"Ta…" Trên mặt Tử Xa gân xanh giật giật, đứng bật dậy bước ra một bước, chớp mắt đã tới chỗ khối băng, một quyền đấm ra.
Bùm một tiếng, băng chia năm xẻ bảy.
Ảo ảnh trên khối băng tùy theo băng vỡ cũng biến mất. Nhưng giây phút biến mất, dường như cô gái ở bên trong nhận ra cái gì, quay đầu nhìn.
Hổ Tử tức giận, con mắt trợn trừng to như hột nhãn, như hổ dữ nhào lên, thanh âm tựa tiếng rống.
"Ngươi làm hư đồ Hổ gia không dễ dàng sáng tạo ra, ta liều mạng với ngươi!"
Tô Minh biểu tình quái dị. Hắn tôn trọng sở thích kỳ quái của Hổ Tử, nhưng hắn không biết có phải là ảo giác, giây phút khối băng bị Tử Xa đánh nát, bên tai như có hai tiếng thở dài khe khẽ từ bốn phía.
"Đó là tỷ của ta!!! Là tỷ ruột của ta!!!" Tử Xa cũng vẻ mặt giận dữ rống to hướng Hổ Tử.
Hổ Tử vốn tức điên nhưng nghe xong lời Tử Xa thì ngẩn ra, khí thế lập tức biến mất, thân thể cấp tốc tạm dừng. Gã gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nhưng rất nhanh biến thành chẳng ra sao cả.
"Thôi thôi, Hổ gia gia nhà ngươi rất rộng rãi, vỡ thì vỡ đi, cùng lắm thì ta lại tạo ra một cái."
Tử Xa thở hồng hộc, nhìn chằm chằm Hổ Tử, gân xanh nổi càng nhiều trên mặt.
"Ai dà, được rồi được rồi, sau này ta không nhìn tỷ của ngươi nữa là được chứ gì." Hổ Tử có chút chột dạ, vội nói.
"Nói thật không đó!?" Tử Xa lập tức hỏi.
"Thật, thật, Thiên Hàn Tông có nhiều người như vậy thôi, nói không nhìn sẽ không nhìn, nhưng ngươi đừng nói cho tỷ ngươi biết à." Hổ Tử vội đảm bảo.
Tử Xa mặt âm trầm, nhìn Hổ Tử biểu tình lo lắng thì cười khổ, nhưng cả người toát mồ hôi lạnh, bản năng liếc Tô Minh.
Tô Minh vẻ mặt quái lạ, không để ý hai người Tử Xa và Hổ Tử, hắn tới gần vòng quanh một vòng như đang tìm cái gì.
Hắn hành động quái dị lập tức hấp dẫn Hổ Tử và Tử Xa chú ý, hai người cũng nhìn xung quanh. Nguồn: http://truyenyy.vn
"Tiểu sư đệ, ngươi đang tìm cái gì?" Hổ Tử biểu tình hưng phấn vội khẽ khàng tới gần Tô Minh, thấp giọng hỏi, vừa nói gã vừa xem xét xung quanh.
Tô Minh tạm dừng bước chân, ánh mắt rơi vào đất băng, lát sau, lắc đầu nhìn Hổ Tử.
"Tam sư huynh, Trần Tương có thể…cũng đừng nhìn không?"
Hổ Tử nghe xong lập tức gật đầu, nhưng rất nhanh vẻ mặt bừng tỉnh, cười ẩn ý với Tô Minh.
Thấy nụ cười của Hổ Tử, Tô Minh định mở miệng.
"Ta hiểu, ta hiểu…hì hì, tiểu sư đệ không cần giải thích, có việc gì Tam sư huynh ngươi không biết chứ. Tam sư huynh ngươi là thông minh nhất cả Cửu Phong!"
Tô Minh chỉ có nước cười khổ. Hắn biết cái này giải thích không rõ nên cũng không nói gì nữa, chắp tay cúi đầu hướng Hổ Tử.
"Khách sáo cái gì, chúng ta là đồng môn thôi. A, tiểu sư đệ, chiêu nhập mộng của Tam sư huynh lợi hại không? Đánh chạy Tư Mã Tín đúng không, hừ hừ, sau này tiểu sư đệ cứ yên tâm, nhập mộng của ta chưa luyện thành, đợi luyện đại công cáo thành thì càng lợi hại." Hổ Tử nói, biểu tình đắc ý, vỗ ngực.
Đang nói thì gã đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
"Tiểu sư đệ, sư huynh không nói với ngươi nữa, sắp đến giờ rồi, sư huynh phải mau chóng chạy đi Bát Phong. Đúng rồi, ngươi muốn đi cùng không?" Hổ Tử nhìn hướng Tô Minh, thấy hắn lắc đầu thì nhoáng người một cái nhanh chóng bay lên, hóa thành cầu vồng thẳng hướng bóng đêm xa xôi, rất nhanh không thấy bóng dáng. Chỉ là bóng lưng rời đi, Tô Minh xem sao cũng thấy hình như hơi chật vật.
Đặc biệt là khi hắn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của Tử Xa, hiểu rằng Tam sư huynh bị bắt tại trận nên có chút chột dạ, vội vàng chạy đi.
"Việc này không thể lặp lại, mặc kệ hắn đúng hay sai, nếu ngươi còn làm vậy thì ta vẫn đang thiếu tài liệu luyện dược đấy." Tô Minh xoay người, lạnh lùng liếc Tử Xa.
Tử Xa tinh thần run lên, cảm thấy mình oan uổng, nhưng nhìn đôi mắt Tô Minh lạnh lẽo thì cúi đầu vâng dạ.
"Khối băng đó mơ hồ không thấy rõ ràng, huống gì sư huynh ta đã nói sẽ không nhìn tỷ ngươi nữa, cứ vậy đi." Tô Minh vừa nói vừa đi hướng phương xa.
Tử Xa thầm thở ra, gã không phải người không hiểu chuyện. Dù Tô Minh nói vậy nhưng không bởi vì việc vừa nãy thực hiện hành động gì với gã, chỉ cảnh cáo không cho lặp lại, bản thân đã cho gã sự tôn trọng.
Tô Minh và Tử Xa rời đi. Nơi đầy đất mảnh vỡ này, từ xa bỗng có bóng người nhanh chóng chạy tới. Bóng dáng đó rón ra rón rén, dáo dác nhìn quanh xong vội ngồi xổm xuống gom hết các mảnh băng.
Khom lưng, nhanh chóng rời đi, bóng dáng đó cao to, rõ ràng chính là Hổ Tử.
"Xui quá đi, lần đầu làm ra đồ đang xem đã ghiền, ai ngờ gặp phải đệ đệ của nàng ta, sao mình quên việc này nhỉ…thôi, lần sau phải cẩn thận chút." Hổ Tử lầm bầm, nhanh chóng đi xa.
Hổ Tử rời đi giây lát, mảnh băng lúc trước bị Tô Minh nhìn chằm chằm bây giờ vặn vẹo, dần đi ra một thân hình tuấn tú.
Vẻ mặt có chút lúng túng, nhưng dù vậy thì vẫn nhu hòa như gió xuân, người này, chính Nhị sư huynh.
Y hiện thân, ho khan vài tiếng.
"Suýt nữa bị tiểu sư đệ thấy rồi, tại lão tam, làm ra đồ tốt như vậy…" Nhị sư huynh lầm bầm nhanh chóng đi xa.
Sau khi Nhị sư huynh rời đi, lại qua giây lát, bên cạnh phạm vi mười mét, không khí lại xuất hiện sóng gợn vặn vẹo, từ bên trong đi ra một ông lão mặc áo choàng rực rỡ hoa hòe.
Ông lão bước nhanh ra, rất là thong thả vỗ quần áo, chắp tay sau lưng, bình tĩnh đi hướng đỉnh núi. Vẻ mặt như thường nhưng mắt đầy đắc ý.
"Lão tam không tệ, làm ra thứ tốt như vậy. Đáng tiếc bị phá vỡ. Nhưng lấy tính cách của lão tam, chắc không mấy ngày hắn sẽ lại tạo một cái, còn làm chắc chắn hơn không để người một đấm đánh nát. Đáng tiếc, đáng tiếc, sức quan sát của lão tứ quá nhạy bén, thiếu chút là thấy ra bên lão nhị rồi. Hừ hừ, nhưng muốn thấy sự tồn tại của vi sư thì mấy đứa đó còn quá non." Ông lão lầm bầm đắc ý đi.
Ông, chính là…Thiên Tà Tử.
Mặc quần áo hoa hòe, Thiên Tà Tử!
Thời gian cứ thế trôi qua, Hổ Tử sáng tạo và rình ngó, Nhị sư huynh ban ngày trồng hoa buổi tối trộm hoa, đôi lúc vô tình gặp Hổ Tử đang xem băng khối. Đương nhiên, còn có cả Thiên Tà Tử buổi tối, thỉnh thoảng ẩn hiện, mặc quần áo hoa hòe.
Rất nhanh hai tháng trôi qua.
Trong hai tháng này, trong Thiên Hàn Tông, trận chiến giữa Tô Minh và Tư Mã
Tín, ngày hôm đó mọi người có mặt đã lan truyền ra. Dần dần, đệ tử tám ngọn
núi đều biết Cửu Phong xuất hiện một người tu vi đủ đấu với Tư Mã Tín.
Càng biết, người này, không ngờ là Thần Tướng Khai Trần.
Danh tiếng của hắn nhanh chóng truyền ra. Chậm rãi, bởi vì trận chiến với Tư
Mã Tín, ở trên bảng đất Thiên Hàn Tông của Thiên Hàn Tông có thêm cái tên của
hắn.
Bảng xếp hạng là thứ chín, thay thế Tử Xa.
Sở dĩ xếp thứ chín là vì trận chiến của Tô Minh và Tư Mã Tín không có kết quả.
Dù mọi người hiểu thực lực của Tô Minh nhưng không biết cụ thể, trận chiến với
Tư Mã Tín, có thể thấy ra hiển nhiên Tư Mã Tín mạnh hơn Tô Minh.
Đặc biệt là chiêu cuối cùng hai người không hoàn thành, khiến rất nhiều người
tiếc nuối.
Trong hai tháng này, trừ việc cái tên Tô Minh lan truyền trong Thiên Hàn Tông
ra, còn có một việc lớn khua chiếng gióng trống chuẩn bị.
Mỗi mười năm một lần Thiên Lam Săn Vu, cách ngày bắt đầu còn có mười tháng.
Nói đến trận Thiên Lam Săn vu thì đây là việc lớn thường xuyên trong Thiên Hàn
Tông.
Mười năm một lần, mỗi lần phát động thì đệ tử tới mấy ngàn gần cả vạn. Cùng
lúc đó, tại đất Nam Thần đại bộ lạc khác như Hải Đông, Hải Đông Tông cũng sẽ
phái ra đệ tử, cùng Thiên Hàn Tông hoàn thành giao chiến với Vu tộc mười năm
một lần.
Đến khi đó, khi trận chiến Thiên Lam Săn Vu mở ra, đệ tử hai Tông Môn sẽ ở
trên Thiên Lam bình chướng chấn nhiếp Vu tộc, gom đủ số người đi ra Thiên Lam
bình chướng tiến vào phạm vi nhất định trong Vu tộc.
Mỗi trận Thiên Lam Săn Vu, thời gian là một năm.
Một năm này đối với tất cả đệ tử tham gia cuộc chiến đều là thử thách và rèn
luyện gió tanh mưa máu. Bảo kiếm sẽ gãy hay lóe sáng, có thể thấy ra trong một
năm này.
Nhưng không phải mỗi lần Thiên Lam Săn Vu đều sẽ xuất hiện đại chiến. Từ xưa
đến nay, nhiều trận săn Vu chỉ có hơn mười lần là cực kỳ thảm khốc, còn lại
thì tương đối bình hòa.
Nhưng lần này khác với trước kia. Mười tháng sau, Thiên Lam Săn Vu là đại
chiến trăm năm một lần!
Thiên Lam Săn Vu, mỗi mười năm một lần là chiến nhỏ, sau mười lần là trận
chiến trăm năm, quy mô lớn hơn không ít. Đây là quy tắc hai đại bộ lạc đất Nam
Thần từ rất sớm trước kia đã đặt ra. Vì sao thường xuyên như vậy, trăm năm còn
nhất định phải phát động đại quy mô, mục đích chỉ vì tùy thời hiểu thực lực và
tốc độ phát triển của Vu tộc bên ngoài Thiên Lam.
Có xuất hiện người nào tài hoa không, có Vu thuật mới không, có nhiều Vu Sĩ
không, các loại tin tức này kỳ thật là trọng điểm trận chiến mười năm một lần.
Trong Thiên Hàn Tông, có rất nhiều đệ tử liên tục tham gia Thiên Lam Săn Vu
nhiều lần, nhưng cũng có người chưa từng tham gia. Tuy nhiên, tổng thể thì đa
số đệ tử rất quen việc này, trong mười tháng người tự giác sẽ gia nhập cuộc
chiến thì đều bế quan, chuẩn bị.
Trên Cửu Phong, hai tháng này bình tĩnh cũng có vài việc không bình tĩnh. Tỷ
tỷ của Tử Xa nhiều lần vào núi, đầu mâu chỉ hướng Hổ Tử.
Giờ phút này, Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài ngoài động phủ, bầu trời
sáng súa. Hắn ngồi đó, tay phải đặt trên bàn vẽ trước mặt, từng nét vẽ xuống.
Động tác của hắn rất chậm nhưng có cảm giác tang thương. Dường như từ ngón tay
hắn, từng đường nét dần lộ ra.
Hắn đang mô phỏng, hai tháng qua, hắn luôn mô phỏng một kiếm của Tư Mã Tín,
muốn tìm lại cảm giác lúc đó.
Tử Xa ở bên cạnh, vẻ mặt si mê nhìn, dường như cũng muốn từ đường nét đó tìm
ra một loại lĩnh ngộ thuộc về mình.
Nhưng ngay lúc này!
“Tôn Đại Hổ, ngươi lăn ra cho lão nương!!!” Một giọng nữ lạnh lùng từ bên
ngoài Cửu Phong rít gào đến.
“Thối đàn bà, tại sao chỉ chăm chăm vào ta! Lúc đó đệ đệ ngươi cũng nhìn, tiểu
sư đệ Tô Minh ta cũng nhìn!” Giọng Hổ Tử trầm trầm truyền ra, mang theo nghẹn
ngào, cực kỳ oan khuất.
Tử Xa lúng túng. Tô Minh ngẩng đầu, cười khổ.