Cầu Ma

Chương 204 - Man Văn Của Ta, Hồn Của Ta

Thời gian bất giác chậm rãi trôi qua. Tô Minh ngồi trong động, quên hết mọi chuyện, thậm chí quên cả suy nghĩ phải tiến vào Thiên Hàn Tông. Trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một thứ, chính là hồi ức.

Hồi ức thuận theo đôi mắt lan ra khóe miệng thành nụ cười, cũng chất chứa bi thương.

Không hiểu rõ tình cảm trong lòng, tay phải Tô Minh từng nét vẽ trên người mình, phác họa dưới Ô Sơn, từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc trong trí nhớ, còn có từng gian nhà, từng hàng rào thân quen.

“Man Văn của ta, hồn của ta…” Tô Minh thì thào, ngón trỏ tay phải chảy ra máu dính đặc tô vẽ trên người.

Ô Sơn, bộ lạc, rừng cây, phòng ốc, còn có đống lửa đốt cháy, tất cả đều thật đẹp đẽ, chỉ là trong bộ lạc này không có bóng người, chỉ có tiêu điều.

Thời gian trôi qua từng ngày, tùy theo đồ án huyết văn Ô Sơn và bộ lạc trên người Tô Minh dần hoàn chỉnh, trong ngoài người Tô Minh sương đỏ ùa đến, không ngừng nhập vào trong đồ văn.

Đến cuối cùng, tất cả lực lượng Khai Trần trong người hắn đều hóa thành sương đỏ, dung hợp vào Man Văn. Văn tràn ngập nửa thân trên Tô Minh, thoáng chốc sinh động như thật, tựa như đang sống.

Các thứ núi, cỏ, gian nhà, tất cả đều hiện ra rõ ràng trên người Tô Minh, hình thành đồ án bàng bạc, hóa thành văn của Tô Minh!

Lấy nhà làm văn!

Hiện giờ Tô Minh không biết rằng, loại văn phức tạp đến cực điểm này cực kỳ hiếm thấy trong Man tộc. Nó không thuộc về ba loại chín biến trong trời đất. Nếu Thiên Tà Tử không đi, hiện tại trông thấy chắc chắn sẽ cực kỳ chấn kinh.

Loại văn này bởi vì phức tạp, hoặc là rơi vào tạp văn, cả đời khó thể tăng lên, trở thành trò cười. Nhưng một khi tăng lên thì sẽ bùng phát ra lực lượng cực kỳ kinh người.

Mấy ngày sau, khoảnh khắc ngón trỏ tay phải Tô Minh tạm ngừng, đôi mắt hắn lại mở ra, chậm rãi nâng lên tay phải. Lực lượng Khai Trần trong người bùng nổ khuếch tán khắp cơ thể, khí thế Khai Trần chân chính bộc phát từ người hắn.

Khí thế này vượt rất xa tất cả Ngưng Huyết cảnh, thậm chí còn sinh ra uy hiếp áp đảo Ngưng Huyết cảnh. Tóc hắn không gió tự bay, ngồi khoanh chân, sương đỏ quanh người tán đi, để lại chỉ có nửa người trên tràn ngập Gia Văn!

Văn này ở trên mặt Tô Minh có Ô Sơn, ở ngực có bộ lạc, bộ lạc tỏa ra quanh ngực, gốc cây ngọn cỏ cực kỳ rõ ràng.

“Người Khai Trần không tu sợi máu mà chỉ tu văn. Lấy văn làm lực lượng bày ra Man huyết trong người đạt đến thần thông.” Tô Minh thì thào. Việc có liên quan đến Khai Trần toàn là lúc hắn còn nhỏ thì nghe A Công nói cho.

“Khai Trần có bốn cảnh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cuối cùng là hoàn thành Khai Trần. Người hoàn thành đột phá bước vào Tế Cốt kỳ, khó khăn so với Ngưng Huyết vào Khai Trần càng nhiều hơn.” Tô Minh nâng lên tay phải sờ văn trên mặt mình.

“Có bao nhiêu người Khai Trần cả đời dừng bước không thể tiến vào Tế Cốt, không luyện ra được Man Cốt thuộc về mình, chỉ có thể biến mất trong năm tháng, lưu lại tiếc nuối.”

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời. Man Văn ngoài cơ thể lấp lóe ánh sáng đỏ như khởi động trên người hắn. Lực lượng rõ ràng chỉ là sơ kỳ Khai Trần nhưng có thể chấn nhiếp tu vi cường đại hậu trung kỳ Khai Trần bùng phát từ người Tô Minh.

Xung quanh hang động rung rinh. Thậm chí là ngọn núi cũng chấn động, phát ra tiếng trầm ***c, cuồn cuộn bụi đất bay lên thành vòng tròn ùa ra ngoài rừng sâu.

“Chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần, hiện giờ mình nắm giữ tu vi…” Tô Minh nâng lên tay phải, chậm rãi nắm thành nắm đấm ngay trước mặt.

“Không biết so với hậu kỳ Khai Trần kém bao nhiêu.” Tô Minh hít sâu, thả lỏng tay phải vung trước người.

Thoáng chốc vang tiếng chuông ngân tứ phía. Chỉ thấy trong tay hắn bỗng xuất hiện một cổ chung to cỡ bàn tay!

Chuông này chính Hàm Sơn Chuông!

Nhìn chuông, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt.

“Tư Mã Tín, lấy tu vi hiện giờ của ta thêm vào bảo vật này, giữa ngươi và ta có chênh lệch bao nhiêu…”

Tô Minh vung tay áo, cất lại cổ chuông, chợt xông lên. Lập tức cửa động trước mắt hắn vỡ ra, hóa thành vô số đá vụn quay vòng. Tô Minh bình tĩnh bước ra ngoài.

Sau lưng hắn, kiếm nhỏ tỏa ánh sáng xanh bay nhanh ra, kiếm minh như ẩn chứa vui vẻ lượn lờ quanh người Tô Minh, cuối cùng lóe lên chui vào trán hắn, hình thành kiếm ấn ẩn giấu đi.

Còn về Hòa Phong thì người đang run lên, tựa như tùy tùng theo sau Tô Minh. Lòng gã phập phồng lo sợ. Gã tận mắt thấy hình ảnh Tô Minh Khai Trần, bây giờ nỗi kính sợ Tô Minh đã lên đến cực điểm.

Tô Minh đạp hư không, từng bước một từ mặt đất đi tới giữa không trung. Hắn đứng tại đó, không cố ý vận chuyển tu vi trong người, cơ thể như mất trọng lượng, như dung hợp với khung trời, có thể tùy ý bay lên.

Giữa không trung gió rất lớn, truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, thổi tóc Tô Minh, thổi áo dài màu xanh hắn vừa mặc theo gió tung bay.

Nhìn hướng Hàm Sơn thành phía xa, vẻ mặt Tô Minh bình thản, nâng lên tay phải sờ giữa trán.

“Man Văn của ta còn thiếu chút.” Tô Minh thì thào. Giây phút hắn vẽ xong lấy nhà làm văn, hắn liền hiểu ra văn của mình không hoàn chỉnh.

‘Khai Trần tu văn, khi văn của ta rốt cuộc hoàn chỉnh là lúc tu vi Khai Trần của ta từ sơ kỳ đạt đến hoàn thành!’ Tay phải Tô Minh thả xuống, Ô Sơn văn trên mặt hắn dần biến mất, ngay cả Gia Văn dưới lớp áo cũng ẩn đi.

Người Khai Trần trừ phi phát động hết sức lực, nếu không thì Man Văn sẽ không dễ dàng lộ ra.

‘Về Man Văn thì không cần gấp, bây giờ quan trọng nhất là gia nhập Thiên Hàn Tông, tìm ra địa đồ quay về nhà!’ Mắt Tô Minh chợt lóe tia sáng lại biến thành tĩnh lặng, ngoái đầu liếc Hòa Phong một cái.

Hòa Phong bị Tô Minh liếc lập tức run rẩy, trên mặt tiềm thức lộ ra biểu tình nịnh nọt, vội khom người lớn tiếng nói.

“Chúc mừng chủ nhân thành công Khai Trần, vẽ ra Man Văn. Chủ nhân trời sinh bất phàm, anh tuấn tiêu sái, thiên tư kinh người, vừa nhìn liền biết không phải vật trong ao, ngày sau nhất định là bay lên cao, một phen…” Hòa Phong còn chưa quen nói mấy lời như vậy, có chút từ ngữ không diễn tả được nhưng đủ thấy ra hiện giờ gã sợ Tô Minh khác hẳn với lúc ban đầu.

Loại áp chế về mặt tu vi này khiến tất cả suy tính của gã đều bị kiềm chế, đặc biệt là khi nói chuyện thấy Tô Minh nhướng mày, Hòa Phong lập tức ngậm miệng hóa thành bộ dạng rụt rè. Gã đang định dùng tư thế khác tiếp tục nịnh hót thì bên tai vang tiếng Tô Minh.

“Đủ rồi, trở về đi.”

Hòa Phong vội gật đầu, biểu tình từ cảm khái biến thành sùng kính, thân thể hóa thành khói xanh chui vào người Tô Minh. Chẳng qua Tô Minh không biết là, đích thực hiện tại trong lòng Hòa Phong có nhiều cảm thán.

Chẳng qua gã cảm thán không phải vì Tô Minh biến mạnh mà là mọi thứ.

‘Hòa Phong ơi Hòa Phong, chẳng lẽ ngươi quên khi còn nhỏ đã học co được giãn được sao? Chẳng phải là a dua nịnh hót sao, việc này không khó, lão tử chắc chắn có thể quen thuộc. Đến lúc tên kia vui vẻ, việc gì đều dễ bàn.’ Hòa Phong thầm đặt quyết tâm.

‘Nhưng bây giờ tu vi của tên này quá cao, mấy năm nay hắn biến hóa thật là lớn. Ai…muốn trách thì trách ta năm đó mắt mù trông nhầm. Sớm biết tu vi hắn sẽ biến thái như vậy thì năm đó ta không dám chọc rồi.’ Hòa Phong ở trong người Tô Minh có chút buồn rầu.

‘Phải làm dịu quan hệ, chỉ nhờ vào miệng lưỡi trơn tru thì không được. Người này tâm trí tăng trưởng cực nhanh, chẳng bao lâu au ta sẽ không còn tác dụng gì với hắn, chắc chắn hắn sẽ không tốt bụng thả ta đi. Đặc biệt là tu vi hắn ngày càng cao, sớm muốn sẽ biết linh thể như ta nếu luyện trong pháp khí thì sẽ khiến lực lượng pháp khí càng mạnh.’ Hòa Phong nghĩ đến đây bỗng chốc sợ hãi.

‘Không còn cách nào, chỉ có thể đổi kế sách, để hắn biết một ít ưu điểm của Hòa Phong ta…’

Đang lúc Hòa Phong trầm ngâm thì Tô Minh đạp hư không, hóa thành cầu vồng lao nhanh hướng Hàm Sơn thành.

Bây giờ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo là quay về Hàm Sơn thành tiến nhập Thiên Hàn Tông.

‘Hình dạng chân chính của mình trong Hàm Sơn thành rất ít người thấy, coi như là lúc Khai Trần ở đó thì cũng là che giấu bộ dạng, chưa từng lộ ra ngoài. Nhưng người An Đông bộ lạc chắc có một số nhận ra mình chính là Mặc Tô, việc này không đáng lo.’

‘Hàn Thương Tử từng nói lần này Thiên Hàn Tông chỉ nhận một mình Hàn Phỉ Tử, vậy mình muốn vào cần phải dựa theo kế hoạch trước đó, một lần nữa triệt để phô trương và rung động mới được!’

Tô Minh biểu tình bình tĩnh. Lý do hắn chọn Khai Trần tại Hàm Sơn thật ra là vì sau này diễn biến cơ hội tiến vào Thiên Hàn Tông.

Đang trầm ngâm thì bên tai Tô Minh bỗng vang giọng cung kính của Hòa Phong.

‘Chủ nhân, thật ra tiểu nhân có một động phủ…’

Tô Minh vẫn bay nhanh, không thèm để ý Hòa Phong.

‘Khụ, chủ nhân, tiểu nhân quyết định hiến dâng động phủ làm lễ vật chúc mừng chủ nhân Khai Trần. Trong động phủ này không có gì khác, đa số là một ít thạch tệ, là tiểu nhân mấy năm gần đây dùng các loại phương pháp có được…’

Tô Minh vẫn phớt lờ gã, hướng tới Hàm Sơn thành, tốc độ ngày càng nhanh.

Hòa Phong đợi nửa ngày thấy Tô Minh chẳng chút động tâm, cười khổ nghiến răng.

‘Chủ nhân, không phải một động phủ, là hai cái…hai cái động phủ đều giấu đầy thạch tệ!’

‘Ba cái, chủ nhân, là ba cái!’

‘Bốn cái…chủ nhân, ta thật sự chỉ có bốn động phủ…’ Hòa Phong càng nói càng căng thẳng.

‘Ở đâu?’ Tô Minh tiếp tục tiến lên, không nhanh không chậm lên tiếng.

Nghe lời này Hòa Phong mới yên tâm, nhưng có chút đau lòng, tuy nhiên gã muốn hòa hoãn quan hệ khiến Tô Minh vui lòng, vội vàng nói ra địa điểm.

‘Đợi tên này thấy mớ thạch tệ đó chắc chắn sẽ sửng sốt hỏi ta làm sao đạt được. Tới khi đó là lúc lão tử bày ra ưu điểm.’ Hòa Phong nghĩ, dần dần nổi lên đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment