Tôn Sơn trong lòng thét gào chú ngữ, người trống rỗng phát ra hơi thở thiêu đốt sự sống. Lập tức ngoài người dựa theo loại phép tắc thiên địa nào đó biến đổi.
Loại biến đổi này từ tầng mây trên trời, ngôi sao, gió xung quanh và dưới đất tất cả mọi thứ kêu gọi lẫn nhau, cùng tám cây kim đâm vào người Tôn Sơn hình thành trận pháp sinh ra liên hệ chặt chẽ với nhau. Dường như trong chớp mắt thân thể Tôn Sơn hóa thành lỗ hổng vô hình, lỗ hổng liên tiếp với nơi nào đó không biết xa nhiêu vạn dặm khiến thân thể gã thành chất môi giới kết nối với hư vô, thành một điểm có thể khiến nguyên thần xuyên qua!
Tôn Sơn đang cười khẩy, gã chuẩn bị kế hoạch này tự cho rằng không xảy ra sơ sót, trừ phi đối phương hoàn toàn không tin mình, mới bắt đầu tiến hành lập tức đánh gãy rồi giết mình, nếu không thì hễ đối phương nửa tin nửa không, vậy gã có mười phần nắm chắc khiến đối phương từng bước một đi vào vùng đất chết mình sắp đặt. Lúc trước những điều gã làm đều vì giây phút cuối cùng, nhân lúc tinh thần đối phương tập trung vào động phủ mở ra thì bùng phát. Gã chỉ cần thời gian trong chớp mắt là đủ rồi, dù sau đó đối phương có phát hiện cũng chẳng sao!
Nhưng mà...việc trong tưởng tượng thường không như ý trong hiện thực, ví dụ bây giờ Tôn Sơn thầm thét gào chú ngữ mời nguyên thần sư tôn của gã liên tiếp điểm giáng xuống thân hình thì gã trông thấy, vốn tưởng Tô Minh sẽ nhìn động phủ mở ra nhưng hắn lại lạnh lùng nhìn gã. Tôn Sơn thấy rõ ràng ánh mắt châm chọc, đánh rùng mình. Ánh mắt Tô Minh như lưỡi dao xuyên thấu thân thể, dường như dưới ánh mắt này tất cả bí ẩn đều bộc lộ, chẳng thể che giấu chút gì.
‘Không thể nào, hắn không thể phát hiện được suy nghĩ của ta, lúc trước ta làm chẳng có chút sơ hở!!!’ Tôn Sơn thầm rít gào, người run run nhưng giây phút này không cho gã nghĩ quá nhiều, đôi tay nâng lên ấn pháp quyết mạnh vỗ người.
Bùm một tiếng, người Tôn Sơn run bần bật, uy nhiếp khổng lồ bỗng phát ra từ thân thể, như là trong người gã bỗng xuất hiện một lũ thần thức, đang nhanh chóng trướng to, hình thành nguyên thần chiếm cứ thân hình Tôn Sơn, khống chế gã.
Từ đầu đến cuối Tô Minh không hành động ngăn cản, Tôn Sơn trông thấy thì lòng mừng như điên, cũng do dự, cảm giác nhìn không thấu Tô Minh lại hiện ra trong lòng.
“Giáng xuống chưa?” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Lời vừa thốt ra, Tôn Sơn tinh thần chấn động. Tất cả cầu may vào khoảnh khắc này tan rã, gã hiểu đối phương sớm biết rồi nhưng vẫn mặc kệ gã hoàn thành giáng xuống, nếu không phải đối phương là đồ ngu thì là rất tự tin!
Tự tin cho dù gã mời sư tôn giáng trần thì đối phương có tin chắc đè ép!
Nhưng Tôn Sơn thức tỉnh đã muộn, suy nghĩ vừa hiện trong đầu thì ý thức đã bùm một tiếng biến mất, ngủ say. Thần thông của gã hoàn thành, trong người xuất hiện thần thức lớn đến ngưng tụ trở thành nguyên thần.
Mắt gã khép, đầu nghiêng một bên, hơi thở cũng theo ý thức tán đi. Nhưng khi ý thức gã tán đi thì uy nhiếp đáng sợ bỗng thay thế, bộc phát từ trong thân hình, hạn chế phạm vi ngàn mét, hiển nhiên không muốn tản ra quá nhiều bị người Tà Linh Tông phát hiện.
“Người sơ sẩy như vậy, để lão phu giáng xuống, ơn này để lão phu báo đáp thế nào?” Giọng khàn khàn chậm rãi phát ra từ miệng Tôn Sơn cúi đầu, mắt khép chợt mở, trong mắt chợt lóe tia sáng, ngẩng đầu lên.
Gã ngẩng đầu, thân thể nhanh chóng biến già đi, dường như giây lát xuất hiện trước mặt Tô Minh không phải Tôn Sơn tuổi trẻ mà già nua, toát ra vẻ tang thương năm tháng. Làn da đầy nếp nhăn, tóc thành màu xám, khí thế không thuộc về Tôn Sơn ngày càng sâu sắc toát ra từ thân thể.
“Nếu muốn báo đáp thì cho ta biêt Tử Hình Nhãn Tàng Thuật của ngươi có thể dung vài đạo?” Tô Minh vẻ mặt như thường chậm rãi nói.
Người Tôn Sơn phát ra tiếng khanh khách, chỉ thấy sư phụ gã chậm rãi đứng lên, mắt như điện sáng ngời nhìn Tô Minh, bỗng bật cười.
“Thì ra là ham muốn Tử Hình Nhãn Tàng Thuật của Tàng Long Tông ta, lão phu có thể dung sáu đạo vào trong!” Ông lão thốt ra lời này, cất bước hướng Tô Minh.
Một bước đạp xuống hư vô, lập tức sóng gợn mãnh liệt khuếch tán từ dưới chân, càn quét bốn phía, tựa như hư vô thành mặt nước, chân đạp xuống thành cục đá dậy sóng. Sóng gợn nhìn như bình thường nhưng mỗi một cái đều ẩn chứa lực lượng tu vi của ông lão, giờ tản ra khoảnh khắc tới gần Tô Minh. Tô Minh cũng nhấc chân tiến tới trước. Khoảnh khắc hắn đạp chân xuống thì sóng gợn tương tự cũng khuếch tán, cùng tu vi ông lão dấy lên sóng gợn, trong chớp mắt tầng tầng ***ng chạm. Từng tiếng ầm ầm không dứt vang vọng, ông lão rên một tiếng rút lui vài bước, ngẩng đầu, biểu tình thay đổi.
“Man hồn đại viên mãn!” Con ngươi ông lão co rút.
“Sơ kỳ vấn đỉnh!” Tô Minh nhoáng người lên nhưng không lùi, nhìn ông lão, từ từ nói.
“Ngươi là Man Nha? Vô Song? Huyết Sát? Hay là Thiên Khải, Xích Lôi Thiên, là ai biến thành?” Ông lão nhìn chằm chằm Tô Minh, liên tục nói ra năm cái tên.
Trong năm tên Tô Minh quen thuộc Xích Lôi Thiên, bốn người kia thì chưa từng nghe nói.
Nhưng có thể khiến ông lão phát hiện Tô Minh là Man Hồn đại viên mãn thì kêu ra tên chắc cũng có tu vi tương tự.
'Năm người này chắc là năm Man Hồn đại viên mãn trong Man tộc Đông Hoang đại lục, bên trong trừ Xích Lôi Thiên ra còn có một người chắc chính là lão tổ Chúng Sinh Tông từng cùng mình cách biển chiến đấu.'
Tô Minh không đáp lại câu hỏi của đối phương, bước chân đạp xuống, mắt hắn chợt lóe, lại bước ra. Giây phút nhấc chân, lập tức người Tô Minh phát ra lực lượng cuồn cuộn dung nhập vào bước chân, khiến bầu trời trong ngàn mét gió mây biến đổi, xuất hiện lốc xoáy to lớn.
Cùng đó, giữa không trung có một bàn chân to huyễn hóa ra. Một bước này là thần thông Man Thần Thất Đạp!
Chỗ Tôn Sơn, ông lão vội thụt lùi, lòng thầm chửi rủa, lần này tới là nguyên thần chứ không phải bản tôn, nhưng nếu nguyên thần bị thương hoặc tan vỡ thì đối với lão cũng sẽ là tai kiếp.
Lão không ngờ lần này bị đệ tử kêu gọi giáng xuống gặp phải kẻ địch cường giả Man tộc Man Hồn viên mãn cảnh có thể so với vấn đỉnh đại viên mãn, nếu sớm biết như vậy thì lão đã chẳng để ý lời kêu gọi và chết sống của đệ tử đó rồi. Mặc dù đây là đệ tử có tư chất tầm long hiếm thấy, dù nơi này có hơi thở Hạo Dương Thạch khiến lão bỏ qua tất cả giáng xuống. Nhưng nếu mọi thứ là phải đối kháng cùng Man tộc Man Hồn đại viên mãn thì lão thấy hơi không đáng giá!
Đệ tử cũng tốt, Hạo Dương Thạch cũng thế, đều là vật ngoài thân mà thôi, dù sao trong Hạo Dương Thạch chỗ này không có hồn phách của lão, không gặp nguy hiểm tính mạng.
Khi lùi lại biểu tình lão âm trầm, đôi tay nâng lên, cắn lưỡi phun máu, đôi tay ấn pháp quyết chỉ một cái, lập tức máu tản ra hình thành huyết ảnh lao tới trước. Ngay sau đó huyết ảnh nhoáng lên biến thành một cái, nhoáng lên, hóa thành bốn, mãi đến gần trăm huyết ảnh xuất hiện trong trời đất cùng lao hướng Tô Minh, hướng chân to trên bầu trời đạp xuống.
Tô Minh không dừng bước, liên tiếp đi tới trước bảy bước. Bảy bước sau trời đất ầm ĩ, dao động mãnh liệt trùng kích lấy nơi đây làm trung tâm quét bốn phía. Ầm ầm vang, sư phụ Tôn Sơn mặt trắng bệch, người bắn ngược ra sau, khóe miệng tràn máu, biểu tình hoảng sợ.
‘Không phải Man Hồn đại viên mãn mà là nửa bước đạp vào tu mệnh cảnh!!! Có thể so với âm hư dương thực!!!” Ông lão không chút do dự rút lui, hiển nhiên không còn ý định chiến đấu nữa. Suy nghĩ duy nhất của lão là kéo giãn khoảng cách, tranh thủ cơ hội thoát khỏi thân hình này.
Nhưng lão lùi lại chưa tới hơn mười mét thì từ trùng kích và tan vỡ, người Tô Minh như mũi tên xé gió lao tới. Tay phải hắn nâng lên, khói đen từ hư vô bốn phía lan tràn, ở trong tay hắn hình thành Táng Tà thương. Hắn nắm lấy thương mạnh vung tới trước, một tiếng vù vù sắc nhọn. Táng Tà thương biến thành cầu vồng đen lao hướng ông lão. Con ngươi lão lại co rút, lão chịu thiệt ở chỗ giáng xuống chứ trên người không có pháp bảo, sức chiến đấu kém quá nhiều. Mắt thấy trường thương tới gần, lão mạnh nâng hai tay bấm ấn quyết quái lạ, như là bảo bình đẩy tới trước. Đẩy một cái trước mặt lão biến ảo ra bảo bình lấp lánh ánh sáng va chạm cùng trường thương. Ầm một tiếng nổ bảo bình tan vỡ, trường thương xuyên thấu qua cánh tay phải ông lão. Trong tiếng nổ, tay phải ông lão vỡ nát thành mảnh vụn, mặt càng tái nhợt nhưng cắn răng lao nhanh, lại thụt lùi. Mỗi bước lão đạp xuống thì khí thế sẽ giảm bớt chút.
“Sáu bước quy hồn!” Giờ đây ông lão không còn ý chí chiến đấu, duy nhất nghĩ đến chính là thần quay về Tàng Long. Lùi ra ba bước thì khí thế của lão yếu đi hơn phân nửa, mắt thấy sắp bước ra bước thứ tư, Tô Minh tới gần!