Khi Tô Minh nhíu mày thì trên đài sen của hắn xuất hiện một bóng người, cùng lúc đó, đài sen của mấy điện hạ còn lại cũng có người khiêu chiến truyền tống đến, chỉ có hai đài sen là không có người Đạo Thần Tông đi khiêu chiến.
Trong dó một cái đứng một điện hạ là thanh niên. Thanh niên biểu tình lạnh lùng, quanh thân toát ra khí lạnh, mơ hồ như đông lại, đặc biệt là ở trán gã có ấn ký bông tuyết chớp lóe. Đài sen của gã không có người khiêu chiến.
Còn có một đài sen cũng không có người khiêu chiến, đó là một người đàn ông trung niên biểu tình trắng bệch, mỉm cười khoanh chân ngồi, biểu tình lạnh nhạt, tay cầm một hạt châu tỏa ánh sáng lam, toát ra ánh sáng nhu hòa hoàn toàn trái ngược với cảm giác thanh niên cho mọi người, nhưng vẫn có người tới khiêu chiến.
Tô Minh biểu tình âm trầm, đổi lại là ai, khiêu chiến mới vừa bắt đầu chớp mắt có bảy trăm vạn người cùng truyền ra chiến thư thì sẽ nhíu mày. Bảy trăm vạn người tương đương bảy phần số người nơi đây. Đặc biệt là giờ phút này gã đàn ông xuất hiện trên đài sen Tô Minh đứng, giây phút xuất hiện thì gã ngửa đầu cười to, trong tiếng cười ẩn chứa huênh hoang, đắc ý. Đầu tiên gã không thấy Tô Minh mà xoay người nhìn đám người đứng sau lưng, chắp tay, hưng phấn nói.
“Đa tạ các vị đạo hữu cùng tông khiêm nhường, Hàm ta may mắn trở thành người khiêu chiến thứ nhất nơi đây. Hãy để ta đến xem Đạo Không điện hạ rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!"
Giờ phút này, gã đàn ông được nhiều người chú ý lấn lướt Tô Minh, gã cười khằng khặc quay đầu, nhe răng cười nhìn hắn, ánh mắt lộ tham lam. Gã đàn ông giơ lên chân phải đạp xuống đài sen, đi tới gần Tô Minh.
Chính lúc này, ở vị trí mép xung quanh đài sen dấy lên màn sáng, màn sáng ngăn cách chỗ này và bên ngoài, khiến người ngoài không thể trông thấy bên trong đài sen. Vậy là người ngoài không thấy bên trong, sẽ không biết chiến đấu diễn ra như thế nào.
Cùng với màn sáng xuất hiện, ánh mắt Tô Minh quét quanh màn sáng, không chút để ý gã đàn ông đến. Thân thể gã đàn ông vang tiếng nổ, phút chốc tu vi trung kỳ vị giới phát ra từ người gã, tu vi càn quét tám hướng dấy lên lốc xoáy quanh quẩn xung quanh.
Gã đàn ông mắt chợt lóe, giơ lên tay phải ấn pháp quyết, trong khoảnh khắc lốc xoáy bên cạnh gã mạnh co rút, ở trước mặt gã hóa thành phong nhẫn to lớn, rít gào như muốn triển khai hư vô lao hướng Tô Minh. Cùng lúc đó, người gã đàn ông nhoáng lên, cất bước đi hướng Tô Minh.
Giờ phút này, có tiếng hét thê lương từ màn sáng xung quanh truyền đến, đó là tiếng sinh mệnh vang lên trước khi người khiêu chiến bị giết.
Tô Minh nhíu mày, không thèm nhìn phong nhẫn rít gào đến, tay phải giơ lên vung trước mặt. Lập tức phong nhẫn sắp đến mạnh chấn động giữa không trung, chớp mắt tan vỡ, bị chia năm xẻ bảy không tan biến mà dạt ra. Gã đàn ông ngẩn ngơ, phong nhẫn bay ngược lại tăng tốc độ gấp mấy lần. Gã đàn ông mặt tái nhợt, định thụt lùi nhưng không cách nào nhanh hơn phong nhẫn văng trở lại. Phút chốc tiếng hét thê lương truyền ra, thân hình gã đàn ông bị đánh hướng giữa không trung trực tiếp bị ném ra khỏi màn sáng, chia năm xẻ bảy, máu bắn tung tóe.
Khi Tô Minh kết thúc trận khiêu chiến thứ nhất thì bên cạnh đài sen có người khiêu chiến cũng yên tĩnh lại. Máu tán ra, tất cả người khiêu chiến khoảnh khắc hình thần đều diệt.
Nhưng giây phút trên đài sen của các điện hạ không còn người khiêu chiến thì lại có một bóng dáng xuất hiện.
Lần này ở trên đài sen của Tô Minh là một ông lão, lão vừa xuất hiện liền nheo mắt, lắc người, thân hình vặn vẹo biến mất trong không khí.
Tô Minh biểu tình như thường không chút thay đổi, biến mất cũng tốt, không biến mất cũng thế. Tô Minh giơ chân phải đạp xuống đài sen, bùm một tiếng, lấy hắn làm trung tâm không gian mấy vạn mét đài sen khoảnh khắc đông lại. Cách Tô Minh trăm mét phái bên phải người ông lão chớp mắt xuất hiện, bị đông cứng trong hư vô, không gian đè ép tựa đứng lại.
Ông lão vẻ mặt hoảng sợ lộ vẻ không thể tin, Tô Minh ngoái đầu liếc lão, giơ tay phải cách không chộp lão. Phút chốc thân hình ông lão không tự chủ được lao hướng Tô Minh, bị hắn bóp cổ. Tô Minh lạnh lùng siết chặt tay.
Đối với người khiêu chiến thì thái độ của Tô Minh chính là tiêu diệt, chỉ cần dám khiêu chiến, kết cuộc sẽ là cái chết. Tô Minh vốn không có hảo cảm với Đạo Thần Tông, giờ phút này có thể quang minh chính đại diệt sát, tự nhiên hắn sẽ không mềm lòng nương tay.
Bùm một tiếng, cổ ông lão nát bấy, bao gồm nguyên thần đều bị diệt. Ông lão bị Tô Minh ném ra ngoài màn sáng.
Giây phút ông lão bị ném ra, trong đài sen người khác không thấy xuất hiện bóng dáng thứ ba. Khi bóng người ấy xuât hiện thì vang tiếng cười.
"Rốt cuộc đến phiên ta, Đạo Không, Thịnh Thế Liên Hoa này để bổn thiếu gia mặc sẽ càng đẹp hơn!"
Cùng với thanh âm là một người đàn ông trung niên, trên người gã mặc tinh thần bào, đây là một tộc nhân dòng chính. Có thể mặc tinh thần bào thì chắc chắn là tộc nhân dòng chính, dù số lượng tộc nhân dòng chính của Đạo Thần Tông có mấy vạn người, nhưng đối với Đạo Thần Tông khống chế toàn chân giới thì chế tạo mấy vạn tinh thần bào chỉ là một sợi lông trâu. Còn tinh thần thánh bào thì số lượng ít hơn nhiều, dù sao cùng là tộc nhân dòng chính nhưng có chia chủ yếu và thứ yếu.
Khoảnh khắc người đàn ông trung niên xuất hiện, Tô Minh biểu tình lạnh lùng tiến lên một bước. Tiếng cười của người đàn ông trung niên còn quanh quẩn, khi thấy Tô Minh đến gần, gã lùi ra sao, giơ lên tay phải ấn pháp quyết chỉ hướng hắn.
“Đạo Hóa Sinh Hình!!!"
Cái chỉ này khiến thân thể gã quái dị héo rút, chớp mắt biến thành như bộ xương, nhưng có luồng sáng đen bắn ra từ đầu ngón tay gã.
Khoảnh khắc ánh sáng đen xuất hiện liền tan vỡ, hóa thành vô số tơ đen trước mặt Tô Minh, hình thành một cái lưới lớn phủ trùm hắn.
Võng đen lập tức tới gần, sắp ***ng vào Tô Minh, khóe môi hắn cong lên nụ cười trào phúng. Tô Minh giơ lên tay phải chộp hướng võng to màu đen. Bùm một tiếng, võng to đen bị Tô Minh chộp trong tay.
Tình cảnh này khiến người đàn ông trung niên hít ngụm khí, thân thể vội thụt lùi lại, lòng hoảng sợ. Người đàn ông trung niên tự nhận mình có thần thông cực kỳ cường đại, coi như là người vị giới đại viên mãn cũng không có khả năng tay không dám đi bắt. Lực lượng từ cái lưới có thể biến đổi con người, khiến người ta mất đi lý trí. Người đàn ông trung niên dùng thuật này từng ám toán nhiều kẻ có tu vi cao thâm hơn gã, hiện giờ lần đầu tiên thấy có người nhưng lại đi bắt mà không hề chịu ảnh hưởng.
Người đàn ông trung niên sắc mặt biến đổi. Người đàn ông trung niên đang định thụt lùi nhưng Tô Minh thả tay phải ra, lưới to đen bị hắn nắm bắn ngược ra lao hướng người đàn ông trung niên. Khoảnh khắc người đàn ông trung niên biến sắc mặt định chạy ra khỏi đài sen, tiếng hét thảm vang lên, gã bị lưới to đen của chính mình bao trùm, chớp mắt toàn thân khô héo, ngay cả tinh thần bào cũng vỡ vụng. Y phục này dù sao chỉ là tinh thần bào, không phải thánh bào, cho nên phòng hộ có hạ.
Tô Minh liên tục giết ba người, hắn lười nhìn xem đài sen của điện hạ khác. Tô Minh đứng đó chờ người thứ bốn xuất hiện. Phút chốc bóng dáng thứ bốn hiện ra.
Thời gian trôi qua, người thứ bốn, thứ bảy, thứ mười. Nửa ngày sau Tô Minh liên tục khiêu chiến, đã diệt sát gần như hơn bốn trăm người.
Tô Minh không chú ý bên ngoài, cũng không biết mấy điện hạ khác như thế nào, nhưng giết chóc thế này dù là hắn cũng thấy phản cảm. Tuy nhiên, Tô Minh muốn nhìn xem trong cuộc giết chóc này rốt cuộc còn có bao nhiêu người có gan lại tới khiêu chiến.
Tô Minh đang chờ, đợi một người xuất hiện, chân chính có tư cách tới khiêu chiến chính mình, vậy thì chém giết mới càng say sưa. Tô Minh biết giết chóc cứ tiếp tục thế này, người ngoài không dám tham gia, dần sẽ xuất hiện người có tu vi cao sâu.
Tô Minh mắt chợt lóe, trên đài sen lại xuất hiện một bóng người. Hắn chỉ liếc mắt liền thấy ra tu vi của người đến, không ngờ là sơ kỳ vị giới, tu sĩ như vậy làm Tô Minh nhíu mày.
Chỉ một giây, bóng dáng ấy hoàn toàn rõ ràng, đó là một thanh niên cao gầy. Gã vừa xuất hiện liền lùi lại mấy bước, mặt lộ nụ cười nịnh nọt, liên tục vái Tô Minh.
“Điện hạ đừng ra tay đừng ra tay, tiểu nhân không phải tới khiêu chiến. Hình tượng sáng ngợi của điện hạ danh chấn bốn chân giới, tiểu nhân làm sao dám ra tay trước mặt người, người thổi một hơi là có thể trực tiếp đưa tiểu nhân về bụng mẹ ngay. Xin điện hạ thành toàn, cho tiểu nhân vài giây thời gian, chỉ vài giây thôi!” Thanh niên gầy gò lộ vẻ mặt nịnh nọt rất chuyên nghiệp, trông không có chút giả dối.
Tô Minh ngẩn ra,.
Thanh niên gầy lòng toát mồh ôi hột, lại vồi vàng lùi mấy bước ra ngoài màn sáng. Khi nửa người lộ ra bên ngoài màn sáng đài sen, cổ gã đổ lên ngửa đầu rống to.
“Các lão, tiểu gia, các vị đạo hữu trung giới, hạ giới, các vị tiền bối, các vị đồng tông, các vị ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, thúc thúc bá bá tẩu tử đại cô nương, chào mọi người, ta có đan dược thượng hảo, có nhiều lá bùa, và có đao thương kiếm kích, nếu mua nhanh, mua nhiều tặng nhiều. Hãy nhớ kỹ bảng hiệu của ta, ta tên Đức Thuận, là đức của phẩm đức, thuận là mua đồ thuận buồm xuôi gió. Ta ở hạ giới thứ ba trăm ba mươi ba đại lục, chỗ của ta mọi bảo bối đều là vật siêu phẩm ra ngoài chinh chiến, bảo đảm hàng tốt, còn có thể đặt mua!"
Thanh niên hét xong, trong thời gian ngắn mọi người ngây ra tại chỗ. Thậm chí mấy đài sen cũng Tô Minhaj dừng chém giêt,s ông lão sinh cảnh mắt lộ tức giận. Thanh niên rụt đầu, nịnh nọt chắp tay hướng Tô Minh rồi vội vàng lao ra khỏi màn sáng.