Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 35

Qua một ngày chủ nhật mệt mỏi, đến thứ hai đi làm, toàn thân Mạch Đinh không còn chút sức sống. Cậu vừa vào văn phòng đã bị giao cho việc lên phòng marketing lấy tài liệu. Tuần trước vừa mới cãi nhau một trận nên không ai chịu đi cả. Vậy nên cái việc xui xẻo này đương nhiên rơi vào người Mạch Đinh. Cửa thang máy mở ra, vẫn còn chuyện xui xẻo hơn đợi cậu. Bên trong chính là người đàn ông tóc có điểm bạc cãi nhau với An Tử Yến lần đó. Quản lý bộ phận marketing: Chu Mạnh*

(*Chú thích: Tên bác này Hán Việt là Chu Cường, mình thấy Cường nghe sao sao, nên chuyển sang thuần Việt là Mạnh luôn)

“Cậu có đi hay không?”, Chu Mạnh sốt ruột hỏi. Mạch Đinh vội vàng chạy vào trong thang máy. Không khí cực kì ngượng ngùng. Mạch Đinh chào hỏi xong thì làm bộ bấm điện thoại. Thang máy dừng lại ở tầng 4, Mạch Đinh đi theo Chu Mạnh ra ngoài. Chu Mạnh chế giễu: “Người bên chăm sóc khách hàng sang chỗ chúng tôi có chuyện gì?”

“Tôi… tôi đến lấy tài liệu”.

“Còn cho người đến lấy à? Vậy có được không? Trực tiếp gọi người đem xuống là được rồi? Làm sao có thể phiền bên chăm sóc khách hàng tự đến lấy được?”. Ông hướng vào trong văn phòng nói lớn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Mạch Đinh càng cảm thấy lúng túng, cúi đầu: “Ngại quá, tôi mới vào làm nên không rõ lắm. Xin hỏi ai giữ tài liệu vậy?”. Không ai trả lời cậu, ai nấy đều bắt đầu quay lại công việc của riêng họ. Chu Mạnh quay trở về phòng làm việc.

Đây không phải lần đầu tiên Mạch Đinh cảm nhận được việc bị mọi người chèn ép. So với chuyện bị người khác chê cười và nguyền rủa tình cảm của cậu, những thứ này đối với cậu mà nói cũng chẳng thấm vào đâu. Đang lúc không biết phải làm sao, tính lấy dũng khí hỏi lại lần nữa thì tập hồ sơ lại xuất hiện trước mắt cậu. Cậu cả kinh ngẩng đầu lên. Kinh ngạc, sửng sốt mấy giây: “Tào… Tào… Tào*…”.

“Muốn gây chuyện hả? Làm gì đi mắng chửi người khác vậy?”

(*Chú thích: “Tào/曹”phát âm giống từ “Thao/操”. Từ “thao” tương đương với [bad word] trong tiếng Anh ấy)

Có người lớn tiếng kêu lên. Thấy bị hiểu lầm, Mạch Đinh cuống quít xua tay: “Không phải. Tôi nói là “tào” không phải “thao”. Làm sao tôi nói “thao” được. Cả đời tôi còn chưa hề nói cái chữ “thao” nào cả”. Không phải là cậu mới nói tận ba lần đó sao? Thấy Mạch Đinh có vẻ khẩn trương giải thích. Tào Thành Nghị ném tài liệu cho cậu: “Được rồi. Tài liệu mà cậu cần đây”.

“Sao anh lại ở phòng marketing vậy?”

“Đây là nơi làm việc của tôi”. Tào Thành Nghị nghĩ biểu cảm kinh ngạc của Mạch Đinh thật quái lạ. Công ty lớn như vậy, Mạch Đinh chưa từng gặp anh cũng là điều bình thường. Nhưng cũng chưa từng nghe An Tử Yến hay Tiểu Tư nhắc đến.

“Thành Nghị, anh quen hả?”.

“Quen biết gì? Chẳng qua là đùa giỡn tình cảm của chị họ tôi, còn làm chỉ mất bồ. Tốt nhất là đưa tài liệu cho cậu ta nhanh đi. Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của cậu ta nữa”. Hoàn toàn bị xua đuổi, cậu còn bị mọi người ở phòng marketing nhìn một cách quái dị. Cậu đi đến trước thang máy mà vẫn chưa cảm nhận được tình huống sắp phải đối mặt. Cậu chỉ nghĩ lát về hỏi An Tử Yến chuyện kia mới được.

Chu Mạnh lại nghe điện thoại: “Được, tôi lập tức đến ngay”. Hôm nay đúng là xui tận mạng. Mạch Đinh mắng chửi trong lòng. Chu Mạnh cúp điện thoại, nói: “Cậu làm việc cho An Tử Yến?”

“A, cái gì!”. Mạch Đinh hoảng hốt nghiêng đầu. Sỡ dĩ cậu như vậy là bởi cậu nghe câu nói kia thành: “Cậu đã làm với An Tử Yến?”

“Tôi khuyên cậu nên tìm công việc khác đi. Nhìn cái phong cách ứng xử của cậu ta, không làm được chuyện gì đâu. Kiểu người như vậy tôi thấy nhiều rồi. Mới tí tuổi đầu mà tự cao, kiêu ngạo. Tôi nhắm chừng không bao lâu cũng sẽ giống như đám vô dụng, thảm hại mà rời khỏi công ty”. Mạch Đinh có thể nhịn nhiều chuyện. Nhưng bất luận có ai nói điều gì không tốt về An Tử Yến thì cậu không thể nghe được. Cậu tóm lấy cánh tay của Chu Mạnh: “Anh nói cái gì?”

“Cậu làm gì vậy? Bỏ ra!”. Chu Mạnh cầm cổ tay Mạch Đinh nhằm tách ra.

Thang máy vang lên âm thanh nhắc nhở. Cửa dần mở ra. Hai người theo bản năng quay đầu ra phía ngoài. An Tử Yến đang tựa người vào phía bên vách thang máy. Một tay cầm điện thoại, tay kia cho vào túi quần. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn không vui nhíu mày: “Tôi có việc, nói chuyện sau”. Dứt lời thì tắt điện thoại. Đưa ngón tay chỉ vào bàn tay hai người bên trong đang dính chặt vào nhau. Mạch Đinh vừa buông tay liền bị An Tử Yến kéo về đứng cạnh hắn.

“Anh nhìn cho rõ. Đây là của tôi”.

Hắn đang nói cái gì vậy! Mạch Đinh vội vàng bổ sung: “Đúng vậy, tôi là cấp dưới của anh ấy”.

“Đừng có đụng chạm lung tung”.

Đừng có nói tiếp nữa chứ!

“Đừng có đụng chạm lung tung vào cấp dưới của anh ấy!”. Mạch Đinh nhanh chóng trở thành phiên dịch viên. Cậu lại làm bộ cảm động nói: “Cảm ơn sếp đã yêu mến cấp dưới như vậy. Tôi thật thụ sủng ngược kinh*”. Không đợi Chu Mạnh kịp phản ứng, An Tử Yến nhấn nút đóng cửa thang máy, để ông đứng ở bên ngoài. Thang máy tiếp tục đi lên. Mạch Đinh kêu la: “Không nên làm xấu thêm mối quan hệ với bên marketing chứ. Mới rồi là hiểu lầm thôi. Anh cũng không thể thấy không vừa mắt thì liền phá hỏng đại sự chứ!”

(*Chú thích: Thụ sủng nhược kinh: được yêu mến, vừa mừng nhưng lại vừa lo)

“Anh liền thấy không vừa mắt đấy, làm sao?”

“Anh là con nít hả? Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, không thể…”.

“Nói nữa anh sẽ hôn em”.

Mạch Đinh lập tức ngậm miệng lại. Cửa thang máy mở ra. Quách Bình đang đợi An Tử Yến. Dường như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. An Tử Yến nghiêm túc nghe Quách Bình báo cáo. Đi vào trong: “Bên kia nói thế nào?”

“Cũng nói là không có cách”.

“Nói cho họ biết, không có cách cũng phải có cách”. Hắn nhận văn kiện từ tay Quách Bình. Một bên lật lật xem, một bên phân công công việc. Nghiêm túc và chín chắn. Hoàn toàn không tìm được chút dấu vết của phản ứng vừa rồi.

“Được rồi. Tôi sẽ đi làm ngay”.

“Được. À còn nữa”. An Tử Yến gọi Quách Bình lại: “Sau này đừng để cho cái đó. Đúng rồi, cậu tên gì?”. Bố vào công ty cũng được một thời gian rồi. Anh phải nhớ tên bố chứ! Việc làm mà Mạch Đinh làm nhiều nhất trong công ty đó chính là chửi thầm trong đầu.

“Mạch Đinh?”

“Hình như tên là vậy. Sau này đừng cho cậu ta lên phòng marketing nữa”.

“Sao thế?”

“Khả năng giao tiếp còn quá kém. Sẽ gây ảnh hưởng đến chuyện hợp tác với bên đó”. Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Gây ảnh hưởng đến mối quan hệ với bên marketing chính là anh đó! Mạch Đinh thật muốn phun máu. Cậu xác nhận, số phận trong công ty của cậu nhất định sẽ rất ngắn ngủi. Mạch Đinh không còn sức lực mà đem mớ tài liệu lấy từ chỗ phòng marketing giao cho Phùng Phỉ mông. Cô liếc nhìn Mạch Đinh: “Cậu được a. Nghe nói cậu đùa giỡn tình cảm của người ta. Làm người ta phải từ bỏ cả người yêu. Hại người ta xém chút mắc chứng trầm cảm”. Chuyện mới xảy ra có mấy phút a. Không phải là quan hệ xấu lắm sao? Sao đã đồn đến đây rồi? Hơn nữa câu chuyện lại càng khó nghe hơn vậy?

“Yo, không ngờ cậu cũng lợi hại vậy đó”.

“Dạy tôi làm sao để đùa giỡn với phụ nữ đi”.

Đối mặt vợi sự tấn công của các đồng nghiệp, một người xem danh dự là mạng sống như Mạch Đinh làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục lớn thế này. Cậu suy nghĩ thật kĩ để biết đường giải thích: Chỉ là cướp bạn trai của cô ta thôi. Hơn nữa cô ta cũng không có mắc chứng trầm cảm. Nhưng nghĩ lại, giải thích kiểu này so với lời đồn cũng có hơn gì. Muốn trở thành người đàn ông chân chính thì phải nhịn nhục. Cứ bước tiếp trên con đường của bản thân, mặc cho người ta có nói gì đi nữa. Ít nhất An Tử Yến cũng là người duy nhất trong bộ phận Chăm sóc khách hàng biết rõ sự thật. Ít nhất còn có hắn hiểu cậu. Mạch Đinh đưa mắt nhìn về phía An Tử Yến.

“Không ngờ trong bộ phận chăm sóc khách hàng lại có loại người như cậu”. Người duy nhất trong phòng hiểu rõ Mạch Đinh nhất lại có thể nói một câu như vậy. Cậu xém chút giống như thường ngày gọi đích danh tên họ An Tử Yến, rồi sau đó từ phía sau đẩy hắn một cái. Nhịn chút nữa thôi, thời khắc bước qua cánh cửa nhà, vị trí của hai người họ sẽ thay đổi. Cậu có thể hung hăng dạy dỗ An Tử Yến. Ai da, mà ở đâu ra vị trí a, lại còn muốn thay đổi nữa chứ.
Bình Luận (0)
Comment