Cầu Ma

Chương 661 - Ta Nguyền Rủa

Khi búp bê khi nhuộm thành màu đen thì thân hình Đế Thiên tiến tới bỗng khựng lại, ngừng cách Tô Minh hơn mười mét, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, xung quanh y xuất hiện nhiều khói đen.

Y không thể không tạm dừng, thân thể trong chớp mắt như không bị khống chế, lực lượng làm y thấy khủng bố dường như biến thành đôi mắt trên bầu trời vô tận nhìn chằm chằm vào y.

Cái loại uy nhiếp, như là đến từ mặt đất, từ thế giới này, từ khắp thiên địa Man tộc, không biết tại sao ngưng tụ trên một mình y. Ngoài người y nảy ra khói đen cực kỳ đậm đặc.

Khói đen này là nguyền rủa của Tô Minh, khói là sát cơ hắn đối với y, khói là ý niệm muốn giết Đế Thiên của Tô Minh!

Nguyền rủa không khả năng ngưng tụ trên người Đế Thiên, nhưng Tô Minh xảo diệu thi pháp khiến giữa thảo kết búp bê và Đế Thiên có một tia liên hệ, làm nguyền rủa thành công bám vào người y.

“Ta nguyền rủa... Ngươi trầm luân hoàng tuyền, từ nay không thấy mặt trời!” Tô Minh tiến lên một bước, tay phải tràn đầy lực nguyền rủa xé cánh tay phải búp bê!

“Ta nguyền rủa...huyết mạch của Đế Thiên ngươi đời đời kiếp kiếp, càn khôn vạn đạo đều diệt, chết hết, theo hồn của ngươi chìm dưới địa ngục!” Tô Minh lại tiến một bước, tay phải xé cánh tay trái thảo kết búp bê.

Đế Thiên áo tím biểu tình hiếm thấy lộ ra kinh hoảng, y cảm nhận cánh tay phải đau nhức và tay trái đau như bị xé ra. Quan trọng hơn, nguyền rủa khói đen giờ đã chui vào người y mà y lại không thể nhúc nhích chút nào.

‘Điều này không thể xảy ra được!’ Đế Thiên thầm rống trong lòng.

Tô Minh ở trong mắt y luôn là bị khống chế vận mệnh, dù sau này có tránh thoát nhưng hắn chưa trưởng thành, với Đế Thiên thì chỉ là con kiến thôi. Đế Thiên có tự tin bóp chết con kiến, nhiều nhất là bóp vài lần nhưng cuối cùng đối phương chắc chắn không thể thoát khỏi tay y, nên y mới lấy thân làm mồi. Nhưng bây giờ, Tô Minh hai lần ra tay, một lần thanh minh khiến Đế Thiên bùng phát ra thần thông và pháp bảo đối kháng, lần này là lực nguyền rủa.

Còn bây giờ, y ở trước mặt đối phương mất đi năng lực hành động, thân thể không khống chế được, cái bóng tử thần khuếch tán vô hạn, làm y có ảo giác dường như mình biến thành con mồi, chôn vùi đường lui của mình!

Hình ảnh quái dị đến từ Tô Minh khiến người xung quanh cùng hít khí lạnh. Loại thuật pháp này họ thấy hơi xa lạ, đặc biệt là Tô Minh cầm búp bê trông nó rất đơn giản, buồn cười nhưng không ai cười ra được, đáy lòng lạnh lão tràn ngập trong mỗi người.

Lấy búp bê khống chế người khác, lấy búp bê nguyền rủa để nguyền rủa người khác, khó mà phòng bị!!!

Bây giờ Tô Minh ở trong mắt mấy vạn người xung quanh trở thành âm độc hiểm ác, quái dị khó đoán.

Trên bầu trời Đế Thiên áo vàng con ngươi co rút, thậm chí trên người y cũng xuất hiện nhiều khói đen. Khói kia lượn lờ, y cảm giác rõ rệt nỗi kinh hoàng trong lòng Đế Thiên áo tím.

Nhưng hiển nhiên tu vi của Đế Thiên áo vàng cao hơn áo tím, giờ thân thể chợt lóe ánh sáng vàng, lập tức ánh vàng kia tự động đối kháng cùng khói đen, làm Đế Thiên áo vàng có thể nhúc nhích. Y nhoáng người định vọt đi nhưng thân hình lại bị Cấp Ảm ngăn cản.

“Cấp Ảm! Chuyện này không liên quan gì ngươi, đây là việc riêng của bổn đế, ngươi dám cản ta!?” Giọng Đế Thiên áo vàng vang vọng.

“Lực nguyền rủa Chúc Cửu Âm, không đơn giản. Còn ngươi, ta không cản cũng được, ngươi nhận thua đi. Lần Đông Hoang tháp này thuộc tà tông ta cai quản.” Cấp Ảm mỉm cười nói, tay phải chộp hướng mặt đất. Lập tức dưới đất cây quạt nhanh chóng bay tới, bị y nắm lấy, nhìn Đế Thiên áo vàng.

Đế Thiên áo vàng mắt chợt lóe vẻ âm trầm, không nói một lời, nâng tay phải ấn pháp quyết chỉ vào Cấp Ảm. Cấp Ảm cười, cây quạt vung trước mặt, hai người ở trên trời kịch chiến.

Một người muốn lao qua, người kia không cho phép. Giữa hai người chớp mắt bùng phát kịch liệt.

Trong lúc hai người chiến đấu thì giọng Tô Minh quanh quẩn tám hướng.

“Ta nguyền rủa...hồn Đế Thiên ngươi chịu đựng trăm triệu trăm triệu luân hồi, chịu thiên địa oán khí, huỷ diệt vô tận!"

“Ta nguyền rủa...thân Đế Thiên ngươi da tan biến, thịt mục rữa, nhấm nháp nỗi đau đớn nhất thiên địa, vĩnh viễn không ngừng..."

“Ta nguyền rủa...xương Đế Thiên ngươi vỡ ra từng tấc hóa thành mảnh vụn, hình thành gai đâm ngược vào máu thịt..."

Tô Minh kéo xuống đôi chân búp bê, xé rách thân hình. Giọng hắn toát ra oán độc cùng điên cuồng khó tả. Chỉ nghe thôi đã khiến người đáy lòng run sợ chứ đừng nói Đế Thiên áo tím bị đông lại.

“Ta nguyền rủa...Đế Thiên ngươi huyết mạch đoạn tuyệt, hồn phi phách tán, thân hình mục rữa, thịt xương vỡ nát, đời đời kiếp kiếp chịu du hồn cắn nuốt!"

“Ta nguyền rủa...Đế Thiên ngươi chết, chết, chết, chết!!!!” Tô Minh rống to, hộc búng máu, mặt trắng bệch.

Máu rơi rên thảo kết búp bê, lập tức trời đất chấn động, tiếng sấm đánh không dứt. Có vòng xoáy đỏ ầm ầm huyễn hóa ra, bên mép màu đen phủ lên khung trời.

Vòng xoáy đỏ không phải xuất hiện ở chỗ này mà là cùng lúc trên toàn Đông Hoang đại lục xuất hiện chín vòng xoáy đỏ to lớn giống y như đúc. Vòng xoáy như thiên nhãn ghi lại lời Tô Minh nói, chứng khiến nguyền rủa của hắn, tuân theo...giọng hắn!

‘Thiên địa dị tượng!!!’ Cấp Ảm đang đấu với Đế Thiên áo vàng lần đầu tiên biến sắc mặt. Và Đế Thiên áo vàng cũng biểu tình biến đổi.

‘Nguyền rủa của ngươi này lại khiến xuất hiện thiên địa dị tượng, chứng mình mảnh đất này tuân theo nguyền rủa của hắn. Đây không phải nguyền rủa của một người mà là đất Man tộc, cả khung trời nguyền rủa. Đế Thiên, ngươi rốt cuộc làm sao đắc tội người này!!!’ Cấp Ảm con ngươi co rút.

Dưới đất tiếng xôn xao ngập trời, tất cả thanh âm đều xoay quanh thiên địa biến dị!

“Lấy sinh mệnh của ta, tu vi của ta, tất cả của ta để nguyền rủa, tất cả phân thân Đế Thiên, toàn bộ diệt vong tại đất Man tộc. Từ nay về sau vùng trời này là cấm khu của Đế Thiên!!!” Miệng mũi Tô Minh chảy máu, tay phải không là màu đen nữa, tất cả khói đen điên cuồng dung nhập vào thảo kết búp bê. Tay phải Tô Minh kéo đầu búp bê xuống!

Trời đất ầm vang, tiếng nổ không chỉ ở Đông Hoang còn có Nam Thần, Tây Minh, Bắc Châu, toàn bộ trời Man tộc đều đang nổ. Từng vòng xoáy đỏ xuất hiện thật nhiều trên bầu trời Man tộc.

Chấn động mặt đất không chỉ là Đông Hoang mà là toàn bộ đất Man tộc, toàn bộ đảo, toàn bộ sinh linh!

Dường như trong khoảnh khắc này, Tô Minh đại biểu toàn Man tộc!

Tay phải của hắn nâng lên chỉ hướng Đế Thiên!

Bình Luận (0)
Comment