Khuôn mặt Tô Minh dưới mũ không biến đổi nhiều nhưng ánh mắt ngưng tụ quét qua ông lão. Tu vi ông lão phỏng chừng cũng là Ương Vu. Tô Minh quan sát thấy khi ánh sáng truyền tống trận chớp động thì người đàn ông trung niên mang bình nhỏ của Tô Minh đầu tiên bước ra, nhưng khi ra thì bản năng chậm lại khiến ông lão bước tới trước, gã như theo sau. Loại hành động nhỏ nhặt này rơi vào mắt Tô Minh khiến hắn nhìn ra chút manh mối.
Trên mặt người đàn ông trung niên còn giữ sự chấn kinh, khi gã nhìn Tô Minh thì ông lão đi tới mấy bước cách Tô Minh một mét.
“Ta là Tả Đạo Minh, xin mời!” Ông lão nhìn Tô Minh, cư xử rất khách sáo, chắp tay cúi đầu.
Tô Minh nhẹ gật đầu, thong dong tiến lên trước. Ông lão sóng vai bên hắn. Khi hai người đi qua chỗ người đàn ông trung niên đứng thì gã lập tức cúi đầu, cung kính đưa tiễn.
Không để ý đến người này, Tô Minh trực tiếp đi tới truyền tống trận, cùng ông lão bên cạnh biến mất trong ánh sáng trận pháp.
Mãi đến khi Tô Minh rời đi thì người đàn ông trung niên mới thở phào, trong đầu hiện ra hình ảnh mình cầm bình nhỏ đi tầng hai, quản lý tầng hai vốn không vui nhưng cầm bình ngửi một cái lập tức biến sắc mặt, vội đi tầng ba. Bây giờ bình nhỏ bị quản lý tầng thứ mấy lấy thì người đàn ông không biết. Nhưng nhìn mấy biểu hiện này liền biết bình nhỏ không phải vật tầm thường, người đàn ông làm sao cũng nghĩ không ra cái bình rốt cuộc có chỗ nào bất phàm.
Truyền tống trận chớp lóe ánh sáng, mắt Tô Minh hoa lên, mũi ngửi mùi thuốc. Mùi thuốc rất lạ, cẩn thận ngẫm nghĩ thì lại không phát hiện được. Trừ mùi thuốc ra, ánh mắt đầu tiên hắn thấy là bên cạnh cái bàn gỗ đằng trước ngồi một người đàn ông mặc áo dài trắng, mặt như bạch ngọc. Người đàn ông rất đẹp trai, tuy hơi lớn tuổi nhưng có vài cọng râu nổi bật càng tiêu sái. Y đang cúi đầu ngồi, tay cầm bình nhỏ của Tô Minh, nhíu mày, đôi khi ngửi một cái, nhắm mắt lại.
“Vu đại sư, ta đã mời vị bằng hữu này đến.” Ông lão bên cạnh Tô Minh vẻ mặt cung kính cúi đầu với người đàn ông áo trắng. Dù người đàn ông chẳng thèm để ý lão nhưng lão chẳng chút so đo, lùi mấy bước, ánh sáng trận pháp lại lóe lên, lão biến mất.
Bây giờ trong tầng lầu này chỉ còn lại Tô Minh và người đàn ông áo trắng.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn không thấu tu vi người đàn ông này. Thần thức hắn rơi vào người này, bị lực lượng nhu hòa đánh bật ra. Nhưng lực lượng đánh bật thần thức không linh động mà có chút cứng, hiển nhiên không phải người này có tu vi vượt xa Tô Minh mà vì trên người có báu vật khiến thần thức khó thể dò xét. Nếu Tô Minh thật muốn nhìn tu vi người đàn ông, vậy cứng rắn trùng kích, hắn có nắm chắc đánh tan lực phản chấn này, nhưng điều đó không cần thiết.
Người đàn ông áo trắng không nói chuyện, Tô Minh cũng không lên tiếng, mắt quét qua tầng lầu. Đây là một gian phòng nhỏ hơn tầng thứ nhất nhiều, chỉ cỡ ba phần. Bốn phía có mười mấy vật sáng khiến tầng này khá sáng sủa.
Mặt đất trải đá đen, vách tường bốn phía có điêu khắc nhô ra. Những điêu khắc này không phải chim muông mà là hoa cỏ vô tận, nhìn sinh động như thật. Đáng tiếc không có màu sắc, nếu không thì rất có thể khiến người nhìn thì bất giác không biết đang ở đâu.
Hướng đối diện Tô Minh là bàn gỗ tím người đàn ông áo trắng ngồi, sau lưng y là cửa sổ. Bên ngoài ánh nắng chiếu rọi tạo cảm giác mông lung.
Khi Tô Minh thu lại tầm mắt từ cửa sổ mắt bỗng ngưng tụ, cẩn thận nhìn bầu trời ngoài khung cửa, lòng máy động. Tầm mắt hắn thấy là bầu trời mênh mông, không trông thấy mặt đất.
‘Chỗ này không phải tầng thứ hai. Nếu là tầng thứ hai thì sẽ không thể không thấy mặt đất. Tính theo độ cao, tầng này ít nhất là tầng bốn trở lên.’ Tô Minh không nhìn cửa sổ nữa, ánh mắt rơi vào chính giữa tầng lầu.
Chỗ đó đặt ba lư hương kích cỡ giống nhau, cao nửa người, thô phải hai người ôm mới hết. Sương khói mông lung từ lư hương bay lên, ở phía trên thành từng vòng khói khuếch tán tám hướng. Màu ba lư hương không phải một sắc mà nhiều màu, xem rất là xinh đẹp. Nhưng ánh mắt Tô Minh chỉ lướt qua ba lư hương, rơi vào chính giữa chúng, tập trung vào một vật.
Đó là cục đá hình trứng, màu đỏ sậm, bề ngoài trông gồ ghề cực kỳ xấu xí. Bên trên có nhiều lỗ hổng, xem hình dạng không như tự nhiên thành mà bị người đâm ra. Đá rất to, cao hơn cả lư hương, cỡ hai mét. Thô thì cỡ vài lư hương, nó ở chính giữa tầng lầu cực kỳ dễ thấy.
Bên cạnh ba lư hương tỏa khói bay lên không trung hóa thành vòng khói tản ra có một ít bị lỗ hổng trên hòn đá hút lấy, từ lỗ khác tản đi. Chắc có biến đổi gì đó đặc biệt khiến hòn đá tỏa ra khói thì hóa thành bướm khói bay trên không trung. Dù nó tán đi nhưng bướm khói khác lại xuất hiện, vòng tới vòng lui, khá là xinh đẹp.
Tô Minh đi tới gần vài bước, đứng cạnh đá to, nhìn trên tảng đá lượn lờ khói mù mịt, bươm bướm thành đôi. Mùi thuốc nhàn nhạt lúc trước xuất hiện mơ hồ truyền đến, phương hướng là giữa hòn đá và ba lư hương. Tô Minh thoáng qua ngửi thấy nhưng cẩn thận tìm thì vẫn là không có gì.
Nhìn tảng đá, mắt Tô Minh chớp lóe, thần thức tỏa ra vươn dài tới tảng đá. Nhưng giây phút thần thức của hắn ***ng chạm tảng đá thì lập tức bị lực hút mạnh mẽ hút đi, như đá rơi vào biển. Nếu không phải hắn vừa chạm vào lập tức rút lui, sợ là sẽ bị nuốt hơn phân nửa.
Mặt Tô Minh dưới mũ biến sắc. Nhìn tảng đá, mắt lộ tia kỳ lạ.
Chính vào lúc này, hắn lại lần nữa ngửi được mùi thuốc như có như không. Lần này dù mùi hương vẫn rất nhạt nhưng đậm hơn trước chút. Khi Tô Minh ngửi thấy, mặt hắn như thường nhưng lòng chấn động. Bởi vì giây phút đó, hắn cảm giác được túi trữ vật trong ngực mình có dao động yếu ớt lan tràn. Dù chỉ dao động một chút rồi khoảnh khắc yên lặng, Tô Minh biết tuyệt đối không phải ảo giác.
Trong túi trữ vật của hắn, vật có thể phát ra dao động trừ phân thân và độc thi ra không còn gì khác. Khiến Tô Minh thấy chấn động tâm thần là thứ truyền ra dao động không phải phân thân hay độc thi, đương nhiên cũng không là con rắn mà là loại dược liệu thật lâu trước kia Tô Minh có được!
Tảng đá to lớn có tiểu nhânđen như bị phong ấn! Đấy là Tô Minh mua từ ngoài Thiên Hàng Tông, trong cuộc đấu giá của Hải Đông Tông , là một trong dược liệu chủ yếu luyện chế Nạp Thần Dược. Dao động phát ra từ tảng đá, nói chính xác là tỏa từ người tiểu nhân đen nhìn như đã chết!
Vật đó năm ấy từng dấy lên sóng gió, sau bởi vì cuộc chiến Thiên Lam, Tô Minh không rảnh hỏi thăm kết quả người Địch La bộ lạc, hắn thậm chí quên đi việc này. Giờ thấy tảng đá dao động, Tô Minh tinh thần chấn động.
Dù đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy tảng đá đó nhưng thông qua cuộc nói chuyện với Ô Đa, nếu hắn không nhận ra đây là Xích Thạch đổ bảo thì hắn không là Tô Minh!
‘Xích Thạch đổ bảo bên trong có một số ẩn chứa thảo dược hoặc là hoàn toàn hóa thạch, hoặc là hóa thạch một phần, hoặc là không hóa thạch. Cùng với tiểu nhân đen trong khối đá của mình trông rất là giống!!! Chẳng qua một cái là thảo dược, một cái là hình người! Ô Đa có nói vật trong Xích Thạch đổ bảo không phải chỉ có thảo dược mà bao quát rất nhiều!’ Đầu óc Tô Minh nổ tung. Trước kia hắn chưa từng liên hệ hai thứ này, nhưng giờ tảng đá dao động đẩy ra một góc sương mù!
‘Không lẽ tảng đá tiểu nhân đen tồn tại đến từ chỗ này!?’ Tô Minh tinh thần chấn động nhìn hòn đá. Hắn khẳng định mùi hương tuyệt đối không phải do khói lư hương mà là hòn đá tỏa ra. Dù sao khói lư hương luôn tồn tại, không như mùi thuốc lúc ẩn lúc hiện.
Tô Minh đứng đó giây lát, tiến lên vài bước, đến gần hòn đá, mắt nhắm nghiền. Thật lâu sau, khi mùi thuốc lại xuất hiện, Tô Minh hít một hơi sâu. Hắn hít vào thật nhiều mùi hương, xông vào đầu não, thần thức hắn tập trung vào túi trữ vật, quan sát tảng đá phong ấn tiểu nhân đen.
Trong giây lát, Tô Minh cảm giác rõ tiểu nhân đen trong tảng đá như run rẩy, tỏa ra dao động càng dữ hơn. Nếu không phải trong túi trữ vật, nếu không phải thần thức Tô Minh ẩn giấu nó, nếu là bên ngoài thì người xung quanh sẽ cảm giác rõ ràng. Ngay sau đó, thần thức Tô Minh thấy từ tảng đá chớp động ánh sáng âm u. Tiểu nhân đen run rẩy, vị trí giữa trán mơ hồ xuất hiện đồ đằng.
Đồ đằng vẽ là một thảo dược có bảy lá, ở mũi mỗi lá nhìn như đầu rắn độc, thậm chí có đầu rắn độc một lá cây đôi khi thè lưỡi, sinh động như thật!
Nhưng chỉ có mảnh lá cây đó mà thôi, các lá khác xám xịt như không có sức sống, chỉ là hình dạng.
“Ta thấy người nhìn Xích Thạch này rất lâu, không lẽ chưa từng gặp?” Đang lúc Tô Minh tinh thần chấn động thì bên tai truyền đến thanh âm nhu hòa.
‘Ta thấy người ngửi cái bình rất lâu, không lẽ chưa từng ngửi qua mùi thuốc loại này?” Tô Minh xoay người, đè nén rung động, nhàn nhạt nói.