Câu Lạc Bộ Thiên Tài (Bản Dịch )

Chương 741 - Chương 740: Lời Nói Dối Chân Thực! (3)

Chương 740: Lời nói dối chân thực! (3) Chương 740: Lời nói dối chân thực! (3)Chương 740: Lời nói dối chân thực! (3)

"Với cả..."

Hoàng Tước mỉm cười, nhìn Lâm Huyền:

"Hạt thời gian và không gian cũng không phải là duy nhất, chỉ cần có thể phát hiện một cái, vậy có nghĩ là trong vũ trụ rộng lớn sẽ có sự tồn tại của vô số hạt, chuyện này chắc chắn không cần phải bàn cãi. Trong vũ trụ rộng lớn như vậy, bất kỳ thứ gì mà cậu có thể tìm thấy một cái, thì nghĩa là nó sẽ còn có vô số cái khác nữa."

"Nếu đúng như cậu nói, vậy chắc là sẽ giống như một trận mưa sao băng bao quanh khắp Địa Cầu, mỗi thời mỗi khắc đều có số lượng lớn Hạt thời gian và không gian bay về phía Sở An Tình, giống như một trận oanh tạc... cậu cảm thấy điều này có thực tế không?"

"Suy luận logic là một việc rất thú vị, chỉ cần tưởng tượng, mô phỏng và phát triển dựa theo điều kiện, tự nhiên là có thể rút ra được đáp án có thể thực hiện hoặc không thể thực hiện. Quan trọng là ở chỗ——"

"Không nên tin bất cứ chuyện gì hay bất cứ món đồ gì là duy nhất. Bởi vì vũ trụ và thời không thật sự quá rộng lớn, lớn đến mức có thể dung nạp vô hạn khả năng"...

Nghe Hoàng Tước nói. Lâm Huyền quả thật đã bị thuyết phục.

Hợp lý và có cơ sở.

Nhất là câu nói cuối cùng kia.

Nếu như Lưu Phong chỉ dùng mấy tháng thời gian là đã có thể phát hiện ra được một Hạt thời gian và không gian trong hệ Mặt Trời. Vậy trong vũ trụ rộng lớn kia, với 10 tỷ năm thời gian, 10 tỷ năm ánh sáng thì phải có bao nhiêu Hạt thời gian và không gian? Quả thực là phải dùng đến từ vô hạn để hình dung.

Tất cả những Hạt thời gian và không gian này cũng không thể hướng hết về phía Trái Đất và Sở An Tình đúng không?

Cảnh tượng kia quả thực quá khủng bố.

Xem ra, suy nghĩ của còn quá hạn hẹp.

Rất nhiều chuyện nhìn như là kỳ tích, nhưng khi đặt nó ở trong quy mô vũ trụ, thì nó cũng chỉ là điều bình thường không có gì lạ.

Bao gồm cả văn minh.

Bao gồm cả sinh mệnh.

Bao gồm cả hủy diệt.

Những điều này xảy ra ở mọi lúc mọi nơi mọi ngóc ngách của vũ trụ.

Chỉ là...

Vũ trụ quá lớn.

Suy cho cùng, tất cả những điều chấn động trời đất đều chỉ là tâm thường và cực kỳ nhỏ bé.

"Vậy tại sao cô nhất định phải kéo Sở An Tình vào không gian?" Lâm Huyền hỏi.

"Chỉ là thêm một cái bảo hiểm mà thôi, giống như Cao Dương vậy."

Hoàng Tước quay đầu lại nhẹ nhàng nói:

"Từ góc độ an toàn để nói, bớt một người quả thực ổn định hơn là thêm một người."

"Nhưng từ nhìn từ góc độ thành công để nói, thì thêm một người nữa đồng nghĩa với việc có thêm một phần sức mạnh, thêm một phần hy vọng."

"Chỉ là tôi và cậu đang suy xét vấn đề ở các góc độ khác nhau mà thôi, cậu đang suy xét đến tính an toàn, còn tôi để ý đến việc nhiệm vụ có thể thành công hay không."

Cô quay đầu, nhìn Lâm Huyền:

"Lâm Huyền, trong những tình huống như thế này Sở An Tình dũng cảm hơn cậu nhiều."

"Nếu như cậu luôn luôn nghĩ đến, chỉ có an toàn tuyệt đối, không có bất kỳ nguy hiểm gì, thì 100% sẽ không thất bại, dưới tình huống không có sơ hở nào, cậu mới đồng ý đi làm một chuyện... Vậy cậu gần như là không thể làm được cái gì."

"Trên thế giới này không có nhiều sự nhân từ và ôn nhu như vậy chờ cậu đâu, cũng không có nhiều câu truyện cổ tích xinh đẹp như vậy dành cho cậu đâu." "Tôi chỉ là không muốn bởi vì chuyện của bản thân mà lại hại người khác lâm vào nguy hiểm mà thôi." Lâm Huyền nói: "Chỉ thế thôi, tôi cũng không có sợ hãi rụt rè cái gì cả. "

"Cậu không sợ, tất nhiên chúng tôi cũng sẽ không sợ."

Hoàng Tước chớp chớp đôi mắt như lưu ly, nhìn Lâm Huyền:

"Chúng tôi cam tâm tình nguyện đi cùng với cậu vào nguy hiểm, đây là lựa chọn của chúng tôi. Vừa có liên quan gì tới cậu, vừa không liên quan gì đến tới cậu."

"Lưu Phong nguyện ý vì cậu mà ném cả đời mình vào một nghiên cứu mà cả thế giới cho là sai lầm; Cao Dương nguyện ý vì cậu mà từ bỏ tiền đồ và cuộc sống ổn định, từ đầu đến cuối cậu ta đều không dám đến công ty của cậu vì sợ liên lụy đến cậu; Sở An Tình được nuông chiều như một tiểu công chúa từ bé, cũng vì cậu mà thức khuya dậy sớm để huấn luyện, bàn tay sắp chai hết rồi; tôi cũng vậy..."

Cô dừng lại một chút, cuối cùng, cổ họng cô nghẹn lại, nuốt xuống vài lời chưa nói:

"Tôi cũng giống vậy."

"Cho nên." Cô tiến về phía trước một bước, đưa ngón trỏ ra, chỉ thẳng vào ngực Lâm Huyền, khiến xương sườn của Lâm Huyền đau nhức.

Đôi mắt u lam của cô nhìn thẳng Lâm Huyền: "Những lúc như thế này, không cần phải nói mấy lời khách sáo. Đây không phải là ôn nhu, cũng không phải thiện lương, chỉ là một loại trốn tránh."

"Khi một đám người kiên định đứng ở sau lưng cậu, nguyện xông pha khói lửa không để ý sống chết vì cậu, thì điều cậu cần làm không phải là thương hại, không phải là đau lòng, cũng không phải là cảm động, mà là hô to một tiếng, dùng hết khả năng của cậu dẫn đầu bọn họ cùng nhau tiến lên, thấy chết không sờn."
Bình Luận (0)
Comment