Cậu Là Mạng Sống Của Mình

Chương 1

Trong quán ăn đang có rất nhiều người, không yên tĩnh giống như ngày thường, hôm nay lại rất ồn áo nhốn nháo khiến người ta đau cả đầu đau cả óc.

Nam Kình là một cô gái được dạy dỗ tốt và rất lễ phép, cô gọi món, sau đó thanh toán tiền rồi lại tìm một góc nhỏ trong quán ngồi xuống.

Mặc dù nói là góc nhỏ, nhưng mà thật ra cái góc nhỏ này hoàn toàn có thể ngồi thêm được 7-8 người nữa.

Cái bàn này rất rộng và bắt mắt nhưng mà ngoại trừ bàn này thì mấy bàn khác đều có người ngồi hết rồi.

Nam Kình ngồi xuống, cầm đũa lên lặng lẽ ngồi ăn mì thịt bò của mình, cô nghĩ thầm trong bụng, mì thịt bò của quán này cũng ngon thật, lần sau cô sẽ ghé lại.

Tưởng đã hết khách nhưng trong quán lại bắt đầu vang lên tiếng cười đùa, bởi vì có mấy cậu nam sinh dáng người rất cao bước vào, đám bọn họ rất dễ gây chú ý nên cũng vô tình thu hút ánh mắt của Nam Kình.

Nhóm người đó nhìn quanh liền thấy có khá nhiều người trong quán, bàn nào cũng có người hết rồi, một cô gái trong nhóm bọn họ chỉ chỉ vào chỗ của Nam Kình, "Ê, bàn bên kia chỉ có một bạn nữ kìa, qua đó ngồi chung với bạn ấy cũng được á."

Giọng nói cũng không nhỏ, Nam Kình cắn đứt sợi mì, nhìn bọn họ đang lần lượt ngồi xuống trước mặt mình, cô cũng không muốn nói chuyện với người lạ, chuyện của họ muốn ngồi hay đứng cũng không liên quan đến cô.

Cô vừa mới gắp lên một gắp mì, liền bị một giọng nói của một cậu nam sinh dọa đến, cô sợ đến mức làm rơi gắp mì xuống tô, "Quỷ gì vậy sao mày lại không đến, ngày nào cũng không ra ngoài, rốt cuộc mày ăn gì để sống vậy?"

Nghe được lời chỉ trích này Nam Kình cụp mắt xuống, đột nhiên mất hứng không muốn ăn nữa, tuy rằng tô mì thịt bò này thật sự ăn rất là ngon.

Mà có lẽ là do cô cũng không đói lắm.

Hộp khăn giấy ở trên bàn cách cô một khoảng hơi xa, cô hơi nhấp nhấp môi, ừm cũng không có dính dầu mấy vậy thôi không cần lau. Cô đứng dậy và phát hiện vị trí của mình đang bị chắn bởi hai người nên không thể đi ra được.

So với đám người này, cô không cao cũng không dễ nhìn nên không có cảm giác tồn tại với họ, cô đứng đó hơn mười mấy giây mới phát hiện người bên cạnh không có ý tránh ra, có lẽ là không biết đến sự tồn tại của mình thật rồi, lúc này Nam Kình lên tiếng, cô nhẹ nhàng nói, "Xin chào, cậu có thể né ra một chút được không?"

Trong quán có rất nhiều người nên giọng nói của cô liền bị chôn vùi ngay trong những tiếng ồn đó, điều này khiến Nam Kinh không muốn mở miệng nữa, nhưng mà cô gái lúc đầu nói muốn ngồi chung với cô đã nhìn thấy và nói, "Ê, A Trang chừa ra một khoảng trống để tiểu mỹ nữ bên cạnh đi ra nào?"

Nam sinh được gọi là A Trang quay đầu ra nhìn cô, nói lời xin lỗi rồi nhường đường cho cô đi ra.

Nam Kình không nói lời cảm ơn, cô chỉ cầm lấy cặp sách của mình lên rồi gật đầu với cô gái đó và rời đi khỏi quán mì thịt bò.

Vừa ra khỏi quán cô liền thấy ớn lạnh, khịt khịt cái mũi, quay đầu nhìn lại sự náo nhiệt trong quán, thở dài một hơi cúi đầu chuẩn bị rời đi.

"Này này mày làm gì mà suốt ngày chết dí ở trong nhà vậy hả?"

Phía sau Nam Kình vang lên giọng nói của một cậu nam sinh, hình như cũng là giọng đã làm cô phải giật mình, cô quay đầu lại nhìn thấy cậu ta đang đẩy cửa bước ra ngoài, đứng cười giỡn với người trong điện thoại.

Rảnh rỗi thiệt nhỉ, cô nghĩ.

Quay đầu lại, Nam Kình thở ra một hơi, xoa xoa tay, đeo cặp sách trên lưng rời đi.

"Con về rồi hả." Tuy căn phòng này chỉ rộng 60 mét vuông và rất chật chội với một đống đồ đạc nhưng mà thật ra lại là một nơi rất ấm áp.

Nam Kình dạ một tiếng, đặt cặp sách xuống, cô nhìn ba mình đang bận rộn nấu nướng trong căn bếp nhỏ hẹp, cô đột nhiên nói, "Ba ơi con sẽ chuyển ra ngoài sau kì thi năm sau nhé."

Mẹ Nam nghe được lời cô nói, liền quay qua nhìn cô, bởi vì áp lực mệt mỏi của cuộc sống khiến cho một người phụ nữ mới hơn 40 tuổi lại trông như một người phụ nữ ở tuổi 50, bà ấy sờ đầu Nam Kình, "Để tới lúc đó rồi nói, lúc nào con qua được kỳ thi chúng ta lại nói đến chuyện này nhé."

Im lặng một lúc, không chờ ba Nam mở miệng, Nam Kình cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời mẹ.

Sau khi cơm nước xong, Nam Kình quay về phòng, phòng ốc rất nhỏ, chỉ có hai phòng riêng biệt, ba mẹ vì muốn cô có thể tập trung học tập tốt nên đã nhường phòng ngủ chính cho cô, phòng ngủ chính còn có cả nhà tắm riêng.

Nam Kình cũng rất có tinh thần cạnh tranh, cô đang học lớp 12 và điểm của cô là rất tốt, nên việc mà cô có thể đậu vào các trường trong dự án 985 hoặc 211 là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.

Cô gái đang nằm trên giường, ánh sáng của mặt trăng chiếu vào khuôn mặt của cô, Nam Kình có một đôi mắt rất xinh đẹp, cô chớp chớp mắt, lại đứng dậy đi tới bàn học bắt đầu ôn bài và làm bài tập về nhà.

Lời editor: Haluu mn, bộ này hoàn rồi nè mại dô mại dô . Tác giả không đặt tên từng chap nên là tên do Yu đặt nhé.

Theo Yu tìm hiểu: Các trường thuộc dự án 985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới và các trường thuộc dự án 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia.

+ Một số trường trong dự án 985, đương nhiên là còn rất nhiều nhưng ở đây Yu chỉ đề cập đến một số trường quen thuộc nhé:

Đại học Thanh Hoa - 清华大学

Đại học Bắc Kinh - 北京大学

Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc - 中国科技大学

Đại học Nam Kinh - 南京大学

Tham khảo: https://laizhongliuxue.com/tim-hieu-ve-du-an-985-va-211/?fbclid=IwAR2IkSeqOymZ9GZ0yIgJk4ZhrMHdTW1kkzZQIXq-9j0t5A1gAy5Uiu1bcFg
Bình Luận (0)
Comment