Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 15

Chúng ta như đang xuất hiện ở phía cuối đoạn phim. Ở bất cứ góc khuất nào, bất cứ một giây phút nào cũng trở nên thật đáng yêu, khiến cho không ai có thể dứt ra được.

Lúc tuyên bố buổi lễ tốt nghiệp kết thúc cũng như tuyên bố cuộc sống sinh viên của tất cả bọn họ đã kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Có chút bồi hồi, có chút tâm trạng. Nhưng đây nhất định là thời khắc đương nhiên thôi. Từ nhà trẻ đến đại học, tất cả đều phải trải qua một lần tốt nghiệp. Mỗi lẫn như vậy, tâm trạng cũng không giống nhau. Mà đây là lần cuối cùng Mạch Đinh tốt nghiệp rồi.

Cậu ra khỏi nơi làm lễ, hít thở thật sâu. Xong cả rồi. Hai người trở lại lớp học, Mạch Đinh cần dọn dẹp một số thứ. Thật ra chỉ là lấy cớ mà thôi. Cậu nói tới nói lui, chính là muốn lôi An Tử Yến về lại lớp học một chuyến. Còn về phần nguyên nhân là gì, đến chính bản thân cậu cũng vẫn chưa rõ.

Ngồi vào bàn học, Mạch Đinh cầm sách nhìn lên bảng, đột nhiên nói: “An Tử Yến, chụp cho em một tấm đi. Em chưa từng chụp tấm hình ngồi học nghiêm túc a”. Cậu vừa nói vừa mở sách ra, cầm bút lên, cố làm ra vẻ nghiêm túc học bài.

“Em chụp mớ ảnh hư cấu đó có ích lợi gì?”, An Tử Yến đâm Mạch Đinh một cách tàn nhẫn. Mạch Đinh phản bác: “Mấy lời đó có thể không đúng nha. Cái gì mà hư cấu? Bình thường em cũng nghiêm túc học mà chưa có lưu lại kỉ niệm chớ bộ. Không chụp lại tấm hình làm bằng chứng, người ta còn không biết ở trên trường em đã chăm chỉ như thế nào a”.

“Không ai muốn biết đâu”.

“Trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến em, quan tâm đến con người của em đó! Bố mẹ em sẽ muốn biết!”.

“Không phải anh muốn đả kích em chứ nhiều khi bố mẹ em muốn hình của anh hơn đấy”.

“Em thấy anh chính là muốn đả kích em!”. Cậu không phục lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho mẹ mình. Vì cậu muốn khiến An Tử Yến bực bội nên cố tình mở cả loa. Tín hiệu vừa được kết nối, Mạch Đinh đã vồ vập không kịp chờ đợi: “Mẹ, hôm nay tốt nghiệp, con đã chụp rất nhiều hình, bố mẹ nhất định là rất muốn xem đúng không? Để con đi in ra gởi bố mẹ làm kỉ niệm nha”. Mẹ Mạch Đinh ngáp: “Hình của anh trong nhà đã đủ nhiều rồi. Hình của Tiểu Soái mới cần đây. Trong nhà ít quá. Của anh thì không cần đâu, lấy về tốn diện tích”.

“Hình của anh ấy không chiếm diện tích sao?”, Mạch Đinh khống chế lại tâm trạng hỏi ngược. Cậu cho rằng làm như vậy sẽ khiến cho mẹ cậu có thể nhận ra sự tổn thương của con trai. Nhưng kết quả mẹ Mạch Đinh lại rất dứt khoát: “Không tốn!”

Sau khi cúp điện thoại, Mạch Đinh trừng mắt với An Tử Yến: “Em sẽ làm luôn một collection hình của em rồi gởi cho mẹ, xem mẹ làm gì. Mau chụp cho em đi. Nếu không có nhiều người vào thì ngượng lắm”. Cậu cũng biết ngượng cơ đấy. An Tử Yến cầm lấy điện thoại tùy tiện chụp cho Mạch Đinh vài tấm. Mạch Đinh lại đi lên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng bốn chữ thật lớn: “Lớp phó học tập”. Sau đó cậu đứng ngay phía trước: “Chụp ở đây một tấm. Ai da, từ hôm nay em không còn là lớp phó học tập nữa rồi”.

“Ai quan tâm?”, An Tử Yến kéo ghế, giống như thường ngày mà ngồi xuống. Mạch Đinh cũng từ bục giảng mà trở về vị trí của mình. Cậu dừng tầm mắt nhìn bảng đen trước mặt. Cậu muốn lục lọi tìm kiếm cảm giác trong lòng. Nhưng… cậu không có cảm giác gì cả. Lúc trước có đối chút bồi hồi nhưng chẳng qua là vì hiệu ứng âm thanh của buổi lễ tốt nghiệp gây nên mà thôi. Bây giờ bình tĩnh lại, trong lòng Mạch Đinh chắc hiểu rõ, có rời khỏi trường thì người ngồi cùng bàn vẫn sẽ còn cùng giường với cậu.

“Tốt nghiệp rồi, anh có cảm giác gì đặc biệt không?”, Mạch Đinh nghiêng đầu hỏi An Tử Yến. Cậu biết rõ cậu trả lời của An Tử Yến sẽ là gì. Mà quả thật, hắn nói: “Không”.

“Biết ngay là anh sẽ nói như vậy”. Hắn cười, nhưng không phải nụ cười ấm áp như bình thường. Hành động của Mạch Đinh quá ư là tự nhiên. Cậu đặt tay lên đùi An Tử Yến rồi bị hắn tóm lấy. Hôm nay chắc An Tử Yến sẽ đùa giỡn nhẹ nhàng thôi nhỉ? Đáng tiếc cậu lại sai lầm rồi. Cậu phát hiện tay cậu đang từ từ dịch dần lên trên. Còn là do chính tay An Tử Yến kéo tay cậu lên gần vị trí tà ác giữa hai chân hắn. Mạch Đinh cuống cuồng rút tay về, kêu lên: “Đến tố chất cơ bản anh cũng không có hả?! Đây là lớp học, là chỗ để học đó. Anh có hiểu không?”. An Tử Yến trưng ra bộ mặt thách thức cán bộ, hắn như thể một đứa nhóc nghịch ngợm trước mặt Mạch Đinh: “Không”. Còn Mạch Đinh giống như một bậc phụ huynh bất lực.

Điều đó khiến cậu vừa bực vừa yêu người bạn cùng bàn này. Lúc nào mới có thể chỉ có bực bội mà không yêu thường gì đây!

“Giờ về nhà hả?”, Mạch Đinh vừa ra khỏi lớp liền hỏi.

“Bọn Chu Cách muốn ăn mừng”.

Nghe thấy cái tên Chu Cách là mặt Mạch Đinh thái độ ngay. Hôm nay mà thấy hai con người mang tư tưởng đầy nhục dục trong đầu Chu Cách với Ellen là cậu liền muốn nôn mửa. Nhưng… Hôm nay vẫn chưa kết thúc…

“Không lẽ anh lại bày trò gì đợi em?”

An Tử Yến nói bâng quơ: “Bị ám đến mức đó à?”.

“Còn không phải là do anh hại đi! Có thật là anh không làm đúng không?”. Mạch Đinh xác nhận thêm lần nữa. Vẻ mặt An Tử Yến chẳng biểu cảm gì. Tức là không thừa nhận, mà cũng không phủ nhận. Thấy hắn không trả lời mà chỉ chăm chăm đi về phía trước, Mạch Đinh đành phải lẽo đẽo chạy theo phía sau.

“Thế chú Phó gọi tới là có chuyện gì?”

An Tử Yến dừng lại, lỗi mũi Mạch Đinh thiếu chút nữa đâm vào người hắn rồi. Hắn quay lại phía sau: “Có lẽ phải tặng cho cái sự chậm chạp của em cái gì đó mới được”. Lời lẽ của hắn là có ý gì? Đại não chứa đầy những suy nghĩ khác người của Mạch Đinh cố gắng hoạt động. Có lý nào? Sẽ không đi! Cậu không lý nào lại ngốc đến vậy chứ! Là hắn cố tình để cậu nghe được cuộc nói chuyện với chú Phó. Sau đó, hắn không tốn chút sức lực nào, cũng như không tốn chút nhân lực nào mà cũng có thể khiến cho cậu ngày đêm nghi thần ngờ quỷ, thần kinh căng thẳng. An Tử Yến dùng một chiêu rẻ tiền đã thể xoay cậu vòng vòng đến vậy sao? Còn tưởng hắn thay đổi thật rồi. Cậu khinh! Thay đổi cái gì mà thay đổi. Chẳng qua là hắn thay đổi cách thức trêu chọc cậu thôi.

“Ha… ha ha… ha ha ha… Em đã sớm đoán ra rồi. Căn bản là em không thèm để trong mắt thôi”. Nụ cười đắc ý không thể hiện lên được nữa, chỉ còn sót lại chút mạnh miệng mà chống đỡ thôi. An Tử Yến không trả lời, tiếp tục đi về phía trước. Mạch Đinh đi theo sau tiếp tục độc thoại: “Cho tới bây giờ em cũng không quan tâm anh điện thoại cho ai, chứ nói gì đến nội dung cuộc nói chuyện chứ. Sáng nay ra khỏi nhà em rất là bình tĩnh mà bước đi, tâm trạng hết sức thoải mái. Chả có lo lắng anh sẽ bày ra trò quái ác gì!”

An Tử Yến chỉ nhún vai, còn Mạch Đinh vẫn thao thao bất tuyệt. Lúc cậu ra đến cổng trường thì dừng lại. Cậu quay đầu lại nhìn ngôi trường. Tâm trạng của cậu bình tĩnh hẳn, tựa như đang đưa tai lắng nghe một bản nhạc chầm chậm. Tốt nghiệp, tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi… Mạch Đinh không ngừng nói thầm trong đầu. Cậu muốn xác nhận sự thật này thêm lần nữa.

Mạch Đinh tốt nghiệp rồi. Còn những người khác tốt nghiệp sẽ như thế nào đây? Có thể đắc ý mà chạy đi khoe với bạn cùng phòng, rồi phấn khởi mà chạy đến chỗ người đó hút thuốc đứng đợi cách đó không xa, mong chờ một câu khích lệ, gọi tên người đó xong rồi lại tự luyến một mình không? Hay chăng sẽ đứng trên ban công tầng thứ 18 rồi nhìn xuống cái người đang ở bên dưới ăn mặc đẹp đẽ cho buổi lễ tốt nghiệp, khiến cho cả ban công tràn ngập hương vị ngọt ngào? Khi hương vị ấy truyền đến từ phía sau, người đó sẽ nhẹ nhàng mỉm cười? Hay có thể nằm dài cả ngày trên giường, đến cả lễ tốt nghiệp cũng không tham gia? Đối mặt với cái người đột nhiên chui vào trong chăn thì lo lắng không dám cử động vì sợ người đó sẽ tùy hứng mà làm chuyện xấu xa? Nghe được những từ ngữ không mang chút tư vị của cuộc sống thường ngày, người đó sẽ mỉm cười gượng gạo chăng? Có thể bạn sẽ vén mái tóc dài ra sau rồi đợi đến khi người đó ra khỏi nơi tổ chức buổi lễ, bạn sẽ không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh mà nhảy lên lưng người đó, dùng răng khẽ cắn môi dưới của người đó, mỉm cười tinh nghịch? Hay có thể đứng núp trong một góc tối cùng với người đó, dùng vẻ mặt trong sáng nhìn vào khuôn mặt không chút cảm xúc của người đó mà nói về buổi lễ tốt nghiệp? Người đó sẽ mỉm cười một cách ngây thơ chứ? Có phải sẽ còn rất nhiều, rất nhiều người nữa sẽ tốt nghiệp không?

Các bạn, các bạn đang mỉm cười đúng không? Mỗi khi viết xong một chữ, hình dáng của các bạn đều hiện lên trước mắt tôi, thật kì diệu biết bao. Không ai có thể nói chắc chắn chuyện sau này. Có lẽ sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, có lẽ còn bị thế giới bên ngoài gây tổn thương, rồi có lẽ sẽ dần dần bị lãng quên,… Nhưng tôi muốn nói với các bạn rằng, dù cho sau này có như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ mãi ở đây bên cạnh các bạn. Các bạn chính là tình cảm của tôi.
Bình Luận (0)
Comment