Cầu Ma

Chương 199 - Rời Đi

Muốn lại thức tỉnh hai cái đầu dã thú ngủ say, Tô Minh biết hiện tại mình làm không được. Nhưng chiếm đoạt hai cái đầu vốn đã tỉnh chẳng qua tồn tại ý chí của Tư Mã Tín thì hắn có thể làm được.

‘Tuy y mạnh nhưng chưa đến mức mình không thể xóa nhòa một tia ý thức.’ Mắt Tô Minh lạnh lẽo nhìn hướng đầu dã thú trên trời, bước ra một bước.

Hai cái đầu dã thú có ý thức Tư Mã Tín hiện giờ cùng nhìn hướng Tô Minh. Trong con ngươi chúng tồn tại thân hình Tư Mã Tín dường như cũng nhìn Tô Minh.

Không có kháng cự, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Minh đi tới. Tư Mã Tín sớm biết, chỉ nhờ vào ý thức lưu trong đầu sẽ không thể thay đổi số phận bị bôi xóa, trừ phi y tự đi tới. Tuy nhiên, thời gian đã không còn kịp.

Y không thốt ra lời uy hiếp, nhưng ánh mắt lạnh lùng lộ ra ý nghĩa đủ uy hiếp hơn bất cứ câu nói gì.

Tô Minh cũng lạnh lùng nhìn thân hình Tư Mã Tín trong đôi mắt hai dã thú, ánh mắt hắn tràn ngập lạnh lẽo.

Trên núi An Đông, An Đông Man Công nhìn tình hình này, rốt cuộc biết vì sao mình thấy Tô Minh và Tư Mã Tín rất giống nhau. Bởi vì hai người này cùng lạnh lùng, thậm chí hơi thở đều giống nhau.

Tô Minh nâng lên tay phải, thật nhiều tia điện hình cung xuất hiện chợt bao phủ hai cái đầu dã thú.

“Tư Mã Tín, chuông này, là của ta.” Tô Minh bình tĩnh lên tiếng, sấm đánh, thân hình Tư Mã Tín trong hai cái đầu dã thú lập tức có một tan biến, hóa thành trống rỗng.

Một cái khác cũng tan biến, giây phút đó Tô Minh trông thấy Tư Mã Tín cười.

Nụ cười kia không lộ ra vui giận, nhưng tồn tại kiêu ngạo bị giấu sâu bên trong. Sự kiêu ngạo này người ngoài không chạm đến, cũng không có tư cách cảm nhận, nhưng giờ phút này đã lộ ra.

Tô Minh biểu tình bình thản, tay phải vung lên, tia chớp đánh tới, triệt để xóa đi thân hình Tư Mã Tín mỉm cười.

Khoảnh khắc thân hình trong hai đầu dã thú bị xóa, trong con ngươi hai cái đầu bỗng tỏa ra tia điện. Dần dần bên trong xuất hiện thân hình Tô Minh.

Ngay lúc đó, dã thú trên trời, trong chín đầu có bốn cái tồn tại ý thức Tô Minh, ngửa đầu phát ra từng tiếng gầm rống.

“Cửu…Anh…Nam…Hoàng…Thông…”

Năm thanh âm quanh quẩn trong đầu Tô Minh, như có người khổng lồ đang gầm lên, giọng nói kia xa xăm tựa tiếng nỉ non, khiến người cảm giác chợt xa chợt gần.

“Cửu Anh Nam Hoàng Thông…” Tô Minh thì thào, khi thốt ra thì một tiếng chuông ngân chưa từng có vang trong Hàm Sơn Thành.

Tiếng chuông này như là nhận chủ, vang vọng. Lại thấy Hàm Sơn Thành mạnh chấn động, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người chậm rãi bay khỏi mặt đất.

Nó bay lên không nhanh, nhưng mỗi khi dâng cao một ít sẽ truyền ra tiếng chuông hóa thành sóng gợn. Cuối cùng chuông Hàm Sơn bay thẳng tới chỗ Tô Minh. Chuông khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, khi đến gần hắn thì hóa thành chuông cỡ ngón cái nhập vào trán Tô Minh, biến mất không thấy bóng dáng.

Khoảnh khắc nó dung nhập vào người, từ người Tô Minh truyền ra tiếng chuông mênh mông.

Tiếng chuông vang vọng tám hướng, khiến tất cả người nghe chấn động tinh thần. Đầu óc bỗng trống rỗng.

Thậm chí là bà lão núi Nhan Trì cũng giống vậy.

Không biết trôi qua bao lâu, khi mọi người từ từ hồi phục lại, khi đã tỉnh táo thì ánh mắt họ tập trung nhìn bầu trời, nhưng không thấy Tô Minh!

Trên trời dưới đất, núi xung quanh, bất cứ vị trí nào đều không có bóng dáng Tô Minh. Giống như hắn vốn chưa từng xuất hiện, mọi chuyện trước đó chỉ là ảo mộng của mọi người.

Sau ngắn ngủi tĩnh lặng lại dấy lên xáo động!

“Hắn đi rồi sao?”

“Mới rồi xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác dường như chỉ trong khoảnh khắc, lúc tỉnh lại thì đã không thấy Thần Tướng đại nhân đâu.”

“Chuông Hàm Sơn! Chuông Hàm Sơn! Chuông cũng bị lấy đi mất rồi!”

Trên núi Nhan Trì, bà lão thở ra một hơi dài, biểu tình suy tư. Nhan Loan đứng bên cạnh nhíu mày, tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện được gì.

Đang lúc mọi người tìm kiếm bóng dáng Tô Minh thì bỗng truyền ra một tiếng kinh hô. Người kêu lên ở trong Hàm Sơn Thành, gần chỗ Huyền Luân đứng.

Huyền Luân đứng đó, hai mắt sợ hãi, không động đậy.

Cách y không xa có một thanh niên, là người đó phát ra tiếng hô. Gã nhìn thấy trên cổ Huyền Luân có một sợi chỉ đỏ, máu thuận theo sợi chỉ chảy xuống cuối cùng phun trào.

Khi ánh mắt mọi người tập trung vào thì đầu Huyền Luân tách khỏi thân thể, rơi trên đất lăn xa vài mét thân hình mới ngã xuống.

Đám người thoáng chốc tĩnh lặng, không ai mở miệng.

Trên núi Phổ Khương, Phổ Khương Man Công mặt tái xanh. Lão là người duy nhất thấy rõ sự việc. Kỳ thật, tuy nói tu vi của lão là trung kỳ Khai Trần, nhưng khi chuông Hàm Sơn ngân lên thì lão không thể thấy rõ ràng.

Nhưng trước đó Tô Minh có đến!

Phổ Khương Man Công hít sâu, trong đầu lão hiện ra hình ảnh vừa rồi. Trong tiếng chuông ngân, ý nghĩ lão mơ hồ nhưng lại bị một áp lực trùng kích, tỉnh táo lại. Giây phút tỉnh táo, lão thấy Tô Minh mặc giáp khói đen từ bầu trời đi đến. Hắn tới núi Phổ Khương, lấy đi hộp sọ lúc trước không ngừng bị tia chớp đánh còn dư phân nửa.

Sau đó hắn còn liếc mình một cái.

Phổ Khương Man Công không thể nào quên ánh mắt đó, giờ nghĩ lại thì vẫn sợ run, như sét đánh ngang tai.

Lão thấy Tô Minh rời khỏi núi, ở giữa trời chợt lóe ánh sáng xanh, có một luồng sáng bay thẳng tới Huyền Luân trong Hàm Sơn Thành, vòng một vòng quanh cổ Huyền Luân rồi trở về bên Tô Minh. Dường như hắn suy nghĩ cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng đông, sau đó nhoáng người một cái, hóa thành cầu vồng bay tới phương khác, biến mất không thấy bóng dáng.

Khi người trong Hàm Sơn Thành và núi ba bộ lạc đều im lặng thì chân trời phía xa, có ba vệt đỏ rít gào lao đến. Dẫn đầu là ông lão họ Lưu. Ông lão tới gần, đứng trên bầu trời Hàm Sơn Thành, biểu tình cực kỳ trầm trọng. ánh mắt đầu tiên ông nhìn là Hàm Sơn Xích hơi lắc lư núi Phổ Khương mất đi vài cột đá, nheo mắt lại.

Người Hàm Sơn không biết ông lão này, càng không biết một nam một nữ theo sau. Nhưng bà lão Nhan Trì bộ lạc khi trông thấy ông lão thì biểu tình phức tạp.

Cùng nhận biết ông lão còn có tại núi An Đông, mặt Hàn Thương Tử vẫn trắng bệch. Giây phút cô nhìn thấy ông lão, vẻ mặt biến cung kính.

“Hàn Thương Tử kính chào Lưu lão.”

“Trần sư huynh, Hứa sư tỷ.” Hàn Thương Tử nhìn hai người nam nữ, nhẹ giọng nói.

Hàn Thương Tử vừa thốt ra, lập tức khiến người Hàm Sơn xung quanh vẻ mặt kích động, cùng nhìn hướng ba người.

“Thiên Hàn tông!”

“Chắc chắn là sứ giả Thiên Hàn tông! Lần này lại đến trước mấy tháng!”

“Người Thiên Hàn tông đến, việc lựa chọn đệ tử sắp bắt đầu!”

“Đáng tiếc…nếu họ đến sớm chút nữa là có thể thấy tình hình vừa nãy rồi!”

“Không biết lần này ai may mắn được nhận vào Thiên Hàn tông, chắc chắn Thần Tướng đại nhân có thể!”

Tiếng bàn tán xôn xao, có hâm mộ, kích động, tán thán, các loại tâm tình biến thành ánh mắt tập trung vào ba người trên trời.

Người trong Hàm Sơn Thành đa số tới đây là vì mục đích tham gia Thiên Hàn tông, cho nên bây giờ sao không kích động cho được. Dù cơ hội xa vời nhưng không có nghĩa là tuyệt đối không được.

Trên bầu trời, ông lão như không nghe thấy tiếng bàn tán. Ông nhìn Hàm Sơn Xích, mắt chớp lóe, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng núi Phổ Khương.

Hai người đứng cạnh bình tĩnh nhận ánh mắt sùng bái của mọi người. Họ đã quen bị người ngoài nhìn như vậy. Người Thiên Hàn tông dù đi đến đâu đều sẽ bắt mắt tựa ánh mặt trời. Càng đừng nói hai người là đến nhận đệ tử tông môn, thân phận này đại biểu Thiên Hàn!

Nam Thiên và đám Kha Cửu Tư cũng khó giữ bình tĩnh, bây giờ chắp tay hướng ba người trên trời.

“Nam Thiên xin chào sứ giả Thiên Hàn tông.”

“Kha Cửu Tư kính chào sứ giả Thiên Hàn tông đại nhân.”

“Lãnh Ấn chào sứ giả.”

Dù đối mặt ba người Khai Trần chào hỏi, hai người nam nữ Thiên Hàn tông chỉ hơi gật đầu. Còn về ông lão thì chẳng thèm quan tâm, nhíu mày, thu lại tầm mắt nhìn núi Phổ Khương, nhìn chằm chằm bầu trời. Vị trí ánh mắt ông chính là lúc trước chân thân thần tượng Khai Trần xuất hiện.

“Hàn Thương Tử sư muội, hai chúng ta tuân lệnh đến nhận đệ tử, chúng ta mấy ngày không gặp, đợi sau này trò chuyện nhé.” Người phụ nữ bộ dạng xinh đẹp mỉm cười chắp tay hướng Hàn Thương Tử, sau đó ánh mắt quét trong đám người rơi trên người Hàn Phỉ Tử. Liếc mắt một cái bà ngây ra, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, rất nhiệt tình nói với Hàn Phỉ Tử đứng lặng tại đó.

“Vị này chắc là sư muội Hàn Phỉ Tử phải không. Chúc mừng sư muội được phong làm Thần Tướng Khai Trần. Ngưng Huyết cảnh hoàn mỹ Khai Trần dẫn động chân thân thần tượng giáng thế, việc này nếu để Tả giáo biết chắc sẽ chấn động Thiên Hàn tông.”

Người đàn ông họ Trần bây giờ hơi do dự, dĩ nhiên gã cũng thấy ra rõ ràng tu vi của Hàn Phỉ Tử chưa tới Khai Trần, nhưng gã không thể tin nơi này còn người khác Khai Trần.

‘Chắc cô ta có chỗ nào đó ra vấn đề…’ Người đàn ông họ trần mỉm cười, chắp tay hướng Hàn Phỉ Tử, cười nói. “Trần ta cũng chúc mừng sư muội được phong làm Thần Tướng Khai Trần, có thể đạt đến hoàn mỹ Ngưng Huyết, việc này tuyệt không bình thường. Sư muội cần phải điều dưỡng nhiều để nhanh chóng hồi phục.”

Hai người vừa thốt ra, lập tức tiếng bàn tán náo động chợt ngừng, ánh mắt kích động, phức tạp, hâm mộ bây giờ bỗng thay đổi, chất chứa quái lạ nhìn một nam một nữ lên tiếng.

Chẳng những mọi người im bặt, Hàn Phỉ Tử cũng nhíu chân mày thanh tú, ngẩng đầu nhìn hai người trên trời.

“Người Ngưng Huyết cảnh hoàn mỹ không phải là tôi.”

Bình Luận (0)
Comment