Cầu Ma

Chương 41 - Thiếu Nợ Thì Trả Tiền.

Chẳng qua Tô Minh rời đi không lâu lại vội vàng trở về, đứng bên cạnh Tư Không đã hôn mê, chần chờ đi vài bước rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bầu trời treo vầng trăng tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu mặt đất.

‘Cứ như vậy lấy đi Man Khí quý báu thì không tốt lắm. Nếu không có cách nói thỏa đáng, tùy thời sẽ bị Ô Long bộ lạc bắt lấy nhược điểm, nói không chừng còn treo giải thưởng bắt mình…Giết, hay không…’

Tô Minh trầm ngâm chẳng bao lâu sau, liếc Tư Không một cái đã có quyết định.

Hắn từ trong ngực lấy ra vài loại thảo dược, sau khi nghiền nát thì dùng chất lỏng bôi vài lần ngoài miệng Tư Không. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh Tư Không, tay trái vỗ đầu y từng chút một, như muốn đánh tỉnh Tư Không.

Không bao lâu sau, Tư Không toàn thân co giật, mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắc y mở mắt, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng trong mơ hồ có khuôn mặt mỉm cười của Tô Minh.

Tư Không ngây ngốc, lập tức trợn mắt, con ngươi co rút còn giữ lại sự khó hiểu và không tin nổi mới nãy. Đầu óc trống rỗng, trước khi y hôn mê nhìn thấy cái gì, lại dường như không thấy gì hết, có cảm giác mơ hồ thác loạn.

Nhưng khi thân thể y muốn động đậy thì trường mâu đen trong tay của Tô Minh hóa thành hình cung, cách cổ họng Tư Không ba tấc, chỉ cần hơi dùng sức là có thể xuyên qua họng y, khiến y chết ngay lập tức.

“Đừng động đậy.”

Điểm sáng vàng kim ở mũi mâu theo Tư Không thấy thì như ánh sáng đoạt mạng, khiến cơ thể y run rẩy, mắt nhìn Tô Minh ẩn chứa kinh khiếp và chấn động.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì! Ta là con trai của tộc trưởng Ô Long bộ lạc, nếu ngươi giết ta thì Ô Long bộ lạc tuyệt đối không tha cho ngươi! Ta biết ngươi là Ô Sơn bộ lạc, nếu ngươi giết ta, Ô Sơn bộ lạc cũng sẽ không chứa chấp ngươi!”

Hiện tại y còn chưa hiểu rõ vì sao mình thất bại, chỉ cảm giác đối phương vung tay lên là mình toàn thân đau nhức hôn mê, không thể tưởng tượng được. Y đối với thiếu niên mặt cười trước mắt có nỗi e ngại, nỗi e ngại mãnh liệt biến thành sợ hãi. Đặc biệt là trường mâu chĩa ngay cổ họng, khiến y bản năng lùi ra sau một chút.

Nhưng khoảnh khắc y lùi ra sau lập tức cảm giác miệng có chút cay đắng, phản xạ liếm môi, thoáng chốc cảm giác đắng càng đậm, khiến mặt y bỗng chốc không còn chút máu. Cảm giác bất an tràn ra, vẻ mặt y lộ rõ khủng hoảng, nâng tay chùi khóe miệng, trên tay dính một ít chất lỏng màu nâu.

“Ngươi! Ngươi cho ta ăn cái gì?!”

“Không có gì, chỉ là thảo dược bình thường có chút độc tính.” Tô Minh cười bí hiểm, trêu đùa.

Nghe lời này, mắt Tư Không lộ ra tuyệt vọng, thân thể run rẩy, càng cảm giác trong miệng cực đắng, thậm chí ảo giác lưỡi đều tê dại.

“Ta không tin ngươi dám giết ta!” Tư Không mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Minh.

“Tin hay không tùy ngươi. Nếu ngươi không tin thì ta cũng không có cách nào, nhưng ta có thuốc giải nha. Thì ra ngươi là con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc, tên ngươi là gì?” Tô Minh có chút lo âu, nhưng trước giờ hắn càng lo thì mặt ngoài càng bình tĩnh, giờ phút này hắn mỉm cười nói.

“Ngươi…ta…ta tên Tư Không, ngươi không thể giết ta, điều này sẽ mang đến phiền phức lớn cho bộ lạc của ngươi, ngươi…” Sắc mặt Tư Không hung dữ, trên thực tế trong lòng có chút khẩn trương. Y cảm thấy chẳng những đầu lưỡi tê, ngay cả ngực cũng đau đau, lại thêm không phát hiệu điều gì từ biểu tình của Tô Minh, lòng càng kinh hãi.

“Tư Không à, thỏa thuận với ngươi việc này được không?” Tô Minh ngẩng đầu ngắm trăng, chậm rãi mở miệng.

Mặt Tư Không tái nhợt, không thể che giấu sợ hãi càng thêm nồng trong mắt, gật đầu ngay lập tức.

“Ta vừa mắt cái mâu rách nát của ngươi, thôi vầy đi, ngươi bán cho ta nhé? Năm ngàn thạch tệ, ta mua.” Tô Minh chớp mắt, mong chờ nhìn Tư Không.

Tư Không khựng lại, nhìn Tô Minh tay phải nắm chặt trường mâu chĩa mũi nhọn vào cổ họng mình, sao dám không bằng lòng. Đặc biệt là trong miệng vị đắng, lại thêm lúc trước mình truy sát đối phương. Y cảm thấy đối thủ chắc là cho mình ăn độc thảo nào đó.

Y vốn muốn đánh cuộc một phen người này không dám giết mình. Dù sao thân phận của mình cao quý, nếu chết thì sẽ dẫn đến trận chiến trả thù của hai bộ lạc.

Thậm chí y còn định đánh cuộc, coi như bị đối phương lấy đi trường mâu, nhưng bảo vật như thế, y có vô số cách khiến a ba lấy về giúp mình.

Nhưng hôm nay, vị đắng trong miệng khiến y không dám đặt cược. Y sợ lỡ đâu…lỡ đâu…

Đặc biệt là giờ phút này đầu bị đối phương vỗ rất đau, Tư Không chẳng chút do dự, gật đầu lia lịa.

Tô Minh nhếch môi cười tươi, trực tiếp từ người Tư Không xé rách một mảnh vải lớn. Hành vi này khiến Tư Không thầm giật mình, mặt tái nhợt càng không có chút máu.

“Nếu đã là giao dịch mua bán thì viết ra bằng chứng đi. Cứ viết như vầy, ta là Tư Không, bởi vì thiếu thạch tệ, bán mâu này năm ngàn thạch…” Tô Minh đang nói đột nhiên khựng lại, vội lắc đầu. “Không đúng, phải viết thế này, ta, Tư Không lấy thân phận con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc bảo chứng, bởi vì đột nhiên có việc gấp mượn Ô Sơn bộ lạc năm ngàn thạch, kỳ hạn là mười năm, lấy trường mâu Man Khí làm vật thế chấp, hứa hẹn mười năm sau trả một vạn thạch tệ là có thể thu lại mâu này. Sẽ không trước thời gian lấy lại, nếu có sai lời, Man tượng trừng phạt!” Tô Minh nói xong nhìn Tư Không.

Tư Không nghe lời nói này, đặc biệt là câu cuối cùng thì vẻ mặt đau khổ. Đang lúc y chần chờ, đã thấy Tô Minh từ trong ngực móc ra một thảo dược y chưa từng gặp, bên tai truyền đến giọng của Tô Minh.

“Đây chính là thuốc giải.”

Tư Không nhìn chằm chằm thảo dược, chắn chặt răng, đặt ngón tay vào miệng cắn, nặn ra máu tươi viết trên vải áo, rất nhanh đã viết xong một đoạn lời nói.

Tô Minh giật lấy vải bố thô, cẩn thận xem vài lần, trong mắt lộ ra hưng phấn. Hắn cực kỳ cẩn thận thổi vài hơi, đợi huyết dịch bên trên khô rồi mới xếp lại cất trong lòng ngực, vỗ một cái, cười híp mắt nhìn Tư Không.

“Tư Không, nhớ nhé, thiếu nợ thì trả tiền, ta chỉ chờ ngươi mười năm!” Tô Minh mắt lộ tia gian xảo, đặt thảo dược xuống, thân thể chợt lóe đã chạy nhanh hướng phương xa.

Để lại trên tuyết là Tư Không khuôn mặt đau khổ. Y mau chóng nhặt lên thảo dược, do dự một chút nhưng không dám ăn, vội vàng đứng dậy chạy nhanh hướng bộ lạc.

Sau khi y đi, mặt tuyết yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ. Đó là bà lão sắc mặt âm trầm, trong tay cầm cốt trượng to lớn. Có đầu lâu người khảm trên cốt trượng tỏa ra luồng sáng xanh.

“Là đứa bé năm đó ư…nó dùng Man Thuật gì nhỉ, ngay cả ta đều không thấy ra manh mối…chưa từng gặp.” Bà lão nhìn phương hướng Tô Minh rời đi, mắt lấp lóe, suy nghĩ.

Thật lâu sau bà xoay người đi hướng Ô Long bộ lạc, chậm rãi biến mất trên tuyết.

Tô Minh chạy vội trong rừng cây, thỉnh thoảng cười ngây ngô nhìn trường mâu trong tay, ra vẻ cực kỳ yêu thích. Ngay cả Tiểu Hồng ở trên vai hắn cũng không ngừng đánh giá trường mâu, phát ra từng tiếng gào. Nó có thể mơ hồ cảm giác được mâu này ẩn chứa một lực lượng cực kỳ cường đại.

‘Ai kêu mi ngăn cản ta nhìn Bạch Linh. Nhìn bộ dạng của y thì chắc thích Bạch Linh. Nói vậy thì việc mình cứu Bạch Linh, chắc là không ít người Ô Long bộ lạc cũng biết…’ Tô Minh dừng bước, mắt lộ suy tư.

‘Không biết Bạch Linh nói ra nhiều ít về tình huống đó…Nếu cô ấy nói hết thì động đá vôi mình luyện dược không an toàn…’

Tô Minh bỗng có chút nóng nảy, cau mày, suy nghĩ thật lâu sau mang theo tâm sự đi trong rừng cây ban đêm.

Tiểu Hồng chớp mắt nhìn Tô Minh bộ dạng có tâm sự, mắt xoay tròn, không biết nghĩ tới cái gì, nó bỗng nhe răng cười. Nó chợt nhảy khỏi vai Tô Minh, nhảy lên mấy cái đã biến mất trong rừng.

“Nhớ trở lại Hắc Viêm Sơn, đừng trở về động đá vôi!” Tô Minh nhìn nó một cái, vội hét.

Rừng này chính là nhà Tiểu Hồng, không lo lắng nó gặp phải nguy hiểm. Giờ phút này cách bộ lạc của mình không xa lắm, Tô Minh bước đi, ép mình không đi suy nghĩ vấn đề đau đầu, nâng tinh thần chạy hướng bộ lạc.

Khi đêm khuya tiến đến, lúc vầng trăng sáng nhất thì Tô Minh đã từ xa trong rừng trông thấy chút đóm lửa từ bộ lạc. Hắn nhún người lên muốn đi ra khỏi rừng. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng hắn có tiếng sột soạt. Tô Minh ngoái đầu nhìn, đã thấy Tiểu Hồng vẻ mặt hưng phấn đắc ý theo sau.

Trong tay nó cầm một mảng lớn lông đen, đuổi theo Tô Minh rồi lập tức ép buộc nhét nhúm lông này vào tay Tô Minh bộ mặt kỳ quái. Sau đó nó lùi lại mấy bước, chỉ chỉ đoàn lông lại chỉ bụng mình, liên tục bày ra mấy động tác quái dị, như là dạy Tô Minh nên sử dụng lông này làm sao.

Nó lại vỗ ngực, sắc mặt cực kỳ đắc ý thét vài tiếng, dường như muốn nói cho Tô Minh thứ này rất hiệu quả.

Tô Minh nhìn Tiểu Hồng, từ từ cất tiếng cười to. Tiểu Hồng thấy Tô Minh không nhíu mày nữa, cũng nhe răng lộ nụ cười, cảm thấy chính mình quả nhiên nghĩ đúng, Tô Minh buồn rầu là vì chuyện đó.

“Tiểu Hồng.” Tô Minh ngồi xổm xuống vẫy tay hướng con khỉ nhỏ. Con khỉ nhỏ lập tức chạy tới gần.

Tô Minh nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt dịu dàng, nhẹ vỗ lông nó, trong lòng ấm áp.

“Trong thời gian ta không ở đây, ngươi tuyệt đối đừng trở lại Hắc Viêm Sơn, đừng trở về động đá vôi, đừng đi nơi khác, chờ ta trở lại sẽ đi tìm ngươi. Còn nữa, ta cho ngươi những đan dược, ngươi đừng thấy khó ăn. Mỗi ngày phải ăn một viên kèm theo thảo dược ta dạy ngươi ghi nhớ, nhất định phải nhớ kỹ đó.” Tô Minh mỉm cười nhẹ giọng nói, nhìn Tiểu Hồng một cái, đứng lên đi hướng bộ lạc.

---o0o---

Bình Luận (0)
Comment