Cầu Ma

Chương 333 - Đồng Tử!

Trên bình nguyên, khi Tô Minh rời khỏi Hàn Băng Thiên vào buổi trưa ngày thứ năm, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên mặt đất, dường như cùng gió thổi cỏ xanh trên mặt đất lung lay.

Ô Đa chạy nhanh ở đằng trước, tốc độ rất nhanh, hóa thành cầu vồng xé gió. Tô Minh ở bên cạnh, quần áo theo gió phất phơ, dáng vẻ thong dong không nhìn ra tâm tình có gì biến đổi.

Hắn không theo sau Ô Đa, dù gì hai người mới kết bạn, mà quá trình không tốt đẹp mấy, cho nên không cần làm ra hành động khiến người ta hiểu lầm.

Kỳ thực khoảng cách giữa Tô Minh và Ô Đa, từ dưới đất nhìn lên thì không quá xa, nhưng sự thật là hai người cách nhau gần trăm mét.

Trong khi lao nhanh, Ô Đa cố ý thả chậm tốc độ quan sát Tô Minh. Nhưng trên đường đi mặc kệ gã dò tìm cỡ nào cũng khó thể nhìn ra manh mối gì từ người Tô Minh. Gã nhìn không thấu lai lịch của Tô Minh, đặt mục tiêu vào Hỏa Vượn lao nhanh bên người hắn.

‘Người họ Mặc này thoạt trông tuổi không lớn nhưng hành vi rất già dặn, lời nói sắc bén, hiển nhiên không phải người tông môn, bộ lạc mới ra đời. Người này rất độc lập, chú ý mục tiêu, nếu không phải mình lấy công lao dụ dỗ thì hắn tuyệt đối không đồng ý đi cùng mình. Như vậy xem ra không phải hắn không có nhược điểm, chỉ sợ người này có lòng hư vinh không nhỏ.’

Con khỉ đó là dị chủng, Ô Đa không biết vật đó. Gã càng xem càng thấy Tô Minh bí ẩn khó lường, trong lòng Ô Đa không phải không có ngoan độc, nhưng âm ngoan một giây rồi lại do dự bởi Tô Minh bí ẩn, chậm rãi giảm bớt hơn phân nửa.

Hành động của Ô Đa thì Tô Minh xem trong mắt, dù hắn không biết gã nghĩ gì nhưng có thể đoán ra đôi chút. Tuy nói không tính toàn diện nhưng Tô Minh biết, chỉ cần mình tiếp tục giữ im lặng thì đối phương sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Điều này có thể thấy ra từ việc đối phương theo dõi hắn nhưng không ra tay.

‘Người này đa nghi, có lẽ đây là ưu điểm của gã nhưng cũng là khuyết điểm. Người đa nghi nếu không nắm chắc thì sẽ không dễ dàng ra tay.’ Ánh mắt Tô Minh quét người Ô Đa, bình tĩnh hóa thành cầu vồng rạch không gian.

Hai người với suy nghĩ khác nhau lao nhanh. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi buổi trưa qua đi, bóng dáng Ô Đa đằng trước bỗng khựng lại, Tô Minh cách trăm mét cũng tạm dừng.

“Mặc huynh, đằng trước có người Vu tộc!” Ô Đa nhắm mắt, như là đang dùng cách đặc biệt xem xét, lát sau hai mắt mạnh mở ra, biểu tình nghiêm túc mở miệng.

Kỳ thực bộ dạng này là gã cố ý làm bộ. Bên này chỗ nào có Vu tộc gã không biết, nhưng gã biết đám Vu nhân có ước hẹn với mình, hai bên đặt ra vị trí giao dịch.

Gã đạt được Vu tinh, cung cấp cách che giấu thân phận và biến thành Man tộc. Vốn dựa theo kế hoạch là vậy nhưng khi gặp gỡ Tô Minh thì trong lòng Ô Đa đối với kế hoạch này biến đổi.

Gã không muốn cung cấp cách che giấu và biến đổi thân phận, còn muốn có được vu tinh.

“Theo ta cảm ứng thì đằng trước chỉ có một người. Tu vi người này dao động không mạnh, hắn là sơ Chiến Vu. Người này ta giết không khó, vì biểu đạt chân thành, trong trận chiến Mặc huynh đứng ngoài xem là được, một mình ta giải quyết!” Ô Đa nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười nhưng bên trong có tia sáng lạnh.

Tia sáng lạnh này rõ ràng không phải đối với Tô Minh.

Tô Minh nghe vậy thì gật đầu, lòng nửa tin nửa ngờ về thần thông của Ô Đa có thể tìm ra Vu nhân.

Mắt Ô Đa lấp lóe tia sáng lạnh, tiến lên một bước lao thẳng tới tận cùng bình nguyên, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã là trăm mét, tựa sao băng rít gào, ngày càng gần.

Tô Minh đi theo sau, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm nơi Ô Đa đi.

Theo Ô Đa tới gần, giây phút gã đáp xuống đất thì bỗng nhiên từ trong mặt cỏ đứng lên một người. Người này thân thể vô cùng cao to, trên đầu mang mũ giáp da trâu, hơi thở âm u lượn lờ quanh người. Theo gã đứng lên như có gió mạnh cuốn mặt đất, khiến cỏ xung quanh không ngừng lắc lư.

Trên mặt người đàn ông có đồ đằng, nhưng đồ đằng mơ hồ ảm đạm nhìn không rõ ràng. Chỉ có thể thấy rõ là môi người đàn ông có một vết sẹo, khiến môi nhìn như bị chia thành bốn, khiến người nhìn lòng kinh sợ.

Gã đàn ông nhìn Ô Đa ở trên không trung lao nhanh đến, đôi mắt ảm đạm chợt lóe tia sáng, nhếch môi lộ nụ cười. Nhưng bốn cánh môi bây giờ nhe ra cho cảm giác khủng bố. Thậm chí có mấy con giòi mập bự theo nụ cười của người đàn ông vặn vẹo chui ra khỏi miệng gã.

Vốn tốc độ của Ô Đa cực nhanh, nhưng giây phút gã tới gần, nhìn thấy môi người đàn ông, thấy giòi bọ bên trong thì biểu tình bỗng biến đổi.

Gã khựng lại định rút lùi thì người đàn ông ngửa đầu gầm. Tiếng gầm tràn ngập lệ khí. Theo tiếng gầm, thân thể người đàn ông vọt lên, đôi tay duỗi ra ôm Ô Đa.

Tô Minh ở giữa không trung phía xa nhìn chằm chằm hình ảnh này, con ngươi khi thấy người đàn ông thì co rút. Trong mắt Tô Minh, gã người đàn ông toàn thân đầy tử khí, mà tử khí này trước khi người đàn ông xuất hiện thì chẳng hề toát ra, hiển nhiên bị che giấu bên trong. Nếu chỉ là thế thì thôi, nhưng Tô Minh từ người gã đàn ông phát hiện cảm giác như người thực vật, như là nguyên liệu để hắn luyện chế ra Đoạt Linh Dược!

Dù không biết tại sao người đàn ông có trạng thái như vậy, nhưng cảm giác nguyên liệu cần cho luyện chế Đoạt Linh Dược thì Tô Minh cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

‘Cách phân biệt duy nhất có lẽ là, nguyên liệu cần cho Đoạt Linh Dược chính là tử khí chiếm hơn phân nửa áp chế sự sống yếu ớt, khiến người không thể di động nhưng có ý thức. Như là sự sống ở bên trong, tử khí bên ngoài! Mà người này thì là tử khí dung nhập vào sự sống, đạt tới cân bằng kỳ lạ nào đó, giống như là tử khí bên trong, sinh cơ bên ngoài. Như vậy thì khiến người này có thể cử động, nửa chết nửa sống!’ Mắt Tô Minh lấp lóe, ở giữa không trugn nhìn chằm chằm người đàn ông, lộ vẻ hứng thú.

Khác hẳn với Tô Minh, bây giờ Ô Đa lao nhanh nhưng người đàn ông nhào hướng gã thì nhe răng cười tăng tốc độ, rít gào tới gần.

Lấy tu vi của Ô Đa vốn không nên trông thấy người đàn ông thì có phản ứng như vậy. Khiến gã biến sắc mặt là bởi vì biết trạng thái hiện giờ của người đàn ông. Trạng thái này trong Vu tộc gọi là bất tử bất diệt, có thể làm được điều này chỉ có Vu nhân tu Nhiếp Hồn cảnh!

Đối với Nhiếp Hồn thì Ô Đa cũng có giết quá, gã biết rõ chỗ đáng sợ của người cảnh này. Bây giờ gã lui về phía sau, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt đất, định tìm Nhiếp Hồn Vu tộc núp trong chỗ này. Giây phút người đàn ông nhe răng cười tới gần, đôi mắt Ô Đa lóe tia sáng lạnh, nhanh chóng lùi lại nâng lên tay phải chộp hướng không trung.

Cái chộp này là ở đằng trên Ô Đa, hư vô phát ra tiếng két két. Một núi băng sắc xanh biển bỗng xuất hiện. Theo Ô Đa phất tay, núi băng lao đến người đàn ông.

Hai bên chớp mắt giao nhau, tiếng nổ kinh thiên động địa quanh quẩn. Thân thể người đàn ông run rẩy, núi băng ở trước mặt vỡ ra từng tấc. Nó vỡ không phải do gã làm mà là thần thông của Ô Đa biến hóa. Theo núi băng vỡ hóa thành vô số binh khí sắc bén xuyên qua người gã đàn ông, đem đôi tay, hai chân, đầu và thân hình chặt thành mấy khúc.

Không có máu tươi bắn ra, chỉ có nhiều giòi bọ tứ tung bốn phía.

“Ô Đa, đã lâu không gặp.” Vào giờ phút này, một giọng nói âm trầm sắc bén vang lên từ mặt đất.

Giọng nói kia vang vọng thì bỗng thân hình người đàn ông bị chém thành mấy khúc, trong hốc mắt lóe tia sáng âm u. Mỗi một mảnh tứ thi tỏa ra tia sáng âm u, giống như có lực hút ngưng tụ lại với nhau, lần nữa hóa thành thân hình người đàn ông.

Chỉ là trên thân hình có nhiều chỗ đầy vết rách dài, giống như người này là con rối bị xé nát lại bị người khâu vá, nhưng khó tránh để lại dấu vết bị khâu trên người.

Người đàn ông nhếch môi cười, nụ cười dữ tợn. Gã nhoáng người lên, lần này không xông hướng Ô Đa biểu tình nghiêm trọng mà hóa thành cầu vồng tử khí lao hướng Tô Minh.

Hiển nhiên gã đã được mệnh lệnh mới!

“Nha Hà!” Khi Ô Đa nghe thấy giọng nói sắc nhọn kia thì biểu tình càng trầm trọng.

Quanh người gã đột nhiên xuất hiện ba núi băng xanh biển. Ba núi băng vòng quanh người gã, dưới ánh nắng tỏa ra từng đợt khí lạnh.

Trên mặt đất, trong bụi cỏ, cọng cỏ xanh bỗng héo úa trong phạm vi lớn. Theo nó héo úa, từ bên trong đi ra một đứa trẻ. Đứa trẻ khép mắt, chắp tay sau lưng, khóe miệng treo nụ cười âm u.

Ô Đa không chút do dự nên lên tay phải chỉ phía dưới. Lập tức ba núi băng chấn động thẳng tới mặt đất, hình thành áp lực, khiến mặt đất vang tiếng ầm ầm.

Đồng Tử cười nhạt, không thấy nó né tránh mà nâng lên tay phải đẩy tới trước. Bỗng chốc trong lòng bàn tay nó, ánh sáng đen lấp lóe. Ánh sáng đen bỗng chốc khuếch tán, hình thành cửa ánh sáng hình trứng trước người Đồng Tử.

Tiếng gầm trầm thấp truyền ra từ trong cửa ánh sáng. Ngay sau đó, từ bên trong đạp ra một cẳng chân gầy đét, da dẻ nhăn nheo, mặt trên có không ít vết máu khô. Cùng lúc đó, theo cẳng chân xuất hiện là một người cao hơn một mét, người khô gầy.

Người này nhìn thoáng qua như xương khô nhưng đôi mắt chớp lóe tia sáng âm u, sau khi xuất hiện thì gầm một tiếng, lao đến ba tòa núi băng.

Giây phút Đồng Tử mở ra Vu thuật nhiếp hồn độc đáo thì trên bầu trời, người đàn ông toàn thân đầy vết rách hung tợn lao đến Tô Minh. Tốc độ rất nhanh, bốc lên tử khí đậm đặc. Tử khí ở sau lưng gã rít gào như muốn che trời lấp đất, cách Tô Minh ngày càng gần.

Tô Minh nhìn người đàn ông lao đến, mắt lộ tia kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment