Năm ngọn núi trong Ô Long sơn đều có chỗ khác nhau, trong đó ngọn núi có Ô Long tiên ở gần bộ lạc Ô Sơn, đi vào sâu hơn có thể sẽ gặp phải người của các bộ lạc khác.
Cho nên ngày thường đa phần Tô Minh chỉ hoạt động ở nơi này, chỉ khi cần hái thảo dược hắn mới cẩn thận tiến vào sâu bên trong, hơn nữa lúc nào cũng phải giữ vững sự cảnh giác.
Giờ đây, nơi Tô Minh đang dõi mắt nhìn tới có một ngọn núi có khói đen dày đặc bốc lên, tên là Hắc Viêm phong.
Nghe nói trong ngọn núi này tràn đầy địa hỏa, rất lâu trước đây, nơi đó từng là một trong những khu vực trọng yếu của vùng Man Hỏa. Ngày nay không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng nhưng nếu đến gần nơi đó vẫn có thể cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt ập vào mặt.
Tô Minh không xa lạ gì với Hắc Viêm phong này. Hắn từng đi vào nơi đó nhiều lần, thậm chí còn gặp phải người của bộ lạc Hắc Sơn, nếu không phải hắn thân thể linh hoạt, chạy trốn nhanh chóng thì sợ rằng đã sớm trở thành một bộ xương khô rồi.
Nơi đó cách bộ lạc Hắc Sơn rất gần, mà bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Sơn của hắn lại có ân oán nhiều đời, quy mô hai bộ lạc không hơn kém bao nhiêu, mặc dù không xảy ra chiến tranh quy mô lớn nhưng xung đột giữa đội săn của hai bộ lạc vẫn luôn rất máu tanh và tàn khốc.
Chần chờ một thoáng, đôi mắt Tô Minh lóe lên. Hồi lâu sau, hắn thôi không nhìn về phía Hắc Viêm phong mà đi thêm vài bước, tiến vào chỗ sâu trong thạch đài. Chỗ hõm sâu vào ở nơi đó có mấy tảng đá lớn, sau khi bị Tô Minh lật lên, thình lình có một vật bị đè ở phía dưới.
Đây là một cây cung thô ráp!
Mặc dù thô ráp nhưng dây cung bằng gân thú to bằng ngón tay lại bị kéo thẳng tắp, có thể thấy được lực bộc phát ẩn chứa trong nó lớn thế nào.
Cung, trừ người trong đội săn của bộ lạc Ô Sơn, các tộc nhân khác muốn có được rất khó. Cây cung này được Tô Minh tự tay làm từ những tài liệu đổi được bằng thảo dược, thường ngày hắn không mang về bộ lạc mà vẫn giấu ở đây. Bí mật này chỉ có Lôi Thần mới biết.
Cầm cây cung lên, đôi mắt Tô Minh chợt lóe sáng, sau đó lại lấy thêm năm mũi tên từ dưới một tảng đá lớn. Đầu nhọn của những mũi tên này được mài từ đá, cực kỳ sắc bén, mỗi ngày Tô Minh đều đến đây để mài chúng.
Để năm mũi tên vào cái sọt sau lưng, Tô Minh cầm cung lên, vừa huýt sáo gọi con khỉ vừa dùng ngón tay vẽ những loại thảo dược hắn cần lên mặt đất.
Con khỉ nhỏ hiểu ý hắn. Nó nhe răng, biến thành một cái bóng màu hồng lao thẳng về phía trước.
Tô Minh lập tức thận trọng đi theo phía sau nó. Một người một khỉ sau một lát đã biến mất ở nơi này.
Nếu bàn về sự quen thuộc thuộc với Ô Long sơn thì dù là Tô Minh cũng không thể sánh bằng Tiểu Hồng được. Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đến khi trời chiều chuyển thành màu đỏ ngầu, chiếc sọt trên lưng Tô Minh đã đầy ắp thảo dược.
Số thảo dược này gồm bảy tám chủng loại, mỗi loại đều có không ít, đều có vẻ giống với những thảo dược hắn thấy trong đồ án, bởi vì chính hắn cũng không phân biệt được rõ nên chỉ cần có vẻ tương tự là hắn hái toàn bộ.
- Ngươi nói ở đây còn có một loại thảo dược giống như trong hình vẽ? - Lúc này mặt trời đã gần xuống núi, Tô Minh và Tiểu Hồng vẫn ở trong rừng cây gần Hắc Viêm phong. Hắn vừa chỉ về phía vùng nước bùn đen nhánh trước mặt, vừa quay sang hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng gật đầu liên tục. Nó khoa tay múa chân với Tô Minh một lúc rồi lại chỉ bầu trời chiều.
Đôi mắt Tô Minh lóe lên. Hắn ngồi xổm xuống, ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm vùng đầm lầy trước mặt chờ đợi mặt trời xuống núi. Thời gian chầm chậm trôi qua, lại qua một lúc lâu sau, ánh sáng trong rừng đã ảm đạm phần lớn, thậm chí cả những vật ở cách xa mười trượng cũng dường như bị bóng tối cắn nuốt vậy.
Ngay khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trong đầm lầy bỗng có rất nhiều bong bóng nổi lên, còn có nhiều vệt màu hồng như ẩn như hiện giống như đang bơi lội rất nhanh. Cảnh tượng kỳ dị này khiến Tô Minh sởn gai ốc nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Hắn nhìn chằm chằm những vệt màu hồng đang không ngừng bơi lội trong nước bùn kia không chớp mắt. Dần dần, những thứ bên trong nước bùn lộ ra. Đó rõ ràng là những cây hoa màu đỏ, hệ rễ của chúng mọc trong nước bùn, những vệt màu hồng vừa bơi qua bơi lại vừa rồi hiển nhiên là cành của chúng chuyển động.
Quan sát những cây hoa vừa trồi lên khỏi nước bùn kia, Tô Minh tận mắt thấy chúng nở, còn có một mùi thơm khó tả tỏa ra, chỉ ngửi một hơi đã khiến hắn có cảm giác khác thường như máu nóng sôi trào, muốn phun ra hỏa độc, giống như toàn thân bị ngọn lửa bao phủ vậy.
Đúng lúc này, Tiểu Hồng ở cạnh hắn khẩn trương kêu lên. Tô Minh lao vụt lên chộp lấy một đóa hoa ở cách mình gần nhất không chút chần chờ. Trên tay hắn cầm dược đao sắc bén được làm bằng đá, động tác cực kỳ thuần thục, hầu như trong chớp mắt đã chặt đứt bộ rễ, nhổ cây hoa lên cho vào sọt.
Lưu loát làm xong những việc này, Tô Minh dựa vào sự linh hoạt của thân thể nhanh chóng lui về phía sau, vội vàng bỏ chạy cùng với Tiểu Hồng.
Ngay khi Tô Minh vừa rời khỏi, trong đầm lầy vang lên tiếng gầm rống của dã thú, tất cả hoa hồng lập tức khép lại thành nụ hoa rồi chìm nghỉm vào trong bùn. Nhưng rất nhanh sau đó, máu tươi nổi lên từ trong bùn khiến xung quanh tràn ngập một màu đỏ.
Tô Minh và Tiểu Hồng vội vã bỏ chạy. Khi sắc trời hoàn toàn tối, bọn họ ngồi trên một cây đại thụ, mượn ánh trăng kiểm tra thu hoạch một ngày qua.
Trong sọt chứa đầy dược thảo. Tô Minh khá hưng phấn và mong đợi, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện cảnh tượng thối tán đó.
- Đáng tiếc ta không biết tác dụng cụ thể của Thanh Trần tán... Nhưng chắc hẳn sẽ rất tốt! - Tô Minh liếm môi, ánh mắt rơi vào hai cây thảo dược trong sọt.
Đây là hai cây màu sắc gần như không khác nhau chút nào, đều là màu đỏ, nhìn qua dường như là hai cây thảo dược cùng một giống, điểm khác nhau duy nhất là một cây có sáu cánh hoa, cây còn lại chỉ có năm cánh.
Hai loại thảo dược này rất lạ lẫm, Tô Minh đều không nhận ra, là thảo dược cần dùng để luyện chế Thanh Bụi tán duy nhất mà hắn chưa từng thấy. May là Tiểu Hồng có chút ấn tượng với hai cây thảo dược này nên mới có thể giúp Tô Minh tìm được.
- Rốt cuộc loại nào mới là thảo dược cần thiết để luyện chế Thanh Trần tán đây... - Tô Minh cau mày, ánh mắt quét qua hai cây thảo dược này. Cây thảo dược có sáu cánh hoa kia hắn lấy được ở trong vùng đầm lầy, nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị khi ấy, Tô Minh mơ hồ cảm thấy nếu ăn thứ này vào thì sợ rằng sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Bỏ lại những thảo dược này vào trong sọt, Tô Minh nằm trên cây ăn quả dại, ngắm nhìn các ngôi sao trên bầu trời và hít thở không khí trong rừng. Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng chim thú, hắn dường như đã hòa thành một thể với cánh rừng rậm này. Cảm giác này làm hắn rất thoải mái.
Tiểu Hồng ngồi tỉa lông bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Một người một khỉ trải qua một đêm trên cây trong rừng rậm như vậy.
Khi mặt trời vừa mọc vào sáng sớm ngày thứ hai, rừng cây vẫn còn lờ mờ, sương mù mông lung vẫn như ẩn như hiện, Tô Minh và Tiểu Hồng rời khỏi cây đó và đi về phía Hắc Viêm phong.
Tô Minh cực kỳ cảnh giác, nắm chặt cây cung suốt dọc đường đi. Tiểu Hồng dường như bị ảnh hưởng bởi hắn, nó cũng rất cẩn thận. Khi mặt trời đã lên hẳn, sương mù trong rừng dần tản đi, trước mặt Tô Minh xuất hiện một ngọn núi nguy nga.
Ngọn núi này màu nâu, phả ra sóng nhiệt nóng rực. Hơn nữa, còn có một đoàn khói đen dày đặc phụt lên không trung từ nơi đỉnh núi. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này rất hùng vĩ.
- Hắc Viêm phong... - Tô Minh lẩm bẩm.
Sau khi cẩn thận đánh giá bốn phía, hắn xông thẳng lên núi không chút do dự. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị, tại lòng bàn chân được buộc rất nhiều thảo dược tránh nóng, vì vậy hắn leo thẳng lên đỉnh núi mà không cần dừng lại chút nào.
Mặc dù leo nhanh nhưng Tô Minh hoàn toàn không mất cảnh giác mà trái lại còn cẩn thận hơn. Không biết đi trong bao lâu, khi bò đến lưng chừng núi, Tô Minh đang định leo tiếp thì chợt nghe thấy tiếng hét rất nhỏ của Tiểu Hồng.
Tiếng hét này vừa vang lên, Tô Minh lập tức lách người vào một khe đá ở bên cạnh. Hai chân hắn kẹp chặt vách đá, tay phải cầm cung, tay trái lấy nhanh chóng lấy một mũi tên ra, tất cả các hành động đều được hoàn thành ngay lập tức. Tiểu Hồng thì lao vào khe đá còn nhanh hơn, núp sát vào cùng một nơi với Tô Minh.
Tô Minh hít thở chầm chậm, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo. Ở nơi này, một khi gặp phải người của bộ lạc Hắc Sơn, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến sinh tử.
Không lâu sau, tiếng nói chuyện hòa chung với tiếng vang do một số tảng đá bị ***c ra loáng thoáng truyền đến.
- Vừa sáng sớm đã bắt chúng ra đến đào mấy tảng đá vô dụng này, không biết dùng để làm gì chứ.
- Ngươi đã lải nhải suốt dọc đường rồi. Đã là yêu cầu của tộc trường thì chúng ta nhất định phải hoàn thành. Đúng rồi, ngươi đã nghe nói chưa, hình như A Công đột phá...
- Hôm qua ta cũng nghe người trong tộc nói. Hình như A Công bây giờ nhìn có vẻ hơi đáng sợ, không giống với trước đây cho lắm...
- Ngươi nói xem, tộc trưởng bảo chúng ta đến đào những tảng đá này liệu có liên quan gì đến A Công không?
Tiếng nói của hai người kia trở nên rõ ràng rồi sau đó dần đi xa. Tô Minh núp trong khe đá không nhúc nhích, mãi đến khi phát hiện hai người kia đi xa dần hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Man Công của bộ lạc Hắc Sơn đột phá... Ta nhớ A Công từng nói, Man Công của bộ lạc Hắc Sơn có tu vi Ngưng Huyết kỳ tầng tám nhưng lại nắm giữ một loại thuật tà Man, vì vậy mới có thể miễn cưỡng chống lại A Công. - Ánh mắt Tô Minh lóe lên. Hắn dự định sau khi trở về sẽ bẩm báo chuyện này với A Công.
Tô Minh lại chờ thêm một lát để xác định hai người kia đã đi thật rồi, khi định tiếp tục leo lên trên thì con khỉ nhỏ bên cạnh lại đột nhiên nắm lấy áo hắn.
Tô Minh lập tức quay lại. Chỉ thấy con khỉ này đang hưng phấn chỉ vào chỗ sâu trong khe đá bọn họ đang ẩn nấp, nơi đó có một cái hang thiên nhiên nho nhỏ phả ra sóng nhiệt.
Tô Minh nhìn chăm chú vào rồi lập tức bỏ qua ý định tiếp tục leo lên. Hắn tới cái hang nhỏ kia, sau khi xem xét liền tháo sọt xuống, cầm theo một cái dùi chui vào bên trong. Tiểu Hồng cũng chui vào theo hắn.
Cái hang này không lớn, nếu không phải Tô Minh gầy yếu, đổi lại là một gã Man tộc bình thường thì hoàn toàn không cách nào chui vào được.