Cầu Ma

Chương 171 - Lại Một Ước Hẹn

Tô Minh nhắm mắt lại bình tĩnh nỗi lòng, mở ra hộp gấm thứ nhất. Giây phút mở ra hộp gấp có mùi thảo dược ập đến, mùi hương rất nhạt, nhưng khi ngửi thì Tô Minh như nghe thấy khúc nhạc không biết thổi như thế nào.

Khúc nhạc lượn lờ êm tai tuyệt đẹp, khiến người nghe sẽ nghĩ đây là nhạc trời.

Thật lâu sau Tô Minh nhìn hướng hộp gấm, bên trong có ba gốc thảo dược. Thảo dược hình dạng rất kỳ lạ tựa như nhánh cây, nhưng mặt trên có một ít lỗ nhỏ, còn về tiếng nhạc tuyệt vời không phải ảo giác, mà là gió thổi vào lỗ nhỏ thảo dược hình thành.

“Thiên Lại Chi.” Tô Minh nâng lên tay phải vỗ vào nó, lập tức ba gốc Thiên Lại Chi và hộp gấm biến mất trong tay Tô Minh, bị hắn cất vào túi trữ vật.

Ánh mắt rơi vào hộp gấm thứ hai, Tô Minh hít thở dồn dập. Dù hắn biết bản đồ địa hình bên trong không đủ mọi mặt nhưng dù sao cũng có hy vọng.

Tay hắn chậm rãi đặt trên hộp gấp định mở ra.

“Nếu huynh định mở nó ra vậy phải trị hết cho Phương Mộc đã.” Một thanh âm mềm nhẹ vang bên cạnh Tô Minh. Theo thanh âm xuất hiện còn có mùi hương nhàn nhạt.

Tuy mùi hương này đến sau dược hương Thiên Lại Chi, nhưng cho người cảm giác khác nhau, dược hương như trần, hương này như mộng.

Tô Minh sắc mặt bình thường không có biến đổi gì. Hắn đã sớm nhận ra Hàn Thương Tử đến, không vì lời của cô mà tạm dừng. Tô Minh bình tĩnh mở ra hộp gấm, thấy bên trong đặt một tấm da thú xếp chỉnh tề.

Nhìn da thú, trong mắt Tô Minh nổi lên phức tạp, hắn bỗng nhiên không dám nhìn. Hắn sợ mình trông thấy, hiểu được có khác nhau. Hắn sợ thế gian này không có…Ô Sơn!

Hàn Thương Tử nhẹ bước tới trước mặt Tô Minh, ngồi xếp bằng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ. Cô có thể thấy sự phức tạp không che giấu trong mắt Tô Minh.

Hai người không mở miệng, im lặng lát sau Tô Minh cầm lên da thú trong hộp, mở ra, tập trung nhìn.

“Thất vọng không?” Hàn Thương Tử nhẹ giọng hỏi. Giọng cô rất nhẹ lọt vào tai người có cảm giác khó miêu tả. Tựa như chính cô, vẻ ngoài mềm yếu mỹ lệ động lòng người, nhưng trong lòng kiên cường hơn nhiều nam giới.

Tô Minh nhìn bản đồ địa hình trước mặt, vẽ tỉ mỉ, chẳng những bao gồm địa hình gần Hàm Sơn, thậm chí xung quanh cũng kỹ càng. Nhìn từ bản đồ thì đất Nam Thần rất rộng lớn.

Chẳng qua dù bản đồ tỉ mỉ nhưng không phải Tô Minh muốn. Tô Minh nhắm mắt lại, im lặng. Kỳ thật chính Tô Minh cũng biết, hắn muốn loại bản đồ chỉ sợ không phải bộ lạc nho nhỏ cỡ trung cho được. Nhưng biết là một việc, thấy lại là việc khác.

“Có chút.” Bây giờ lòng Tô Minh cũng loạn như trong đáy mắt. Hắn hy vọng trông thấy bản đồ mình khao khát rồi lại không muốn thấy. Loại phức tạp này đến từ mê mang hắn chôn sâu trong đáy lòng.

“Vật này huynh chỉ có thể nhìn, không thể mang đi.” Ánh mắt Hàn Thương Tử nhìn Tô Minh có thương hại, nhẹ giọng nói.

“Ta biết.” Tô Minh mở mắt ra, không nhìn Hàn Thương Tử mà hướng về trời đất phương xa tối tăm. Hắn không biết bây giờ mình ở trong mắt Hàn Thương Tử, cô nhìn thấy sự cô độc.

“Cô từng nói nếu có một ngày tôi nhớ tới cái gì có thể đến tìm cô.” Tô Minh thì thào.

“Phải.” Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói.

Lại là tĩnh lặng, lần này thời gian yên lặng hơi lâu. Bầu trời tối đen có trăng, nhiều ngôi sao lấp lánh quanh trăng.

Gió thổi bay sợi tóc của Hàn Thương Tử, khiến bây giờ cô ở dưới ánh trăng đặc biệt xinh đẹp.

“Cô nhìn thấy cái gì?” Tô Minh đánh vỡ im lặng, thì thào.

Hàn Thương Tử không lên tiếng mà cắn môi dưới nhìn Tô Minh, hai mắt tỏa ánh sáng động lòng người. Cô nhìn Tô Minh rất lâu như đặt quyết tâm.

“Huynh…có thể ước hẹn với tôi không…”

Hai chữ ước hẹn phát ra từ miệng cô rơi vào tai Tô Minh, hắn chấn động tinh thần, không thể dùng bình tĩnh khống chế, dù che giấu sâu hơn nữa, triệt để che lấp thì sẽ vì một ít sự việc, một ít lời nói mà ***ng chạm bi thương.

Bây giờ vết thương bị chạm vào như sóng gợn lan tràn trong người Tô Minh, trong linh hồn. Khiến hắn nhìn như bình thường nhưng người ngoài sao biết nỗi lòng.

Dù Hàn Thương Tử không biết, chỉ nhờ vào trực giác nữ tính liền lập tức phát hiện, Tô Minh ở trước mặt mình cho cảm giác cô đơn ra còn có bi thương khó tả.

“Huynh…” Hàn Thương Tử ngây ra. Cô rất thông minh, lập tức đoán được lời của mình có lẽ một số từ là lý do khiến Mặc Tô này đau thương.

‘Ước hẹn ư…’ Hàn Thương Tử không nói ra.

‘Ước hẹn…’ Tim Tô Minh đau nhói, cơ thể hắn không run nhưng bi thương không thể khống chế tràn ngập, từ ngữ này có ý nghĩa đặc biệt với hắn.

Từng có một cô gái đứng trong tuyết cười nhìn hắn.

[Anh nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi trong tuyết, có hay không sẽ đi tới đầu bạc…]

Từng có một cô gái ở trên lưng ôm hắn, nhịp tim của hai người đập cùng một nhịp, khuôn mặt đỏ ửng vùi vào lưng hắn.

[Có thể cùng tôi, đi vòng vòng không…]

Từng có một cô gái đứng đó cắn môi, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy mê hoặc phủi tuyết trên áo hắn.

[Tô Minh, đây là ước hẹn…tôi chờ anh…]

Đây là một ước hẹn, mà Tô Minh là người không thực hiện lời hứa.

‘Sắp năm năm, hoặc có lẽ không phải năm năm…’ Lòng Tô Minh càng đau, có chút xót xa.

Thế gian này có rất nhiều bi thương, có lẽ hắn không phải người đau nhất. Nhưng nếu đau thương nhất là sống và chết, là năm tháng vô tận ngăn cách, vậy đau của Tô Minh chính là không biết có tồn tại sống và chết hay không, có tồn tại năm tháng cách trở, loại bi thương tăng thêm mê mang này càng đau đớn hơn.

“Xin lỗi…” Hàn Thương Tử cắn môi nhẹ giọng nói. Cô không thể đồng cảm nỗi đau của Tô Minh nhưng có thể cảm giác người trước mắt đang bi thương.

“Là ước hẹn gì.” Giọng Tô Minh hàn khàn, nhìn Hàn Thương Tử trước mặt, nhìn sợi tóc bị gió thổi che đi khuôn mặt xa lạ. Dường như hắn mơ hồ thấy đến Bạch Linh.

Thời gian khác nhau, địa phương khác nhau, người khác nhau, lời ước hẹn giống nhau!

“Giúp tôi giết Tư Mã Tín! Giết hắn rồi tôi sẽ nói cho huynh tất cả điều tôi thấy!” Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói, khi nói ra tên Tư Mã Tín thì hô hấp chợt biến dồn dập, tay phải bản năng siết chặt.

“Tư Mã Tín là ai?” Hành động nhỏ bé đó bị Tô Minh nhìn thấy.

“Người có tiếng là thiên tài cao nhất từ trước giờ của Thiên Hàn tông. Có thể ở ngày ngàn năm một thuở nghe linh hồn Man Thần đời thứ hai rống, bị gọi là một trong những người có khả năng trở thành Man Thần đời thứ tư nhất! Là sư huynh của tôi, cũng là y tổn thương thằng bé Phương Mộc!” Hàn Thương Tử cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

Tô Minh bình tĩnh nhìn Hàn Thương Tử, không nói gì.

“Tôi biết huynh nghi ngờ, lấy thân phận và tu vi như Tư Mã Tín sao phải bị thương Phương Mộc.” Hàn Thương Tử ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng dù khuôn mặt cô không đẹp tuyệt trần nhưng vẫn khiến người động lòng, chẳng qua người đó không bao gồm Tô Minh.

“Nói tiếp.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.

“Huynh có nghe qua Man Chủng Vô Tâm? Thuật này là Man Thần đời thứ hai sáng tạo ra, Tư Mã Tín tu luyện chính là Man thuật này. Từ khi Man Thần thứ hai sáng tạo thuật đó đến nay, Man tộc đời sau không người có thể tu hành hoàn chỉnh, khó phát huy sức mạnh, không thể tu luyện đến vô tâm cho nên không thành công được. Một khi hoàn thành thuật này, tất cả Man Chủng trưởng thành đều hiến dâng cho người đó. Man Thần đời thứ hai bởi vì thuật này mà ở nước ngoài đạt thành thân phận Man Thần. Tư Mã Tín đích thực tài năng hơn người, y vốn là người đa tình, khác tịch tân kính, lấy tình vào tâm phân hóa ra Man Chủng phân ra chủng tình, người vô tình cho nên vô tâm! Phương Mộc khi sinh ra từng được Man Công xem tư chất, cho rằng thằng bé là hy vọng tương lai của An Đông bộ lạc. Năm đó Tư Mã Tín theo Thiên Hàn tông đến Hàm Sơn Thành lựa chọn đệ tử sử dụng. Phương Mộc trở thành Man Chủng của y, tôi, bị y chủng tình.” Hàn Thương Tử bình tĩnh nói, dường như không phải nói về chính mình. Nhưng cô càng bình tĩnh thì Tô Minh càng có thể cảm giác thù hận trong lòng cô.

“Phương Mộc không bị thương, thằng bé là Man Chủng của Tư Mã Tín, nếu huynh thật có thể chữa trị cho nó thì cũng sẽ đắc tội với Tư Mã Tín.”

Tô Minh im lặng nhìn Hàn Thương Tử, đối với lời của cô hắn không hoàn toàn tin tưởng.

“Nếu Phương Mộc được xem là hy vọng của An Đông bộ lạc, vì sao ra việc này mà An Đông bộ lạc không ngăn cản.”

“Ngăn được sao? Ngay cả anh tôi là tộc trưởng còn không biết việc này, cho rằng Phương Mộc bị người tổn thương. Người biết chuyện, cả An Đông bộ lạc trừ tôi ra chỉ có Man Công. Ông ấy sẽ không ngăn cản, thậm chí dù anh tôi biết sự việc cũng sẽ chỉ im lặng. Man Chủng của Tư Mã Tín có rất nhiều, có thể trở thành Man Chủng của y, dâng ra một phần sức lực cho sự xuất hiện Man Thần đời thứ tư, theo nhiều người thấy là quang vinh. Tôi thậm chí không biết nếu Phương Mộc biết chuyện này, phải chăng cũng sẽ cho rằng đây là quang vinh. Nhưng tôi không cho là vậy!” Hàn Thương Tử ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Minh.

“Huynh cho rằng như thế sao?”

Tô Minh không lên tiếng.

“Chẳng những xem Man Chủng là quang vinh, người giống tôi bị chủng tình cũng lấy làm vinh quang, Man tộc này không phải Man tộc đời thứ nhất, đời thứ hai Man Thần dẫn dắt. Đây là một Man tộc bị bệnh, tất cả mọi người đều ngủ say, một Man tộc coi hy sinh là vinh, coi nô dịch là vinh! Hàn Phỉ Tử cũng không trốn thoát vận mệnh này!” Hàn Thương Tử tiếng nói hơi dồn dập.

Tô Minh nhìn cô, cô gái nói ra mấy lời này khiến hắn thấy cô có chút khác biệt.

“Ta làm sao tin được ngươi?” Thật lâu sau, Tô Minh từ từ nói.

Hàn Thương Tử im lặng giây lát, mặt ửng hồng, liếc Tô Minh một cái, cắn răng.

Bình Luận (0)
Comment