Thời gian nhoáng lên một cái, Tô Minh đi tới Tà Linh tông đã tám tháng. Tu vi của hắn nhờ nhiều đan dược và lực lượng thiên địa rốt cuộc hồi phục đến năm phần!
Nhưng càng về sau thì tốc độ hồi phục càng chậm. Đan dược từ chỗ Triệu Xung đã đổi ba loại, mỗi loại đều bị Tô Minh nuốt rất nhiều. Ba ngày trước hắn lại đi lấy thuốc, giọng điệu của Triệu Xung có chút bất đắc dĩ nói tạm thời không còn đan dược.
Bộ dạng của hắn trông vẫn cỡ mười hai, ba tuổi, dù hơi lớn lên nhưng biến đổi không nhiều. Tô Minh thậm chí có cảm giác dường như mình trở về quá khứ, không thể trở thành bộ dạng như như trước nữa. Hắn chỉ có thể trong Túc Mệnh chậm rãi lớn lên.
Người ngoài thấy trên người hắn vẫn chẳng có chút tu vi dao động, trừ phi kẻ nhìn có tu vi đến Man Hồn đại viên mãn thì mới thấy ra chút manh mối. Nhưng tại Tà Linh tông chỉ có một Man Hồn đại viên mãn trấn giữ, quanh năm bế quan không hỏi chuyện đời, nên không ai nhìn ra tu vi của Tô Minh.
Triệu Xung này cũng như thế, nhưng lão do dự về Tô Minh, tám tháng này lão tiêu phí đan dược trên người hắn gần như rỗng túi, khiến lão đau lòng suýt phát điên muốn bóp chết hắn. Trước kia lão gặp đệ tử nào cũng không quái thai giống Tô Minh. Nếu không phải lão nhiều lần xem xét, xác định Tô Minh có nuốt vào, mà hắn chắc chắn là người bình thường, lão thậm chí sử dụng pháp bảo xác nhận hắn có che giấu tu vi hay không. Kết quả là không hề lộ ra Tô Minh có tu vi gì cả, nhìn sao thì đối phương chỉ là một thiếu niên, ngoài chuyện...ăn nhiều chút. Nếu không thì lão rất khó nén đau lòng.
Mãi đến mấy ngày trước tất cả đan dược của lão không còn sót lại bao nhiêu, lão tiếc dùng trên người Tô Minh, bất đắc dĩ thông báo cho đối phương tạm thời không có đan dược. Nhưng trong lòng lão không hoàn toàn đau lòng về việc này. Tám tháng qua lão quan sát Tô Minh, đối với việc hắn nuốt nhiều đan dược lão vừa đau lòng vừa mong chờ.
Về phần Tô Minh, tám tháng tu vi của hắn hồi phục làm thần thức sắc bén hơn tám tháng trước, mặc dù hắn không ra khỏi sân nhưng ngoại tông Tà Linh tông tất cả hiện rõ trong thần thức. Còn về Triệu Xung thì đương nhiên Tô Minh không bỏ qua, chẳng qua trong thần thức hắn chỉ thấy trong phòng lão tràn ngập sương khói, trong sương có máu tanh, lờ mờ thấy một bóng dáng ngồi xếp bằng không nhúc nhích.
Trong mắt Tô Minh thấy tu vi của Triệu Xung hơi kỳ lạ, nhìn thoáng qua cùng loại Khai Trần nhưng nếu xem kỹ lại có chút Man Hồn dao động. Đặc biệt tám tháng này đối phương không có gì kỳ lạ, ngược lại tặng nhiều đan dược. Nếu không có những đan dược này thì Tô Minh muốn hồi phục tu vi Man Cốt toàn thân cần tiêu phí càng nhiều thời gian. Cho nên đối với việc Triệu Xung Tô Minh không chủ động ra tay, hắn muốn xem người này bị mình ***ng vào giới hạn, khi không còn đan dược thì sẽ làm ra hành động gì.
Ngày hôm nay là tám tháng rưỡi từ khi hắn đến Tà Linh tông. Bên ngoài đã là mùa đông, bông tuyết rơi liên miên không ngừng, nhìn mặt đất trắng toát, dù là dưới trăng cũng lóe ánh bạc. Nguyên ngọn núi trùm lớp áo trắng, dù trên những đại điện đen cũng như vậy. Đen và trắng hoàn mỹ khiến người nhìn có ảo giác đang xem một bức tranh thủy mặc. Khói đen cuồn cuộn bốc lên như vĩnh viễn tồn tại là sẽ không bao giờ thay đổi trong bức tranh.
Khuya hôm nay, Tô Minh nhìn tuyết ngoài khung cửa sổ, trong đầu hiện ra ngày đông ở nhà Tên Hề Nhi.
[Cẩu Thặng ca ca, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết được không?]
[Cẩu Thặng ca ca, ca khi dễ muội, người tuyết bị ca làm hỏng rồi!]
[Cẩu Thặng ca ca, ca nói xem tại sao có tuyết nhỉ? Muội có hỏi cha mẹ nhưng họ nói không biết.]
Khóe môi Tô Minh lộ nụ cười, trong phòng hắn có vô số quỷ hồn phiêu đãng, làm nụ cười của hắn như ngăn cách với bốn phía.
Đối với những quỷ hồn Tô Minh đã thói quen chúng tồn tại, hắn còn phát hiện mỗi ngày ban đêm quỷ hồn không giống nhau. Chúng nó ra vào gian phòng này, khi thần thức của Tô Minh hồi phục hơn phân nửa, hắn thấy quỷ hồn không chỉ ở trong phòng mình mà là khu vực toàn ngoại tông, trừ vài vị trí ra đều có quỷ hồn xuyên toa.
Nhìn tuyết ngoài khung cửa sổ, lát sau mắt Tô Minh bỗng lóe tia sáng lạnh, thầm hừ một tiếng. Hắn nhắm mắt, dù đôi mắt khép nhưng thần thức cảm giác rõ bốn phía. Hắn thấy cửa phòng bỗng dưng lặng lẽ mở, gió lạnh quét tới. Đi vào một người toàn thân lượn lờ khói đen, thấy không rõ hình dạng. Nhưng người đó đi vào thì những quỷ hồn trong phòng khựng lại, chậm rãi tán đi, rời khỏi căn phòng này.
Người đó đi tới bên giường của Tô Minh, xem hắn nhắm mắt như đang ngủ, đôi mắt trong khói đen lóe tia sáng âm u.
“Thằng nhóc con, ăn nhiều đan dược của lão phu, là lúc ngươi trả lại rồi!"
Bóng dáng ấy chính là Triệu Xung, lão vung tay áo. Lập tức khói đen cuốn Tô Minh, chớp mắt lão ra khỏi phòng đi tới phòng mình.
Qua mi mắt khép che giấu lạnh lùng, Triệu Xung không hề biết thần thức của hắn. Tô Minh nhìn đối phương kéo mình vào phòng lão, bước vào phòng đi tới trận pháp bị che giấu trong khói đen. Trận pháp chớp lóe ánh sáng, Tô Minh và Triệu Xung xuất hiện trong một hang núi tối đen. Theo trận pháp dao động, Tô Minh đoán khoảng cách truyền tống không xa, còn trong phạm vi Tà Linh tông.
Dù bốn phía tối đen nhưng Triệu Xung phất tay, lập tức có ánh sáng mờ nhạt chiếu. Đó là một động đá vôi, bốn phía có mấy trăm cái xác khô, những cái xác há to mồm đôi mắt vô thần, toàn thân da bọc xương như mất đi tất cả máu thịt và sự sống. Bộ dạng của họ khác nhau nhưng động tác giống hệt, đều khoanh chân ngồi.
“Thằng nhóc khốn, ngươi sẽ gặp mặt anh trai ngươi ngay đây!” Hiển nhiên Triệu Xung bất mãi hơn nửa năm qua Tô Minh nuốt vào đan dược, lão mắng một câu rồi không để ý hắn nữa, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi tay ấn pháp quyết, toàn thân sương khói cuồn cuộn rút vào trong người lão, khiến lão lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt.
Đó là một người đàn ông trung niên, mặt tái nhợt dường như rất yếu ớt, khuôn mặt của người đó khi thần thức hắn thấy thì lòng rung động.
Bộ dạng đó rất giống với cha Tên Hề Nhi!!! Nếu không phải tuổi khác biệt thì y như cha con!!!