Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 60

“Cậu! Quản lý Thôi không bao giờ nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó”. Mặt quản lý Trương đỏ cả lên.

“Tôi không phải là ông ta. Chúng ta nếu không hợp tác giải quyết chuyện kia sớm sẽ càng kéo dài. Tùy ông thôi. Nếu ông muốn kéo dài. Mọi hậu quả, công ty chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm”. Quản lý Trương kinh ngạc nhìn phong thái kiên quyết không phù hợp với độ tuổi của An Tử Yến. Cho đến lúc An tử Yến ra khỏi phòng, ông vẫn chưa thể khôi phục lại tinh thần. Mạch Đinh cố gắng làm dịu tình hình: “Quản lý Thôi đúng là có chuyện nên chúng tôi mới đến đây thay thế. Ông ấy rất coi trọng công ty phía ông. Mặc dù tính khí sếp của tôi không được tốt lắm. Nói chuyện cũng không lịch sự. Nhưng anh ấy là người giỏi nhất đấy”. Cậu như thể muốn cho người khác biết An Tử Yến giỏi nhiều như thế nào.

“Tôi cũng không có nhiều thời thì giờ để đợi cậu”. Bên ngoài truyền vào giọng nói sốt ruột của an Tử Yến. Mạch Đinh nán lại nói thêm vài câu rồi mới ra ngoài. Vừa mới nói không có thời gian đợi mà hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển đi đâu. Cậu đi đến cạnh hắn, không khỏi lo lắng: “Nếu bên này cố ý muốn quản lý Thôi đến thì phải làm sao?”. An Tử Yến không lên tiếng. Mà hắn cũng không quan tâm. Mạch Đinh hết cách. Thôi thì đã có quá nhiều chuyện cần quan tâm lắm rồi.

“Ngoài em ra, còn thứ gì quan trọng với anh không?”. Có thể hỏi câu như vậy thì da mặt không phải dày bình thường đâu. Quả nhiên ngay đến liếc nhìn cậu, An Tử Yến cũng chẳng buồn làm: “Em là gì?”

“Em là Mạch Đinh. Trên giấy chứng nhận kết hôn của anh có tên em đó”. Mạch Đinh nghiêm túc trả lời. An Tử Yến kiềm không được khẽ đẩy đầu cậu, trong giọng nói khó nghe ra sự cưng chìu: “Đồ ngốc”.

Bầu trời sụt sùi nước mắt rồi cũng cảm thấy mệt mỏi. Mưa ngừng rơi. Nhưng vẫn u ám như cũ. Hai người vô tình dạo bước đến công viên. Nơi này vô cùng vắng vẻ. Mạch Đinh lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mưa đọng lại trên băng ghế. Cậu vẫn suy nghĩ đến chuyện của công ty. Thoáng cái chẳng biết từ lúc nào đã có một con chó xuất hiện trước mặt Mạch Đinh. Trong nó rất thư thái, nhàn nhã. Nó duỗi hai chân, há miệng ngáp dài. Mặc dù Mạch Đinh tiến đến ngồi ngay trước mặt nhưng nó cũng không thèm để ý đến cậu. Chó mà cũng coi thường người ư? Mày dám không nhìn tao. Sao giống An Tử Yến vậy? Mạch Đinh như thể đang thi đấu gì đó với con chó vậy.

Cậu đưa tay vẫy gọi: “Tới đây, chó ngoan. Tới đây”. Cậu vỗ vỗ đầu gối. Cố gắng thuần phục ‘An Tử Yến’! Thế nhưng chú chó chẳng hề quan tâm. Nằm cuộn tròn dưới đất. Mạch Đinh khẽ dậm chân để gây sự chú ý của nó: “Muốn ăn không. Mau tới đây”. An Tử Yến che điện thoại lại, nghiêng đầu: “Không nên tùy tiện mà chọc chó”.

“Yên tâm. Động vật có linh tính. Chỉ cần em có một tấm lòng lương thiện, không hề có ác ý với nó. Nó sẽ không cắn em đâu. Nếu không thì bên cạnh Bạch Tuyết sao lại có nhiều động vật vậy được. Động vật so với một số người thì còn dễ gần hơn đấy”. Mạch Đinh chính là đang ám chỉ ai đó. An Tử Yến liếc cậu một cái rồi tiếp tục gọi điện.

Mạch Đinh tiến lên hai bước, vươn tay muốn sờ đầu nó. Ai ngờ nó lại nhe răng, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp. Mạch Đinh bắt đầu lùi về sau. Nhưng con chó lại đứng phất dậy. Nhào tới người Mạch Đinh. An Tử Yến ném mạnh chiếc điện thoại vào người con chó. Nó bị đau, ủy khuất tránh ra. An Tử Yến cau mày, lo lắng nhìn Mạch Đinh: “Này, em không sao chứ?”. Mạch Đinh lắc đầu. Thấy cậu không sao, An Tử Yến mới tiếp tục: “Em căn bản là không có tấm lòng lương thiện gì cả”. An Tử Yến dùng chính lời nói của Mạch Đinh đâm chọt lại cậu. Mạch Đinh không phục: “Em có thế nào thì vẫn hiền lành hơn anh. Nó nên cắn anh mới đúng”. Dứt lời cậu liền hối hận. Con chó kia nhào đến tấn công An Tử Yến. Hắn đưa tay lên đỡ thì bị nó ngoặm chặt. Mạch Đinh giật mình. Nhưng An Tử Yến ngay đến một sợi lông mày cũng không hề động. Hắn dùng sức hất con chó ra. Cuối cùng nó cũng bỏ chạy. Mạch Đinh khẩn trương cầm tay An Tử Yến, run rẩy nói: “Đều tại em. Em không nên trù anh. Anh có đau không? Chúng ta mau đến bệnh viên đi. Có chảy máu không?”. Nhìn thế nào cũng giống người bị cắn chính là Mạch Đinh. Sắc mặt của cậu rất khó coi.

“Được rồi. Chỉ là chó cắn thôi mà”.

Cậu cũng biết chỉ là do chó cắn thôi. Nhưng cậu không thể khống chế được bản thân. Đến từng ngón tay cậu cũng muốn tê rần cả rồi. An Tử Yến rửa sạch vết thương trước, sau đó bắt taxi đến bệnh viện tiêm ngừa. Suốt quá trình Mạch Đinh không hề nói câu nào. Cậu không nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay An Tử Yến thì cũng lên mạng tra cứu tài liệu liên quan. Hai người về thẳng khách sạn. Để trách vết thương bị nhiễm trùng, hắn thả ống tay áo xuống. Hắn dựa lưng trên giường mở ti vi lên. Đặt cánh tay bị thương ở mép giường. Mạch Đinh đứng yên một bên. Thấy Mạch Đinh nãy giờ không nói gì, An Tử Yến đưa cánh tay lên, nghiêng đầu nhìn cậu: “Em không an ủi anh à?”. Giọng điệu như bọn vô lại.

“Còn đau không?”

“Không đau”.

“Lừa em”.

“Lừa em làm gì?”

“Ai biết anh lừa em làm gì? Anh lúc nào không lừa em”. Mạch Đinh ngồi phía cuối giường. Vai chùng xuống, hai tay xoa xoa quần: “Em ghét cảm giác như vậy. Em ghét đau lòng vì anh. Nếu em không chọc con chó đó, không trù anh, thì cũng sẽ không… Lúc đầu anh không nên tới giúp em mới phải. Em nguyện để nó cắn. So với việc đau lòng vì anh còn tốt hơn”. Cậu vừa giận vừa buồn.

“Giúp em? Anh không có tốt bụng như vậy”. An Tử Yến dùng chân đá đá Mạch Đinh, ý bảo cậu đang chắn ngang màn hình ti vi. Mạch Đinh ngoan ngoãn di chuyển sang bên: “Anh không cần giấu. Anh là vì em mà. Anh bị thương đều do em hết”. Với độ dày bình thường của mặt người thì tuyệt đối sẽ không nói ra những câu như vậy đâu.

“Anh chỉ vì anh thôi”. Lời nói của hắn không hề nghe thấy chút giả dối nào. Mạch Đinh quay lại nhìn An Tử Yến. Hắn ta nói thật ư? Mạch Đinh ngờ vực hỏi: “Em không hiểu. Mọi việc là vì em mà. Anh sợ em bị thương nên mới bảo vệ em. Vì em rất quan trọng đối với anh mà”. Lại còn câu này nữa. Chính là với độ dày bình thường của mặt người thì tuyệt đối sẽ không nói ra những câu như vậy đâu.

“Anh mong em ngưng tự đa tình đi”.

“Vậy anh nói cho em một lý do thuyết phục xem”.

“Cảm giác đau lòng có phải rất khó chịu không?”. An Tử Yến cũng không trả lời mà hỏi ngược lại Mạch Đinh. Mạch Đinh gật đầu. An Tử Yến nói tiếp: “Anh cũng không muốn có thứ cảm giác đó. Để em khó chịu là được rồi”. Nghe qua thì rất lãnh khốc vô tình. Nhưng chẳng qua là ý tại ngôn ngoại thôi. An Tử Yến muốn Mạch Đinh khó chịu nhưng Mạch Đinh giờ đây chỉ toàn là cảm động mà thôi.

Để em tự đa tình thêm lần nữa đi. Ý của anh không phải tình nguyện để bản thân bị thương. Cũng không muốn vì em bị thương mà đau lòng. Anh là chính vì anh thôi. Anh thật ích kỷ. Ích kỷ đến mức khiến em yêu anh nhiều hơn. Nhưng em không biết làm thế nào mới có thể yêu anh nhiều hơn nữa. Cảm giác như đã hết mức có thể rồi.

Em thích anh, An Tử Yến.

Em cũng thích tự mình đã tình vì anh.

Mạch Đinh kiên nhẫn nhắc lại những điều bác sĩ dặn dò nói cho An Tử Yến lần nữa. Cậu chỉ là lãng phí nước bọt thôi. An Tử Yến kia đang bận vừa bấm điện thoại vừa xem ti vi rồi.

“Có phải muốn em quỳ xuống xin anh mới nghe em nói không?”. Cậu vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa truyền đến. Mạch Đinh đi ra phía cửa. Không lẽ phục vụ phòng? Vừa mở cửa cậu đã nghĩ mình thấy ảo giác. Bên ngoài là một chàng trai trẻ với vẻ mặt nghiêm túc, phất tay: “Người anh em, lâu rồi không gặp. Còn nhớ tôi không a”. Chàng trai thở dài, u buồn nhìn về phía xa xăm: “Thời gian trôi qua nhanh quá, nhanh quá. Còn tôi nhìn về phía trước thật xa, thật xa”.

Đúng là thơ con cóc!

Không phải ảo giác. Thật sự là Tô Tiểu Mễ. Chính là Tô Tiểu Mễ ngoài ăn ra thì chỉ biết làm trò!! Sự miêu tả của Mạch Đinh không hề có chút định kiến nào. Nó lại còn bao quát khá đầy đủ về con người Tô Tiểu Mễ kia.

_________________
Bình Luận (0)
Comment