Chương 248: Bình an (4)
Chương 248: Bình an (4)Chương 248: Bình an (4)
hương 248: Bình an (4)
Ban ngày, hắn sẽ nhớ những người bạn này.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, hắn sẽ nóng lòng muốn gặp họ.
Hắn rất thích vẻ ngốc nghếch chất phác của Đại Kiểm Miêu,
Hắn rất thích ngoạ long phượng sồ A Tráng Nhị Trụ Tử Tam Bàn này.
Hắn rất thích ăn những chiếc sủi cảo do chị Kiểm gói.
Hắn sẽ lo lắng cho cha mẹ của Đại Kiểm Miêu không biết sống chết ra sao nhưng lại không dám nhắc chuyện này với Đại Kiểm Miêu,
Hắn rất thích tính cách bướng bỉnh của Lê Ninh Ninh,
Hắn rất khâm phục khí phách của Lê Thành, sẵn sàng cho con gái mình làm những việc nguy hiểm như vậy,
Còn CC nữa, cô gái bí ẩn, kỳ diệu và thích cãi nhau này.
Lâm Huyền dần dần thích tất cả những điều này.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ rất nhiều lần...
Giá như giấc mơ có thể kéo dài thêm một ngày nữa thì tốt biết mấy, như vậy hắn sẽ không phải làm quen lại với những người bạn này một lần nữa, hắn có thể thoải mái khoác vai họ, cười nói:
"Này, tôi trở lại rồi!"
Lâm Huyền nhắm mắt lại...
Ánh đèn neon của thành phố Đông Hải mới ở đằng xa như in vào võng mạc, mãi không tan. Nếu như vài tháng trước, có người nói với hắn rằng:
"Lâm Huyền, ở đây có một cách có thể cứu thế giới 600 năm sau khiến tất cả mọi người không còn phải chết nữa, khiến thời gian trôi lại, cậu có muốn thử một phen không?”
Thì hắn sẽ không chút do dự mà trả lời rằng:
"Liên quan gì đến tôi? 600 năm sau của anh thì anh tìm người 600 năm sau mà hỏi."
Nhưng bây giờ.
Nếu như có người hỏi hắn câu hỏi tương tự.
Lâm Huyền nghĩ rằng tám phần mình sẽ trả lời rằng...
"Tôi muốn thử”
"Cái gì?"
Lê Ninh Ninh bên cạnh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao lớn đang lẩm bẩm trước mặt.
"Không có gì.
Lâm Huyền cười cười, xoa đầu Lê Ninh Ninh:
"Chỉ là có một số chuyện... Đột nhiên muốn thử một chút."
"Này——!"
Đại Kiểm Miêu quay đầu lại với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lâm Huyền:
"Sao cậu lại sờ vào! Tôi cảnh——" "CútI"...
20:42
Bảy người ngồi xổm bên ngoài bức tường cao của nhà máy xử lý rác 221, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của vùng mù giám sát của máy bay không người lái. “Tặng anh.”
Lê Ninh Ninh lấy một chiếc túi thơm nhỏ từ trong túi ra, đặt vào tay Lâm Huyền.
Hắn cầm lên xem.
Đây là một chiếc túi thơm nhỏ hình vuông, được khâu thủ công.
Kích thước chỉ bằng nửa thẻ ngân hàng, thực sự rất nhỏ, không biết bên trong đựng thứ gì, không ngửi thấy mùi thơm, bóp vào cũng hơi cứng, giống như nhiều hạt.
Mặt trước và mặt sau của túi thơm đều được thêu chặt chẽ từng mũi kim từng đường chỉ hai chữ [Bình an].
Có thể thấy, người thêu chiếc túi thơm này có tay nghề thêu thùa rất tốt.
"Tôi rất thích những người dũng cảm như anh." Lê Ninh Ninh nhẹ giọng nói:
"Nhiều năm qua, tôi đã nghe vô số người khoác lác rằng sẽ vào thành phố Đông Hải mới như thế này thế kia... Nhưng người thực sự dám thử làm chuyện này, anh là người đầu tiên tôi gặp."
"Thực ra tôi rất muốn khuyên anh đừng đi, chuyện này thực sự quá nguy hiểm. Nhưng cha cũng đã khuyên anh rất lâu rồi, anh vẫn kiên quyết muốn đi... Điều này chứng tỏ việc vào thành phố Đông Hải mới đối với anh mà nói, nhất định là một chuyện rất quan trọng phải không? Thậm chí... còn quan trọng hơn cả mạng sống."
Lâm Huyền gật đầu.
Lê Ninh Ninh cười cười, nhìn chiếc túi thơm trong lòng bàn tay Lâm Huyền:
"Chiếc túi thơm bình an này là mẹ tôi khâu, tooi mang theo nhiều năm rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rất linh nghiệm"
"Quý giá quá, cô vẫn nên giữ lại đi." Lâm Huyền muốn nhét chiếc túi thơm bình an vào tay Lê Ninh Ninh.
Tuy nhiên...
Lê Ninh Ninh lắc đầu.
Đôi tay hơi thô ráp của cô ấy nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lâm Huyền, nắm chặt, nắm chặt chiếc túi thơm có thêu hai chữ [Bình an].
"Lâm Huyền."
Lê Ninh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Huyền:
“Chúc anh bình an."
"Cảm ơn."
Lâm Huyền không từ chối nữa, cất chiếc túi thơm bình an nhỏ này đi, bỏ vào túi áo trong rồi cười nói:
"Cô có muốn gì không Ninh Ninh? Có lẽ một ngày nào đó tôi ra khỏi thành phố Đông Hải mới, tôi có thể mang quà về tặng cô."
"Tôi không thèm đâu." Lê Ninh Ninh cười khẩy vô sở vị:
"Tôi chỉ muốn cho nổ tung thành phố này thôi."
"Đã nhận." Lâm Huyên thầm ghi nhớ.
Hắn ngẩng đầu lên.
Phát hiện CC khoanh tay đeo mặt nạ Ultraman nhưng đôi mắt trong lỗ hổng lại lộ ra vẻ mặt của một bà mẹ.
"Làm gì vậy?”
"Không có gì." CC cúi đầu cười cười, nhìn sang chỗ khác:
"Chỉ là thấy... Anh khá được lòng các cô gái thôi."
"Đừng nói nhảm, tập trung nào chút! Vùng mù giám sát sắp xuất hiện rồi!" Đại Kiểm Miêu quát một tiếng, mọi người im lặng.
Hắn ta căng thẳng nhìn chiếc máy bay không người lái trên bầu trời đang dần tiến lại gần rồi lại dần xa ra...
"Chính là bây giời"
"A Tráng! Tam Bàn! Nhị Trụ Tử!"
Theo động tác xoay người nhảy nhót linh hoạt của Nhị Trụ Tử, người trụ lực đã hoàn thành khâu cuối cùng, thang người đã dựng xong!