Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 28

Con người bây giờ rất ít quan tâm đến khung cảnh xung quanh. Dù là học sinh hay nhân viên văn phòng, ai cần để ý đến việc hoa lá hôm nay như thế nào, sương mù có nhiều hay không. Cũng không đắn đo suy nghĩ có nên bỏ hết mọi thứ mà đi hưởng thụ không? Cái chuyện muốn có sự lãng mạng chính là một điều xa xỉ. Người ta còn không có đủ thời gian và tiền bạc nữa là. Mà những thứ đó cũng không liên quan đến Mạch Đinh. Cậu đang chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi làm. Cậu mặc quả Tôn Trung Sơn hôm đến gặp ông nội An, lộ vẻ đắc ý trên mặt: “Giữ lại bộ đồ hôm đó cũng có ích nha”.

“Em đi làm chứ không phải đi dự lễ quốc khánh”. An Tử Yến ném chìa khóa xe cho cậu: “Vào xe lấy đồ đi”.

“Lấy cái gì?”

“Bảo em làm cái gì thì làm đi. Ở đâu ra cái kiểu nói nhiều đó vậy?”

Mạch Đinh lết thân đi, đảo mắt. Lúc mở cửa xe mới phát hiện. Thì ra An Tử Yến đã mua vest hộ cậu. Cậu phấn khởi chạy vào nhà: “Anh phải nói sớm là anh mua đồ cho em rồi chứ. Hại em ở nhà nguyền rủa anh”.

“Số lần em nguyền rủa anh còn ít à? Lần này cũng không quan trọng”.

Cậu trở mặt cười cười: “Làm gì có chuyện đó. Đây mới lần đầu tiên thôi. Làm sao em có thể đi nguyền rủa anh được. Em rõ ràng là yêu anh còn không kịp nữa là”.

“Vậy dừng đi. Thay đồ mau”.

Mạch Đinh gật đầu, nhanh chóng vào thay đồ. Nhìn thấy bản thân mặc vest trong gương, không khỏi dâng lên niềm tự hào. Phô bày tư thế đẹp trai các kiểu trước gương. Cuối cùng làm động tác hôn gió với người trong gương rồi vội vã lấy túi xách chạy ra cửa mang giày: “Em đi trước”.

“Cần gì phiền phức vậy. Anh đưa em đi”.

“Nhỡ bị phát hiện thì sao?”

“Phát hiện thì nhận”.

“Cũng bởi vì cái loại người cứ trưng ra thái độ bất cần như anh mới dễ làm chuyện xấu đó! Ngày đầu tiên đi làm mà từ xe anh bước xuống. Vậy phải giải thích như thế nào?”

“Để em trong cốp xe cũng được”.

Mạch Đinh đưa ngón giữa, làm mặt quỷ rồi chạy ra ngoài nhà. Hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt. Phải tạo mối quan hệ với đồng nghiệp. Phải như thể cậu đã làm công việc này rồi. Để cho mọi người thấy cậu có năng lực. An Tử Yến đã đưa cậu vào bộ phận không liên quan đến cậu rồi nên cậu chỉ có thể cố gắng hết sức. Mạch Đinh tràn đầy quyết tâm.

Trước tiên, cậu nhận thẻ nhân viên và những vật dụng khác. Sau đó cậu được người phụ trách đưa đến bộ phận Chăm sóc khách hàng. Cậu tò mò, lấm lét muốn thật nhanh nhìn thấy nơi làm việc của An Tử Yến. Phải kiềm chế lại thôi. Thang máy dừng ở tầng bảy. Vừa mới bước ra, ánh nắng chói chang của mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi. Từ tấm kính bằng thủy tinh trong suốt có thể thấy dường như cả công ty chỉ dùng một màu đen phong cách. Đồng bộ từ máy tính cho đến bàn làm việc… Hệt như trong quân đội, đơn giản nhưng nghiêm túc. Thư kí bộ phận Nhân sự vỗ nhẹ hai bàn tay vài cái, tất cả mọi người trong phòng quay đầu lại.

“Đây là người mới vào bộ phận Chăm sóc khách hàng, tên là Mạch Đinh”. Thư kí giới thiệu hết sức đơn giản rồi vô tình rời đi, để mặc Mạch Đinh tại chỗ. Đối diện với ánh mắt của mọi người, Mạch Đinh nuốt nước bọt, như cá nằm trên thớt. Chào hỏi như thể đang đứng trước phần mộ tổ tiên: “Chào mọi người, lần đầu gặp mặt. Rất hân hạnh được biết mọi người. Tôi sẽ cố gắng, không để cho mọi người tụt hạng”. Sự nhiệt tình của cậu chỉ đổi lại một sự im lặng khó xử. Có người quan sát cậu. Chính là cái người có vóc dáng trung bình, nhan sắc trung bình đó: “Cậu nhìn quen quen. Tôi nhớ rồi. Cậu không phải là người lần trước ở trước công ty sao?”

“Giống thật a”. Có người phụ họa.

Nguy rồi, không ngờ lâm vào nguy hiểm nhanh như vậy. Mạch Đinh gãi đầu: “Là tôi, là tôi. Lúc đó tôi muốn vào công ty. Nhìn thấy các anh từ trong đi ra. Tôi muốn hỏi thăm ấy mà”. Nhắc đến là xấu hổ. Mạch Đinh vì câu nói dối đó mà thấy ghét bản thân. Ngay đến nói dối cũng quen miệng rồi. Bây giờ không biết cậu là gì nữa. Lại là một sự im lặng ngượng ngùng. Mạch Đinh không thể làm gì khác hơn là đưa mắt tìm An Tử Yến. Vừa khéo có âm thanh quen thuộc vang lên: “Quách Bình, tạm thời cậu lo cho cậu ấy”.

“Lại là tôi à”. Cái người vóc dáng trung bình, nhan sắc trung bình kia thì ra tên là Quách Bình. Cậu cũng không cần nói quá về cái vóc dáng trung bình, nhan sắc trung bình của người ta như vậy chứ! Mạch Đinh lịch sự đi đến trước mặt An Tử Yên: “Chào anh, tôi là Mạch Đinh, nam, độc thân, năm nay hai mươi tuổi, cao 1m82”. Lại hư cấu về chiều cao và tuổi tác rồi.

“Cậu cho rằng tôi mù à?”. An Tử Yến chỉ nhìn vào hồ sơ.

“Cho hỏi tôi xưng hô với anh như thế nào?”

An Tử Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạch Đinh lúc sáng còn tươi cười trong bếp, phản phất đã như chỉ mới quen biết. Hắn từng có cảm giác khó chịu trong lòng, hôm nay nó lại trở về với hắn. Đây có lẽ là kết quả mà đến chính hắn cũng không nghĩ đến. An Tử Yến cong môi: “Cậu không cần biết. Còn nữa, cũng không ai quan tâm đến tên của cậu đâu. Đi làm việc đi”.

Ít nhất cũng giữ thể diện cho cậu một chút chứ!! Mạch Đinh ôm nắm đấm, quay người lại làm mặt tươi cười với Quách Bình: “Xem ra khó sống chung rồi”. Cậu muốn đi lên từ con đường quần chúng yếu thế, có được sự thương cảm đồng tình. Ai ngờ không ai đồng cảm với cậu. Dường như mọi người ở đây đều cảm thấy thái độ của An Tử Yến là điều rất bình thường.

“Người vừa rồi là ai vậy?”. Mạch Đinh làm bộ nghi ngờ hỏi, muốn len lén thánh thính sự đánh giá của cấp dưới đối với An Tử Yến. Mới vào công ty chưa được bao lâu đã lên chức ắt hắn sẽ làm cho người khác bất mãn và ganh tị. Cậu cũng cảm thấy lo lắng.

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là sếp rồi. Bất quá cũng chỉ là người mới tốt nghiệp, vào công ty chưa được bao lâu”.

“Giỡn hay thật vậy?!!”. Mạch Đinh cố ý kêu lên không thể tin được. Tiếp tục hỏi: “Có phải là dựa vào quan hệ hay có ai chống lưng cho không vậy? Còn trẻ vầy mà đã lên chức rồi. Nhất định sẽ có nhiều người không thích. Huống chi thái độ còn khắc khe như vậy”. Nếu cậu mà làm lãnh đạo tuyệt đối sẽ đối xử thật tốt với các nhân viên cấp dưới. Không biết rốt cuộc Mạch Đinh là đang lo lắng hay đang xỏ xiên người ta nữa. Quách Bình nhún vai, nhìn An Tử Yến: “Không đâu. Có chăng thì chỉ có mấy ông trên không thích thôi. Làm việc chung cậu sẽ hiểu. Thua bởi tiểu tử đó quá là điều bình thường luôn”. Quách Bình, 27 tuổi, khi nói về An Tử Yến lại như đang tâm đắc về hậu bối. Không hề có chút ý bất mãn nào.

Mạch Đinh nhìn theo ánh mắt của Quách Bình. Vừa rồi còn không chú ý. Bây giờ hình ảnh trước mắt Mạch Đinh làm cho cậu xém chút ngã xuống sàn. Ai vậy? Người trước mắt là ai vậy? Mạch Đinh một chút cũng không quen. Dù sao thì tuyệt đối cũng không phải người ngồi cùng bàn trong lớp, càng không phải người chỉ biết ném đồ đạt bừa bộn sống cùng nhà. Dáng người An Tử Yến hài hòa hoàn mỹ với bộ vest, nghiêm túc ngồi bên cạnh một đồng nghiệp khác nhìn vào màn hình máy tính thảo luận công việc. Thỉnh thoảng sẽ có người nào đó đến hỏi ý kiến hắn. Hắn sẽ xác minh lại lệnh một cách rõ ràng. Nhưng biểu hiện đó đối với Mạch Đinh không hề xa lạ. Đó chính là biểu hiện mỗi khi hắn chơi đàn. Mạch Đinh hoàn toàn ngẫn ngơ tại chỗ. Có phải chưa tỉnh ngủ hay không mà vẫn còn sống trong mơ vậy? Giờ phút này cần phải có một lực thật mạnh mới có thể ngăn cậu xông ra nói cho tất cả mọi người biết: Đây là người đàn ông của tôi. Trời ơi, các người không được cướp đó. Đây chính là người đàn ông của tôi.

“Trả tiền mời cậu đến không phải để cậu ngồi đây mà ngẩn người ra”. An Tử Yến lạnh lùng nhìn về phía Mạch Đinh.

Cái điểm ác độc này ở đâu cũng không sửa đổi được!!!
Bình Luận (0)
Comment