Cầu Ma

Chương 785 - Kéo Dài

Tiếng nổ bỗng dáy lên trong động đá vôi, thân hình Điền Lâm tan vỡ thành bốn, năm mảnh, hình thành lực hủy diệt xen lẫn sự sống hùng hòn sau khi dung hợp với La Sa thụ hướng tới tám phương.

Điền Lâm, bỏ mình!

Động đá vôi chấn động, thật nhiều đá vụn lăn xuống, xung quanh đất rung núi chuyển. Nửa người của Tô Minh ở trong dung nham tím đen, mặt tái nhợt nhìn chuyện xảy ra trước mắt.

Tôn Côn, chết!

Điền Lâm, chết!

Còn Gia Thân Đồng, nếu Kinh Nam Tử đến thì chắc chắn phân thân cũng chết rồi.

' Kinh Nam Tử này tu vi cao sâu, Tôn Côn và Điền Lâm lần lượt chết đi, chẳng lẽ phải từ bỏ thân xác này, lấy hồn chạy trốn?’ Mắt Tô Minh chợt lóe, bên tai bỗng lại vang thanh âm yếu ớt kia.

'Ta không có ác ý... Trước mắt không phải lúc nói chuyện, minh hữu Tố Minh thánh tộc, xin giúp ta kéo dài thời gian, chỉ cần ta buộc ra một phong kiếm thứ nhất là có thể ra tay giúp ngươi!'

‘Chỉ cần ta có thể buộc ra một phong kiếm thứ nhất, giết người này dễ như trở bàn tay, hơn nữa ta còn có thể cho ngươi một đợt tạo hóa, dù sao chúng ta đến từ cùng quê hương. Thời gian, giúp ta kéo dài chút thời gian đi. Vì để ngươi có thể kéo dài đủ, ta trước tiên tặng ngươi một lũ lực thân thể của ta!'

Khi thanh âm yếu ớt vang vọng trong đầu Tô Minh thì hắn liền cảm nhận từ trong dung nham tím đen có hai luồng khí nóng xuyên qua đôi chân ùa vào người. Khí nóng tràn ngập cảm giác mênh mông, ùa vào người hắn rồi dung nhập trong thịt xương, không ảnh hưởng tu vi mà là nhanh chóng thay đổi kết cấu thân thể.

Tình hình này tựa như mấy năm trước Tô Minh hấp thu lực thịt bên trong tảng đá, chẳng qua lần này hắn không cần chủ động hấp thu mà lực thịt đậm đặc tự động vọt đến. Thân thể Tô Minh đang không ngừng biến mạnh, trước mặt hắn động đá vôi dư âm không dứt, đất đá bay mù mịt, giọng âm trầm của Kinh Nam Tử khuếch tán bốn phía hang động.

“Tộc nhân cuối cùng của Điền gia ở Thần Nguyên Phế Địa chết đi trong vô tận thống khổ đã xem như ta nhân từ. “

Trong bụi mù Kinh Nam Tử chậm rãi đi ra, mãi đến cách Tô Minh trăm mét thì gã nhìn hắn.

“Bây giờ, đến lượt ngươi.” Tóc đỏ của Kinh Nam Tử tung bay, dù áo giáp trên người bị tổn hại nhiều chỗ, thậm chí khóe môi có vết máu nhưng trong mắt gã vẫn đầy tia sáng, nếu bị gã nhìn vào liền có cảm giác bị ánh sáng kia đâm đau nhức.

Khi nói chuyện, tay phải của Kinh Nam Tử chộp hư không, trường thương đỏ liền hiện ra, gã nắm lấy nó, từ từ nhấc chân lên đi hướng Tô Minh.

“Dường như ngươi rất hận hệ họ Điền?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.

Hiện tại máu thịt trong người hắn càng mạnh hơn, tốc độ hấp thu càng lúc càng nhanh, quái lạ là người ngoài không thể nhìn ra chút manh mối, chắc có liên quan đến đại tu dị tộc Xích Hỏa Hầu. Không biết y đã dùng cách gì khiến Kinh Nam Tử không thấy ra trạng thái hiện nay của Tô Minh.

“ Oán hận? Lòng tò mò của ngươi rất mạnh.” Mắt Kinh Nam Tử xẹt qua tia lạnh lùng, nhoáng người lên như tia chớp cầm trường thương lao hướng Tô Minh.

Nhưng khi gã vừa nhảy lên sắp tới gần Tô Minh thì mắt hắn chớp lóe, lạnh giọng nói.

“Năm đó ca ca của ngươi đổi mạng thay cho ngươi, nguyên nhân chắc là vì ngươi đắc tội Điền gia ở Âm Thánh chân giới? Thiếu nữ bên người ông lão tên gọi Điền gì?” Khi Tô Minh thốt câu này thì Kinh Nam Tử ở giữa không trung khựng lại, đôi mắt gã tràn đầy sát khí lạnh lùng nhìn Tô Minh.

Nhìn như bình thường nhưng Tô Minh phát hiện Kinh Nam Tử hít thở nặng nề hơn trước một chút.

“Điền Lâm vốn thuộc về Điền gia Âm Thánh chân giới, cũng chính là gia tộc của thiếu nữ năm đó ngươi đắc tội. Vì ngươi phạm lỗi mà ca ca ngươi bỏ mạng, ngươi không chết. Sau này Điền gia trở thành đối tượng trả thù của ngươi. Mãi đến người Điền gia vì tộc nhân phản loạn chưa thành, có một chi tộc nhân bị đưa vào Thần Nguyên Phế Địa, trở thành vật săn của ngươi, bị ngươi nô dịch, bị ngươi không ngừng mà tàn nhẫn giết chóc, cuối cùng để lại mình Điền Lâm, khiến gã sống trong thống khổ, bị thù hận hành hạ. Nếu ta đoán không sai, thiếu nữ năm đó ngươi đắc tội chắc có liên quan gì đến hệ Điền Lâm? Thậm chí hệ của Điền Lâm mới là dòng chính Điền gia thật sự, cái gọi là phản loạn chưa thành chắc là người thứ chi trong gia tộc thành công soán vị.” Tô Minh vốn sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ hắn kéo dài một giây thì thân thể sẽ mạnh hơn một phần, sau lưng hắn Xích Hỏa Hầu càng có một tia nắm chắc giải trừ phong ấn.

Khi thân thể Tô Minh không ngừng mạnh mẽ, hạc trọc lông trong túi trữ vật của hắn tỉnh lại, nhoáng một cái bay ra khỏi túi chìm vào trong dung nham tím đen. Nó ngẩn ra, ở không xa cẩn thận ló đầu ra, nhìn Tô Minh một nửa người ngâm trong dung nham, lại nhìn Kinh Nam Tử ở giữa không trung âm trầm cười nhạt, hạc trọc lông vội thụp đầu xuống. Nhưng khi nó rụt đầu chợt thấy Xích Hỏa Hầu ở bên cạnh, hạc trọc lông trợn to mắt, ngay cả hốc mắt trống rỗng của Xích Hỏa Hầu cũng lóe lên một cái, dường như đang nhìn chằm chằm vào hạc trọc lông.

“Ngươi nói chuyện chậm chạp như vậy, nói ra những lời thử ta là vì chờ người họ Long lấy xuống giới thạch, mở ra phong ấn chứ gì?” Kinh Nam Tử nhìn Tô Minh, lạnh nhạt nói.

“ Phong ấn dễ dàng bị mở như thế sao? Coi như bây giờ phong ấn tan vỡ thì sao? Coi như đồng bạn tên gọi Long Lệ của ngươi lấy xuống giới thạch thì có thể làm gì được?” Kinh Nam Tử cười nhạt, cất bước đến gần, miệng chậm rãi nói lại như sét đánh ngang tai Tô Minh.

“Những phong ấn chẳng qua để mê hoặc mắt người mà thôi, phong ấn chân chính không phá thì đại tu dị tộc không thi triển ra chút tu vi được, muốn mượn nó giết ta?” Đôi mắt của Kinh Nam Tử lóe châm chọc, nhoáng người lên, xuất hiện giữa không trung cách Tô Minh hai mươi mét, trường thương vung hướng hắn.

Ong!

Khoảnh khắc mũi thương xuất hiện trước mặt Tô Minh, khí lạnh cực kỳ sắc bén đóng băng toàn thân hắn, thậm chí dung nham tím đen xung quanh cũng thành băng vụn.

Con ngươi Tô Minh co rút, không ngăn cản trường thương đến. Hắn chợt lặn xuống dung nham tím đen, chớp mắt đã hoàn toàn chìm xuống dưới.

Khi Tô Minh chìm vào thì trường thương cũng ***ng vào dung nham tím đen.

Bùm bùm bùm!

Liên tục ba tiếng nổ, dung nham tím đen bạo tạc ba lần. Lực hủy diệt từ trường thương điên cuồng xâm nhập nó, khiến dung nham tím đen cuốn lên văng tung tóe.

Khi dung nham tím đen văng khắp nơi thì xương Xích Hỏa Hầu cũng bị nhấn chìm không thấy đâu, hạc trọc lông sau khi biến thân cũng khó mà tìm ra. Nhưng Tô Minh thì biến thành cầu vồng vọt ra xa khỏi mặt dung nham.

Kinh Nam Tử hừ lạnh, cầm trường thương, xoay người. Nhưng khi gã nhìn Tô Minh thì bỗng động đá vôi đất phong ấn run bần bật, có từng tiếng trầm ***c truyền ra từ bốn phía hang tổ ong, dường như chỗ dưới lòng đất sắp sụp xuống, tan vỡ vậy. Cũng trong chớp mắt này, tiếng két két xuất hiện trên vách tường bốn phía hang ong, dường như nguyên trận pháp phong ấn mất đi chống đỡ, xuất hiện phạm vi lớn vỡ vụn.

Hình ảnh này Tô Minh có thấy, con ngươi co rút, chuyện này chỉ có một câu giải thích, đó là Long Lệ thành công, lão thành công lấy xuống giới thạch, khiến trận pháp chỗ này mất đi cân bằng, xuất hiện tan vỡ. Nhưng chắc Long Lệ sẽ không về giúp đỡ, chắc là lão đang nhanh chóng lao ra ngoài chạy trốn khỏi đất phong ấn sắp bị sụp đổ, chôn vùi.

“ Rất tốt, các ngươi rốt cuộc hoàn toàn mở ra phong ấn bên ngoài, chỉ có như vậy thì chuyện ta giết các ngươi, ngăn cản đại tu dị tộc thức tỉnh mới xem như đại công hoàn chỉnh!” Mặt Kinh Nam Tử lộ nụ cười.

Gã nháng người lên, trong thân thể đi ra một vệt đỏ, ở trước mặt gã hóa thành phân thân nhếch môi cười, lao vào một hang ong phía xa, hiển nhiên là đi đuổi giết Long Lệ.

“Thật ra thì ta cũng đang kéo dài thời gian, chờ đợi các ngươi thành công, hiện tại... Trò chơi kết thúc.” Kinh Nam Tử mỉm cười cất bước đi hướng Tô Minh.

Một bước này đi ra, tinh thần Tô Minh chấn động, trong não phản ứng đầu tiên không phải thụt lùi mà là giơ tay trái ẩn chứa lực lượng số mệnh, thay đổi quy tắc, ấn trước mặt.

Cú ấn này như là ấn trên mặt nước, trước mắt Tô Minh xuất hiện một bàn tay. Bàn tay vẽ nên một hình cung ẩn chứa quỹ tích ấn vào ngược Tô Minh. Khi tay ấn xuống thì lực lượng số mệnh mở ra, khiến bàn tay có một giây tạm dừng, cũng chính chớp mắt đó, Tô Minh dốc hết sức thi triển tinh thần thánh bào. Cùng lúc đó, hai tay, hai chân Tô Minh, thậm chí là nhiều vị trí trên cơ thể đều héo rút, chỉ có ngực chỗ bị bàn tay đánh tới nhìn như bình thường nhưng nó thật ra là ẩn chứa tất cả lực phòng ngự của Tô Minh vào một diểm!

Ầm!

Tinh thần thánh bào trên người Tô Minh bay phần phật, triệt tiêu một phần lực lượng. Tô Minh bắn ngược ra, không ngừng hộc máu, thân hình nhanh chóng hồi phục, chớp mắt từ héo rút biến bình thường, nhưng sắc mặt trắng bệch.

'Trung kỳ vị giới một khi dốc sức ra tay thì ta khó thể chống cự...’ Tô Minh vội thụt lùi, thở dồn dập, trong người nội tạng như sắp vỡ tung ra, bị thương rất nặng. Nếu không phải sức mạnh thân thể của hắn vừa được cường hóa thì bây giờ rất khó chịu đựng.

“Giết ngươi thì hơi tiếc, trở thành người hầu của ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.” Kinh Nam Tử lộ ra vị trí mới nãy một chưởng ấn ngực Tô Minh, kiêu ngạo nói.

Bình Luận (0)
Comment