Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 25

Mạch Đinh vẫn nghĩ việc thăng chức của An Tử Yến không chỉ đơn giản như lời hắn nói, nhưng cậu không hỏi thêm gì nữa. Cũng đâu quản được hắn. Hắn quản được cậu mới là quan trọng. Cậu thấp thỏm lo âu cả ngày trời. Nhìn tới nhìn lui sơ yếu lý lịch của bản thân, vẫn là không yên lòng. Dù viết lách rất chuyên nghiệp nhưng nếu yêu cầu xem bằng tốt nghiệp thì… Cậu bất an hỏi An Tử Yến. Câu này cậu đã hỏi hắn hơn bốn mươi lần rồi. Cậu còn có thể nhìn thấy sát khí trong mắt An Tử Yến nữa.

“Bằng tốt nghiệp có ghi lớp… có được không…”

“Chúng ta vào cách nhau một tháng. Công ty lại nhiều người như vậy. Ngay cả trong hồ sơ cũng không có cái mục lớp học vớ vẫn đó. Hơn nữa không ai rãnh rỗi mà đi nhớ lớp với trường của từng người đâu. Nhiều nhất thì cũng lướt qua em rồi nghĩ rằng con người này thật bình thường. Ai đặc biệt chú ý đến em làm gì?”

“Anh trả lời câu hỏi gì, không đả kích em thì sẽ thấy không thoải mái à?”

“Ờ”.

“Anh…”.

“Đừng làm phiền anh, đây là câu hỏi cuối”.

“Nhưng nếu bị phát hiện…”.

“Chuyện không liên quan đến anh”.

“Đừng vô tình vậy chứ!”

—-

Cuối cùng thì ngày phỏng vấn cũng đến. Mạch Đinh đứng trước gương luôn cảm thấy toàn thân cậu đều có vấn đề. Từ tóc tai cho đến quần áo đều kì quái. Nếu như bị người khác biết cậu dùng mối quan hệ, đi vào từ cửa sau thì An Tử Yến có thể liên lụy mà bị sa thải hay không? Không được. Càng nghĩ càng rối. Mạch Đinh bắt đầu loạn cả lên. Mất một lúc lâu mới sửa xong tóc tai. Nhìn như cậu đã làm chuyện phạm pháp.

“Em sợ sẽ có chuyện xảy ra a”. Cậu bày tỏ sự lo lắng trước An Tử Yến đang rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Bị phát hiện thì cùng lắm em mất thể diện thôi. Anh chắc là sẽ không thừa nhận có quan hệ gì với em đâu”.

“Anh cũng an ủi em quá nhỉ! Tính toán đến cả việc bị bại lộ rồi để một mình em làm bia đỡ đạn à?”

“Đừng đến trễ”. An Tử Yến dứt lời thì đóng cửa lại. Bị An Tử Yến nói như vậy, Mạch Đinh chỉ cười trừ trong bụng. Sáng nay phải nói là cậu rất vất vả mới lôi được An Tử Yến rời giường. Cậu còn cảm thấy công việc sau này của cậu sẽ thoát khỏi kiếp nạn này. Kết quả số phận của cậu đã định như vậy rồi.

Mạch Đinh không biết cậu đã đến công ty như thế nào. Tiến vào bên trong, cậu bị quy mô của công ty làm cho kinh hãi. Mọi người đều mặc vest với gương mặt nghiêm trọng không ngừng lướt qua người Mạch Đinh. Dường như chỉ cần họ dừng bước thì sẽ điện giật gì đó. Vừa mới vào công ty không có thẻ nhân viên nên bị bảo vệ chặn lại. Cậu xém chút co chân bỏ chạy. Cậu bị chen bẹp dí trong thang máy. Đến cả thở cậu cũng không dám thở mạnh. So với trẻ con lạc đường cũng không khác là mấy. Mỗi ngày An Tử Yến đều làm ở đây, đi thang máy này a. Không đúng. Bây giờ không được nghĩ mấy thứ vô dùng đó nữa. Hắn cũng có phải là idol gì đâu. Ngày nào cũng ngủ cạnh cậu, cậu cần gì phải vì những chuyện nhỏ bé này mà thấy vui vẻ. Đầu óc đúng là không bình thường a. Mạch Đinh tự chửi mình.

Mạch Đinh được sắp xếp phỏng vấn ở vị trí thứ nhất. Có một nữ nhân viên mang nụ cười chuyên nghiệp đến nói chuyện với Mạch Đinh: “Anh có thể vào trong đợi, lát nữa sẽ có người đến”.

“Vâng, cảm ơn”. Mạch Đinh không sức lực nói lời cảm ơn. Cậu vào trong phòng ngồi vào ghế nghiêm chỉnh. Cậu không ngừng bấu vào quần, hai đầu gối cậu run rẩy. Không ổn. Nhất định chuyện không thành. Cậu sắp thở không nổi nữa rồi. Cậu nhớ lại lần đầu tiên đến gặp ông nội An, vì quá lo lắng mà cậu năm lần bảy lượt muốn chạy trốn. Bây giờ chạy còn kịp không đây?

Cậu đang muốn đứng dậy thì cửa phòng mở ra. Có hai người tầm trung niên, mang kính, ăn mặc gọn gàng bước vào. Đầu tiên bọn họ ngồi vào bàn làm việc, lạnh lùng nhìn qua Mạch Đinh. Vẫn còn trống một vị trí nữa. Vài phút sau, người mặc vest sẫm màu xem đồng hồ: “Bộ phận nhân sự đến rồi, bên PR tuyển người sao còn chưa đến?”

PR? An Tử Yến đúng là chọn cái công việc không phù hợp với cậu nhất. Mà bất quá, cũng không có công việc gì hợp với cậu cả.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Mạch Đinh càng nghe càng khủng hoảng, càng lúc càng gần. Cánh cửa được mở ra. Mạch Đinh quay đầu lại, tiếp theo thì hai mắt của cậu như muốn rớt ra ngoài. Nếu như có thể cảnh tượng này còn được cho lên phim không chừng. Ánh mắt của cậu đang giật giật lia lịa. An Tử Yến bước vào hệt như hai người lúc nãy, lạnh lùng lướt mắt nhìn Mạch Đinh. Hoặc chăng là còn lạnh lùng hơn thế nữa. Nếu như trong ngăn kéo bàn ở nhà không có tờ chứng nhận kết hôn thì giờ phút này, Mạch Đinh cảm thấy cậu và An Tử Yến chính là còn xa lạ hơn những người xa lạ. Gớm! Mặc dù không nói nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn mặc vest thì đều chỉ thấy những điểm tốt không thể hình dung nổi.

Nhìn thấy An Tử Yến, hai người nghi hoặc: “Ông Thôi đâu? Luôn là ông ấy phụ trách mà”.

“Hôm nay ông ấy không được khỏe”. Hết ngày lại đi không khỏe ngày hôm nay, nhất định là bị An Tử Yến hạ độc! Hai người vào lúc đầu cũng không nói gì nữa. An Tử Yến kéo ghế ra, để tập hồ sơ lên bàn, cởi hai nút áo khoác rồi mới ngồi xuống.

Người mặc vest sẫm màu xem lý lịch của Mạch Đinh, cầm bút, cũng không ngẩng mặt lên nhìn Mạch Đinh: “Trước tiên, hãy nói ngắn gọn về bản thân cậu đi”.

“Tôi… tôi…”, Tiêu rồi. Dạ dày cậu co rút. Biểu hiện thế này thì đừng nghĩ đến việc vào công ty đi. Lại còn bộ phận PR. Không có hy vọng, nhất định là không có hy vọng. Lúc này, An Tử Yến cũng đưa hồ sơ lên. Mạch Đinh phát hiện ở phía sau có mấy chữ lớn. Chính là uy hiếp một cách trắng trợn: “Còn run, ta ngoài anh đè em. Chú ý: Đây không phải nói đùa.”

Ấu trĩ!!! Đồ khốn!!! Ma quỷ!!! Chửi thì chửi. Uy hiếp có tác dụng gì? Nếu như cậu không khống chế được sự lo lắng thì chính là đồng ý để An Tử Yến đè luôn ở bên ngoài. Chuyện tốt như thế, cậu nghĩ cũng không muốn nghĩ đến! Trong lòng mắng chửi An Tử Yến một trận cũng khiến Mạch Đinh thoải mái hơn nhiều. Cậu dần tỉnh táo lại, theo như những gì đã tập trước mà trả lời lần lượt các câu hỏi. Cho đến khi có người phất tay về phía cậu: “Được rồi, cậu hãy về đợi thông báo. Kết quả phỏng vấn sẽ được gởi đến mail của cậu trong ba ngày nữa”.

“Vâng”. Mạch Đinh cúi người lịch sự, giống như thái giám hành lễ với Hoàng thượng rồi rời khỏi phòng. Qua một cửa ải. Cậu hít một hơi thật sâu. Dù kết quả có như thế nào thì ít nhất, bây giờ cậu cũng thoát rồi. Cậu lén lút quan sát người phỏng vấn tiếp sau cậu. Đại khái là tầm ba mươi tuổi, điện nước đủ cả. Cứ cho là cậu thuận lợi qua được vòng phỏng vấn thì tỉ lệ chọi cũng không phải là thấp. Cậu không khỏi lo lắng. Nhưng cũng không dám đứng ở đây quá lâu.

Người thứ hai vào phỏng vấn rời khỏi phòng. Người mặc vest sẫm màu nói: “Người này cũng không tệ, đã làm qua công việc PR ở công ty khác, trình độ học vấn cũng cao. Hơn nữa còn tích lũy được không ít kinh nghiệm”. Người mặc vest đen đồng ý gật đầu.

“Bây giờ bộ phận PR của chúng tôi cũng không thiếu những người có kinh nghiệm. Chúng ta nên bồi dưỡng những người trẻ tuổi. Thực tập sinh mới ra trường sẽ siêng năng, nhiệt tình và năng động hơn. Người vừa rồi tôi xem trong lý lịch, trong vòng ba năm đã đổi hai công ty. Hơn quá nửa đã tự cho bản thân có trình độ học vấn cao, muốn nhận được đãi ngộ cao. Không hài lòng thì nghỉ việc ngay. Đó không phải là người bên phía bộ phận PR chúng tôi cần tìm”. An Tử Yến nghiêm túc phân tích. Hai người kia cũng gật đầu đồng tình, cho rằng hắn nói rất có lý.

Người tiếp theo vào phỏng vấn cũng không tránh được vận hạn như người thứ hai. An Tử Yến luôn có đủ loại lý do thuyết phục hai người cùng phụ trách phỏng vấn kia.

Mạch Đinh cảm thấy bộ phận PR và An Tử Yến không hề phù hợp với nhau, nhưng chẳng lẽ cậu quên rằng đã bao nhiêu lần cậu thua tài ăn nói của An Tử Yến rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment