Đấu giá hội lần này sẽ cử hành sau năm ngày, quy mô to lớn, chẳng những người Thiên Hàn Tông tham gia, thậm chí một ít quý nhân của Thiên Hàn đại bộ lạc cũng sẽ phái người đến.
Thêm vào các bộ lạc khác gần đây, thậm chí là người phương xa cũng biết mỗi trăm năm một lần đấu giá quy mô lớn, thường sẽ trước tiên lên đường, đang trên đường tới đây.
Trong những người đến, đa số là chuẩn bị mua vật phẩm, nhưng cũng có không ít từ bốn phương tám hướng đến, chuẩn bị bán cho hội đấu giá.
Cầm thiệp mời, ánh mắt Tô Minh quét qua cái đỉnh, đè nén cảm giác tâm động, nhắm mắt suy tư giây lát, hắn đưa lại thiệp mời cho Tử Xa.
“Ba ngày sau chúng ta xuất phát.”
Tử Xa vội vàng vâng dạ, cung kính cầm lấy thiệp mời bỏ trong ngực. Vết thương của gã đã hồi phục, từ chỗ Hổ Tử biết bởi vì mình bị thương, tất cả điều Cửu Phong làm khiến gã cảm động.
Đặc biệt là khi bị Nhị Phong đuổi đi, Cửu Phong làm như vậy khiến lòng Tử Xa rất ấm áp. Gã không còn để ý thân phận phó tòng của mình nữa. Đối với gã, Cửu Phong đã là nơi chốn dừng chân của gã.
Huống chi cấm cố trên người gã từ sau khi hồi phục đã được giải, bây giờ có thể nói gã tự do. Nhưng gã vẫn cam tâm tình nguyện ở tại Cửu Phong, ở tại bên cạnh Tô Minh.
Sinh hoạt như vậy, gã đã quen, không cảm thấy có gì khó chịu.
Gã hiểu rõ Tô Minh cường đại, tiếp xúc từng chút một khiến Tử Xa vô cùng kính nể Tô Minh. Khi thu lại thiệp mời, Tử Xa chần chờ một lát.
“Sư thúc, ngươi…trên người ngươi đã có mười sáu vòng băng. Cái này…ta cảm thấy miễn cưỡng gánh nặng, nếu thân thể không chịu đựng được thì ngược lại không tốt.”
Tô Minh liếc Tử Xa một cái, mặt lộ nét cười.
“Không sao.”
Tử Xa gật đầu, gã không nói trực tiếp, giờ thấy Tô Minh đã hiểu rồi thì khom lưng lùi ra.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài ngoài động phủ, hắn ngồi ở đây đã lâu, vẫn không đứng dậy, mặt trời mọc rồi lặn vẫn thế. Không phải hắn không muốn đứng dậy mà là hai chân có mười sáu vòng băng, trọng lượng không kém gì trên người Tô Minh gánh cả một ngọn núi.
Lúc ban đầu hắn thậm chí có cảm giác đôi chân và nửa người bị xẻ ra, mãi đến mấy ngày nay mới dần thích ứng, nhưng muốn đứng dậy thì vẫn có chút gian nan.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh nâng lên tay phải, vung một cái, lòng bàn tay xuất hiện cái nĩa đen chỉ cỡ ba tấc.
Nĩa này giống như đinh ba, toàn thân đen thui, mũi nhọn lóe sắc bén, nếu nhìn thời gian lâu, bên tai như nghe tiếng quỷ rít gào.
“Quỷ xoa.” Tô Minh nhìn vật đó, lầm bầm.
Vật này là lúc ở Quỷ Đài bộ lạc có Nhị sư huynh nhắc nhở, một trong những vật phẩm ‘mất’ của Tô Minh, giờ ‘lại’ Trở về. Vốn Tô Minh tự mình nghiên cứu, tra xét vật này còn cần ít thời gian. Nhưng có Nhị sư huynh giúp đỡ, nó tựa như dung hợp cùng Tô Minh, liên tiếp với nhau, có thể khiến hắn tùy tâm khống chế. Thêm vào thần thức Tô Minh hóa thành khắc ấn, khắc lên một tầng khiến khi hắn thi triển quỷ xoa không kém gì tộc nhân Quỷ Đài tộc.
“Xi, tháp, xuo!” Mắt Tô Minh chợt lóe, trong miệng phun ra ba tiếng kỳ dị.
Khoảnh khắc ba tiếng đó xuất hiện, quỷ xoa trong tay hắn tỏa ra khí đen. Khí đen chớp mắt biến đậm lan tỏa trên lòng bàn tay Tô Minh, ngày càng lớn, cuối cùng khuếch tán phạm vi mười mấy mét, bay lên giữa không trung thì khói đen cuồn cuộn, dần ngưng tụ thành thân hình khổng lồ.
Thân hình ấy vô cùng vạm vỡ, mặt mơ hồ không thấy rõ, cả người do khói đen hợp thành, xem tựa như ác quỷ. Nhưng kỳ thật nó không phải quỷ quái gì, thậm chí không có sinh mệnh, nó là một con rối.
Là một quỷ vật bị Quỷ Đài tộc dùng cách đặc biệt sáng tạo ra quỷ rối! Nó có thể liên tục thay đổi, hóa thành bất cứ hình dạng gì, bắt chước giống khuôn giống dạng, thậm chí hơi thở cũng có thể biến hóa ra.
Bây giờ quỷ rối khổng lồ đạp trên bình đài, đôi tay vạm vỡ nâng lên túm lấy Tô Minh. Cánh tay gồng lên, không ngờ đem thân thể Tô Minh không nhúc nhích được nâng lên khỏi mặt đất, chậm rãi đặt trên vai.
Từ đầu đến cuối Tô Minh không nói lời nào. Vật đó do hắn khống chế, do thần thức ngưng tụ mới có thể hành động, tựa như thân thể của mình.
Chỉ thấy con rối khổng lồ khiêng Tô Minh bước nhanh về phía trước. Mỗi bước đạp xuống, băng tầng bình đài phát ra tiếng trầm ***c, hiển nhiên trọng lượng của Tô Minh không tầm thường.
Theo con rối tiến lên, dần khiêng Tô Minh đi vào động phủ. Con rối này có thể lớn hoặc nhỏ, khi bước đi thì thân thể tự động rút nhỏ, khiến dù khiêng Tô Minh thì vẫn có thể đi qua cửa động phủ.
Con rối khiêng Tô Minh chạy tới phòng chuyên môn tạc ra vì Hòa Phong. Ở đó, mắt Tô Minh chớp lóe, Hòa Phong và Nguyệt Dực đã dung hợp tới giờ phút cuối cùng. Nếu có thể thành công đợt này, vậy Hòa Phong lần nữa xuất hiện sẽ giúp đỡ rất lớn cho Tô Minh trong hành trình tại Vu tộc.
Hiện giờ Hòa Phong toàn thân lượn lờ khói đỏ, nhìn không rõ thân hình. Khói đỏ đôi khi cuồn cuộn, nhìn rất quái dị.
Nhìn chăm chú một lát, con rối dưới thân Tô Minh mang hắn lùi vài bước, đi tới một thạch thất khác trong động. Mới bước vào thì mùi thuốc ập vào mặt. Thạch thất này rất lớn, bên trong mặt đất không phải hàn băng mà là bùn đất.
Bùn đất này là Tử Xa từ chỗ rất xa dựa theo Tô Minh sai bảo đem về, sắp xếp ở đây, Tô Minh lấy rất nhiều dược thảo ‘mất’ ở chỗ Quỷ Đài bộ lạc gieo trồng tại đây.
Vốn thảo dược này không thể sống, nhưng có Nhị sư huynh giúp đỡ, thông qua cách kỳ dị, lại khiến thảo dược này dưới tình huống không rễ bùn đất sinh trưởng.
Nhưng điều kiện là bùn đất này tràn ngập không ít linh khí thạch tệ vàng.
‘Hành trình Vu tộc cần chuẩn bị rất nhiều, dù sao việc này không phải trong phút chốc…’ Mắt Tô Minh lộ suy tư. Hắn từng đi qua đất Vu tộc, dù chỉ mấy ngày nhưng gian khổ trong đó thật khó quên.
Lần này tiến vào Vu tộc, lại lần nữa rơi vào tình cảnh như vậy, chuẩn bị hiện tại có thể trở thành căn nguyên giữ mạng.
Im lặng suy tư, con rối dưới thân hắn bước nhanh, tiếng oành oành vang vọng đi hướng một thạch thất khác. Trong thạch thất, trên mặt đất bày sáu bộ xương thú khác nhau. Trên mỗi xương thú đều tỏa ra áp lực cường đại. Những xương thú này lúc còn sống đều là mãnh thú Khai Trần.
Bây giờ trên xương cốt chúng nó mọc đầy cỏ xanh, bị Tô Minh gieo trồng đã mấy ngày.
Cạnh xương thú đặt sáu thân thể người, không có dấu hiệu mục rữa. Dù nhìn như người chết nhưng quan sát kỹ sẽ lờ mờ thấy họ còn một chút sự sống.
Bảy người này, không có Man Văn!
Trên mặt họ khắc rất nhiều đồ án, nhìn thì hơi phức tạp. Nếu không thấy qua Vu tộc, nhìn bảy người này chắc sẽ nghĩ là tộc nhân bộ lạc đặc biệt nào đó.
Nhưng khi Tô Minh từ Quỷ Đài tộc mang đi bảy thân xác này, liếc mắt liền thấy ra, họ chính là Vu tộc, không biết tại sao mà bị Quỷ Đài tộc bắt được.
‘Lại ôn dưỡng một tháng là có thể luyện chế ra Đoạt Linh Dược. Đoạt Linh Dược lần này một lần có thể luyện ra ba cái, vậy có thể mở ra không gian kỳ dị, lại một cánh cửa nữa, đạt được cách luyện đan dược mới. Đáng tiếc Nạp Thần Dược, vẫn không tìm đủ tài liệu. Dựa theo hiểu biết của mình về không gian kỳ lạ đó, nó cần cùng loại với hiến tế càng nhiều thì phẩm chất đan dược càng thấp, ngược lại thì càng cao. Cách luyện những đan dược đó chỉ có một ô vuông. Chỉ mình Nạp Thần Dược là duy nhất không cần bất cứ hiến tế nào.’ Trong đầu Tô Minh hiện ra năm đó khi tại Ô Sơn, tiến vào không gian kỳ lạ nhìn thấy cách luyện Nạp Thần Dược.
‘Chân thứ chín con nhện, vảy mãn xà dị đuôi, người nhỏ xíu màu đen. Bây giờ mình chỉ có một loại.’ Tô Minh nhíu mày, trong lúc con rối cất bước rời khỏi động phủ, trở lại bình đài đặt hắn xuống, hắn vẫn ngồi khoanh chân tại đó.
Mắt hắn chợt lóe, nâng lên tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện một con sâu tím nhỏ, tên sâu là Tử Dung, chính là vật Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc tặng.
‘Không biết nếu trùng xà nuốt vào Tử Dung sẽ ra sau...’ Tô Minh chần chờ một lúc, không tùy tiện thử. Hắn nhớ Quỷ Phương từng nói, nếu thất bại, mãnh thú nuốt Tử Dung này sẽ chết ngay lập tức.
Việc mạo hiểm như vậy, không tới lúc bất đắc dĩ, không có nắm chắc thì Tô Minh không muốn thử.
Thời gian ba ngày, trong khi Tô Minh mỗi ngày quan sát Hòa Phong và tài liệu hắn chuẩn bị luyện chế Đoạt Linh Dược rất nhanh trôi qua. Việc liên quan đến lần đấu giá hội lần nây, cả chín ngọn núi đất Thiên Hàn đều rất chú trọng. Có không ít người kết nhóm rời đi, tới chỗ đấu giá, cũng có một số đi một mình.
Trên Cửu Phong, Hổ Tử túy sinh mộng tử, chẳng thèm để ý chuyện này. Còn về Nhị sư huynh, vẫn trồng hoa cỏ, ban ngày đôi khi lảng vãng xung quanh Tử Yên.
Đại sư huynh vẫn đang bế quan, sau này Tô Minh cũng biết về gã đàn ông da đen là nô bộc của Đại sư huynh, đối với thân phận của Đại sư huynh thì hắn đã có suy đoán.
Còn Thiên Tà Tử thì rất ít thấy bóng dáng, thường trông thấy cũng là mặc đồ màu khác nhau, sáng sớm rống to bay hướng khác nhau.
Sáng sớm ngày thứ tư, con rối do quỷ xoa biến thành hóa thành một con thú khổng lồ đen thui, Tô Minh ngồi khoanh chân trên lưng nó, Tử Xa bên cạnh cung kính theo sau, định rời khỏi Cửu Phong.
Nhưng theo Bạch Tố đến, lần xuất hành này lại có thêm một người.
Một hàng ba người ngồi trên lưng con rối quỷ vật, hóa thành cầu vồng đen rời khỏi Cửu Phong, ở trên bầu trời bay nhanh hướng tới chỗ đấu giá.
Một đường xé gió lao đi, gặp phải một ít đệ tử Thiên Hàn Tông cũng đi tới đó, từng người ngơ ngác nhìn hắc thú con rối hơn ba mươi mét dưới thân Tô Minh, đặc biệt là nhìn bên trên nó ngồi Tử Xa và Tô Minh, ai đều vội vàng tránh đi.