Cầu Ma

Chương 448 - Sáu Chín Bảy!

Tô Minh kiên nhẫn chờ đợi, nhìn viên thứ ba trăm, bốn trăm, năm trăm, sáu trăm bị bán ra, bị những người mua ở trước mặt tộc nhân toàn Vu thành cắt mở.

Tô Minh cứ chờ đợi quan sát, quan sát cách năm trăm người khống chế quang hoàn, quan sát pháp khí quang hoàn kỳ lạ. Đặc biệt mỗi lần trước khi khiến pháp khí quang hoàn di chuyển thì mỗi người đều lấy ra túi trữ vật đặt bên trên khiến Tô Minh nhìn ra, trong túi trữ vật chắc có chứa vu tinh cần thiết để mua đá đó.

Trừ điều này ra, Tô Minh quan sát cảm xúc xung quanh bị thiêu đốt, Vu nhân gần như điên cuồng.

Trong năm trăm viên Xích Thạch, Tô Minh tính toán có mười hai viên tỏa ánh sáng kỳ lạ, nhưng bên trong chỉ năm viên có vật chất, còn lại trống trơn. Nhưng dù là vậy thì trong năm viên có đồ thì hai viên mở ra có thứ khiến người xôn xao. Cái thứ nhất bị Thu Hải bộ lạc mua đi, cái thứ hai bên trong có lũ tóc đen!

Tóc ở trong khối đá trong suốt to cỡ bàn tay nhìn sống động như thật, tồn tại không ít sức sống. Dường như chỉ cần bóp nát tảng đá liền có thể hoàn chỉnh lấy ra nó.

Vật đó ngay cả trưởng lão Vu Thần Điện cũng rung động, lấy giá trên trời mua đi nó!

Thời gian trôi qua, giờ đã là đêm khuya nhưng bầu trời dưới ánh sáng Xích Thạch, dưới đất vô số ánh đèn chiếu rọi, nhìn không khác gì ban ngày.

Trong lúc đó Nam Cung Ngân cắn răng lại mua một khối Xích Thạch, nhưng kết quả là…

“Mặc huynh, ta không định tiếp tục nữa. Đợi xem đi…ai, một ngàn Xích Thạch ngày đầu vô duyên với ta rồi. Mặc huynh, ngươi có muốn mua gì không?” Dường như Nam Cung Ngân đã chấp nhận số phận, ở bên cạnh Tô Minh than ngắn thở dài.

Ba thiếu niên nam nữ nhóm Lan Lan trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, vẻ mặt chấn kinh. Không khí kịch liệt thế này thực dễ dàng lây nhiễm cảm xúc mọi người. Khiến người ở đây tự chủ bị suy yếu đến mức tận cùng.

Tô Minh gật đầu.

Bây giờ trên bầu trời, giọng trưởng lão Vu Thần Điện chậm rãi truyền khắp mặt đất.

“Đại hội đổ bảo mãi đến khi bán hết một vạn viên sẽ không tạm ngừng, nếu có ai không muốn tiếp tục thì tùy thời rời đi. Bây giờ, số sáu trăm lẻ một đến bảy trăm, bắt đầu đấu giá!” Ông lão biểu tình bình tĩnh nói, nói xong mắt quét mặt đất.

Tô Minh hít sâu. Hắn đợi cả ngày, đợi là giờ phút này!

“Hai mươi ba vạn!”

“Ba mươi bảy vạn!”

“Bốn mươi hai vạn!”

Dù là đêm khuya nhưng mức độ náo nhiệt tại đây chẳng chút giảm bớt, ngược lại ngày càng kịch liệt. Khai giá càng lúc càng cao!

Tô Minh luôn không lên tiếng, hắn đang chờ. Mãi đến khi Xích Thạch thứ sáu trăm chín mươi sáu bị người lấy giá bốn mươi hai vạn mua thì Xích Thạch thứ sáu trăm chín mươi bảy bắt đầu đấu giá!

Khối Xích Thạch cao cỡ một người thoạt trông không khác gì tảng đá khác, bề ngoài không bắt mắt, nhưng chỉ mình Tô Minh biết, bên trong tảng đá kia tồn tại một đóa hoa ba cánh. Dù hai cánh hoa héo tàn nhưng còn một cánh sống!

“Mười lăm vạn!”

Giây phút khối Xích Thạch bị đấu giá lập tức có người kêu giá. Đây không phải vì người kêu giá nhìn ra tảng đá kỳ lạ mà tất cả Xích Thạch bắt đầu đấu giá đều sẽ như vậy.

“Mười tám vạn!”

“Hai mươi vạn!”

“Hai mươi ba vạn!”

Người kêu giá nối liền không dứt, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Khi người kêu giá hai mươi ba vạn thì mắt chợt lóe, nói ra câu kêu giá thứ nhất của mình tại đại hội đổ bảo!

“Ba mươi vạn!” Giọng Tô Minh truyền ra.

Nam Cung Ngân nghe xong lập tức nhìn hướng Tô Minh. Đám Lan Lan hưng phấn lên.

“Ba mươi lăm vạn!”

Trong đám người lại phát ra tiếng kêu giá. Chỗ này quá nhiều người, rốt cuộc là ai kêu giá, nếu Tô Minh không tỏa thần thức thì không thể biết. Nhưng chỗ này là Vu Thần Điện tổ chức, hiếm có ai dám ra giá khống, làm chuyện này phải hiểu hậu quả.

“Bốn mươi vạn!” Tô Minh không chút do dự, chậm rãi nói.

Giá bốn mươi vạn là giá quân bình mấy trăm viên Xích Thạch sau này, nhiều hơn nữa, một khi thất bại thì sẽ đau lòng muốn chết. Nếu không tin chắc, thường lúc này sẽ kết thúc giá. Dù sao mặt sau còn nhiều Xích Thạch, không cần chằm chằm vào một viên.

“Bốn mươi hai vạn!” Khi nhiều người không ra giá nữa thì vẫn có kẻ báo giá.

“Bốn mươi lăm vạn!” Tô Minh sắc mặt như thường, bình tĩnh nói.

Lại vài giây sau, thấy không ai kêu giá tiếp, trưởng lão Vu Thần Điện bắt đầu đấu giá Xích Thạch số sáu trăm chín mươi tám.

Lát sau, khi một trăm Xích Thạch đợt này bị bán ra hết, những người mua hoặc là kích động, hoặc bình tĩnh, hoặc mong chờ bay lên trên không trung, hướng tới một trăm quang hoàn pháp khí.

“Mặc huynh, chúc may mắn!” Nam Cung Ngân chắp tay hướng Tô Minh.

Tô Minh giật đầu, hít sâu, nhoáng người lao hướng không trung.

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mắt bao người Vu tộc. Đây là lần đầu tiên tại đại hội đổ bảo hắn mua Xích Thạch cho mình. Là lần đầu tiên hắn cắt Xích Thạch! Cũng là khởi đầu tỏa sáng của Tô Minh!

Một trăm bóng người hóa thành cầu vồng xuất hiện bên cạnh quang hoàn pháp khí con số của mình. Tô Minh mua Xích Thạch số sáu trăm chín mươi bảy, hắn đứng cạnh quang hoàn pháp khí là thứ sáu mươi bảy. Đứng đó, Tô Minh bình tĩnh nhìn pháp khí chớp lóe ánh sáng trước mặt, nhìn quang hoàn chậm rãi di chuyển, giao nhau phát ra tiếng xẹt xẹt.

Lát sau, trên bầu trời, Xích Thạch thứ sáu trăm lẻ một đến bảy trăm xé gió lao đến, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tô Minh nhìn Xích Thạch, nó đúng là thứ lúc trước hắn thấy, bây giờ hắn lần nữa ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.

Người xung quanh đa số lấy ra túi chứa vu tinh, biểu tình khác nhau nhưng đều có cùng vẻ mong chờ, đặt túi lên quang hoàn pháp khí. Từng pháp khí tỏa ra ánh sáng chói mắt như bị đốt cháy.

Đám người bên dưới hô hấp biến dồn dập, nhìn chằm chằm. Họ muốn biết trong một trăm viên Xích Thạch có tồn tại ánh sáng kỳ lạ hay không, có thể mở ra báu vật hay không!

Mãi đến khi trên trời một trăm quang hoàn pháp khí có chín mươi chín cái bị đốt lên, có thể cắt đá thì pháp khí trước mặt Tô Minh không lóe sáng. Cứ thế thì ở trên bầu trời rất bắt mắt.

Loại chuyện này hôm nay chưa từng xuất hiện, ánh mắt vô số người bên dưới tập trung vào Tô Minh, bị mặt nạ của hắn hấp dẫn, có người nhận ra thân phận Tô Minh!

“Là hắn!!!”

“Đấu ngang tay với Hậu Vu Đông Lai bộ lạc Thiết Mộc, người này tên Mặc Tô!”

“Trừ phi hắn ẩn giấu tu vi, nếu không là cường giả mạnh nhất trong Ương Vu!”

“Hôm đó ta chính mắt thấy hắn đấu với Hậu Vu Thiết Mộc tiền bối, uy thế trận đó là bất cứ Ương Vu nào đều khó đối kháng!”

Cùng lúc đó, trên bầu trời bốn trong tám đại điệnc ùng lúc vì Tô Minh xuất hiện bị chú ý, người bên trong biến sắc mặt khác nhau.

Thiết Mộc ngồi xếp bằng trong đại điện, xung quanh ngồi không ít tộc nhân bộ lạc. Người phụ nữ cũng ở bên trong, từ xa nhìn Tô Minh, mắt lóe oán độc.

‘Là hắn.’ Thiết Mộc nhìn Tô Minh. Dù lão và hắn có chút ma sát nhưng vì hắn luôn khách sáo nên lão có chút thiện cảm. Giờ trông thấy Tô Minh, dù lão mặt không có biểu tình nhưng không còn sát khí như trước.

Trong đại điện khác, thánh nữ Thu Hải bộ lạc Uyển Thu đứng trên bậc thang, nhìn trời đêm, nhìn ánh sáng đỏ chớp lóe trong đêm tối, thân hình Tô Minh, nhăn chân mày.

‘Thân hình khá giống nhưng…khí thế người này cho người cảm giác không giống hắn lắm.’ Uyển Thu suy tư, long ấn đỏ trên cánh tay phải chợt lóe.

Trong đại điện thứ ba, Thiên Lam lão tổ ngồi đó, vẻ mặt như thường. Thiên Lam Mộng và Thiên Lam U trước mặt lão thì nhìn trời đất bên ngoài. Ánh mắt Thiên Lam Mộng nhìn chằm chằm Tô Minh, có do dự.

Trong đại điện thứ tư, một cô gái tóc dài mặc áo trắng ngơ ngác nhìn Tô Minh. Mắt cô có mê mang, phức tạp. Nếu không phải cô là túc nữ, nếu không phải người cô cảm nhận được dù nhẹ nhưng thật sự tồn tại, cô khó nhận ra người trước mắt là hắn.

“Tại sao ngươi xuất hiện ở đây. Ngươi có biết, ngươi xuất hiện sẽ mang đến nguy hiểm lớn cỡ nào không …” Cô gái tóc dài thì thào thanh âm chỉ bản thân nghe thấy, mê mang trong mắt tán đi, còn lại là lo lắng.

Cùng lúc đó, trong đám người dưới đất có một người mặc đồ đen hơi ngẩng đầu, khóe miệng lộ nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt lóe tia sáng lạnh.

“Người sở hữu Xích Thạch sáu trăm chín mươi bảy, lấy ra đủ vu tinh, thắp sáng pháp khí của ngươi!” Khi ánh mắt mọi người tập trung vào người Tô Minh thì quang hoàn pháp khí nhìn Tô Minh, trầm giọng nói.

“Mặc ta không có đủ vu tinh.” Tô Minh sắc mặt như thường nhìn trưởng lão Vu Thần Điện.

Trưởng lão Vu Thần Điện có tu vi chỉ kém nửa bước là vào Tuyệt Vu, không hiện vui buồn ra ngoài, giờ biểu tình như thường nhìn Tô Minh, từ từ nói.

“Lão phu cho ngươi ba giây, qua ba giây nếu ngươi không lấy ra vu tinh đồng giá thì ta sẽ đánh chết ngươi tại đây!”

Tất nhiên Tô Minh đã sớm có chuẩn bị. Hắn không nói hai lời, từ trong ngực móc ra túi trữ vật trước đó đã chuẩn bị tốt, quăng hướng trưởng lão Vu Thần Điện.

Túi trữ vật tạm dừng bước mặt lão, lão lạnh lùng liếc Tô Minh, nâng tay đón lấy. Quét một cái, mặt lão không biểu tình nhưng tay phải nâng lên chỉ vào quang hoàn pháp khí trước mặt Tô Minh. Pháp khí này lập tức sáng lên, tùy thời vận chuyển!

Đừng nhìn lão sắc mặt như thường nhưng lòng chấn động. Trong túi trữ vật lão thấy năm viên Thanh Trần Dược!!! Lão từng thấy Thanh Trần Dược, thậm chí còn ăn một viên, giờ thấy nó thì cảm giác đặc biệt của Thanh Trần Dược khiến lão chỉ liếc mắt liền nhận ra nó là thượng phẩm. Thanh Trần Dược trong túi trữ vật này rõ ràng phẩm chất cao hơn viên lão từng nuốt vào!

Bình Luận (0)
Comment