Cầu Ma

Chương 125 - Hòa Phong, Hứa Ta Đến Đây!

‘Không ngờ Hòa Phong này hiểm độc như vậy! Nhưng gã dựa vào cái gì chắc chắn mình sẽ giúp đỡ được? Mình và gã rõ ràng chỉ gặp một mặt, là trong đêm khuya tiệm rượu. Vậy gã dựa vào cái gì biết mình tại rừng mưa này, chạy trốn tới đây đoán chắc tính cách Huyền Luân nhất định sẽ dẫn mình ra. Gã chắc chắn còn tính đến mình không tham gia chuyện này, hoặc lựa chọn không ra tay, hoặc là rời đi. Cho nên khi gã phát hiện mình sắp đi xa thì mở miệng thử.’

‘Nếu nói đó chỉ là trùng hợp thì không phải không có thể. Nhưng loại trùng hợp này thật quá trùng hợp đi.’

‘Gã lợi dụng mình phân tán sự chú ý của Huyền Luân, kết luận là mình có thể kháng cự được, tính ra mình chỉ có hai lựa chọn. Một là hủy khói đen mặt quỷ xong vì bảo vệ mình, tránh đi phiền phức sau này mà ra tay đấu với Huyền Luân. Dù mình vì chứng minh vô tội ngược lại giúp đỡ Huyền Luân, Hòa Phong sẽ có bước kế tiếp đạt thành âm mưu hiểm độc. Lựa chọn thứ hai là sau khi chống lại mặt quỷ xong lần nữa vội vàng bỏ đi, cứ thể thừa nhận lời gã đã nói, để lại nguy hiểm cực lớn, khiến Huyền Luân lại phân tâm. Hòa Phong có lẽ có cách khiến Huyền Luân đổi ý lại đây truy sát mình.’

‘Lại thêm lúc trước Hòa Phong đột nhiên đi tới rừng mưa khiến mình trở tay không kịp, Huyền Luân ra tay bị Nguyệt Dực chấn nhiếp, dù tránh khỏi một chỉ tay nhưng đẩy mình vào trong âm mưu của Hòa Phong. Như vậy xem như mình không địch lại giả chết thì Huyền Luân chắc chắn không tin.’

‘Đây là một tử cục! Hòa Phong, ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì bảo vệ mình mà hại ta như vậy! Khó trách A Công nhiều lần nói với mình, lòng người hiểm độc.’ Tô Minh lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận điều này.

Hắn vốn tưởng chỉ cần mình không lộ địch ý thì sẽ tránh khỏi một số việc, giữ an toàn. Nhưng bây giờ Hòa Phong dùng hành động cho Tô Minh biết, có nhiều lúc dù không lộ ra địch ý, dù là hai kẻ xa lạ cũng sẽ vì nguyên nhân khác mà tạo thành tử vong.

So với Hòa Phong thì Tô Minh vẫn quá ngây thơ. Dù có chút tâm kế nhưng chỉ trải qua bộ lạc thảm khốc, Sơn Ngân phản bội, không trải qua loại lòng người hiểm ác.

Kỳ thật trước khi xảy ra chuyện này, Tô Minh còn có chút đồng tình Hòa Phong.

‘Mọi thứ đều bởi vì mình quá yếu. Nếu mình trở thành cường giả, vậy Hòa Phong sẽ không dám âm hiểm lợi dụng.’ Ý nghĩ đó xẹt qua trong đầu Tô Minh lúc khói đen mặt quỷ đến. Trong lúc vội vàng này, Tô Minh bị buộc suy nghĩ mọi mặt, điều này không liên quan đến tu vi. Mở ra cái kết cần năng lực phản ứng của hắn.

‘Chiến, không thắng được, sẽ bị lợi dụng. Trốn, chạy không thoát, sẽ bị truy sát. Thua chết, trừ phi chết thật, nếu không sẽ có người tin Hòa Phong. Ba con đường nếu ngươi đều khóa vậy hãy để Tô Minh ta mở ra con đường thứ tư!’ Mắt Tô Minh lấp lóe, khoảnh khắc khói đen mặt quỷ rít gào thì tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện cốt đao.

Hắn không lùi mà tiến lên một bước. Một bước đạp xuống, trăng trên trời như sáng rực lên. Ánh trăng tràn ngập toàn thân Tô Minh dấy lên hóa thành ngọn lửa. Khiến Tô Minh chạy đi toàn thân như bị thiêu đốt, hình thành biển lửa.

Một đao chém hướng mặt quỷ khói đen. Một đao kia rơi xuống, ngoài người Tô Minh xuất hiện hồn Nguyệt Dực, bao phủ toàn thân, khiến Tô Minh đạp không tiến lên. Không người trông thấy, bây giờ dưới chân Tô Minh, rất nhiều hồn Nguyệt Dực quay quanh hắn.

Đao của hắn và mặt quỷ khói đen va chạm, oành một tiếng, Tô Minh hộc máu, cơ thể lảo đảo lùi ra sau, cốt đao vỡ ra. Rất nhiều mảnh vỡ bay tứ tung. Hồn Nguyệt Dực vô hình ngoài người hắn chấn động, không tản đi mà lần nữa ngưng tụ ngoài thân Tô Minh.

Khói đen mặt quỷ khi Tô Minh hộc máu lùi lại thì phát ra tiếng thét chói tai, như bị gió lốc xé rách bốn năm mảnh, hóa thành từng sợi khói tán đi.

“Hòa Phong mau chạy đi. Hứa ta xấu hổ chuyện trước đó, bây giờ bừng tỉnh, dù liều mạng cũng phải giúp huynh giữ chân Huyền Luân!” Tô Minh cất tiếng nói, lao lên, Nguyệt Dực vòng quanh bay thẳng tới chỗ chiến đấu trong rừng mưa.

Hòa Phong đang đấu với Huyền Luân nghe vậy thì nhướng mày, nhưng bây giờ tình trạng nguy hiểm làm gã không kịp nghĩ nhiều. Chỉ thấy Huyền Luân cười nhạt, không biết thi triển thủ đoạn gì, khói đen xung quanh chia ra một nửa bay thẳng tới Tô Minh.

Trong một nửa khói kia có tiếng gào thê lương, hóa thành sợi tơ như tóc vô số người chết, lan tràn bao phủ trước mặt Tô Minh.

Sợi khói dày đặc như mưa, bởi vì bầu trời tối đen khiến người khó thể nhìn kỹ. Chỉ thấy sợi tơ do vô số khói biến thành phủ trời đất, mạnh co rút bao lấy Tô Minh. Xem tình hình hơi giống với Thanh Tác Man của Tất Đồ.

Ầm ầm thanh âm vang vọng, thật nhiều tơ khói mạnh co rút che phủ cơ thể Tô Minh, không ngừng ngưng tụ thành một đoàn tóc.

Vật này cỡ vài mét, mặt trên lượn lờ vô số sợi tơ, che kín không lộ ra một chút gì, chỉ mơ hồ nghe bên trong truyền đến tiếng hét thê lương. Thanh âm kia là của Tô Minh.

Máu tươi nhỏ giọt từ bên dưới đoàn tóc, dù không nhiều nhưng trông thấy ghê sợ.

Hình ảnh này khiến Hòa Phong thầm kinh, vội lùi ra sau. Huyền Luân cười nhạt ép tới, nâng lên tay phải chỉ hướng đoàn tóc.

“Mặc kệ hắn có phải bạn ngươi hay không, bị tóc như tơ của lão phu…” Huyền Luân chưa nói hết thì đoàn tóc bay bềnh bồng theo cái chỉ tay kia dần tản ra.

Nhưng khiến Huyền Luân ngây người là khi đoàn tóc mở ra, bên trong không có bóng dáng Tô Minh, trống rỗng. Chỉ có một ít máu tươi theo đoàn tóc bị mở ra mà rơi xuống.

Chính Hòa Phong cũng ngây ngẩn.

Hai người trơ mắt nhìn Tô Minh biến mất không thấy bóng dáng, khiến họ chẳng chút phát hiện, đột ngột biến mất, hiển nhiên là dùng cách đặc biệt rời xa nơi này. Bởi vì quá mức đột ngột và kỳ lạ khiến chỗ chiến đấu thoáng chốc tĩnh lặng.

Hòa Phong biến sắc mặt, không thể phán đoán nhưng sau đó lộ ra nụ cười cao thâm khó dò. Thân thể nhoáng lên, gã định chạy trốn. Bây giờ Huyền Luân cực kỳ giận dữ, mạnh xoay người bay thẳng đến Hòa Phong.

Tiếng nổ vang vọng, thật lâu sau truyền ra tiếng rống thảm thiết. Chỉ thấy Hòa Phong hộc máu, toàn thân đẫm máu, mặt trắng bệch, hiển nhiên sắp chết.

Oành một tiếng gã rơi xuống đất, khoảnh khắc đó bỗng toàn thân phát sáng, ánh sáng chói mắt khiến Huyền Luân hung dữ đuổi theo con ngươi co rút.

Ngay lúc này, chỉ thấy trong ánh sáng chói lòa, Hòa Phong thiêu đốt khí huyết mạnh lao ra, trong đêm tối hóa thành mặt trời không ngừng tỏa ánh sáng, chớp mắt bộc phát vài lần, tốc độ khiến Huyền Luân kinh sợ bay thẳng tới phương xa. Sắc mặt Huyền Luân biến đổi, tay phải nâng lên liên tục chỉ trên người, chạy nhanh đuổi theo. Rất nhanh, hai người thành hai cầu vồng bay hướng chân trời, hướng tới nơi xa xăm tận cùng tầm mắt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Trong rừng mưa mù mịt, một bãi nước bùn vươn ra một bàn tay. Tay này như cành cây khô, như tay người chết, giãy dụa đi ra một bóng người.

Bóng dáng ấy không có tóc, khuôn mặt hõm vào, xem thì tựa như bộ xương, hai mắt vô thần, giãy dụa bò ra, dường như đã dùng hết sức, thở hồng hộc.

Trong khi thở, khóe miệng hắn không ngừng tràn ra máu tươi. Máu màu đen có mùi tanh hôi.

‘Huyền Luân, ngươi không ngờ rằng Hòa Phong ta còn có tuyệt chiêu chứ gì. Bị ngươi truy sát, ta đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, tuy lãng phí một khối Khôi Thế Thân mà chính Hàn Phỉ Tử cũng không biết. Dùng vật đó hiến tế thật nhiều máu và sinh mạng của ta, chỉ cần ta còn sống thì đã đủ. Ngươi chắc chắn sẽ chết trong tay ta. A ba, mẹ, còn có các tộc nhân. Ta sẽ vì các người báo thù!’ Người khô gầy đó không ngờ chính là Hòa Phong, gã không chết!

‘Đáng tiếc thanh niên thần bí kia không biết dùng cách gì trốn thoát, nếu không thì kế hoạch của mình càng hoàn mỹ chút, không cần yếu ớt như hiện nay. Phải cố gắng mau chóng hồi phục. Dùng tốc độ Khôi Thế Thân, Huyền Luân muốn đuổi kịp phải mất vài ngày. Chờ y phát hiện quay trở lại thì mình đã có đầy đủ thời gian. Nhưng mình coi như gặp họa được phúc, đột phá Ngưng Huyết. Cách Hàn Phỉ Tử nói đúng là có hiệu quả, nếu không muốn sợi máu hoàn mỹ, không yêu cầu xa vời thì bộc phát lúc nguy hiểm, từ trong chỗ chết có cơ hội đột phá Khai Trần. Bây giờ chỉ cần tu vi của mình hơi hồi phục thì chính là cường giả Khai Trần, có thể vẽ Man Văn cho mình! Có Hàn Phỉ Tử hỗ trợ, mình có tư cách ngoài mười sáu ám hồn tộc.’

Hòa Phong hít sâu, bây giờ gã không thể di chuyển nhiều, cực kỳ yếu ớt. Nếu không phải dưới bùn hồi phục tu vi rất chậm, sợ thời gian quá dài bị Huyền Luân quay lại phát hiện thì gã sẽ không giãy dụa đi ra, bây giờ chỉ còn cách nằm đó chậm rãi trị thương.

“Mình cần thời gian ba ngày!” Hòa Phong gian nan nâng lên tay phải, chậm rãi bỏ vào trong ngực. Ngực gã lóe sáng, cầm ra một cái bình nhỏ. Bình màu trắng gần như trong suốt, có thể thấy bên trong một ít chất lỏng.

Hòa Phong đang định dùng răng giật nắp bình ra thì bỗng thân thể cứng đờ, cả người đông lại không động đậy. Gã dựng đứng lông tơ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Mang đến nguy hiểm và khiến gã kinh hoảng là một thanh âm lạnh lẽo tựa gió rét.

“Hòa Phong, Hứa ta đến đây, lấy vật báo đáp huynh đã nói.”

Hòa Phong tinh thần rung động, trông thấy trong rừng mưa không xa chậm rãi đi đến một người. Người này lộ ra sự lạnh lẽo như băng ngàn năm không tan, theo đó là áp lực khuếch tán.

Chính là Tô Minh!!!

Bình Luận (0)
Comment