Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 52

Không đợi  được đến về đến nhà, ở trong xe Mạch Đinh liền hỏi: “Chú Phó không thích em đúng không? Giống như không muốn gặp em ấy”.

“Trừ ông nội và anh, đến bố anh, chú ấy cũng rất ít gặp”.

“Chú ấy đã chăm lo cho ông nội lâu rồi hả?”

“Ừ, cũng hơn hai mươi năm rồi”.

“Cả tuổi thanh xuân rồi còn gì. Chú ấy hẳn có gia đình riêng của mình chứ?”

“Có con trai”.

Thật ra Mạch Đinh cũng từng nghĩ người đàn ông mà An Tử Yến gặp lần đó liệu có phải là chú Phó không. Hoặc chăng chỉ là bản thân cậu hy vọng đó là chú Phó thôi. Nhưng dù có thế nào cũng không phù hợp. Chú Phó hẳn là người có tuổi rồi. Nhưng người đàn ông đó nhìn khuôn mặt cũng tầm ba mươi. Giữa hai người họ lại không có quan hệ thân thích nên không thể dùng thứ bậc mà xưng hô. Vậy An Tử  Yến cũng không thể gọi một người mới ba mươi là chú được. Hỏi han về chuyện riêng của người khác hình như không tốt lắm. Mạch Đinh không nhắc đến chú Phó nữa. Cậu đổi sang chuyện khác: “Chuyện của ông kia anh tính sao? Cái gì anh cũng không nói cho em biết. Chúng ta phải thẳng thắn với nhau mới đúng chứ”.

“Khi nào em bỏ tính suy nghĩ vớ vẫn kia đi thì anh có thể cân nhắc đề nghị này của em”.

“Em vậy bao giờ?”. Cậu phủ nhận nhưng cũng có chút chột dạ: “Tuyệt đối không có chuyện đó”.

“Hơn nữa…”. Bàn tay An Tử Yến siết chặt vô lăng: “Ngày nào em cũng thầm nguyền rủa, mắng chửi anh sao không thấy em thẳng thắn?”

Sao hắn biết được?! Mạch Đinh lại chột dạ, cười cười: “Em thấy giữa chúng ta không nên thẳng thắn quá. Cần giữ lại chút cảm giác bí mật a”. Chỉ biết nói người khác, đến lúc ảnh hưởng đến bản thân thì chối bay chối biến. Cậu sợ An Tử Yến sẽ hỏi tại sao lại đi nguyền rủa hắn, vậy nên đã đem mặt dán lên cánh tay An Tử Yến: “Không muốn nói đến chuyện này với người yêu a. Sao em lại đi nguyền rủa với mắng chửi anh được. Em không phải là loại người đó. Sau này đừng nói đến chuyện này nữa được không?”

“Anh đang lái xe. Không có thời gian đánh em. Em nên thức thời một chút”. Mạch Đinh ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Nhớ lại chuyện về gã lùn kia chưa được giải quyết. Uy hiếp người khác là hành động không đúng. Tối nay tốt hơn hết là cậu nên nghĩ cách giúp An Tử Yến. Haizz, thật may là cậu đứng về phía chính nghĩa. Kịp thời cứu vớt đạo đức của An Tử Yến. Cậu giật mình nghĩ mình rất vĩ đại, lẩm nhẩm: “Anh tuyệt đối không thể thiếu em được”.

Tiếng động cơ chiếc xe bên cạnh át đi câu trả lời của An Tử Yến: “Ừ, đúng vậy”. Mạch Đinh chẳng qua là nhìn sang phía chiếc xe kia. Không biết cậu có nghe rõ không.

Về đến nhà cũng đã khuya lắm rồi. Lúc lên trên hai người lại gặp đôi vợ chồng hàng xóm cũng đang lên nhà. Bọn họ nắm tay nhau, vui vẻ hỏi: “Hai người về muộn nhỉ?”

“Vâng. Chúng tôi vừa tan ca. Hai người thì sao?”. Tất cả bước lên từng bậc thang. An Tử Yến lạnh lùng bước lên trước, không tham dự vào cuộc nói chuyện.

“Chúng tôi sang hàng xóm một vòng. Cậu xem, đứng lên thật khó khăn”.

“Vâng. Hôm nay công ty cũng xảy ra nhiều chuyện”.

“Thật vất vả. Đúng rồi. Cho cậu cái này”. Dư Dung Mỹ mở khóa túi xách lấy ra một hộp trà: “Tôi mới mua. Rất tốt cho thân thể”. Mạch Đinh quơ tay: “Không cần khách khí như vậy”. Dư Dung Mỹ nhét hộp trà vào tay Mạch Đinh: “Cậu mới là không nên khách khí như vậy”.

“Cảm ơn nhiều”.

“Chúng ta là hàng xóm mà. Nên chiếu cố nhau nhiều hơn”.

Mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về nhà nấy. Mạch Đinh vừa vào nhà đã lên tiếng: “Anh vẫn không thích bọn họ?”. An Tử Yến cởi đồ, đi vào phòng tắm: “Bẩn”.

“Trả lời bất lịch sự. Cũng chả biết anh từ đâu mà nhìn ra được”. Mạch Đinh đi phía sau nhặt quần áo dưới sàn lên. Tiếp tục nói: “Anh khuyên em tránh xa bọn họ một chút. Nhưng lúc nói chuyện cũng đâu thấy anh tức giận. Thật ra anh cũng nghi ngờ trực giác của mình chứ gì?”

“Không muốn bị như lần trước thì làm như anh nói hạn chế kết giao bạn bè bừa bãi đi”. Nếu không nhầm thì An Tử Yến chính là nhắc đến chuyện Lữ Vĩ. Mạch Đinh bĩu môi: “Chuyện đã từ lúc nào rồi mà còn thù dai”. Mạch Đinh tỏ thái độ oán hận ném quần áo vào máy giặc.

Tầm hai ngày sau chuyện của gã lùn kia cũng đến. Gã tìm đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Hơn nữa còn đến vào lúc nghỉ trưa, văn phòng không có ai. Lúc này Mạch Đinh đang ở trong phòng làm việc của An Tử Yến nói chuyện. Nhìn thấy gã đến, cậu không chút suy nghĩ chui tọt xuống dưới gầm bàn. Dù ngày nào cậu cũng dùng hết chất xám để nghĩ ra cách tốt nhất, nhưng kiểu gì thì đầu cậu vẫn trống trơn. Cậu nhỏ giọng dặn dò An Tử Yến: “Nếu em thấy anh nói không ổn thì sẽ kéo ống quần. Vạn nhất không dùng cái giọng thái độ, càng không được uy hiếp người ta. Nhân lúc bây giờ chưa có hậu quả gì nghiêm trọng thì làm cho ông ta quên quá khứ đi”. Cậu vừa dứt lời, gã đã đẩy cửa bước vào, quan sát xung quanh, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh.

“Dương tổng, hôm nay sao có thời gian đến đây thế này?”

Mạch Đinh kéo ống quần An Tử Yến. Giọng hắn nghe có hàn khí. Phải nói là: Ôi, Dương tổng, ngọn gió nào đã đưa ông đến thế này. Cái này nghe mới nhiệt tình làm sao. Theo ý Mạch Đinh là phải thật nhiệt tình. Giống mấy cảnh mời chào khách hàng trong thanh lâu như trên phim ấy.

“Người bạn hôm đó của cậu có liên lạc hay nói gì với cậu không?”

“Bạn?” An Tử Yến không hiểu: “Ông nói ai?”

Tốt rồi. Không ngờ An Tử Yến cũng nghe lời cậu, không đi uy hiếp gã. Cậu chỉ sợ nghe được An Tử Yến nói gã đừng gây phiền phức cho công ty nữa. Nếu không sẽ nói chuyện gã có ý đồ xấu với Ellen cho mọi người biết. Vừa nghĩ đến việc An Tử Yến nghe lời như vậy, cậu kích động không thể kiềm chế được. Cậu ôm luôn chân An Tử Yến. Sắc mặt An Tử Yến vẫn không thay đổi nhìn xoáy vào gã lùn, tiện dùng chân đá nhẹ cậu một cái. Cảm giác rất giống kiểu chủ nhân đuổi một con chó đang phá phách gây ảnh hưởng đến công việc.

“Chính là cô gái tóc vàng kia”.

“Ông nói Ellen? Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần. Không thân thiết lắm”.

“Vậy à. Tôi…”. Gã muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Do dự có nên nói với An Tử Yến hay không. Gã nán lại một hồi rồi rời đi. Khi đến cửa, An Tử Yến nhàn nhạt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu Dương tổng gặp chuyện gì khó khăn, nói không chừng tôi có thể giúp được. Với tư cách cá nhân thôi”. Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘cá nhân’. Dương tổng dừng lại. Quan sát bên ngoài vài giây. Xác định không có ai mới đóng cửa phòng lại: “Nói cho cậu biết cũng được. Nhưng chuyện này không thể nói cho ai biết được”.

“Vâng”. Thái độ của An Tử Yến khiến cho người đối diện có cảm giác không thể không tin được. Gã lùn ngồi vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của An Tử Yến: “Hội họp hôm đó, có thể do tôi uống một chút rượu. Ở trên xe không cẩn thận chạm vào cô ta. Kết quả hôm nay cô ta gọi điện đến nói muốn tố cáo tôi. Tôi vốn nghĩ là vì tiền. Nhưng cái gì cô ấy cũng không cần”.

“Nếu ông thượng cô ta ở trên xe. Coi như muốn tố cáo thì cũng không có bằng chứng gì. Chỉ cần ông không thừa nhận. Chuyện này cũng không khó gì”. Thấy An Tử Yến đứng về phía mình, gã thả lỏng: “Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi. Lúc cô ta ra chạy ra, trên đường có nhiều người nhìn thấy. Rõ ràng là tôi chưa làm gì cả. Nếu bị đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến tôi. Nếu để vợ tôi biết được…”

“Như tôi được biết, cô ta là một đại tiểu thư ăn chơi. Dùng tiền giải quyết thì có chút khó khăn”. Mạch Đinh bây giờ đã không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Cậu chỉ muốn An Tử Yến làm bộ không biết gì. Hóa giải hết. Nhưng có thế nào cậu cũng không nghĩ đến việc bây giờ An Tử Yến và gã kia đang bàn bạc cách đối phó với Ellen.

Giờ phút này, gã lùn đã hoàn toàn tín nhiệm An Tử Yến: “Tôi nhớ cậu là bạn của cô ta, có lẽ sẽ giúp tôi thuyết phục được nên mới đến tìm cậu”. An Tử Yến trầm ngâm tầm hai, ba phút. Tính khí cao ngạo của gã lùn đã không còn nữa. Ngay đến ánh nhìn khó chịu đối với An Tử Yến cũng không có. Gã thấp thỏm lo lắng hỏi: “Tôi không hề biết gì về cô ta. Cô ta ở đâu tôi cũng không biết. Căn bản là không có cách nào liên lạc được. Cậu có thể…”. An Tử Yến nhếch miệng: “Chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi sẽ giúp ông xửa lý thật tốt”. Mặt An Tử Yến không hề đổi sắc. Đưa tay xuống dưới chơi đùa đầu tóc của Mạch Đinh. Mạch Đinh khó chịu đẩy ra không biết bao nhiêu lần.

“Thật sao?”

“Vâng”.

“Vậy thì tốt quá. Nếu cậu có thể giúp tôi. Tôi sẽ nợ cậu một đại ân tình này. Sau này có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng”.

“Ông khách sao rồi”.

Sau này của gã chính là muốn cho An Tử Yến chút tiền hay thứ gì đó. Nhưng lại bị hắn từ chối. Điều này càng khiến gã có cảm tình với An Tử Yến. Nghe thấy bên ngoài có người về phòng, gã không quấy rầy nữa. Đợi gã đi khỏi, Mạch Đinh từ bên dưới gầm bàn chui lên. Xoa xoa đối chân tê rần của mình. Ánh mắt vẫn không rời khỏi An Tử Yến. Ma quỷ! Nham hiểm! Rõ ràng kẻ xấu xa nhất là chính là hắn. Kiểu gì mà hắn lại thành người tốt được? Hại cậu lo lắng như vậy. May mà gã lùn kia không phát hiện.

“Anh…”. Lời nói của Mạch Đinh bị An Tử Yến tập kích cắt ngang. Mặt cậu đỏ rần đẩy An Tử Yến ra. Cậu dùng tay lau đi hơi còn lưu lại trên môi: “Em… em đi làm việc. Không muốn nói chuyện với anh nữa”. Cậu không có tiền đồ mà chạy thẳng ra ngoài. Sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ lại rơi vào bẩy của ma quỷ.

Đúng thật bộ phận chăm sóc khách hàng không còn bị phía bên đối tác gây phiền phức nữa. Ngoài ra, bọn họ còn ở trước mặt lãnh đạo công ty khích lệ An Tử Yến. Chu Cách và Ellen cũng nhận được rất nhiều quần áo đẹp và vô số những thứ khác nữa. Muốn gì có nấy. Mạch Đinh mang theo cả núi bí mật của An Tử Yến thề sẽ không nói cho ai biết. Cậu còn phải tiếp tục xem An Tử Yến làm việc xấu. Cậu sẽ xem hết, sau đó giúp hắn bảo vệ nhiều bí mật hơn nữa.

Kết thúc chuyện này chính là: Người tự nhận bản thân là người tốt như Mạch Đinh, nội tâm sẽ không phút nào yên. Còn những người xấu thì chẳng cần lo nghĩ gì, cứ vô tư mà hưởng thụ cuộc sống.
Bình Luận (0)
Comment