“Ta nhớ mang máng Tàng Long Tông có một cổ pháp truyền từ thượng cổ, kêu là Tử Hình Nhãn Tàng. Chiêu này ngươi biết không?”
Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, khi ông lão phun ra búng máu lùi ra vài bước thì bên tai truyền đến lời nói bình tĩnh của Tô Minh.
Chỉ thấy long hổ chém giết, nộ long tan vỡ, mãnh hổ phát ra tiếng gào thế lương, cùng nhau tan biến. Tô Minh chậm rãi bước ra ngoài. Biểu tình của hắn vẫn như cũ, không chút biến đổi. Hắn đứng đó, lạnh lùng nhìn ông lão.
“Ngươi còn một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể thi triển ra chiêu này, để ta chính mắt thấy cổ pháp Tàng Long Tông thì sẽ không giết ngươi.”
“Ngươi nói thật không!?” Ông lão mặt tái nhợt, lộ ra một chút kinh sợ.
Túc Mệnh trước mắt rõ ràng biết lão kéo dài thời gian nhưng chẳng thèm để ý. Thông qua hai lần tiếp xúc thần thông, ông lão hoảng sợ phát hiện Túc Mệnh mạnh vượt qua sức tưởng tượng của lão. Trong lòng lão cực kỳ khó hiểu, tại sao người này triển khai tu vi như vậy, trên trời Man tộc xuất hiện khe hở chỉ nhốt chặt mình, đối với người này chẳng có chút ảnh hưởng gì. Bây giờ lão đã vô cùng hối hận. Đối mặt Tô Minh từ đầu đến giờ không đánh trả, lão vô cùng sợ hãi.
Giờ nghe Tô Minh nói, lão im lặng giây lát, cắn răng hỏi.
“Ngươi chỉ có thể tin.” Tô Minh nhíu mày, từ từ nói.
Ông lão chuyển đổi sắc mặt âm trầm. Lúc trước thần thức của lão tỏa ra, biết bốn phía đã bị phong ấn. Lực lượng phong ấn mạnh mẽ, lão biết không thể trốn ra. Bây giờ thật sự không còn cách nào khác, mặc kệ Tô Minh nói thật hay giả lão đúng là chỉ có lựa chọn tin tưởng, lát sau lão cắn răng.
“Lấy tu vi của tiền bối thì chắc sẽ không tự hạ thân phận lừa gạt ta. Nếu tiền bối muốn nhìn thì ta sẽ thi triển thuật này một lần. Nhưng cổ pháp Tử Hình Nhãn Tàng lấy tu vi của ta thì khó thể thi triển hết, chỉ làm được đơn giản thôi.”
Ông lão nói, đôi tay nâng lên liên tục chỉ vào ngực, lập tức khuôn mặt hồng hào. Tay phải lão bấm pháp quyết chỉ về phía trước.
“Tàng Long Đạo Lục, Tụ Trung Tàng Hỏa!”
Ông lão vung tay áo, ấn quyết tay phải lại đổi, chỉ vào mắt phải. Lập tức mắt phải lão tỏa ra ánh sáng vàng. Ánh sáng chớp động, trong con ngươi xuất hiện dấu đoàn lửa. Giây phút dấu lửa xuất hiện thì tay áo lão dấy lên chút đốm lửa, bị mắt phải trực tiếp hấp thu.
“Tàng Long Đạo Tam, Ngọa Hổ Tàng Long!”
Ấn quyết tay phải lão lại biến đổi, người xuất hiện nhiều tàn ảnh ấn quyết, bốn phía lượn lờ sương khói, có rồng bơi bên trong. Mặt lão nổi gân xanh, hổ văn lại hiện. Con mắt phải chớp lóe ánh sáng vàng, bỗng chốc mặt lão chạy gân xanh như bị hút vào con mắt phải, biến mất. Cùng lúc đó, mắt phải lão xuất hiện nhiều tơ máu, sắc đỏ hợp thành chữ vương, sương khói bốn phía nhanh chóng đảo tròn, bị mắt phải hút vào hết. Trong con ngươi mắt phải ông lão xuất hiện một con rồng bơi gầm rống!
“Tàng Long Đạo Cửu, Thu Thu Đông Tàng!” Người ông lão run lên, cắn răng, khóe miệng chảy máu, tay trái bấm pháp quyết lại chỉ đằng trước.
“Tàng Long Đạo Bát, Thối Tàng Vu Mật!”
“Tàng Long Đạo Thất, Tàng Hình Nặc Ảnh!”
“Tàng Long Đạo Nhị, Thâm Tàng Nhược Hư!”
Ông lão một hơi thi triển nhiều thần thông, những thần thông này đều là mới lộ ra lập tức bị mắt phải hấp thu. Bây giờ sau sáu thần thông thì trong con mắt phải của lão khá hỗn độn, nhưng nếu cẩn thận xem kỹ, bên trong như là âm dương rồi lại xuất hiện đồ án bát quái.
Cũng chính lúc này, khe hở to lớn trên bầu trời truyền ra áp lực càng mãnh liệt. Tiếng ù vang, từ khe hở chậm rãi giáng xuống một vật!
Vật đó là một trường kích sắc thanh đồng! Mũi kích hình cung, tỏa ra khí lạnh âm trầm. Theo nó giáng xuống, bầu trời biến âm u, tầng mây tán đi. Có một khe hở hư không tan vỡ xuất hiện, dường như trời đất không thể chịu đựng nó giáng xuống, sắp tan vỡ. Thần thức cường đại từ trường kích tản ra, chớp mắt bao phủ tám hướng. Trường kích chậm rãi chuyển động như đang tìm kiếm cái gì.
Giây phút trường kích xuất hiện, nguyên bầu trời đất Nam Thần dù là chỗ nào thì tầng mây cuồn cuộn, có tiếng rít quái dị xẹt qua bầu trời.
Trên đất Man tộc, ông lão Thiên Hàn đại bộ lạc mạnh mở mắt ra, lộ ra một tia cấm chế nhìn chằm chằm bầu trời.
Trong cửa thứ sáu Thiên Môn Thiên Hàn Tông, một người đàn ông trung niên diện mạo rất tuấn tú đang cười nhìn bảy, tám đệ tử Thiên Môn trước mặt, nói cái gì, đôi khi vang tiếng cười. Những đệ tử Thiên Môn cung kính đứng một bên cười theo, khung cảnh rất bình yên. Bỗng nhiên, tầng mây trên trời cuồn cuộn, có tiếng rít kỳ lạ quanh quẩn. Người đàn ông trung niên bỗng biến sắc mặt, nụ cười biến mất. Gã ngẩng đầu con ngươi co rút nhìn bầu trời, trong mắt rõ ràng có chút căng thẳng.
Hải Đông Tông, biển bị cường giả trong tông huyễn hóa ra bềnh bồng trên trời tồn tại nhiều đảo. Đảo ở trên biển nhưng biển lại là trên trời, nhìn như ảo ảnh đánh sâu vào thị giác.
Bây giờ trên một hòn đảo trong biển, có một lão già thân thể như vượn khỉ, đội mũ rơm, khóe miệng ngậm xương cá, tay cầm cần câu, dựa vào một khối đá lớn. Lão ở vách đá bên dưới là biển, đang thảnh thơi thả câu, thỉnh thoảng ngâm nga, bộ dạng khá là nhàn nhã.
Bỗng nhiên lão nuốt lấy xương cá, nhìn chằm chằm bầu trời, biểu tình âm trầm. Lát sau lão đứng dậy như đang suy tư, rồi thở dài, cười khổ lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm tại đó, thả câu. Có thể thấy trong mắt lão sự phức tạp, hiển nhiên lão không còn tâm tình câu cá.
Trong Thiên Lam Thành, địa cung ba người bao gồm cả Thiên Lam lão tổ cùng ngẩng đầu lên. Thiên Lam lão tổ khóe miệng lộ nụ cười nhạt. Còn hai người khác thì vẻ mặt chấn kinh.
“Đây chính là kết quả lộ ra tu vi tiên tộc, bây giờ đạo hữu ngươi rõ chưa?” Thiên Lam lão tổ từ từ nói.
Trên đất Vu tộc, hình ảnh tương tự cũng xảy ra mấy chỗ. Bầu trời kỳ lạ, thậm chí là đất Nam Thần, không chỉ có tiên tộc mới cảm ứng được. Một số cường giả hai tộc Vu, Man thế hệ trước cảm giác ra sự biến đổi kỳ lạ, tâm tình khác nhau.
Bên dưới trường kích, cô gái tóc dài mặt tái nhợt. Cô thấy trường kích ngoài bình chướng, mắt lộ kinh hoàng. Cô thấy sau khi trường kích xuất hiện thì bình chướng vô hình chớp lóe tia sáng đỏ. Ánh đỏ chợt lóe rồi ẩn trong thần thức trường kích. Dù trường kích đang di chuyển, dù thần thức quét qua mặt đất và trời cao nhưng lại như không thấy bên dưới xuất hiện người tiên tộc.
Ông lão lòng căng thẳng, kinh sợ, tay phải bấm pháp quyết chỉ vào trên mắt phải, nhìn Tô Minh.
“Tiền bối, ta chỉ có thể dung nhập sáu thức thần thông, mở ra một tia lực lượng cổ pháp Tử Hình Nhãn Tàng, nhưng rất khó kéo dài quá lâu.” Ông lão nói.
Lão nhìn Tô Minh từng bước một đi hướng mình, lòng giãy dụa. Khi Tô Minh tới gần chưa đến năm mươi mét thì ông lão dâng lên sát khí. Lão vẫn là thói quen nắm quyền chủ động trong tay.
“Tử Hình, Nhãn Tàng!” Theo tiếng gầm, khóe miệng ông lão không ngừng tràn máu tươi.
Con mắt phải tỏa ra ánh sáng chói lòa tựa như mặt trời, sáng rực rỡ. Thậm chí trong đồ án bát quái con ngươi phải xuất hiện ảnh ngược Tô Minh.
Nhưng khi ông lão phát ra tiếng gầm thì bỗng hét thảm. Chỉ thấy Tô Minh sải bước tới trước bỗng biến mất, xuất hiện bên cạnh ông lão. Hắn mặt không biểu tình, nâng lên tay phải. Ông lão không kịp né tránh, chộp vào mắt phải lão, moi ra mắt lão. Trên con ngươi còn dính sợi chỉ máu bị Tô Minh kéo ra, chỉ máu tan vỡ. Ông lão hét thảm nhanh chóng lùi ra sau.
Tô Minh không thèm để ý ông lão mà cúi đầu nhìn con mắt đẫm máu trong tay phải, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa lòng.
“Không sai, thuật Tử Hình Nhãn Tàng tàn thứ, quay về tiên tộc càng có tin chắc lớn chút.” Tô Minh thì thào, không ngẩng đầu mà nâng lên tay trái xé bầu trời.
Theo hắn tùy tiện xé, bình chướng ánh đỏ Che Man Thiên trên trời cùng rung lên, phát ra tiếng bùm bùm, lấy mắt thường có thể thấy vỡ ra từng tấc, chớp mắt đã hóa thành vô số mảnh vỡ tan biến. Khi bình chướng biến mất thì thần thức trường kích trên trời quét qua, nhốt chặt người ông lão.
“Ngươi đã nói không giết ta!!!” Ông lão bị hù bay mất ba hồn bảy vía, điên cuồng ức chế tu vi, muốn che giấu hơi thở tiên tộc của mình. Cùng lúc đó, lão gầm lên, người hóa thành bóng đỏ nhanh chóng bay hướng phía xa. Tốc độ nhanh khiến thân thể lão trong suốt như xuyên thấu không khí.
Trường kích trên trời như không thèm để ý ông lão chạy trốn, chậm rãi chuyển động thân kích chỉ vào vị trí ông lão. Trường kích phát ra tiếng ù ù, bỗng biến mất trên trời. Lúc nó xuất hiện thì đã là không gian ngoài vạn mét, nhẹ nhàng chạm xuống dưới, lập tức truyền ra tiếng hét thê lương. Thân thể ông lão từ giữa không trung hiện ra, hộc bãi máu. Trong mắt lão lộ ra điên cuồng, không né tránh nữa mà phát điên chọn tự nổ. Lão biết mình chết chắc, nhưng trước khi chết chứa oán hận khiến lão không tiếc tự bạo!
Oành! một tiếng.
Thân thể ông lão nổ tung. Nhưng trường kích không thèm để ý, lại lần nữa chạm xuống dưới, khiến thân hình ông lão đang nổ quái dị bị đông lại giữa trời, dường như thời gian đứng lặng không cách nào tiếp tục tan vỡ, mà bị cái chạm của trường kích hòa tan, chớp mắt thành bãi máu rơi đầy đất.