Cầu Ma

Chương 626 - Càn Quét

So với Tà Linh tông xâm nhập thì rõ ràng lực lượng Tàng Long tông yếu hơn nhiều, đặc biệt từ người họ không thấy điên cuồng và khát máu như Tà Linh tông.

Những đệ tử Tà Linh tông toàn thân bao quanh máu thịt, đôi mắt đỏ rực thét gào mang đến chấn nhiếp cường đại cho Tàng Long phân tông. Thêm vào Thân Đông mạnh mẽ, gã tiến lên đi tới đâu gặp cản trở thường là một vuốt xé rách người, chộp lấy nguyên anh định bỏ chạy, trong sự hoảng sợ của người xung quanh bỏ vào miệng nhai nát nuốt cái ực.

Hình ảnh này khiến Tàng Long tông rung động đạt tới giới hạn sắp tan vỡ.

"Quỷ thủ Thân Đông!!!"

Tô Minh đứng bên trái cầu treo ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn trời rồi từ từ tiến tới trước. Hắn xuất hiện dường như người xung quanh không thấy, mặt kệ hắn đi vào trong đại điện.

Trong đại điện thờ mấy pho tượng to lớn, những pho tượng rõ ràng do linh thạch chế tạo thành. Bây giờ trong đại điện có bảy ông lão vẻ mặt âm trầm tĩnh tọa, đôi tay chạm nhau liên tiếp, chính giữa họ có một ngọn đèn. Đèn không có lửa nhưng theo tu vi bảy người khuếch tán, có dấu hiệu đốt lên. So với bên ngoài ầm ĩ hét thảm thì chỗ này rất yên tĩnh.

'Bảy người có thể so với trung kỳ Man Hồn.’ Vẻ mặt Tô Minh vẫn thản nhiên đi vào trong đại điện.

Bảy ông lão nhắm mắt không hề phát hiện, Tô Minh đứng bên cạnh ba pho tượng trong đại điện. Nhìn pho tượng, mắt hắn lóe tia sáng.

‘Hơi lãng phí.’ Hắn lắc đầu vung tay áo, lập tức ba pho tượng lặng lẽ biến mất trong đại điện!

Tô Minh định rời đi, nghiêng đầu thấy ngọn đèn bỉ bảy người vây quanh, và bồ đoàn bảy người ngồi. Bồ đoàn do thảo dược bện thành, có mùi hương nhè nhẹ tản ra.

‘Huân Linh Thảo, Tàng Long tông đúng là giàu.’ Tô Minh có chút cảm thán.

Hắn biết loại thảo dược này, mỗi gốc bán ra gần trăm hạ phẩm linh thạch, bây giờ một cái bồ đoàn cần số lượng thảo dược chừng trăm gốc, chính là nói một bồ đoàn tương đương một vạn hạ phẩm linh thạch.

"Xa xỉ!” Tô Minh nhíu mày, cất bước đi tới cạnh bảy ông lão nhắm mắt tĩnh tọa, vung tay áo.

Bảy người cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, sửng sốt cảnh giác mở mắt ra, ngay sau đó trợn mắt há hốc mồm. Đầu tiên họ thấy Tàng Long Đăng định đốt lên bỗng biến mất, càng khiến họ sợ là bồ đoàn do Huân Linh Thảo bện thành ở dưới người họ cũng mất. Cuối cùng họ bản năng nhìn bốn phía, bảy người ngây như phỗng, lạnh lẽo tràn ngập thể xác và tinh thần. Vì họ thấy ba pho tượng trong đại điện biến mất.

Sau đại điện Tô Minh cất bước đi, phía trước còn có một tòa đại điện. Trên trời tiếng giết chóc vang vọng, từng cầu vồng bay lên khỏi mặt đất, có từng vệt sáng từ trên trời giáng xuống. Giết chóc, tranh đoạt, cuồng cười, hét thảm, tràn ngập cả thế giới.

Tô Minh đi ra vài bước bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn gạch dưới chân.

‘Tàng Long tông này rốt cuộc giàu cỡ nào.’ Tô Minh ngồi xổm xuống gõ miếng gạch, mắt sáng rỡ.

Hắn nâng lên tay phải mạnh ấn dưới đất, cú ấn này đất xung quanh lập tức tấn động, vang tiếng két két cùng bay lên, bị Tô Minh vung tay áo cất hết. Biểu tình Tô Minh lộ vẻ hưng phấn, gạch này không phải linh thạch, không là thảo dược mà là vụn dược!

Những vụn dược là khi luyện đan dược thất bại còn dư, vốn nên vứt đi nhưng bên trong tồn tại chút tinh hoa bị đông lại biến thành gạch phô trên mặt đất, có thể phát huy dược hiệu, dung hợp cùng linh lực thiên địa thì hiệu quả càng tốt. Mắt Tô Minh nóng rực nhìn phía trước đại điện, háo hức nhoáng người lên bước chân càng nhanh.

Đại điện thứ hai không có ai, hiển nhiên tất cả đã ra ngoài đâu với Tà Linh tông. Chỗ này đặt nhiều điển tịch, chúng tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Tô Minh nhìn lướt qua lấy đi hết, lại nhìn những giá sách, tiến lên vài bước sờ soạng, thở dài.

'Sét đánh mộc, Tàng Long tông à Tàng Long tông.'

Tô Minh lắc đầu, không chút khách sáo bỏ hết tất cả đồ trong đại điện thu vào túi trữ vật, trước khi đi nhìn kiến trúc đại điện lộ vẻ tiếc nuối.

“Tài liệu xây dựng đại điện cũng không tệ, tiếc rằng quá lớn không tiện lấy đi.” Tô Minh nói, mắt rơi vào những điêu khắc bốn phía vách tường. Những điêu khắc đều là cát thú dịu ngoan, đôi mắt dùng linh thạch thượng đẳng điểm xuyết.

Tô Minh tiến tới vài bước, lắc lư một vòng trong đại điện, tất cả đôi mắt linh thạch điêu khắc cát thú đều bị lấy xuống. Hắn nhìn đại điện, bay lên chặt đứt hơn phân nửa xà ngang đại điện mới tiếc nuối rời đi.

Đại điện thứ ba có bốn đệ tử Tàng Long tông hồi hộp phòng thủ, ngẩng đầu nhìn lên trời biểu tình sợ hãi. Tô Minh đến, bốn người này không hề hay biết, thậm chí hắn đã bước vào trong đại điện thứ ba mà bốn người vẫn không biết gì.

Nhìn đại điện này, dù Tô Minh có chuẩn bị tâm lý rồi mà vẫn giật mình hít ngụm khí lạnh.

Trong đại điện thứ ba tràn ngập thảo dược đếm hoài không hết. Những thảo dược bị bao bọc trong vòng ánh sáng dịu dàng, vẫn đang sinh trưởng. Cùng lúc đó, đại điện có nhiều cấm chế, đó là bảo vệ các thảo dược. Hiển nhiên đây là chỗ Tàng Long tông trữ thảo dược, trước kia dựa theo đệ tử khác nhau cần mà đổi lấy hoặc phát phóng, hay là dựa theo cống hiến mà ban thưởng. Nhưng nay chỗ này thuộc về Tô Minh.

Khi Tô Minh rời khỏi đại điện thứ ba thì bước chân càng nhanh, như biến thành tia chớp lao hướng đại điện thứ bốn phía xa. Trên đường đi hắn thi triển thần thức cường đại quét ngang, chớp mắt lao đi. Nếu trong thần thức xuất hiện vật gì làm hắn động tâm sẽ đi mau tới cướp đoạt.

Trên bầu trời một ông lão vẻ mặt âm trầm lao lên trời, sau lưng có ba người đi theo. Ba người kia đều là đồng tử, mỗi người đôi tay cầm một bảo kiếm cổ kính.

Trước mặt ông lão có một cây phất trần, lão cầm trong tay. Phất trần kia lông tơ tỏa ra khí lạnh, nhìn kỹ đâu phải lông tơ gì, rõ ràng là băng tơ mỏng manh như sợi tóc!

Nhưng khi ông lão mang theo ba đồng tử hộ bảo bay lên trời thì gió lạnh quét qua. Ông lão ngẩn người lập tức biến đổi, ngoái đầu lại thấy ba đồng tử mờ mịt, trong tay ba thanh bảo kiếm đã không thấy đâu.

"Ai!!! Là ai!?” Ông lão vẻ mặt giận dữ, đột nhiên bên tai vang thanh âm lạnh nhạt.

"Phất trần này không tệ, ta lấy."

Thanh âm đến rất đột ngột, ông lão run lên ngoái đầu lại, phất trần đã không thấy đâu, mặt trên có một lũ thần thức liên kết bị cắt đứt.

Trong một động phủ Tàng Long tông có một người đàn ông trung niên biểu tình âm trầm, trên người dao đọng tu vi anh biến tiên tộc. Gã nhìn chằm chằm một dược đỉnh trước mắt, do dự nâng lên tay phải dỗ vào đỉnh. Lập tức dược đỉnh vỡ từ bên trong bay ra ba viên đan dược bị gã cất vào trong túi trữ vật vội ra đi. Gã đi hướng một mật thất dưới động phủ, khi đi qua hết đoạn đường cất đi túi trữ vật, nhìn người trên bầu trời chiến đấu, nhìn tu sĩ Tàng Long tông nhiều người chết, nhìn những người Tà Linh tông tứ tản, sát khí ngập trời điên cuồng giết chóc cướp đoạt.

Người đàn ông trung niên cắn răng lao hướng con đường nhỏ ẩn khuất không xa, nhưng chưa đợi gã đi quá xa thì gió lạnh đến. Ngay sau đó gã thấy đầu nhức, mất ý thức gục ngã.

Tô Minh vẻ mặt thản nhiên xuất hiện, lây túi trữ vật trên người gã đàn ông. Trong túi trữ vật của hắn thấy có một số chỗ kỳ lạ, tồn tại hơn mười người bảo vệ. Họ bảo vệ một ông lão vẻ mặt âm trầm đang nhanh chóng bỏ chạy.

‘Thứ tốt nhất không phải cất đi không nhúc nhích mà lúc đại nạn đến bị người mang theo.’ Mắt Tô Minh chợt lóe cất bước đi.

Giờ phút này, người Tà Linh tông tứ tán, có ba người lấy người đàn ông gầy gò lúc trước từng muốn huyết tế Tô Minh làm đầu lĩnh bước vào đại điện thứ nhất bên trái cầu treo. Trong đại điện không thấy bảy ông lão đâu. Nhìn đại điện trống trải, không có pho tượng, không có bồ đoàn, không có gì cả, đệ tử nội tông gầy gò hừ lạnh đi ra khỏi điện, sau lưng hai người đi theo lao nhanh tới đại điện thứ hai.

Nhưng trên đường sắc mặt ba người dần biến quái lạ.

“Chết tiệt, là ai ở trước mặt chúng ta lấy đi gạch dưới đất!!!” Người đàn ông gầy gò xụ mặt chửi rủa.

Hai người cạnh gã ngẩn ra, biểu tình càng quái lạ.

“Chắc nghèo đến điên rồi, gạch cũng không tha."

Ba người lao nhanh tới đại điện thứ hai, nhưng đi vào trông thấy trống rỗng thì sắc mặt ba người càng khó xem.

"Rốt cuộc là ai đi trước chúng ta, cái tên đó hắn...hắn không tha cả mắt của những pho tượng!!!” Hai người bne cạnh đệ tử nội tông gầy gò chửi đổng.

“Cái này không tính gì, ngươi nhìn lên trên kìa.” Một người khác thở dài chỉ đỉnh đầu. Hai người kia ngửa đầu xem, thây trên đại điện thiếu hơn phân nửa xà ngang, im lặng.

“Đuổi theo, xem rốt cuộc là ai làm, bằng mọi giá phải cướp chút ít về!” Đệ tử nội tông gầy gò nghiến răng oán hận nói.

Ba người lao nhanh ra điện thứ hai. Khi họ đến điện thứ ba thì thấy bốn người Tàng Long tông đang đấu với đồng môn Tà Linh tông, họ lập tức dấy lên mong chờ.

“Có người bảo vệ thì nói không chừng cái tên tham lam chết tiệt kia chưa vào điện này đâu!"

Ba người hưng phấn lao vào.

Bình Luận (0)
Comment