết nhé, nếu không cậu ấy lại tức giận." Nói xong lời cuối, Mục Tích Vấn còn rất ấm ức.

Đoàn Dịch Phong bị lời này chọc tức, không có thư mời tự mình lẻn vào? Cảnh vệ Đoàn gia khi nào kém như vậy! Kẻ điên Mục Tích Vấn này còn nói như đương nhiên!

"Tôi khuyên anh bây giờ chạy nhanh ra ngoài đi."

"Không được! Tôi cũng không thể đi!" Mục Tích Vấn lập tức từ chối, anh đẩy Đoàn Dịch Phong đến cửa sảnh lớn, ở phía sau thấp giọng nói: "Tới tới tới, mau xem ngón giữa tay trái đại ca cậu." Lúc anh nói, còn đặt ngón tay mình trước mắt Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong thấy rất rõ, chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của đại ca giống như đúc trên ngón tay Mục Tích Vấn, nhẫn ngọc bích hình bầu dục lóe ra ánh sáng lộng lẫy.

Nhưng mà hắn nhớ rõ, lúc gặp ông nội đại ca không có đeo!

"Cậu em vợ, nhanh! Giúp tôi chụp tấm ảnh, nhớ là nhất định phải chụp dính tay chúng tôi đó, hai chiếc nhẫn này đều phải rõ ràng nha." Đoàn Dịch Phong nghĩ trăm lần cũng không ra, lại bị Mục Tích Vấn nhét camera vào trong tay, Mục Tích Vấn giơ tay chữ V như 250 (đồ ngốc), cười đến đầu Đoàn Dịch Phong đều đau.

"Anh chỉ vì muốn tôi chụp ảnh cho anh?"

Mục Tích Vấn gật mạnh đầu, Đoàn Dịch Phong ném camera qua: "Tôi không nhàm chán như vậy."

"Cậu em vợ, cậu đừng như vậy mà, tận dụng thời cơ, giúp tôi đi nha!" Mục Tích Vấn vội vàng khuyên bảo.

Đoàn Dịch Phong bị nói đến tâm phiền ý loạn, tạm thời không bàn đến quan hệ của Mục Tích Vấn với đại ca, nhưng dáng vẻ hạnh phúc bây giờ của Mục Tích Vấn khiến hai mắt hắn phát đau, vì thế hắn càng muốn gặp La Kiêu, muốn cuộc sống bình đạm hạnh phúc trước kia của hai người.

Đoàn Dịch Phong hắn còn chưa từng yêu ai đến loại trình độ này, cho nên liều chết cũng không thể buông tay.

Còn hai mươi lăm ngày, qua rất nhanh thôi mà!

- -----------------

Ba ngày trước, La Kiêu chính thức đệ đơn xin từ chức.

Cậu chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị bức đến bước này. Chuyện mình là đồng tính luyến ái đã truyền khắp Du Viên, thậm chí còn ảnh hưởng đến Húc Húc ở nhà trẻ, trước đó La Kiêu có thể nhịn, nhưng chuyện liên quan đén con trai cậu không thể thờ ơ.

Năm ngày trước...... Không, sáu ngày trước, giấy tuyên truyền bắt đầu xuất hiện ở công ty, thậm chí còn đính kèm ảnh chụp, độ phân giải ảnh chụp rất thấp, mơ hồ có thể thấy rõ mặt cậu với người ôm hoa hồng quỳ gối trước mặt, mặt Đoàn Dịch Phong cũng không xuất hiện trên ảnh chụp, có lẽ vì vậy mà bức ảnh này trở thành cá lọt lưới.

Ngay từ đầu, La Kiêu thử thờ ơ, nhưng tiếng nói nhỏ khe khẽ chung quanh càng ngày càng không kiêng nể gì, rất nhiều người đều theo bản năng xa cách cậu.

Cho đến lần Húc Húc tan học hỏi cậu, ba ba, họ nói con là con trai của gay*, không chơi với con, nhưng gay là gì vậy ạ?

*钙的儿子 = Từ 钙 đọc là "gài"đồng âm với "gay"

La Kiêu cứng đờ tại chỗ thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần, thời khắc đó cậu đưa ra một quyết định.

Cao Phong cũng không tốt đẹp gì, La Kiêu tất nhiên sẽ không bỏ qua cho gã, những chứng cứ đó được đặt trên bàn ông chủ Cao Phong, không đến vài phút gã đã bị sa thải, nhưng bị sa thải ở đây, gã còn có thể tìm công việc khác, La Kiêu tin lúc gã làm như vậy cũng đã nghĩ tới hậu quả.

Thật ra mà nói, vẫn là cậu mất nhiều hơn được.

Rời khỏi Du Viên, La Kiêu đột nhiên gọi về nhà, cậu khẩn trương đến tim đập gia tốc, tay chân đều ra mồ hôi lạnh. Cái số điện thoại này cậu đã gọi về lúc 5 năm trước, không biết ba có đổi số hay không, La Kiêu một bên nghĩ một bên nghe tiếng chuông dồn dập trong điện thoại.

Từng đợt chuông vang lên tựa như khúc gọi hồn, trong lòng La Kiêu căng thẳng, đột nhiên cậu vô lực cúp điện thoại.

Cậu không còn mặt mũi nào gặp họ! Mấy năm nay trừ gửi tiền về thì cái gì cũng không có, họ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cậu mười mấy năm, nhưng đến đạo hiếu cậu cũng không làm được! Họ nhất định rất hận cậu! Hận năm đó phí công nuôi dưỡng đứa con trai này! Thời kỳ gian khổ như vậy, họ bán thức ăn bán rau dưa cho cậu đi học, nhưng cậu thì sao! Huỷ hoại mộng tưởng đưa "con trai" vào đại học của họ, còn huỷ hoại cả kiêu ngạo của "con trai" họ.

La Kiêu cúi đầu, ngón tay siết chặt như sắp bóp nát điện thoại, cậu cắn chặt môi, cả người đều đắm chìm trong nỗi đau thương.

Không thể về nhà, còn nơi nào có thể đi?

La Kiêu nghĩ như vậy, di động đột nhiên vang lên, cậu nhìn lại, thế nhưng là ba gọi đến!

Nhìn chằm chằm di động vài giây, La Kiêu mới vô thức nhận điện thoại, toàn thân đều run nhè nhẹ.

"La Kiêu? La Kiêu là con sao? Con trai! Con nói chuyện đi, con muốn ta gấp chết à!" Đầu khác điện thoại truyền đến giọng nói kích động đầy chờ mong.

La Kiêu nghe ra kinh hỉ trong giọng nói kia, cậu ngẩn ra, mím môi gọi: "Ba......"

Điện thoại kia đầu đột nhiên vang lên tiếng gà bay chó sủa, sau đó La Kiêu nghe thấy ba hưng phấn quát: "Vợ ơi, mau đến đây, La Kiêu gọi điện thoại về, ai nha, bà đừng để ý mấy con gà đó nữa, mau tới đây!" Ông rống xong mới cười ha ha nói: "Mẹ con đang cho gà ăn, mỗi ngày bà ấy đều nhắc đến con, ba nói công việc của con nhiều không có thời gian gọi điện về, bà ấy cứng rắn nói con quên chúng ta, mẹ con nói bậy, con quên thì sao mỗi tháng đều gửi tiền về!"

Mũi La Kiêu hơi chua xót, trong ánh mắt đã phủ một tầng sương mù, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ. Cậu nghẹn ngào nói: "Ba, con muốn về!"

La Đồng Minh hơn nửa ngày không lên tiếng, sau đó thở dài một hơi: "Thằng nhóc này, vừa đi đã là mấy năm, ba mẹ đều lo lắng, tìm ở đâu cũng không thấy, về đi! Về sớm chút! Ba với mẹ con đều rất nhớ con, lúc về con nhớ gọi điện, ba nói mẹ con làm món khâu nhục* con thích."

*Khâu nhục (扣肉: kòuròu,: kau3 juk6), còn gọi là Nằm khâu, là món ăn có nguồn gốc từ,. Khâu nhục được du nhập vào Việt Nam qua sự biến tấu của người dân tộc,, và qua thời gian đã trở thành món ăn nổi tiếng của, được dùng trong những dịp gia đình có chuyện vui như lễ Tết, cưới hỏi. Theo truyền thống, khâu nhục được chế biến khá cầu kì từ thịt ba chỉ sau khi đã được ướp kĩ các loại và chưng cách thuỷ trong thời gian dài. – Xem thêm tạiWikipedia

Lúc La Kiêu mười ba mười bốn tuổi thích ăn khâu nhục, mỗi ngày đều giành với em trai mới vài tuổi, vì việc này mà không ít lần bị đánh, cậu không ngờ ba cậu còn nhớ việc này. Sương mù trong mắt càng ngày càng dày đặc, cái mũi có chút không thở được, giọng cậu nghẹn ngào nên lúc nói chuyện phải cố đè xuống, cậu không muốn để ba nghe thấy mình khóc nức nở.

Lang thang bên ngoài đã nhiều năm, cuối cùng phát hiện, chỉ có nhà mới là nơi ấm áp nhất!

Mẹ nhận điện thoại nhưng trong giọng lại không có chút quở trách, nghe thấy La Kiêu muốn về, lập tức hỏi cậu thích ăn cái gì, còn lo bà không thể làm ra món ngon, có nên tìm người thị trấn học một chút. La Kiêu nghe mà trái tim ấm áp, lập tức quyết định mang Húc Húc về quê gặp ông nội bà nội.

Tính ra thì, đây vẫn là lần đầu tiên Húc Húc gặp ông nội bà nội.

Buổi tối, La Kiêu dỗ Húc Húc xong, vừa ra ngoài đã thấy Du Ngô vẫn còn ngồi trong phòng khách. Anh vừa thấy cậu liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "A Kiêu, lại đây, anh có bất ngờ muốn nói với em."

La Kiêu cảm thấy mình rất có lỗi với Du Ngô, họ kết giao đã lâu nhưng chưa từng ngủ cùng giường lần nào, nhiều nhất cũng chỉ hôn nhẹ, ôm một cái. La Kiêu vẫn có chút bài xích với chuyện này, hai người vừa nằm trên giường cậu liền bắt đầu khẩn trương, rất nhiều lần gắng gượng nói với bản thân là không sao, đều bị Du Ngô trấn an, Du Ngô nói sẽ không miễn cưỡng cậu.

Chuyện này khiến La Kiêu càng áy náy với anh.

"Vừa lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh." La Kiêu ngồi vào bên cạnh, cười cười nói.

"Vậy em nói trước đi."

La Kiêu nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu: "Anh nói trước đi, em nói có thể anh sẽ không vui." Cậu không dám khẳng định, Du Ngô sẽ vứt bỏ công việc về quê với mình.

Du Ngô không đưa đẩy nữa, anh vui vẻ đưa hai quyển sổ quơ quơ trước mặt La Kiêu.

"Hộ chiếu?" La Kiêu kinh ngạc.

"Phải! Hộ chiếu đi nước Mỹ! Ban đầu anh nghĩ chỉ cần mấy ngày là xong, không ngờ tốn hết nửa tháng." Du Ngô oán giận xong, ánh mắt thâm tình nhìn La Kiêu, anh đặt tay lên vai cậu kiên định nói.

"A Kiêu, chúng ta đến nước Mỹ kết hôn đi!".

----Hết chương 42

Khâu nhục

Khâu nhục

T
Bình Luận (0)
Comment