Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 54

Thật khó tin lần đầu vợ chồng Hứa Đức làm bánh mà lại ngon đến vậy. Mạch Đinh chỉ biết nấu những món ăn gia đình thường ngày. Gì mà bánh bích quy, bánh ngọt, bữa ăn theo phong cách Tây, cậu đều không biết làm. Bây giờ cậu đang suy nghĩ xem có nên mua sách để học không. Một đại nam nhân chính là phải không ngừng tiến bộ cả trong công việc ngoài xã hội lẫn công việc trong bếp.

Mạch Đinh ăn hết bánh rồi đem hộp đi trả. Vợ chồng Hứa Đức cố ý mời cậu ngồi lại một chút. Đây là lần đầu tiên Mạch Đinh đến nhà họ. Phòng khách được bày trí rất ấm áp. Đồ nội thất đều mang sắc ấm. Mạch Đinh lịch sự ngồi xuống. Dư Dung Mỹ hỏi: “Bánh có được không?”

“Ngon lắm”.

Hứa Đức quay lại nhìn vợ: “Thấy chưa? Anh nói ngon mà em không tin”.

“Ai dô, em làm cái gì mà anh không bảo ngon”. Cảm xúc trong ánh mắt của hai người không hề có chút giả dối. Mạch Đinh có thể nhìn ra họ thích đối phương nhiều đến nhường nào. Dư Dung Mỹ đem bánh bích quy đến trước mặt Mạch Đinh: “Nếu ngon thì còn rất nhiều đây. Anh cứ tự nhiên”.

“Đúng rồi, nhà tôi còn có táo. Tôi lấy cho hai người nếm thử nhé”.

“Như vậy thì vợ tôi sẽ giận đấy. Chúng tôi chẳng qua chỉ làm ra hơi nhiều thôi. Không hề có ý muốn nhận đáp lễ”. Nghe Hứa Đức có ý trách móc, Mạch Đinh quơ tay giải thích: “Tôi không có ý đó”. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mạch Đinh, Dư Dung Mỹ cười rộ lên: “Đùa với anh thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ”.

“Tôi không bỏ được cái tật xấu này. Cứ bị An Tử Yến nói mãi”. Cậu dịu lại, đưa tách trà lên gần miệng. Dư Dung Mỹ quan sát nhất cử nhất động của Mạch Đinh, đột nhiên nói: “Mạch Đinh, cậu và An Tử Yến không phải là quan hệ bạn chung nhà, mà là quan hệ người yêu nhỉ”. Có vẻ không mang ý hỏi thăm bình thường. Mạch Đinh bị sặc nước trà. Ho khan vài cái khiến cho vợ chồng Hứa Đức bật cười. Dư Dung Mỹ đưa khăn giấy cho Mạch Đinh: “Mau lau đi. Xin lỗi. Tôi hỏi thẳng quá”. Nghe cô nói cũng không hẳn là lời xin lỗi nghiêm túc lắm. Mạch Đinh lau nước bắn ra. Chú ý đến thái độ của Hứa Đức và Dư Dung Mỹ không giống như phần lớn những người khác. Ánh mắt của họ rất bình thường. Dường như khá giống An Tử Yến. Mạch Đinh ngừng lại vài giây rồi nói: “Chúng tôi không phải là người yêu”. Nghe câu trả lời của cậu, thoáng thấy vẻ thất vọng trong mắt hai người họ. Mạch Đinh nói tiếp: “Chúng tôi kết hôn rồi. Nói đúng hơn phải là vợ chồng”.

Trong nháy mắt hai người họ thể hiện sự phấn khích cùng thái độ vô cùng hài lòng. Mạch Đinh không hiểu. Chẳng lẽ, Dư Dung Mỹ là hủ nữ trong truyền thuyết? Dư Dung Mỹ nói: “Tốt quá. Còn tưởng anh sẽ không thừa nhận. Thật ra tôi và chồng đã sớm biết rồi. Mà lo hỏi thì thất lễ. Kết quả anh xem, không kiềm được mà hỏi rồi”.

“Hai người…”.

Dư Dung Mỹ rạng rỡ nói: “Thời đại gì chứ. Chúng tôi không quan tâm. Anh cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ không nói cho ai biết đâu”.

“Không phải là tôi nghi ngờ hai người”.

“Để loại bỏ sự lo lắng của anh, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật”. Cô đến gần Mạch Đinh: “Thật ra thì người yêu cũ của Hứa Đức cũng là đàn ông”. Mạch Đinh kinh ngạc. Nhất thời không biết nói gì. Hứa Đức là bi sao? Thế Dư Dung Mỹ là thế nào? Hứa Đức miễng cưỡng nhún vai: “Lại lôi chuyện cũ ra nói. Thật hết cách”. Ấn tượng của Mạch Đinh đối với bọn họ so với trước đây còn tốt hơn. Có lẽ là bởi trong ánh mặt hai người họ không hề có ý mỉa mai hay ác ý gì. Trong một khắc như thể có cảm giác giải thoát không thể hình dung được. Duy chỉ có Mạch Đinh biết. Chỉ có ở bên hắn, cậu mới hiểu rõ được mọi thứ.

Mỗi khi nói không chấp nhất thì đó chỉ là giả thôi. Không ngừng nói ‘tôi không quan tâm’, ‘tôi căn bản không quan tâm đến việc các người nhìn tôi như thế nào, nói tôi ra làm sao’. Nhưng thực chất không phải vậy. Chính là không phải như vậy. Thật ra ‘tôi có quan tâm’. Chẳng qua là tôi không dám nói ra vì tôi sợ cái xã hội này. Bởi vì một khi đã nói ra rồi, tôi sẽ để lộ cái sự yếu đuổi của bản thân. Người ta sẽ dựa vào đó mà nuốt chửng lấy tôi.

Dư Dung Mỹ khiến cho Mạch Đinh không biết làm sao để khôi phục bầu không khí. Cũng không thể cứ trực tiếp mà hỏi người ta có phải là bi hay không. Nhưng nên nói gì đây? Hứa Đức nhìn đồng hồ, giúp Mạch Đinh gỡ nút thắt: “Được rồi. Em còn muốn giữ Mạch Đinh bao lâu nữa. Phải trả anh ấy về cho An Tử Yến chứ”.

“A đúng”.

“Tôi nên về chuẩn bị cơm trưa. Hôm nào lại gặp nhau trò chuyện”.

“Vâng. Tốt nhất là dẫn theo An Tử Yến. Tôi cứ cảm thấy hình như anh ấy có hiểu lầm gì đó với chúng tôi thì phải?”. Dư Dung Mỹ bất an hỏi. Mạch Đinh giải thích: “Không có chuyện đó đâu. Tính khí anh ấy như vậy đó. Anh ấy không thường quan tâm đến người khác ấy mà. Tôi sẽ nói cho anh ấy biết”.

Về đến nhà, tâm tình Mạch Đinh vui hẳn lên. Ngâm nga mấy câu hát trước mặt An Tử Yến. Thấy hắn không để ý đến cậu, cậu giật quyển sách trong tay hắn: “Anh đoán xem em mới nói chuyện gì với hai người họ?”

“Chuyện tình yêu của người phụ nữ đã kết hôn và thợ sửa ống nước”.

“Không phải! Em nói cho anh biết. Bọn họ biết quan hệ của anh với em á”.

“Vậy sao?”. An Tử Yến không mấy ngạc nhiên. Người khác có biết hay không đối với hắn mà nói cũng chẳng quan trọng gì. Hắn lấy một quyển sách khác rồi tiếp tục đọc. Thật là mất hứng, lại không biết phối hợp gì cả. Mạch Đinh lại tiếp tục giật sách: “Em sẽ nói cho anh biết một chuyện khác. Thì ra Hứa Đức cũng từng thích đàn ông”.

“Vậy sao?”

“Anh cũng nên ngạc nhiên cho em thấy chút đi. Chỉ biết nói mỗi ‘vậy sao?’. Anh nên nhảy dựng lên hỏi em đã có chuyện gì chứ. Mới nãy xém tí em nhảy lên luôn đó”. Cậu ngồi xuống ghế salon, ôm hai quyển sách cảm thán. An Tử Yến lại lấy một quyển sách khác: “Phiền em đi cho, anh không thích nghe”.

Mạch Đinh khịt mũi. Nhớ lại gì đó rồi giật sách của An Tử Yến: “Bọn họ nói lần sau mời anh sang chơi”.

“Không đi”.

“Tại sao? Anh cũng đâu biết nguyên nhân anh không thích họ. Có thể là vì chưa hiểu nhau thôi. Em đồng ý rồi. Anh như vậy em biết để mặt vào đâu a. Người ta sẽ hiểu nhầm tình cảm của chúng ta không tốt đó”.

“Đúng là không tốt thật”.

“Không phải. Rõ ràng rất tình cảm mà”. Mạch Đinh cười hì hì trườn lên người An Tử Yến. Sách rơi xuống sàn. Cậu dùng mặt cạ cạ vào bả vai An Tử Yến: “Lần sau cùng đi có được không?”

“Tránh ra”.

“Có được không? Được không?”

“Tránh”.

“Được không? Hử. Được rồi. Anh sẽ đồng ý đi với em chứ?”. An Tử Yến không nói gì nữa. Kiểu vậy thì chính là hắn đã đồng ý rồi. Mạch Đinh ôm chặt An Tử Yến hơn nữa: “Anh đúng là hiểu em nhất”.

“Anh không muốn nghe”.

“Anh là tốt nhất”.

“Anh biết là em có ý”.

Mạch Đinh cười rộ lên sung sướng: “Đúng là em cố ý đó”.

Câu chuyện giống nhau, động tác như nhau. Nhưng Mạch Đinh có thể cứ vậy mà làm đi làm lại trên người An Tử Yến. Tựa như một đứa trẻ thấy được món đồ chơi ưa thích sẽ không ngừng la hét: Nữa đi, nữa đi.
Bình Luận (0)
Comment