Cầu Ma

Chương 571 - Đại Viên Mãn!

Toàn thân Tô Minh nổi gân xanh, trên người xuất hiện nhiều khe nứt, một khi những khe nứt lan tràn liên tiếp, vậy chờ đợi Tô Minh là đau đớn mãnh liệt, mãi đến khi tu vi trong người không ngừng bùng nổ tan vỡ mới là kết cuộc của cơn đau.

Nếu không thì chỉ có nước khống chế lực lượng này, để nó bình ổn lại!

Mắt Tô Minh đỏ sậm, hắn không khiến tu vi tản ra ngoài mà thu hết vào trong, như là ngựa thoát dây cương dần dịu lại. Hắn đã làm đến khiến tiềm lực trong người bùng nổ, giờ lực tu vi mênh mông khiến hắn cảm nhận cường đại và cả điên cuồng.

Không do dự bao lâu, Tô Minh xếp bằng, mắt khép, hơi thở trong người cực kỳ hỗn loạn, đôi khi bạo ngược, đôi khi ôn hòa. ý chí cường đại ngưng tụ trong bất tử bất diệt giới Chúc Cửu Âm giờ vào phút quan trọng phát huy tức dụng. ý chí cường đại là vô số lâun hồi không thể diệt trừ cứng cỏi, càng đừng nói đến vì đạt được tu vi cường đại mà trả giá những nguy hiểm và thống khổ.

Thời gian trôi qua, hơi thở hỗn loạn trên người Tô Minh dần yếu đi. Không biết quabao lâu, khi cơ thể hắn không còn cảm giác hỗn loạn thì đôi mắt Tô Minh dần mở ra.

Trên người hắn không phát ra chút tu vi dao động, mặt trắng bệch, người thon dài, trông như người bình thường, không có dấu vết tu vi.

Chỉ có đôi mắt trong suốt, sâu thẳm như ẩn chứa nhật nguyệt càn khôn.

Bây giờ hắn dù là người Man Hồn đại viên mãn nhìn thì nếu không xem kỹ sẽ khó thấy ra lực tu vi của Tô Minh. Bởi vì bây giờ Tô Minh toàn thân từ trên xuống dưới không có chút Man hóa, đạt tới loại cân bằng, như là lột xác, hoàn mỹ che giấu mọi dấu vết.

Cường giả Tế Cốt cảnh cường đạilà vì xương sống lưng Man hóa, đặc biệt là người Tế Cốt đại viên mãn, họ khống chế không được tu vi trong người dao động. Cái loại toàn thân xương cốt nguyên sống lưng Man hóa đặc biệt đó như trong nước trong suốt có vài giọt mực, rất rõ ràng, khiến người liếc mắt liền thấy ra khác biệt. Nhưng nếu nước trong suốt vốn chính là đen, vậy người bên ngoài nhìn vì cân bằng nên không khác gì nước cả. Loại trạng thái này từ xưa đến nay, từ ngày có Man tộc chưa từng xuất hiện. Tô Minh là người duy nhất!

Hắn mở mắt ra, con ngươi đen thui khiến người thấy rõ rệt. Hắn chậm rãi đứng dậy, chẳng toát ra chút tu vi, như người bình thường nhìn ngũ phương ấn trên đầu. Biểu tình hắn bình tĩnh nâng lên tay phải vung tầng sáng năm tầng ngũ phương ấn.

Cái vung này không thấy trời đất chấn động mà lặng lẽ, màn sáng tầng phong ấn thứ nhất bỗng vỡ từng tấc ra, phong ấn sau đó cũng tương tự. Nhưng ngũ phương ấn là báu vật trấn áp tay trái của Man Thần, tuy rằng vạn năm qua đồng hóa cùng tay trái của Man Thần khiến lực lượng phong ấn yếu ớt phạm vi lớn, không còn uy lực năm đó nhưng tuyệt đối không dễ phá.

Khoảnh khắc hai tầng màn sáng tan vỡ thì ba tầng sau bỗng chớp lóe. Chỉ thấy sau ba tầng sáng lấy tốc độ mắt thường trông thấy lại xuất hiện hai tầng, thế thì vẫn là năm tầng!

Tô Minh đứng đó, biểu tình như thường, không vì ngũ phương ấn biến đổi mà sắc mặt biến bao nhiêu, chẳng qua mắt chớp lóe như đang suy tư.

Lát sau mắt hắn chợt lóe, tay phải nâng lên chỉ hướng màn sáng năm tầng. Khoảnh khắc chỉ vào màn sáng năm tầng, cùng vỡ vụn ra rồi lại có năm tầng biến ảo bên ngoài. Như không có tận cùng, không ngừng nghỉ, phong ấn vĩnh viễn.

'Nhưng không biết nếu phong ấn bị bên ngoài công kích sẽ ra sao.’ Mắt Tô Minh chớp lóe, hắn thấy màn sáng năm tầng khuếch trương ra ngoài thì phạm vi bên trong tăng không ít, xem bộ dáng chắc là tùy thơ tan vỡ không ngừng mở rộng.

Tô Minh cất bước đi tới, tay phải nâng lên, lại chỉ ra. Một chỉ rơi xuống, thân thể cầu vồng xé gió không chút tạm dừng lại một chỉ. Liên tục vài lần, màn sáng năm tầng không ngừng vỡ rồi lặp lại xuất hiện, mỗi lần xuất hiện sẽ mở rộng ra không ít. Mấy lần sau, tầng sáng ngoài cùng đã rộng đến mấy ngàn mét.

Tô Minh lao nhanh lên, màn sáng bên ngoài gồ lên khuếch tán hướng nước biển.

Bước chân Tô Minh không ngừng, nhoáng một cái tay phải lại chỉ vào.

Màn sáng ngày càng to, phá vỡ rồi xuất hiện, như một bong bóng to lớn tồn tại trong biển, không ngừng khuếch tán, không ngừng...bay lên mặt biển!

Lát sau, ngoài mặt biển Cửu Phong, trong ánh mắt mọi người trên núi, trong tiếng kêu hoảng sợ, họ thấy mặt biển phát ra tiếng nổ vang, nước biển cuốn động kịch liệt, trong sóng gợn vô tận như biển sôi sục!

Có một luồng sáng vàng lộ ra. Ánh sáng chói lòa, một bong bóng to lớn bay lên.

Khoảnh khắc màn sáng xuất hiện khiến bầu trời tối đen đều biến thành vàng, uy nhiếp chấn động tâm thần tản ra thiên địa!

Màn sáng vàng khiến biển rống gầm lùi ra bốn phía như muốn tránh đi!

Mãi đến khi màn sáng hoàn toàn xuất hiện trên mặt biển, như cái bát úp ngược, từng tiếng xôn xao truyền ra từ Cửu Phong. Tất cả người trông thấy đều tinh thần rung động nhìn chằm chằm.

Màn sáng còn bay lên, thoát khỏi mặt biển xuất hiện giữa không trung. Bày ra trước mắt mọi người rõ ràng là màn sáng hình tròn!

Màn sáng lấp lóe ánh vàng, có năm tầng!

Tầng ngoài cùng to đến vạn mét, trong năm tầng thấy có bóng người, mơ hồ xem không rõ ràng lắm.

Trong trời đất, màn sáng hình tròn vạn mét ở trong bầu trời tối đen, ánh sáng vàng như mặt trời, khiến tất cả người trông thấy tinh thần rung động, dâng lên kính sợ vô hạn.

"Dốc hết sức lực của ngươi công kích màn sáng này!"

Khi tất cả người Thiên Môn tránh nạn ở Cửu Phong bị Tô Minh xuất hiện làm rung động thì giọng hắn ồm ồm phát ra từ màn sáng quanh quẩn trong trời đất truyền tám hướng.

“Tô Minh, là Tô Minh!” Người Thiên Môn tị nạn ở Cửu Phong nghe thanh âm liền kích động. Đối với họ, Tô Minh không phải kẻ địch mà là ân nhân cứ họ thoát khỏi Tư Mã Tín!

Mặc dù ở Thiên Môn giết chóc rất nặng, nhưng thủ phạm tất cả tội lỗi không phải Tô Minh mà là...Tư Mã Tín!

Đặc biệt những người từ trước quen biết Tô Minh giờ thấy tình hình này, nghe giọng hắn thì biểu tình phức tạp, vô cùng cảm thán.

Bạch Tố nhìn Tô Minh, ngơ ngác chảy nước mắt, trong nước mắt ẩn chứa vui sướng xen lẫn phức tạp, nhớ lại hình ảnh năm đó, phát ra tiếng thở dài.

Sau lưng cô, cha cô im lặng nhìn Tô Minh trong màn sáng năm tầng trên trời, bây giờ y vẫn không thể đem người trước mặt và thanh niên năm đó đan vào nhau.

"Dốc hết lực công kích của các ngươi vào màn sáng, ta muốn thí nghiệm uy lực của nó!” Trong màn sáng lại vang giọng Tô Minh.

Yên lặng một lúc, lập tức trong đám người có kẻ bay ra hướng màn sáng. Ngay sau đó, có càng nhiều người bay ra hơn, phút chốc cầu vồng xẹt qua trời xé gió tới gần. Tiếng nổ ầm vang, người trong các cầu vồng dốc hết sức làm theo lời Tô Minh công kích màn sáng năm tầng. Nhưng màn sáng chỉ lắc lư chứ không có dấu hiệu tan vỡ.

“Được rồi!” Giọng Tô Minh vang lên, người bốn phía biểu tình cung kính lập tức lùi lại.

'Tuy vật này để phong ấn nhưng nếu dùng tốt có thể thành vòng phòng hộ!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải nâng lên ấn ngực, lập tức trong miệng bay ra luồng sáng âm u, ánh sáng lấp lóe ở trong tay Tô Minh hóa thành Nạp Thần Dược.

Dược có một màu đen, dù bị Tô Minh lấy ra nhưng khí thế trên người hắn không chút thay đổi. Hắn không cần mượn Nạp Thần Dược để được thần thông Man Thần, bản thân hắn khi hấp thu tay trái của Man Thần thì có tất cả.

Thu lại Nạp Thần Dược, Tô Minh nhìn ngũ phương ấn ngoài người chưa tan biến, biểu tình bình tĩnh, thần thức tỏa ra dung nhập vào trong mảnh đá đen đã rất lâu chưa sử dụng.

Mảnh đá này có thể lừa gạt tất cả, ngũ phương ấn bình thường đương nhiên không vấn đề. Đây là một trong nguyên nhân Tô Minh có gan mạo hiểm ở trong ngũ phương phong ấn đi tìm tạo hóa.

Giây phút thần thức Tô Minh ***ng vào mảnh đá đen thì khí thế trên người hắn bỗng thay đổi, dần dần không tìm thấy hơi thở thuộc về Man Thần đời thứ hai nữa. Như biến thành người khác, Tô Minh đi hướng màn sáng năm tầng. Khoảnh khắc hắn ***ng vào màn sáng bên trong, thân thể không chút cản trở xuyên ra ngoài, mãi đến đi ra mấy tầng còn lại đứng giữa không trung, Tô Minh xoay người nhìn màn sáng năm tầng.

Sau khi Tô Minh rời đi, màn sáng như không tìm thấy căn nguyên phong ấn nữa, dần thu nhỏ lại, cuối cùng ánh sáng vàng chợt lóe, biến thành ngũ phương ấn màu vàng to cỡ bàn tay!

Ấn bềnh bồng giữa không trung rơi xuống biển, nhưng bị Tô Minh vung tay áo, ngũ phương ấn bay hướng hắn. Tô Minh cầm trong tay, cẩn thận nhìn rồi cất đi nó. Tô Minh ngoái đầu lại, ánh mắt quét mọi người xung quanh và Cửu Phong.

Bình Luận (0)
Comment