Cầu Ma

Chương 11 - Tô Minh Nổi Giận

Tô Minh suy nghĩ rất lâu, trước sau xem xét cũng nhìn không ra tác dụng của Thanh Trần tán. Tại trong kí ức hắn thu được chỉ có phương pháp luyện chế mà không có tác dụng cụ thể.

Cho đến buổi trưa, ánh mặt trời có chút nóng bức, Tô Minh hơi do dự, liền rời khỏi chỗ này.

Một đường bay nhanh, hắn cùng Tiểu Hồng quay trở lại nơi hắn luyện dược. Tiểu Hồng không dừng lại ở chỗ này quá lâu, sau khi trở về lại chạy ra ngoài.

Đứng ở bên ngoài, Tô Minh đón gió núi, cả người tựa vào vách đá, trong tay cầm dược thạch màu xanh, bắt đầu trầm tư.

“Đến cùng là có tác dụng gì…uống vào không có hiệu quả, dùng bên ngoài cũng như vậy…” Hắn cau mày, thật vất vả mới luyện chế ra dược thạch, nhưng lại tìm không ra tác dụng của nó ở chỗ nào, điều này khiến Tô Minh cảm thấy thời gian một tháng trước đó tựa như là lãng phí vô ích.

Hắn nhìn chằm chằm vào dược thạch, mạnh mẽ cắn răng một cái.

“Thôi, hết thảy còn cần chính mình thử nghiệm! Ta nuốt vào viên dược thạch này rồi tự thân trải nghiệm một phen!” Tính cách Tô Minh vốn quyết đoán, lúc này, sau khi quyết định, liền không chút do dự lập tức đem Thanh Trần tán trong tay cho vào miệng.

Dược thạch vừa vào miệng lập tức tan ra, một cỗ dược hương nồng đậm tràn ngập trong miệng Tô Minh, tựa như hình thành một cỗ nhiệt lưu xông vào cơ thể, nhưng rất nhanh liền tiêu tán không để lại cảm giác gì nhiều.

Tô Minh ngây ra tại chỗ, sau đó vội vàng đả tọa thử ngưng tụ huyết mạch, nhưng lại không có chút nào khác biệt so với bình thường, vẫn như cũ là loại cảm giác huyết dịch không đủ này.

Hắn dùng sức gãy đầu, tràn đầy ảo não, lần này hắn thực sự mơ hồ cảm giác, thời gian một tháng trước đó của bản thân là lãng phí vô ích.

“Không thể nào, nhất định còn có tác dụng khác!” Tô Minh mặc dù thất vọng nhưng lại không từ bỏ, chỉ là bất kể hắn xem xét thế nào cũng không tìm ra một chút manh mối, hắn chỉ đành thở dài một tiếng, cười khổ không thôi.

Qua nửa ngày, khỉ con hóa thành một đạo hồng ảnh chợt lóe từ dưới chân núi bay nhanh mà lên, rất nhanh liền đến gần Tô Minh, tại trước mặt hắn nhảy lên mấy cái, sau khi ném một đám dã quả xuống đất lại rời đi lần nữa.

Tô Minh thầm than, lúc này trong bụng trống trơn, liền cầm lấy dã quả vừa ăn vừa tiếp tục suy nghĩ.

Trong lúc bất giác, Tô Minh đã ăn một hơi no bụng, phun ra hột trái cây, sau khi sờ sờ bụng lại bắt đầu suy nghĩ. Ánh mắt hắn vô ý lướt qua đám trái cây còn lại, đang lúc muốn thu hồi, hắn bỗng nhiên sửng sốt.

“No rồi? Ồ!” hai mắt Tô Minh nhìn chòng chọc về phía đám dã quả, sau đó lập tức đếm số hột trái cây đã phun ra, tổng cộng là mười lăm hột.

Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân dường như đã nắm bắt được cái gì, trái tim lại nhảy lên thình thịch.

“Ta từ nhỏ đã thích ăn loại dã quả này, những năm gần đây Tiểu Hồng lại thường xuyên hái đến cho ta…nhưng ta không thích mỗi lần ăn quá nhiều, lúc trước ăn được mười tám, mười chín quả liền sẽ có cảm giác no…nhưng vừa rồi ta mới chỉ ăn mười lăm quả không ngờ đã no bụng. Là sức ăn của ta nhỏ đi? Hay là cùng vật khác có liên quan?” Tô Minh liếm liếm môi, hắn còn nhớ trước đó bản thân từng nuốt vào một viên Thanh Trần tán.

“Chẳng lẽ Thanh Trần tán này là loại dược thạch có thể thay thế thức ăn?” Ánh mắt Tô Minh lộ ra vẻ suy nghĩ.

“Hoặc là nói, Thanh Trần tán này có tác dụng gia tăng đồ vật…” Trái tim Tô Minh cấp tốc nhảy lên, hắn liền hít một hơi thật sâu, đối với tác dụng của loại thuốc này, hắn đã vắt hết óc suy nghĩ nhưng lại không tìm ra chút manh mối nào. Bây giờ, cảm thấy tựa như đã nắm bắt được cái gì, hắn không quản có hoang đường hay không, liền lập tức xoay người chui trở lại vào bên trong tiểu động, nhanh chóng tiến đến chỗ luyện dược của chính mình.

Hắn nhớ số Ô Long tiên còn thừa lại không nhiều lắm, vật này khá là trân quý, không phải tại lúc trời mưa thì không cách nào hái được, vì vậy số còn thừa này hắn một mực không nỡ đem uống hết.

Nhanh chóng trở lại Hỏa Dung động luyện dược. Từ trong sọt, Tô Minh lấy ra cái bọc chứa bình nhỏ đựng mấy giọt Ô Long tiên. Sau khi mở ra, hắn không chút do dự lập tức đặt tại bên miệng một hơi uống hết.

Đối với Ô Long tiên, Tô Minh hiểu rất rõ, mấy giọt này sau khi vào bụng liền có từng tia lạnh lẽo tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân hắn, dần dần hòa vào trong huyết dịch.

Đúng lúc này, những tia lạnh lẽo do Ô Long tiên biến thành lại đột nhiên tăng lên một cách kì dị, khoảng chừng xuất hiện thêm một thành. Nhìn như không nhiều lắm nhưng Tô Minh lại cảm thụ cực kì rõ ràng.

Mấy tia lạnh lẽo này sau khi cùng với huyết dịch dung hợp, liền sôi trào lên, khiến cho khi Tô Minh vận chuyển huyết mạch, bên trên thân thể xuất hiện bốn đầu huyết tuyến, tỏa ra huyết sắc quang mang.

Một lúc lâu sau, Tô Minh mở mắt, thở ra một hơi trọc khí, hai mắt ánh lên vẻ hưng phấn.

“Quả nhiên là như thế! Thanh Trần tán này nếu đơn lẻ phục dụng thì không có hiệu quả, nhưng nếu dùng một lúc cùng vật khác thì sẽ có tác dụng gia tăng số lượng của vật đó. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại cực kì bất phàm.” Tinh thần Tô Minh đại chấn, bây giờ thuật luyện dược này cấp cho hắn động lực cực kì lớn.

“Tại nơi thu được phương pháp luyện dược này có mười lăm động nhỏ, hiển nhiên là dùng để đặt vào mười lăm loại dược thạch như vầy, chẳng qua lúc này dược thạch để ta dùng còn chưa đủ…” Tô Minh hơi trầm ngâm, sau khi do dự một lát, vẫn quyết định chẫm rãi hãy nghĩ đến.

Quyết định xong, hắn đứng dậy vội vã chạy tới bên cạnh Hoang đỉnh, dùng số thảo dược còn lại lần nữa bắt đầu tiếp tục luyện dược.

Ngoại trừ luyện dược, hắn còn bảo khỉ con ra ngoài tìm kiếm thảo dược, sau khi thu thập số lượng lớn những loại thảo dược theo trong trí nhớ của hắn mà mỗi lần A Công đều muốn lấy đi, hắn lại dùng phương pháp trong bộ lạc đem đập nát thành chất lỏng rồi uống hết, sau đó dùng Thanh Trần tán làm phụ trợ, nhờ vây tốc độ tu luyện của hắn lập tức gia tăng thêm một ít.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã trôi qua hai tháng, trong hai tháng này, Tô Minh gần như không đi ra ngoài, Hỏa Dung động này như trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn vậy. Vị trí nơi này cũng rất khó bị phát hiện nên Tô Minh có thể yên tâm ở tại đây tu hành.

Hai tháng này hắn luyện chế ra không ít Thanh Trần tán, sau đó lại lấy loại thuốc này dùng cùng với các loại thuốc có tác dụng gia tăng khí huyết khác, khiến cho trên thân thể hắn dần dần ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ năm.

Thậm chí sợi huyết tuyến thứ sáu cũng như ẩn như hiện hình thành, giống như nếu cứ tiếp tục sẽ không bao lâu nữa liền có thể ngưng tụ ra.

Lúc này ngoài trời đã là mùa đông, những ngọn núi khác đều bị tuyết bao phủ, chỉ riêng tại Hắc Viêm phong tuyết chưa kịp rơi xuống đã bị tan ra, nhưng như thế lại khiến cho bốn phía nơi này bị sương mù bao phủ, xa xa nhìn vào trông rất là kì dị.

Nếu có người ngoài lần đầu tiên đến đây, nhìn thấy cảnh này tất nhiên sẽ cảm thấy rất hứng thú, nhưng đối với Tô Minh mà nói, hắn từ nhỏ đã lớn lên tại vùng phụ cận, đối với sự kì dị của ngọn núi này đã sớm nhìn thành quen.

Một ngày này, trong lúc Tô Minh khoanh chân ngồi, huyết tuyến trên thân thể có chút nồng đậm hơn, năm sợi huyết tuyến nhỏ lượn lờ trên thân thể hắn, dường như là có đầy đủ sinh mạng, thoạt trông rất kinh người.

Huyết quang không ngừng tỏa ra, trên thân thể Tô Minh tràn đầy mồ hôi, thân hình hắn run lên nhè nhẹ nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự kiên định, đây là hắn trong nửa tháng qua, lần thứ ba thử ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ sáu, một khi sợi huyết tuyến này ngưng tụ thành công, hắn lập tức có thể trở thành man sĩ Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai.

Quan trọng nhất là hắn có thể thi triển ra loại man thuật đầu tiên trong đời, một loại man thuật thuộc về bộ lạc của hắn, tên là Thích linh thuật.

Thích linh man thuật, thuật này không phải tay không thi triển, mà cần một ít thi thể của dã thú vừa mới chết đi, thông qua tự thân ngưng tụ ra huyết tuyến, đi cảm thụ linh hồn của dã thú đã chết đó, sau khi đem nó rút ra, thì có thể gia tăng một phần năng lực của bản thân trong thời gian ngắn.

Sau khi nắm được man thuật, mới có thể xưng là man sĩ, sẽ cùng các tộc nhân khác có sự phân biệt rõ ràng. Bản thân man sĩ cường đại hơn gấp mấy lần.

Một lúc lâu sau, thân thể Tô Minh chấn động, huyết quang vờn quanh thân thể dần dần tiêu tán, năm sợi huyết tuyến trên da hắn cũng dần dần ẩn đi, việc ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ sáu lại lần nữa thất bại.

Tô Minh thở ra một hơi thật sâu, sau khi trầm ngâm một lát, liền lấy ra một ít dịch thuốc cùng với Thanh Trần tán lần nữa nuốt vào, lại bắt đầu một lần tu hành.

Thời gian từng ngày trôi qua, đảo mắt lại là một tháng, trên toàn bộ Ô Long sơn đều bị bao phủ bởi lớp tuyết dày đặc, dù là tại Hắc Viêm phong này, sương mù cũng ngày càng dày hơn, hơi nóng cũng dường như có dấu hiều muốn tản đi.

Thời điểm lạnh nhất trong một năm đã đến.

Nhưng đối với Tô Minh mà nói, lúc này lại là lúc then chốt nhất, trải qua hắn không ngừng nỗ lực lại cộng thêm có đầy đủ thảo dược cùng Thanh Trần tán, khiến cho tốc độ tu luyện của Tô Minh tại Ngưng huyết cảnh cực kì nhanh, lúc này sợi huyết tuyến thứ sáu đã thành hình, đang ở thời điểm trọng yếu sắp sửa ngưng tụ mà ra.

Khỉ con tại trong mùa đông này cũng không muốn đi ra ngoài, lông toàn thân nó đỏ rực, ở trên tuyết trắng có thể thấy được rõ ràng, vì vậy mà khi đến mùa đông, nó đều sẽ an tĩnh lại.

Lúc này nó ngồi xổm ở bên cạnh Tô Minh, vừa hà hơi, hai mắt vừa lưu chuyển nhìn hắn. Nhưng đúng lúc này, nó bỗng nhiên mạnh mẽ xoay đầu, hai mắt lộ ra vẻ mãnh liệt, lỗ tai động mấy cái.

Có một vài thanh âm mơ hồ từ bên ngoài truyền đến…

“Úc Nha, ngươi nói Thiên Nham thảo là sinh trưởng ở chỗ này? Chúng ta tìm đã nửa ngày cũng không tìm được, có phải ngươi tính sai hay không?” Đó là một thanh âm âm lãnh, rơi vào trong tai khỉ con, khiến cho toàn thân nó run lên.

“Chắc là không đâu, ta nhớ lúc trước khi thấy được, nó vẫn là cây non, cho nên đã hạ xuống một đạo man thuật che dấu gần đó, tính đến bây giờ nó cũng đã lớn mới phải, ngươi nên biết chỗ này là nơi tộc nhân bình thường đến thu thập thảo dược, bọn họ không thể nào nhìn ra man thuật của ta.” Người trả lời, thanh âm hơi bén nhọn.

“Vậy nhanh đi tìm a, nếu đây thực sự là Thiên Nham thảo, có lẽ có thể giúp ta nhanh chóng đột phá tầng thứ ba, bước vào Ngưng huyết cảnh tầng thứ tư, về phần ngươi, cũng có thể tiến vào tầng thứ ba”

“Không cần gấp gáp, hẳn là ở chỗ này rồi, ta có thể cảm thụ được man thuật cảm ứng vẫn còn tồn tại…Nếu ngươi có thể đạt đến tầng thứ tư, lúc đó liền có thể tiến vào Hắc Sơn săn đội…Ta nghe nói con mồi lần này là do A Công tự mình định ra… có thể đoạt được nhiều ít bao nhiêu cũng đều thuộc về chính mình”

Thanh âm trò chuyện của hai người đó càng ngày càng gần, nghe xong liền có cảm giác tựa như họ đã ở bên ngoài, khiến cho khỉ con cực kì khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám. Nó mơ hồ cảm thụ được hai người bên ngoài có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với bản thân.

Nó liên tục quay đầu nhìn về phía Tô Minh, nhưng hai mắt Tô Minh vẫn nhắm nghiền, thân thể hơi có chút run rẩy, bên trên huyết quang càng lúc càng sáng rực, sợi huyết tuyến thứ sáu tựa như đều có thể tủy thời hoàn toàn ngưng kết.

Nhưng vào lúc này…

“Tìm được rồi! Ồ? Ngươi xem ở chỗ này lại có một cái động, đáng tiếc hơi nhỏ”

“Đúng rồi, chính là Thiên Nham thảo! Về phần cái động này…Nơi đây từng là vùng đất thuộc về Hỏa Man, bốn phía động này lại có lửa nóng, bên trong hẳn là trống không. Nếu đã đến, liền vào xem thử cũng được, chỉ là động khẩu cũng không làm khó được ta” Thanh âm hai người đó truyền đến, nội dung trong lời nói lại khiến cho sắc mặt khỉ con đại biến.

Trong lúc nôn nóng, nó liền mạnh mẽ cắn răng, sau khi quay đầu lại liếc Tô Minh một cái thật sâu, nó nhe răng hóa thành một đạo hồng ảnh trực tiếp nhảy vào nơi xuất khẩu bên trong tiểu động, xuôi theo động này chợt lóe mà đi.

Bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh kinh hô cùng hưng phấn.

“Là Hỏa viên, còn là một ấu thể nữa chứ, haha!”

“Chỗ này là nơi nó tránh lạnh, nhanh bắt nó, máu huyết của nó đối với chúng ta là vật đại bổ, da lông lại càng có thể đem hiến cho A Công!”

Theo một tiếng kêu thảm thê lương, thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, nhưng bên trong Hỏa dung động này, vẻ mặt Tô Minh lại trở nên vặn vẹo, kịch liệt run rẩy.

“Các ngươi…tìm chết…” Tô Minh mạnh mẽ ngẩng đầu, phát ra một tiếng gào phẫn nộ.

Bình Luận (0)
Comment