Chương 720: Ước định của chúng ta (2)
Chương 720: Ước định của chúng ta (2)Chương 720: Ước định của chúng ta (2)
Lá thư này, chính là lá thư Lâm Huyền một năm trước viết cho Lâm Huyền hiện tại, cũng chính là bản thân đang nói chuyện cùng với Vương ca.
Như vậy...
liệu bây giờ hắn có thành thật nghe theo lời bản thân, đặt mật khẩu là 29990203 không?
Sau ba giây do dự.
Hắn lắc đầu.
Sẽ không.
Cũng không phải là hắn phản bội bản thân trong quá khứ.
Chỉ là... Nếu như đây không phải thời khắc thật sự cần sử dụng chiếc két sắt vượt qua 600 năm này, thì việc mở trước ra có ích lợi gì?
Hắn cũng không phải không nghĩ tới.
Bây giờ hắn có thể yêu cầu Vương ca ném một con mèo Rhine vào két sắt có ghi tên hắn trên đó, sau đó đặt mật khẩu thành 19990320. mật khẩu được hắn sử dụng phổ biến nhất, để khi lần đầu tiên hắn gặp Đại Kiểm Miêu và CC là có thể trực tiếp mở két ra.
Nhưng...
Có ý nghĩa gì sao? Sau khi mở ra, phát hiện ra trong đó là một con mèo Rhine, còn là một con mèo Rhine có chiếc mặt giống Đại Kiểm Miêu, hoặc lúc đó nó còn được gọi là mèo Kha Kha.
Có ý nghĩa gì sao?
Làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Huống hồ.
CC kiên trì tìm kiếm chiếc két sắt, mạo hiểm tính mạng để mở két, điều đó cho thấy những thứ bên trong chắc hẳn rất quan trọng với cô.
Đối với người đàn ông râu quai nón mà nói, cũng vô cùng quan trọng.
Cái này đủ để chứng minh, đồ trong két sắt không thể nào là một con mèo Rhine.
Cho nên...
Từ trước tới nay, rốt cuộc là cái gì đã được giấu trong két sắt có tên mình suốt thời gian qua?
Bây giờ là lúc hắn có thể tự mình quyết định câu trả lời.
Thực ra hắn có chút xấu hổ.
Hắn luôn cảm thấy việc cất một thứ gì đó vào két sắt, đáng lẽ ra phải là một việc rất quan trọng. Nhưng thứ đáng giá duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra để bỏ vào chính là mảnh giấy nhỏ mà hắn thậm chí còn không biết nên viết gì.
Được rồi. Cứ mặc kệ nó đã.
Dù sao đi nữa thì cứ chờ hắn làm xong những việc này rồi tính sau.
Khi hắn thật sự về Đông Hải, đặt mật khẩu và cất đồ vào két, ít nhất cũng đã là cuối tháng 3 hoặc đầu tháng 4.
Xem liệu lúc đó...
Có đúng là 'vòng lặp khép kín' như lời VV lời hay không.
Nếu thật là như thế.
Lúc đó, hắn sẽ đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Giống như chú chó phốc sóc VV mà Triệu Anh Quân nuôi kia...
Thật sự là mệnh trung chú định,
Đã được định sẵn từ lâu.
Thật là một cảm giác kỳ diệu.
"Tôi còn chưa nghĩ ra."
Lâm Huyền nói vào trong điện thoại:
"Đợi đến lúc tôi trở vê Đông Hải rồi nói sau."
"Được!"
Vương ca cười nói:
"Vậy đúng ngày 20 tháng 3, ngày sinh nhật của cậu, cậu nhớ chờ tin vui về việc mở thử nghiệm ngân hàng Thái Mỗ của chúng ta!"
Dứt lời, liền cúp điện thoại. "Thật nhiều chuyện..."
Lâm Huyền cắm di động vào dây sạc, đặt ở trên bàn.
Cảm giác trước mắt có rất nhiều việc không thể xử lý hết được, nhưng cũng may, chỉ là có chút phiền phức mà thôi, không khiến tính mạng của hắn gặp phải nguy hiểm, giống như lúc xung đột cùng Bảy Tội Lỗi.
"Làm từng bước một vậy."
Hắn đắp chăn, xoay người, ngủ.
Một đêm say giấc. ...
Ngày hôm sau.
Quá trình rèn luyện của mọi người đã bước vào giai đoạn thứ hai.
Giờ đây, thể lực, khả năng thích ứng với tình trạng quá tải và mức độ hoạt động ở trọng lực thấp của mọi người đã đạt, đã đến lúc bắt đầu học cách vận hành thiết bị trên máy bay vũ trụ.
Cao Dương thở dốc, đã nóng lòng muốn thử lắm rồi!
"Cánh tay robot của tôi đâu! Chờ lâu lắm rồi!"
Cả nhóm đi theo Hoàng Tước đến phòng huấn luyện vận hành thiết bị mô phỏng.
Bên trong, có một bản sao 1:1 của thiết bị vận hành cánh tay robot của máy bay vũ trụ, hơn nữa nó đã được sửa đổi, ở phía trước nơi lẽ ra phải là cái kẹp cơ khí, nay đã biến thành cái nồi cơm điện... à không, nó là một cái bẫy Hạt thời gian và không gian.
Thông qua các cần gạt trên bàn điều khiển, chúng ta có thể điều khiến cánh tay robot di chuyển lên, xuống, sang trái, sang phải, nâng đầu, hạ đầu và xoay đầu, cũng như co và duỗi ba đoạn của cánh tay robot.
Có ba cần điều khiển trên bảng điều khiển, và có một cần điều khiển khác ở phía bên tay phải; có ba bàn đạp dưới chân và có một loạt nút bấm xanh đỏ trên bảng điều khiển.
Xem ra có vẻ khá phức tạp.
"Cậu thật sự có thể làm được sao?" Huấn luyện viên Ngụy Thành nhìn Cao Dương bằng ánh mắt nghi ngờ, không mấy tin tưởng cậu ta.
"Sao anh luôn không tin tưởng tôi vậy!"
Cao Dương thề son sắt, vỗ vỗ bộ ngực:
"Ai cũng đều có thế mạnh riêng được không? Đừng dùng ánh mắt cứng nhắc để nhìn người khác!"
"Đúng vậy."
Thân là bạn nối khố của Cao Dương, Lâm Huyền cảm thấy lúc này nhất định phải giữ tôn nghiêm cho Cao Dương, đồng thời cũng là giữ tôn nghiêm cho chính mình... Cũng không thể để huấn luyện viên Ngụy Thành cảm thấy vật họp theo loài đi: